Đại Đế Cơ

Sáng sớm, trường xã trên núi Lục Đạo Tuyền vô cùng ồn ào náo động, bảy tám học sinh chạy vội vàng, trong tay vẫn đang giơ một tờ giấy. 

“Danh sách kỳ thi quân tử đã được công bố!” 

“Danh sách tham gia kỳ thi quân tử của phủ Trường An được công bố rồi!” 

Tiếng nói này thu hút đông đảo học sinh từ bốn phía xúm lại, có tò mò kích động, có khẩn trương, ngay cả những người không quan tâm kỳ thi quân tử cũng không khỏi dựng tai lắng nghe. 

“Phủ Trường An được chia hai mươi suất.” 

Đọc từng tên được ghi chi chít trên giấy, đại đa số là đều là những văn nhân mà mọi người đều biết đến, giống như Lâm tú tài, giống như… 

“Tiết Thanh!” 

“Tam Lang!” 

Mọi người nghe đọc tới tên này liền lướt mắt nhìn ra xung quanh, nhanh chóng thấy được Tiết Thanh đang đứng ở cách xa cả đám, Tiết Thanh thấy mọi người nhìn qua liền vẫy vẫy tay. 

“Chúc mừng Thanh Tử thiếu gia nhé.” 

Có tiếng chúc mừng, đương nhiên cũng có kẻ nghi ngờ. 

“Thế mà lại chọn Tiết Thanh……” 

“Là thủ khoa chứ sao.” 

“Là thủ khoa nên mới đáng tiếc chứ, cho dù đến lúc đó không trúng tiến sĩ thì chắc chắn cũng có thể đỗ tú tài, cớ gì phải đi mạo hiểm.” 

Từng tiếng xì xào bàn tán, có hâm mộ cũng có đáng tiếc, danh sách vẫn còn đang được đọc dở: “Bùi Cầm.” 

Cái tên này lại khiến mọi người tiếp tục xôn xao, Tiết Thanh cũng có chút bất ngờ, Bùi Yên Tử đã là tú tài, năm nay muốn thi cử nhân, Thanh Hà tiên sinh nói tuyệt không có vấn đề, như vậy tất nhiên có thể tham gia thi hội, cho dù không được làm tiến sĩ thì cử nhân cũng không phải lo, cớ sao phải đi thi quân tử. 

Phía này mọi người còn đang xôn xao bàn tán, bên kia lại hô lên một cái tên: “Liễu Yết.” 

Bốn phía yên tĩnh một khắc, chợt ồ lên. 

Tiết Thanh còn chưa kịp phản ứng là ai, Trương Liên Đường đi tới, cười nói: “Xuân Dương thiếu gia.” 

Thế mà... Tiết Thanh ngạc nhiên, đám học sinh đã nhao nhao gào lên. 

“Hắn là cái thá gì chứ.” 

“Quân tử lục nghệ, hắn biết tí gì đâu”. 

“Tri phủ mắt mù hay sao.” 

“Làm rối kỉ cương, làm việc thiên vị.” 

Tiếng ầm ĩ thu hút các tiên sinh dạy học, hiện giờ các vị tiên sinh rất mẫn cảm khi thấy đám học trò tụ tập ồn ào, liền tới xua đi, nghe thấy đám học sinh nghi ngờ, vừa hay có một vị tiên sinh đứng ra giải thích. 

“Đá cầu cũng là một trong số các lục nghệ thế nên Xuân Dương thiếu gia mới trúng cử.” 

Nhưng lí do này không đủ để thuyết phục đám bọn học sinh. 

“Đá cầu, hắn là kẻ đá thua, muốn tuyển cũng phải là Tiết Thanh.” 

Có lẽ đã đoán trước điều này, vị tiên sinh kia bình tĩnh nói: “Tiết Thanh trúng cử thư nghệ mà, đá cầu nhường cho Xuân Dương thiếu gia.” 

Đây là lí lẽ gì chứ! Bọn học sinh ầm ĩ. 

“Đây là danh sách được chọn, lại không có thi thố, làm rối kỉ cương cái gì!” 

“Chuyện này vốn không phải chọn bằng việc đọc sách hàng ngày, tuyển ai nấy cũng có sở trường riêng.” 

“Các trò không phục thì đi đấu với Xuân Dương thiếu gia đi.” 

Ồn ào nhốn nháo, đúng như những gì vị tiên sinh này nói, chuyện này chẳng hề dựa trên việc hằng ngày đọc sách mà chọn, thời gian của kỳ thi quân tử chậm lại, thi phủ lại không thay đổi, tháng sau liền bắt đầu, đấu lại với Liễu Xuân Dương còn không bằng viết thêm mấy bài văn. Danh sách vẫn đang được đọc, tiếng tán đồng hoặc nghi ngờ cũng vẫn tiếp tục, cho đến khi danh sách được đọc xong. 

Tiết Thanh kinh ngạc nhìn Trương Liên Đường: “Sao lại không có ngươi?” Danh sách có Trương Song Đồng, so về tài học Trương Liên Đường còn tốt hơn chút chứ. 

Trương Liên Đường nói: “Nói dựa vào đọc sách để chọn mà.” Một mặt xoay người tránh ra. 

Tiết Thanh theo sau không nói gì. 

Trương Liên Đường nói: “Được rồi, tổ phụ cũng hỏi ta có muốn đi không, nghe nói ngươi đi, ta không đi.” 

Bọn học sinh giờ mới có được danh sách, còn những người có tên trong danh sách  kỳ thật đều đã biết rồi, giống như Tiết Thanh, đương nhiên nàng không đi dò hỏi danh sách còn có ai, nguyên nhân nàng trúng cử, nàng tự biết, còn Trương gia vốn là một trong tứ đại tộc của Trường An, muốn để học trò nhà mình tham gia cũng không  khó, nhìn Liễu Xuân Dương là biết. 

Tiết Thanh nghiêng đầu nhìn hắn, cười, nói: “Sáng suốt.” 

Trương Liên Đường cười ha ha, nói: “Đúng vậy, có Thanh Tử thiếu gia rồi, ai còn tranh được.” 

Tiết Thanh cười mà không nói. 

Trương Liên Đường liếc nhìn nàng một cái, nói: “Ngươi nếu không thật sự muốn đi, cứ nói với tri phủ đại nhân một câu, hẳn là không thành vấn đề, ông ấy chọn ngươi cũng là vì bài thơ của ngươi đã được Vương tướng gia khen ngợi, lần này kỳ thi quân tử lại là Vương tướng gia dắt đầu chủ trì.” 

Câu trước hắn nói đúng, những câu sau đều không phải, Tiết Thanh gật gật đầu với hắn, nói: “Kỳ ngộ cùng nguy hiểm đều cùng tồn tại, nghiêm túc suy nghĩ lại, thời gian ta học hành quá ngắn, vẫn là thử dùng bàng môn tả đạo đi, dù sao thì ta cũng thông tuệ như thế, dùng vào những mặt này chắc hẳn là lợi hại hơn.” 

Trương Liên Đường cười ha ha, nói: “Tam Lang vừa ra tay, ai có thể địch được.” 

…… 

Lúc này Liễu Xuân Dương của Liễu gia biết được chuyện mình trúng cử, hắn còn thấy khiếp sợ hơn cả bọn học sinh trường xã. 

“Tổ phụ, sao lại tuyển con chứ.” Hắn nhịn không được chạy tới hỏi. 

Liễu lão thái gia xoay xoay quả bóng vàng trong tay, nói: “Còn có thể vì sao, đương nhiên là lấy tiền để đổi.” 

Liễu Ngũ Nhi tự mình dâng tới một chén nước trà, gật đầu nói: “Thật nhiều thật nhiều tiền đấy. Tổ phụ mua được quan hệ trên kinh thành, mới định ra tên của ngươi, ca ca, ca phải cố gắng phấn đấu.” 

Thì ra là lấy tiền mua, Liễu Xuân Dương hoảng sợ: “Con đi cũng không thắng được mà, con cái gì cũng không biết, con không những không thể mang quang vinh về cho Liễu gia, còn có khả năng làm mọi người mất mặt nữa.” 

Liễu lão thái gia “ừ” một tiếng, nói: “Không trông chờ con mang quang vinh về, con chỉ cần đi theo Tiết Thanh là được.” 

Đi theo Tiết Thanh? Liễu Xuân Dương ngạc nhiên. 

Liễu Ngũ Nhi ở một bên nói: “Ca ca, con người ta có cảm tình đều là ở cùng nhau bồi dưỡng được, Tiết thiếu gia vừa đi lâu vậy, tránh việc tình cảm phai nhạt, ca cùng hắn cùng tham gia kỳ thi quân tử là cùng trường đồng cam cộng khổ đó.” 

Tiết Thanh nào cần ta cùng hắn đồng cam cộng khổ, Liễu Xuân Dương dở khóc dở cười, tên kia chính là tên yêu quái, các ngươi không hiểu cái gì hết. 

Yêu quái Tiết Thanh xác định tham gia kỳ thi quân tử liền không cần tiếp tục đi theo Chu tiên sinh học tập, nghe Chu tiên sinh dặn dò chúc phúc vài câu liền trở về Tri Tri đường. 

Tứ Hạt tiên sinh ngồi xổm ở cửa cùng Noãn Noãn chơi bịt mắt bắt dê, thắng được một đống đậu mật đường, vẻ đắc ý dào dạt, nhìn đến Tiết Thanh trở về còn có vẻ không tình nguyện dừng cuộc chơi. 

“Thầy là tiên sinh của con, bí mật không giấu thầy, lần này con đi Huỳnh Sa Đạo không phải tham gia cái gì mà thi quân tử, mà là tìm ngọc tỷ.” Tiết Thanh thấp giọng nói với ông: “Tiên sinh, thầy chuẩn bị đi.” 

Tứ Hạt tiên sinh chớp mắt nói: “Ta chuẩn bị cái gì?” 

Tiết Thanh nói: “Đương nhiên là tìm ngọc tỷ, hành trình lần này ắt vô cùng nguy hiểm.” 

Tứ Hạt tiên sinh nói: “Liên quan gì ta, ta không đi.” 

Tiết Thanh nói: “Sao người lại không đi?” 

Tứ Hạt tiên sinh nói: “Sao ta lại phải đi? Ta chỉ là tiên sinh dạy ngươi khoa cử, chuyện khác ta cũng mặc kệ.” 

Tiết Thanh trừng mắt nói: “Người không đi con đi sao được! Chịu chết à.” 

Tứ Hạt tiên sinh cũng trừng mắt, nói: “Con đồng ý vui vẻ kiên quyết như vậy, là bởi vì định để ta đi chịu chết à?” 

Tiết Thanh nói: “Đương nhiên rồi, cao cao thủ như thầy đây đương nhiên sẽ không chết rồi, tiên sinh, phải tin tưởng chính mình.” 

Tứ Hạt tiên sinh “hừ” một tiếng, nói: “Đừng có nằm mộng, ta không ngốc thế, dù sao con cũng sẽ quá quan, chờ con trúng cử thi hội khoa cử chúng ta hãy gặp lại đi.” Dứt lời xoay người khoanh tay lảo đảo lắc lư mà đi. 

……. 

Xe ngựa Quách gia ngừng ở ven đường nhưng người ngồi phía trước lại không phải Quách Tử Khiêm, Đốc mặc một bộ quần áo màu xám, giống như quản sự khoanh tay mà đứng, hai mắt mang vài phần tản mạn chợt nheo lại nhìn về một phía, trong tầm mắt thấy một lão nhân thân người khô gầy, tựa hồ một trận gió là có thể thổi ngã xuất hiện, Đốc nhấc chân cất bước đi đến. 

Trên đường cũng không có nhiều người, lão nhân dường như rất thân thuộc với mọi người, vừa đi vừa chào hỏi, trêu đùa, bên này dừng chút, bên kia đứng chút, Đốc dần dần đi theo, có người vừa chạm vai hắn, Đốc hơi hơi nghiêng người. Đến khi ngẩng đầu lên đã không thấy bóng dáng lão nhân kia, hắn vẫn luôn đưa ánh nhìn về phía đó… thế mà cũng bị bỏ lại. Đốc đứng ở bên đường vẻ mặt kinh ngạc, chuyện này hơn hai mươi năm chưa từng xảy ra, vẻ mặt chợt nghiêm túc, đúng là ông lão này chứ, người sư phụ mà Tiết Thanh không chịu nói ra. 

Thoạt nhìn có vẻ là một cao thủ giỏi ẩn nấp trong chốn phố phường, không biết lai lịch ra sao, Đốc không hỏi thăm người bên đường, đối với cao thủ bậc này, thân phận có thể rêu rao ra ngoài đều là giả. 

Tứ Hạt tiên sinh không biết đã xuất hiện ở đằng sau Đốc từ lúc nào, nhìn người đàn ông đứng ở nơi đó mà “hừ” một tiếng, quả nhiên tới thăm dò, xem như cũng đủ đền bù cho Tiết Thanh, có thể để ngươi nhìn thấy bóng ta một lần, rồi xoay người phất tay áo bỏ đi. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui