Đại Đế Cơ

Trong ánh đèn, thiếu niên tuấn tú chau mày lại, trong ánh mắt có phần xấu hổ. Hiển nhiên hắn biết làm vậy không đáng mặt quân tử, nói: "Chỉ là nghỉ một đêm, làm hay không làm cũng không sao cả." Thở dài một tiếng, không phản đối hay là định đi làm gì. 

Tỳ nữ tựa vào vai hắn, cười nói: "Đâu phải đâu. Từng giọt nước tập trung lại có thể tạo nên cả biển lớn. Đám thư sinh này đã rất mệt mỏi sau một quãng đường dài, lúc này mà ngủ ngoài trời khó mà dưỡng sức được, mai mà lên đường đi tiếp thì còn mệt mỏi hơn. Cứ như vậy sẽ khiến bọn họ tổn hao tinh thần. Tới khi tới được Huỳnh Sa Đạo rồi có khi sẽ bị bệnh. Nào còn hơi sức đâu mà tham gia tỷ thí. Thiếu gia sẽ bớt đi vài đối thủ... Thất Nương nói đây là "đừng tưởng việc ác nhỏ mà lại không làm." 

Thì ra mấy lời này còn có thể nói như vậy được. Thật sự là chả mấy khi gặp được nữ nhân bỉ ổi như thế này. Tiết Thanh ở bên ngoài cảm thán. 

Thiếu niên đứng trước cửa sổ có vẻ nghi ngờ, nói: "Những lời này là như vậy ư? Sao ta thấy có vẻ không đúng lắm." 

Tỳ nữ nào biết được mấy thứ này, lắc lắc cánh tay hắn, nói: "Chúng nô tỳ sao biết là đúng hay không. Dù sau lời Thất Nương nói luôn đúng." 

Một tỳ nữ khác cũng cười khì khì, bước tới, nũng nịu: "Đúng đó thiếu gia, ngài không cần phải nghĩ gì cả. Chúng ta đi chơi cờ thôi. Lần thi quân tử này thiếu gia sẽ đỗ trạng nguyên về kỳ nghệ." 

Nghe thấy mấy chữ "đỗ trạng nguyên", thiếu niên kia trở nên kiêu ngạo: "Không dám nói tới đỗ trạng nguyên, ta ắt sẽ không thua đám thư sinh Đại Chu này." Rồi với tay ôm đám tỳ nữ vây quanh mà đi vào trong sương phòng. 

Đám thư sinh Đại Chu... Tiết Thanh gật đầu, như vậy thiếu niên này không phải người của Đại Chu. Không biết là con em nhà quyền quý của nước nào. Đồng thời cũng không biết nói gì, hội con em quyền quý này thật đúng là... Từ bên trong truyền tới tiếng oanh thanh yến ngữ, Tiết Thanh lặng lẽ rời đi. Không cần phải tiếp tục nghe lén hay tìm tòi thân phận thiếu niên này là gì, biết hành động này của bọn họ xuất phát từ ác ý là được. Hơn nữa điều quan trọng nhất không phải thiếu niên này, mà là kẻ nghĩ kế sau lưng kia... Thất Nương với câu "đừng tưởng việc ác nhỏ mà lại không làm." 

Tiết Thanh nhìn xung quanh, các phòng ở đây chắc toàn người của bọn họ, không biết Thất Nương kia ở chỗ nào? Nhưng nàng không có ý định đi tìm. Ở chỗ nào, hay là gì của tên thiếu niên quyền quý này đều không quan trọng. Tiết Thanh xoay người, biến mất trong bóng đêm. 

...

Đêm tối như mực, giơ tay ra không thấy được ngón tay mình. Bên ngoài, đám côn trùng như đều đã ngủ hết. Bốn phía vắng ngắt. Liễu Xuân Dương trừng mắt, nhìn phía trước, lòng mặc niệm không biết bao nhiêu lần... Lâu như vậy rồi, đi vệ sinh? Chắc vệ sinh tới chết luôn rồi. Tại sao hắn lại ở cùng lều với Tiết Thanh? Bất kể là ăn, ngủ hay đi lại, văn lại đi theo đều luôn phân hắn đến chỗ Tiết Thanh... Đây đương nhiên không phải số mệnh đã định, mà là Liễu lão gia bỏ tiền mua chuộc văn lại kia. 

Liễu Xuân Dương đành cam chịu. 

Tiếng bước chân đột nhiên vang lên. Cùng lúc đó, cửa lều bị vén lên. Theo bản năng, Liễu Xuân Dương siết chặt áo. Quách Tử An và Tiết Thanh cùng bước vào. 

"Cần nghỉ ngơi không?" Quách Tử An buồn bực nói, không hỏi Tiết Thanh đi đâu, làm gì. 

Tiết Thanh lắc đầu: "Không!" Rồi ngồi xuống: "Quả nhiên người trong đó hãm hại chúng ta." 

Ra là hắn đi thăm dò? Liễu Xuân Dương không nhịn được mà ngồi xuống, nói: "Ngươi tra được rồi à? Là kẻ nào vậy?" 

Tiết Thanh kể qua những gì mình nghe được cho hắn. Phía bên này, Quách Tử An mới biết là có chuyện gì, chàng thiếu niên cũng không nhịn được mắng "vô liêm sỉ". Hắn cũng là tên thiếu gia nhà giàu, hoành hành ngang ngược, đi đường mà thấy chó sẽ tùy ý đá mấy cái, nay lại bị người ta bắt nạt. 

Liễu Xuân Dương hỏi: "Có nói cho Thanh Hà tiên sinh không?" 

Tiết Thanh lục lọi cái gì đó trong hành lý của mình, nghe vậy nói: "Tất nhiên là không! Chúng ta sẽ không làm chuyện như thế này, rất mất thân phận." Rồi đứng dậy: "Ta đi bỏ ít thuốc xổ cho bọn chúng, coi như xong." 

Liễu Xuân Dương và Quách Tử An trừng mắt, thuốc xổ... Làm vậy thì không mất thân phận sao? 

Tiết Thanh đã quay người bước đi, lại biến mất trong bóng đêm. Dỏng tai lên nghe, thậm chí không nghe thấy tiếng bước chân. Trong lều giờ chỉ còn hai thiếu niên, trợn tròn mắt. 

Liễu Xuân Dương không nhịn được mà nhìn về hành lý của Tiết Thanh ở bên kia, hỏi: "Hành lý của hắn còn có cả thuốc xổ?" Không phải là đi thi à? 

...

Một đêm rất dài. Khi đêm tối tan đi, bầu trời lại sáng, bên ngoài trạm dịch trở nên sôi động. Mọi người dậy. Đám dịch tốt lại tiếp tục thể hiện thành ý, từng thùng nước rửa mặt được đưa tới. Mọi người mặc quần áo, dưới ánh nắng sớm, ngồi xổm trên vạt cỏ còn đọng sương sớm mà rửa mặt, chỉnh lại dung nhan. Tuy phải ngủ ngoài trời khiến mọi người vẫn còn mệt mỏi nhưng đã khỏe hơn hôm qua rất nhiều. 

Ngay sau đó, từng thùng cơm canh nóng được bưng tới. Lâm tú tài đang buộc tóc, thấy Tiết Thanh bê hộp thức ăn cùng đội dịch tốt, bèn hỏi: "Thanh Tử thiếu gia dậy sớm vậy?" 

Tiết Thanh đặt đồ ăn xuống, gật đầu nói: "Ta đang trực mà, đi xem xe ngựa, tiện thể giúp xách đồ ăn luôn." 

Lâm tú tài rất hài lòng mà gật đầu. Những người khác nghe thế, đều gật đầu. Cả vị Trần Tầm, vốn còn bất mãn vì Tiết Thanh nói thi quân tử là làm xiếc, cũng khẽ gật đầu... Cả quãng đường, vị thiếu niên Tiết Thanh này rất chững chạc. 

Thanh Hà tiên sinh nhìn qua, vẻ mặt khá thoải mái. Từ khi biết thân phận của mình, Tiết Thanh đã trở nên chững chạc hơn, không còn gây chuyện nữa. 

Lâm tú tài nhận lấy một bát cháo, quay đầu nhìn tên thiếu niên đang ngẩn người đứng cách đó không xa, dáng vẻ tuấn tú, nhưng hoàn toàn không khiến Lâm tú tài cảm thấy vui tai vui mắt, trái lại còn sinh lòng chán ghét... Loại gối thêu hoa tiêu tiền mới tới được đây này là nỗi sỉ nhục của người đọc sách, lập tức trừng mắt, quát: "Liễu Yết, không phải ngươi trực cùng Tiết Thanh à? Sao còn đứng ở đây. Nhìn cái dáng vẻ tự tại này của ngươi, ra ngoài còn bày cái tư thế đại thiếu gia thì còn ra thể thống gì." 

Đâu có liên quan tới ta... Liễu Xuân Dương suýt thì khóc. Hắn lo lắng, hãi hùng cả một buổi tối, nào có tự tại. Tiết Thanh này cả đêm không về, hắn không đứng ở đây thì còn có thể làm sao. Thật oan uổng. 

Tiếng quát mắng này chỉ là một đoạn nhạc đệm nho nhỏ. Đám dịch tốt không cần các thiếu niên hỗ trợ, nhanh chóng bày biện đồ ăn. Tiết Thanh và mọi người ngồi xuống, cười cười nói nói ăn cơm. Liễu Xuân Dương và Quách Tử An cúi đầu thành thật mà ăn. Còn Bàng An thì lại thi thoảng liếc nhìn dịch trạm, mặt đầy tức giận. 

"Có chuyện gì thế Bàng thiếu gia?" Người bên cạnh tò mò hỏi. 

Bàng An nhìn thấy ánh mắt Tiết Thanh, nghĩ tới lời dặn của thiếu niên này, vội thu tầm mắt lại: "Không có gì..." Lại nói: "Tối qua ngủ không ngon! Thật xui xẻo. Hy vọng tới dịch trạm tiếp theo sẽ không gặp phải chuyện này." 

Người nọ cười ha ha, nói: "Đúng vậy, đúng vậy!" Rồi gật đầu: "Lần này xui xẻo quá, chắc không phải lần nào cũng xui xẻo như thế." 

Bàng An ừ một tiếng, lại quay sang nhìn dịch trạm, nhổ một bãi nước bọt xuống đất coi như trút sự phẫn nộ và bất mãn trong lòng ra... Cũng chỉ có thể như vậy. 

Ăn xong, mọi người muốn lên đường sớm. Xe ngựa đã được chuẩn bị xong xuôi. Các thí sinh thu dọn hành lý, ngồi lên xe. Dịch thừa tự mình đưa tiễn, bày tỏ xin lỗi với đám người Thanh Hà tiên sinh, rất là thành khẩn. Đám thí sinh đều cảm nhận được thành ý của hắn. 

"Việc dịch trạm đã kín phòng không phải lỗi của dịch thừa đại nhân." Mọi người đều nói như vậy. 

Thanh Hà tiên sinh cũng gật đầu với dịch thừa, rồi dẫn mọi người lên xe. Dịch thừa đứng ven đường đưa tiễn, vẻ mặt khá thoải mái, dường như còn đắc chí nữa. Mấy cái lời quân tử dễ bắt nạt này rất đúng. Hắn nhất cử lưỡng tiện, không đắc tội ai cả. Ai cũng cảm kích hắn. Đang lúc đắc ý, hắn bỗng nhận thấy có ai đó nhìn mình. Theo bản năng, thấy một... không, là ba thiếu niên đang chuẩn bị lên xe. Sắc mặt của bọn họ khác nhau. 

Thiếu niên tuấn tú, tuổi chừng mười ba, mười bốn thì có vẻ mặt kỳ lạ, như dò xét gì đó. Người trẻ tuổi trông chất phác, tuổi chừng mười sáu, mười bảy thì có vẻ căm giận. Còn vị nghé con mười bốn, mười lăm tuổi thì trừng mắt... Làm gì đấy? Kỳ lạ! Đương nhiên dịch thừa không cho rằng tất cả đám thí sinh đều cảm kích hắn. Người trẻ tuổi, khó tránh khỏi việc ưu tư, xốc nổi. Một thiếu niên lại xuất hiện trong tầm mắt, mặc thanh sam, dáng nhỏ gầy, tay còn chống một thanh trượng trúc. Thoạt trông có vẻ yếu ớt. Thiếu niên vỗ vỗ nghé con đang trừng mắt, rồi nói gì đó với hai người còn lại. Nghé con lập tức leo lên xe. Hai tên còn lại đều cúi đầu, lên xe... 

Thiếu niên quay sang nhìn hắn, ôn hòa gật đầu, chắp tay thi lễ, quân tử khiêm nhường. 

Dịch thừa lại gật đầu và cười với thiếu niên này. Đứa trẻ này rất hiểu chuyện. Ra ngoài nào có giống như ở nhà đâu. 

Nắng sớm chiếu rọi, đoàn xe đi xa. Dịch trạm yên tĩnh trở lại. Đám quý nhân bên trong không vội vã lên đường, huống chi sẽ không gặp đám người bên ngoài nên lúc này vẫn còn đang kê cao gối mà ngủ. 

Dịch thừa như trút được nỗi lòng, nói: "Rau củ lương thực tươi mới đã chuẩn bị xong chưa?" 

Một tên dịch tốt bước lên, nói: "Đã chuẩn bị xong và đã đưa sang bên đó rồi." 

Quý nhân bên đó không ăn thức ăn mà bọn họ làm. Bọn họ mang theo đầu bếp, chỉ cần cung cấp lương thực rau củ là được. Đương nhiên phải là thứ tốt nhất. Mấy thứ mà đám môn sinh ban nãy ăn không thể nào sánh bằng. 

Dịch thừa không còn ưu phiền nên khoanh tay ngâm nga đi vào trong. 

Tới gần trưa, dịch trạm mới náo nhiệt. Xe ngựa lộc cộc, tôi tớ đi đi lại lại. Dịch thừa mang theo dịch tốt chắp tay thi lễ với một thiếu niên. 

"Chiêu đãi không chu đáo, mong Tác thiếu gia thuận buồm xuôi gió, giành được vị trí cao nhất." Dịch thừa mỉm cười, nói. 

Thái tử Tây Lương Tác Thịnh Huyền nho nhã lễ độ, đáp lễ lại như đám học sinh Đại Chu, nói: "Đa tạ đại nhân. Đã quấy rầy rồi. Tạm biệt từ đây." Rồi giơ tay. 

Một tỳ nữ xinh đẹp ở bên cạnh lập tức dâng một cuộn giấy lên. 

Tác Thịnh Huyền nói: "Đây là một bức tranh mà ta vẽ, mong đại nhân không ghét bỏ." 

Dịch thừa vừa kinh ngạc, vừa vui sướng giơ hai tay nhận lấy, nói: "Thật không dám, đa tạ Tác thiếu gia." Vừa giơ tay định nhận lấy thì thấy Tác Thịnh Huyền tái mặt, khom người xuống, tay đè chặt bụng. 

"Đau bụng..." Hắn kêu lên. 

Còn chưa kịp dứt thì chợt nghe thấy một tiếng phụp, rồi mùi hôi thối bay ra bốn phía. Người ở đây sợ tới ngây hết ra. 

Bĩnh ra quần rồi! 

Chuyện xảy ra quá nhanh, ngay cả bản thân Tác Thịnh Huyền không kịp phản ứng. Chờ khi phản ứng được thì mặt mày tái mét. Tỳ nữ kia thét lên, vứt bức tranh đi, chạy tới đỡ Tác Thịnh Huyền. 

Tiếng thét khiến vô số người vọt tới bên này. Mà Tác Thịnh Huyền vẫn đang không ngừng bủm bủm, phụp phụp... Hắn giơ tay che mặt, hô to: "Mau đỡ ta vào trong." 

Đám tỳ nữ lùi sang hai bên, hai tên thị vệ cao lớn chạy tới, một trái một phải nhấc Tác Thịnh Huyền, lúc này đã không thể đi lại được, lên. 

Cả đám tức thì chạy như bay qua bên người dịch thừa, đảo mắt cái đã biến mất khỏi tiền viện. 

Dịch thừa vẫn ngớ người ra, còn chưa kịp phản ứng, trong mũi toàn mùi thối. 

"Đại nhân, Tác... thiếu gia bị tiêu chảy." Dịch tốt bóp mũi, mặt đầy ngạc nhiên. 

Sao đột nhiên lại... Còn bĩnh cả ra quần ngay trước mặt mọi người. Xấu hổ phải biết. Dịch thừa nhìn xuống đất, mặc dù đã có y phục, nhưng mặt đất vẫn loang lổ những chấm nhỏ... Còn bức tranh kia, bị ném xuống đất nên cũng dính không ít. Nhặt hay không nhặt? Dù sao Tác thái tử bảo là tặng hắn... Dịch thừa chợt thấy buồn nôn, nhịn không được giơ tay che miệng. Bên tai lại vang lên tiếng Tác thái tử. 

"A, Thất Nương, Thất Nương đâu rồi..." 

Theo tiếng hắn la, lại có một đám lao tới chiếc xe ngựa bên ngoài cửa. Nhưng những người không tới gần. Một tỳ nữ nhảy xuống khỏi xe, vừa xấu hổ vừa khiếp sợ. 

"Không được đến gần." Nàng vừa hô, vừa giục: "Mau kéo xe vào, kéo vào." 

Mọi người không dám chậm trễ, còn không cả thúc ngựa, cứ thế vừa kéo vừa nâng xe đi về phía hậu viện. Lúc đi qua người, dịch thừa lại ngửi thấy mùi thối... Không cần phải nói, vị Thất Nương trên xe cũng bĩnh ra quần rồi. Hắn ngơ ngác nhìn theo chiếc xe. Thấy nàng tỳ nữ đi theo một bên cũng thò tay đè mông lại, rồi khóc ầm lên. Y phục ngày hè nên khá mỏng, những mảng vết bẩn màu vàng dần xuất hiện... 

Càng có nhiều tiếng khóc, tiếng phụp vang lên ở ngay trước hậu viện. Mùa hè nắng gắt, toàn bộ dịch trạm bị mùi hôi thối trùm lên, như nhà vệ sinh. Dịch thừa vẫn đứng ở chỗ đó, mặt nghệch ra, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? 

...

"Thế này là sao? Dịch thừa! Bọn ta ăn phải thứ ôi thiu gì đó, bị tiêu chảy rồi!" 

Tác Thịnh Huyền phẫn nộ quát to. 

Đoàn người Tây Lương, có mười phần thì sáu, bảy phần bị tiêu chảy, mà cực kỳ nặng. May mà bĩnh xong thì cũng đỡ, bẩn thối hết cả người rồi dừng. Sau đó thái y đi theo đun thuốc chưa xong đã phải bưng lên. 

Tác Thịnh Huyền đã tắm rửa, đổi y phục sạch sẽ. Nhưng hắn vẫn cảm thấy mồm miệng toàn mùi thối, từ trên người hắn, từ trên người đám tỳ nữ... Điều này khiến kẻ vốn ưa sạch sẽ như hắn cảm thấy xấu hổ không thôi. Càng xấu hổ hơn là hắn lại bĩnh ra quần ngay trước mặt mọi người. 

Dịch thừa toát mồ hôi hột, nói: "Xin điện hạ minh giám, không có chuyện đồ ăn trong trạm dịch bị thiu, bởi bọn ta đâu có bị làm sao." 

Đúng vậy. Vừa rồi chỉ có người Tây Lương bị tiêu chảy, chứ dịch thừa và dịch tốt trong dịch trạm đều yên lành. 

Tác Thịnh Huyền cười khẩy: "Có phải ngươi dâng thứ đồ ăn khác cho chúng ta không?" 

Rõ là tốt bụng gặp xui. Dịch thừa cảm thấy khổ mà không nói nên lời, thậm chí không dám nhận. Hắn không dám chọc vị thái tử Tây Lương này. Trong các nước láng giềng, Tây Lương mạnh nhất. Mà già trẻ lớn bé đều nói rằng lần thi quân tử này là triều đình tổ chức cho thái tử Tây Lương, muốn cải thiện mối quan hệ với Tây Lương vương. Nào ngờ thái tử Tây Lương lại xảy ra chuyện ở chỗ hắn... Nếu tố cáo hắn có ý đồ bất chính, hắn không có chỗ để khóc. 

Sao lại xui xẻo như vậy? Dịch thừa lòng đau khổ, mặt lúc tái lúc xanh, chỉ cảm thấy lần này tai vạ khó tránh. Bỗng có tỳ nữ bước ra, nói: "Điện hạ, Thất Nương bảo đừng trách dịch thừa, không phải hắn làm."

Dịch thừa mừng rỡ, quả nhiên lời của Thất Nương rất có tác dụng với Tác thái tử. Hắn hiểu rõ trong lòng. Quả nhiên sắc mặt Tác Thịnh Huyền hòa hoãn lại.

"Không phải hắn à?" Hắn nói, chỉ là lặp lại, chứ không phải nghi ngờ. 

Dịch thừa vội nói: "Điện hạ minh giám, ta sao có thể làm cái trò ngu xuẩn này được. Có lẽ điện hạ mới vào vùng Trung Nguyên, chưa quen..." 

Là như vậy à? Tác Thịnh Huyền do dự. Tuy sử dụng đầu bếp của mình, chế biến theo cách của Tây Lương nhưng vì trời nóng nên không thể mang đồ ăn theo. Có lẽ là để lâu nên không được... 

Tỳ nữ ở bên cạnh lạnh lùng nói: "Không phải, Thất Nương nói chúng ta bị hại." 

Hử? Dịch thừa lại cảm thấy trái tim như nhảy tót lên cổ họng. Tác Thịnh Huyền lại nhìn sang phía hắn. Tuy vị thái tử này xưa nay luôn tươi cười nhã nhặn nhưng khi xụ mặt thì vẻ uy nghiêm của hoàng thất quý tộc rất là đáng sợ. 

Tỳ nữ nói: "Không phải người của dịch trạm, là đám thí sinh tham gia thi quân tử ở bên ngoài ban nãy." 

Cái gì? Những thí sinh kia? Dịch thừa và Tác Thịnh Huyền đều kinh ngạc. 

"Sao có thể được..." Dịch thừa nhịn không được mà nói: "Bọn họ không vào đây, thậm chí không tới gần nhà bếp." 

Tác Thịnh Huyền cũng thấy khó hiểu, nói: "Không thể nào! Sao bọn họ lại làm như vậy?" 

Tỳ nữ hừ một tiếng, mang theo vẻ cao ngạo không thuộc về nàng, nhướng mày, nói: "Cho nên trước mới nói, đối thủ đều là lũ đê tiện vô liêm sỉ." 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui