Đại Đế Cơ

Đáng lẽ ra ngày hôm nay Quách Tử An sẽ không đến đây, bởi vì cậu ta đã chán với việc xem Tiết Thanh học võ rồi. Mặc dù ngay từ đầu cậu cảm thấy dáng đứng tấn và đánh cọc gỗ của Tiết Thanh rất ngu ngốc, nhưng về sau suy nghĩ kỹ lại, cậu cảm thấy người ngốc thật ra chính là cậu thì đúng hơn. Bởi lẽ cậu không chỉ tạo cơ hội cho Tiết Thanh được học võ mà còn cho tiền cậu ta tiêu xài nữa chứ. Do đó mà cậu đã tới đây, đợi Tiết Thanh đến để đánh cậu ta một trận ra trò, đến độ răng rớt đầy đất mới thôi.

Trong lúc cậu đang đợi Tiết Thanh đến thì bỗng nhiên có một người hầu chạy đến đây nói rằng hôm nay Tiết Thanh sẽ không đến đây học. Như vậy xem ra cái tên nhóc chết tiệt kia đã không kiên trì nổi nữa rồi. Vì vậy cậu liền nhanh chóng kêu Quách Tử Khiêm đi cùng mình đến võ đài. Nếu Tiết Thanh thật sự không đến, bọn họ sẽ đi tìm cậu ta, đến lúc đó tha hồ cười nhạo và xỉ vả cái tên nhóc chết tiệt kia.

Vì Quách Tử Khiêm đang trò chuyện cùng với Quách Bảo Nhi nên cả ba người đã cùng nhau đến sàn đấu võ. Kể từ ngày Quách Bảo Nhi ném đồ vào người Tiết Thanh thất bại, nàng cũng không còn xuất hiện trước mặt Tiết Thanh để gây sự nữa. Có lẽ Quách Bảo Nhi đã bị Quách đại phu nhân nhốt lại và dạy dỗ mấy ngày. Dù sao đi nữa thì hôn ước này cũng không thể thực hiện được nên không cần phải lãng phí cảm xúc làm gì cho mệt.

Ba người Quách Tử An đi đến võ đài nhìn xung quanh tìm kiếm một hồi, sau đó xác định được một điều đó là Tiết Thanh thật sự không tới. Để lấy lòng huynh đệ Quách Tử An, mấy tên người hầu gom góp tiền lại chơi trò cá cược, Quách Tử An thấy vậy cũng đặt cược theo, cậu cá là Tiết Thanh không tới đây.

Thế nhưng bây giờ Tiết Thanh lại tới rồi, điều này làm Quách Tử An vô cùng tức giận. Không phải cậu tức giận vì thua tiền, mà vì lý do gì cậu cũng chẳng hiểu nữa.

“Đừng có chửi bậy nữa.” Tiết Thanh nói xong liền đi đến trước mặt Chu võ sư: “Con xin lỗi vì hôm nay đã đến muộn...”

Bọn người Quách Tử An thấy vậy liền vểnh tai lên nghe xem Tiết Thanh giải thích như thế nào.

“Nhưng có lẽ mấy ngày sau chắc con cũng sẽ phải đến muộn một chút đấy ạ.” Tiết Thanh nói tiếp.

Nghe được lời Tiết Thanh vừa nói, Quách Tử An liền trừng mắt, Quách Tử Khiêm thì cười ha ha, còn Quách Bảo Nhi thì lạnh lùng hừ một tiếng.

Đối với việc Tiết Thanh đến sớm hay muộn, Chu võ sư cũng không để ý lắm. Tiết Thanh có thể kiên trì luyện võ đến hơn một tháng đã khiến ông kinh ngạc lắm rồi.

“Tiếp theo là đứng trung bình tấn.” Quách Tử Khiêm hì hì cười nói với Quách Bảo Nhi: “Bảo Nhi à, muội đừng xem thường cái này nhé, nói không chừng sau này nhờ vào trung bình tấn mà Tiết thiếu gia có thể thi đậu Võ trạng nguyên thì sao?”

Mấy tên người hầu đang đứng xung quanh nghe vậy vội cười lớn, Quách Bảo Nhi hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt đầy ghét bỏ.

“Đúng là đồ điên.” Quách Tử An mắng.

Tiết Thanh đang bắt đầu tập trung bình tấn, nghe vậy liền quay đầu.

“Đừng có mắng chửi người lung tung nữa.” Nàng lặp lại lần nữa.

Lời nói này không thể ngăn cản Quách Tử An, ngược lại càng khiến cậu ta tức giận hơn.

“Hừ, chết tiệt.” Cậu mắng.

Tiết Thanh không thèm để ý đến bọn họ nữa mà tập trung đứng trung bình tấn.

“Cái tên ngốc này ngày nào cũng tập đứng như vậy sao?” Quách Bảo Nhi cười nhạo.

Quách Tử Khiêm hì hì cười, đáp “Ừ” một tiếng. Cậu nhìn một bên cọc gỗ sau đó nói khẽ cái gì đó với Quách Bảo Nhi. Nghe Quách Tử Khiêm nói xong, ánh mắt Quách Bảo Nhi liền sáng lên. Nàng cười thật tươi gật đầu đồng ý, tiếp theo kêu một tên người hầu đến gần nói nhỏ vài câu. Vẻ mặt tên người hầu kia có chút lo lắng nhưng vì bị Quách Bảo Nhi hung dữ đá một cái nên liền lập tức liên tục gật đầu lui ra.

Hành động lén lút của hai huynh đệ Quách Tử An bên này, Tiết Thanh không hề biết. Hiện tại nàng đang tập trung tinh thần đứng trung bình tấn, mãi đến khi thời gian quy định kết thúc, nàng mới từ từ thả lỏng người.

“Hôm nay Tiết thiếu gia đứng không được vững.” Chu võ sư nói.

Cái này hai huynh đệ Quách Tử An và Quách Bảo Nhi đều thấy được, cũng vì vậy mà bọn họ đã đứng đó cười nhạo rất lâu.

“Tập cả một tháng để đứng trung bình tấn vậy mà lại tập thành thế này đây.”

Tiết Thanh không xấu hổ chút nào.

“Điều này cũng bình thường thôi.” Nàng nói. Việc nàng chạy bộ về nhà nhất định sẽ không có ảnh hưởng gì đến vấn đề tập luyện, như vậy nguyên nhân chủ yếu chắc chắn là do chiều nay đã leo lên leo xuống núi Lục Tuyền... nàng là người chứ không phải thần tiên nên hôm nay không đứng vững cũng là chuyện bình thường.

“Ngày mai sẽ tốt thôi.”

Chu võ sư cũng đã quen với việc nàng luôn phớt lờ những lời nói chế nhạo và tự tin với bản thân mình. Vì vậy ông cũng không nói thêm gì nữa, Tiết Thanh nói sao thì làm vậy đi.

“Đúng là cái đồ mặt dày...” Quách Tử An đứng bên kia lại lớn giọng mắng.

Tiết Thanh liếc cậu một cái nhưng không nói gì mà chậm rãi đi đến trước một cọc gỗ khác.

“Hôm nay luyện tập cái hôm qua ta đã dạy con.” Chu võ sư nói, ông đứng bên cạnh làm vài động tác: “Con còn nhớ không?”

Tiết Thanh gật đầu, nàng đứng ổn định trước cọc gỗ.

“Có điều hôm nay xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.” Nàng nói với Chu võ sư: “Thế nên có thể con sẽ đánh không được tốt lắm. Tuy nhiên đó không phải là do khả năng con kém.”

Bàn tay của nàng đã bị thương vài chỗ, khi đóng cọc chỉ sợ không thể phát huy hết khả năng được.

Chu võ sư nghe vậy liền gượng cười hai tiếng. Thôi kệ, tùy cậu ta vậy, Tiết Thanh cậu luôn là người giỏi nhất, lợi hại nhất, được chưa, nên cậu muốn làm gì thì làm đi.

Tiết Thanh bắt đầu dùng lực đánh lên các cọc gỗ. Ngay khi đánh đến bên trái cọc gỗ thứ ba, đôi mắt nàng khẽ nheo lại để nhìn rõ hơn, hình như trên cọc có vật gì đó lóe sáng... Không ổn.

Tay của nàng đã đánh ra ngoài rồi. Bởi vì lần này dùng mu bàn tay để đánh cho nên nàng đã sử dụng hết toàn bộ sức lực. Chính vì vậy khi vội vàng thu tay lại, theo quán tính nàng bị ngã sang bên cạnh và đánh vào cọc gỗ khác.

“Bịch” một tiếng, Tiết Thanh lảo đảo quỳ xuống trước cọc gỗ, trông cả người nàng như không còn chút sức lực nào.

Sau lưng nàng vang lên tiếng ha ha cười to của Quách Tử An cùng tiếng cười nhạo trong trẻo của Quách Bảo Nhi.

Tiết Thanh quỳ xuống đất vẫn chưa đứng dậy, nàng khẽ ngẩng đầu nhìn lên bên trái cọc gỗ ban nãy. Từ góc nhìn này có thể thấy rất rõ ở đó có một cây đinh sắc nhọn đang ánh lên tia sáng.

Do cây đinh và cọc gỗ đều là màu đen nên rất khó phát hiện ra. Đặc biệt là khi đánh cọc, mặc dù cây đinh không lộ ra ngoài nhiều, thế nhưng nếu dùng hết sức để đánh cọc thì không biết bàn tay đã bị thương nặng đến mức nào rồi.

Tiết Thanh vịn cọc gỗ đứng lên. Chu võ sư cũng tới đỡ nàng dậy. Bọn người Quách Tử An chỉ ngừng lại một lát để quan sát Tiết Thanh sau đó lại tiếp tục cười nhạo.

“Đúng là cái đồ chó ghẻ mà, ha ha.” Quách Tử An vừa cười nhạo vừa mắng.

Tiết Thanh xoay người.

“Tôi đã từng nói rồi, không được chửi bậy nữa.” Nàng nói.

Lời nói nhẹ nhàng như đang khuyên bảo thế này không thể nào đe dọa được Quách Tử An. Hơn nữa, vừa nãy Tiết Thanh đã bị té ngã rất thảm hại. Quách Tử An làm sao mà có thể sợ nàng được.

“Chửi bậy? Ông đây muốn mắng chửi người đó thì thế nào? Hừ, Ta mắng ngươi đó thì sao, ngươi làm gì được ta, có giỏi thì đến đây đánh ta nè...” Quách Tử An chống nạnh hô.

Còn chưa nói xong thì cậu đã thấy Tiết Thanh khom người xuống, nhảy đến chỗ cậu.

“Được.”

Tiếng nói vừa phát ra, Tiết Thanh đã đến trước mặt cậu.

Dù sao cũng là người luyện võ, Quách Tử An theo bản năng liền thủ thế, hơi kinh ngạc lại có chút tức giận nhìn Tiết Thanh. Tên nhóc này lại muốn đánh cậu sao?

Thật buồn cười!

Quách Tử An không do dự đánh ra vài quyền, Tiết Thanh đang đứng trước cậu thấy vậy liền cúi xuống.

Hả, Tiết Thanh lại có thể tránh được một đấm của cậu sao? Quách Tử An nghĩ thầm. Đang tính đánh ra thêm một quyền nữa thì cậu bỗng thấy dưới xương sườn đột nhiên đau nhức vô cùng. Nhìn xuống thì thấy một cái khuỷu tay gầy yếu đang hung hăng đánh mạnh vào đó.

Cậu đau đớn thét lên một tiếng, đầu óc choáng váng đứng không vững. Ngay sau đó “Phịch” một tiếng té ngã xuống đất. Trong tầm mắt của cậu bấy giờ không còn là Tiết Thanh nữa, mà chính là bầu trời hoàng hôn tuyệt đẹp.

Cảnh hoàng hôn tuy đẹp nhưng Quách Tử An lại không có tâm trạng để ngắm, cậu ngây ngốc nằm tại chỗ.

Cậu đã bị Tiết Thanh đánh bại sao?

Tất cả sự việc chỉ xảy ra trong nháy mắt. Ngay lúc những người xung quanh còn đang cười nhạo thì sự việc trước mắt lại làm họ giật mình kinh ngạc trừng lớn mắt.

Người giận dữ đầu tiên chính là Quách Bảo Nhi.

“Được lắm, cái tên khốn kiếp nhà ngươi lại dám ra tay đánh người.” Nàng mắng xong liền giơ tay đánh về hướng Tiết Thanh.

Tiết Thanh nhanh chóng đưa tay đỡ, sau đó tiếp tục đánh với Quách Bảo Nhi. Lần này động tác của nàng còn nhanh hơn khi nãy, những người đang đứng xung quanh còn chưa thấy rõ cái gì đã nghe được tiếng thét lớn của Quách Bảo Nhi. Theo sau đó nàng ta cũng đã bị quăng xuống đất như Quách Tử An.

Người khác không thấy rõ nhưng Chu võ sư lại thấy rất rõ ràng. Trong giây phút đó, cả người ông đều căng thẳng, ông nheo mắt lại để nhìn thật kỹ... Tất cả những điều đó đều là thói quen nhiều năm của ông... khi phải đối mặt với nguy hiểm.

Cậu thiếu niên kia mặc dù gầy yếu, thế nhưng động tác lại rất nhanh nhẹn, cách đánh tuy không có gì mới lạ nhưng đều nhắm vào những huyệt có thể gây chết người. Ông có thể tưởng tượng được, nếu như lúc nãy trong tay Tiết Thanh là một thanh đao, thì chắc chắn bây giờ tiểu thư và thiếu gia đã trở thành người chết cả rồi.

Ông vội la lên bảo Tử Khiêm thiếu gia đừng cử động chứ không phải bắt buộc Tiết thiếu gia dừng tay. Bởi vì hiện tại ông hiểu được, chỉ đe dọa bằng vũ lực không thể nào khiến Tiết Thanh dừng tay được, chỉ có cách để huynh đệ Quách gia lùi một bước, nhượng bộ thôi.

Thật ra không cần Chu võ sư nhắc nhở, Quách Tử Khiêm cũng không có ý định ra tay. Cậu tự hiểu được lúc này không nên cố chấp đánh nhau với Tiết Thanh nên ngay cả một tiếng kêu sợ hãi hay giận dữ cậu cũng không dám.

Nhưng dù Quách Tử Khiêm có đứng yên tại chỗ thì cũng không thể ngăn cản được Tiết Thanh, lúc này nàng đang xông đến chỗ cậu ta.

Chu võ sư vội vàng chạy tới, mấy tên người hầu cũng kịp phản ứng đuổi theo bắt Tiết Thanh.

Thế nhưng bọn họ vẫn chậm một bước, Tiết Thanh đã bắt được Quách Tử Khiêm.

Tuy không thường chủ động đánh nhau, thế nhưng Quách Tử Khiêm cũng không phải là người ngu đến nỗi bị người ta đánh cũng không biết đánh trả. Vì vậy khi thấy Tiết Thanh đến, cậu liền đưa tay ra chống trả, nhưng ai ngờ chưa kịp làm gì đã bị Tiết Thanh giữ chặt tay giống Quách Tử An và Quách Bảo Nhi ban nãy.

Cậu cứ nghĩ sẽ bị quăng xuống đất giống họ thế nhưng lại không phải. Tiết Thanh lôi tay cậu đến chỗ cái cọc ban nãy...

“Ngươi... ngươi muốn làm gì...” Quách Tử Khiêm sợ hãi la lên, đang nói giữa chừng thì cậu liền hét lên một tiếng đầy đau đớn.

Tiết Thanh đã ấn tay cậu vào bên trái cái cọc có đinh khi nãy, máu từ trong lòng bàn tay Quách Tử Khiêm nhanh chóng tràn ra ngoài.

Quách Tử Khiêm thét lớn, tiếng la vang vọng khắp sàn đấu võ.

................

Nếu dùng hết sức lực đánh vào đó thì kết quả sẽ như thế này đây.

Tiết Thanh thả tay ra, lùi ra phía sau vài bước, ánh mắt bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui