Đại Đế Cơ

"Chuyện là như vậy đó."

Ngô quản gia bước vào, vừa lau mồ hôi vừa kể lại.

"Thương nhân phủ Trường An chúng ta nhận được tin rằng trong kỳ thi quân tử ở Huỳnh Sa Đạo, thí sinh phủ Trường An đã lập nên thành tích cao..." 

"Toàn bộ được mười điểm ở lễ khoa..."

"Không ít người được điểm cao ở nhạc khoa... Lợi hại nhất đương nhiên là Thanh Tử thiếu gia... Trong nhạc khoa, hắn..."

Ngô quản gia kể tới đây, Quách Bảo Nhi, đang ngồi bên cạnh Quách đại phu nhân, hét to lên: "A, đừng kể nữa." Rồi giơ tay che mặt. 

Quách đại phu nhân ôm lấy nàng ta, khẽ vỗ. Quách Hoài Xuân thì trừng nàng một cái rồi che miệng lại. Cười đến không khép được miệng.

Ngô quản gia nói: "Tiểu thư, còn chưa tới... Ở nhạc khoa, đầu tiên Thanh Tử thiếu gia dùng một khúc Lan Lăng Vương Nhập Trận khiến mọi người khiếp sợ... Sau đó...." Hắn nhìn Quách Bảo Nhi, cười.

Quách Bảo Nhi lại hét lên một tiếng rồi dựa vào vai Quách đại phu nhân. Quách Hoài Xuân lại trừng một cái rồi giục: "Mau kể đi." 

"Thanh Tử thiếu gia." Ngô quản gia nói, rồi phất tay áo, ước chừng là học động tác của người kẻ chuyện ngoài kia, giọng cất cao, vẻ mặt kích động: "Sau đó ở trong kỳ nghệ, đại chiến bốn trăm hiệp với thái tử Tây Lương Tác Thịnh Huyền! Dùng một ván cờ khiến thái tử Tây Lương hộc máu mà nhận thua!"

Quách Hoài Xuân lập tức thấy toàn thân nổi da gà.

Chẳng hiểu tại sao mà nghe được câu kể ấy lại như đích thân đứng ở đó nhìn. Tên nhóc này sao hành sự toàn... làm lớn chuyện lên như vậy? 

Quách Bảo Nhi không có cảm giác gì, chỉ nói: "Mau kể tiếp đi." Rồi giơ tay bụm mặt.

Ngô quản gia nói tiếp: "Thanh Tử thiếu gia đạt được điểm tối đa ở nhạc khoa." Lại khẽ than: "Đương nhiên sau đó Thanh Tử thiếu gia cũng hộc máu... Bởi vì một trận cờ kỳ lạ thời cổ mà hai người tổn hao tinh thần nên lùi cuộc thi quân tử lại ba ngày."

Quách Bảo Nhi ngồi thẳng người: "Ông nói thiếu rồi, khi hắn hộc máu có hô là... vì ta mà." 

Quách Hoài Xuân liếc nàng ta một cái, dường như không biết phải nói gì.

Ngô quản gia cười khà, nói: "Tuy không nói như vậy, nhưng ý tứ thì kiểu đó. Nhiều người hỏi vì sao Thanh Tử thiếu gia lại liều mạng như vậy, bất chấp sức khỏe để đạt vị trí đứng đầu... Các thí sinh phủ Trường An lập tức bảo rằng Thanh Tử thiếu gia từng thề là trúng trạng nguyên sẽ cưới Quách tiểu thư, nam nhi một lời nặng ngàn vàng."

Quách Bảo Nhi tỏ ra không vui: "Ông kể chả hay chút nào." Rồi quay sang nhìn Quách đại phu nhân, lắc cánh tay bà: "Mẹ, hắn thích con, muốn cưới con nên mới liều mạng như vậy. Hắn nói như thế trước mặt nhiều người như vậy... Con phải làm sao bây giờ?" 

Quách đại phu nhân gật đầu, nói: "Đúng vậy! Con của mẹ ạ, nếu con không đồng ý, con sẽ trở thành kẻ vô tình đó." Vuốt ve đầu nàng.

Quách Bảo Nhi nói: "Đúng thế, chính là như thế." Miệng thì oán giận, lại cười: "Hắn thật xấu xa quá." Nói xong bèn đứng dậy: "Con còn chưa nói cho Liễu Ngũ Nhi cơ..."

Quách Hoài Xuân nói: "Ngồi xuống!" 

Đương nhiên Quách Bảo Nhi không ngồi, gọi một tiếng cha rồi cười hì hì: "Cha, cha nghĩ sao?"

Quách Hoài Xuân nhìn nàng, nói: "Cha nghĩ... Con vui là tốt rồi."

Nhưng mà trọng điểm của tin tức này là nàng hộc máu. Giơ tay tính toán, lúc nhận được thư là trước khi thi nhạc khoa, như vậy trước nhạc khoa có phải đã xảy ra chuyện gì đó? 

Cái chuyện hộc máu trước mặt mọi người này chắc chắn là giả vờ phóng đại, với cái tên gian xảo này, tất nhiên là để che giấu gì đó. Nàng không phải làm loại người liều mạng vì người không liên quan.

Lành dữ ra sao?

Quách Hoài Xuân nhíu mày, nói với Ngô quản gia: "Đi thăm dò thêm đi." 

...

"Thành tích như thế nào còn chưa biết rõ."

Nhà tranh dưới núi Lục Đạo Tuyền vẫn giống như trước. Bên ngoài treo tấm biển gỗ Tri Tri đường, phòng thì sạch sẽ, có bàn trà và đệm dày. Trên cửa sổ, hoa dại nở bung trong chiếc bình gốm. Các thiếu niên ngồi quây quần nhìn Trương Liên Đường đang đứng. 

"Tiết Thanh được điểm tuyệt đối ở lễ khoa, mọi người cũng đọc được thư của hắn rồi."

"Hiện giờ thành tích nhạc khoa cũng truyền đến, Tiết Thanh dùng khúc Lan Lăng Vương Nhập Trận và một ván cờ thắng được thái tử Tây Lương, so với lấy được điểm tối đa thì quan trọng hơn là đã thắng thêm một trận nữa."

Các thiếu niên đang ngồi đều gật đầu. 

"Chậc, thật tốt quá!" Sở Minh Huy nắm chặt tay, vẻ mặt kích động: "Thật sự là quá tốt! Phản kích như vậy mới là đạo quân tử."

"Ban đầu ta còn cảm thấy bất bình, thoái nhượng lúc ở dịch trạm kia không giống Tiết Thanh tí nào... Người Tri Tri đường chúng ta có gì mà sợ."

"Hiện giờ mới thấy Tiết Thanh nói đúng, tranh cãi không bằng tạm thời nhẫn nhịn." 

Chuyện xảy ra dọc đường đi đều được Tiết Thanh kể trong thư, ví dụ như gặp người phú quý ở dịch trạm, cố ý lấy phòng cho ngựa ở để bọn họ mệt mỏi. Đương nhiên có giấu giếm, ví dụ như biết được những kẻ này cố ý thì nàng đã bỏ thuốc xổ... Cái chuyện không quá quân tử này chỉ nên kể cho Trương Liên Đường, dù sao hắn biết cái mặt không quân tử của mình, không lo hình tượng.

Các thiếu niên Tri Tri đường khi biết được chuyện này đều có ý kiến khác nhau. Trương Liên Đường bảo mọi người tự bàn luận mấy ngày, chờ Tiết Thanh viết thư thì sẽ thông báo tin mới nhất.

Mọi người rất kích động khi gặp lại kẻ thù, mà việc trước mặt kẻ thù không thua mà còn không hề khuất phục khiến mọi người trở nên phấn chấn. Lúc này những hờn dỗi bất bình đều bị quét sạch, dường như chính bản thân mình đã tích cóp thêm chút hào khí. 

Sở Minh Huy liên tục đấm chân: "Hối hận quá, biết vậy ta cũng tham gia thi quân tử, thật quá kích thích." Những người khác đều phụ họa.

Trương Liên Đường giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng: "Hiện giờ mọi người cũng như đang thi quân tử với Tiết Thanh, chẳng qua chúng ta chậm hơn. Cuộc thi của Tiết Thanh đã kết thúc, còn chúng ta thì chuẩn bị nghênh đón kỳ thi đạo. Chờ thi đạo xong, mọi người sẽ tập trung ở kinh thành tham gia thi hội."

Thi đạo ư? Thật là làm cho người ta khẩn trương và kích động. 

Sở Minh Huy hít sâu một hơi: "Trước khi gia nhập Tri Tri đường, ta chưa từng cho rằng mình có thể qua được thi phủ, giờ lại còn sắp thi đạo nữa..."

"Đúng vậy, đúng vậy." Nhiều người đều tỏ ra căng thẳng.

Trương Liên Đường cười nói: "Mọi việc ta đều phải thử sức một lần. Cũng giống như Tiết Thanh, thành tích cuối cùng giờ chắc đã có, chỉ là tin tức chưa gửi về. Nhưng chỉ xem lễ khoa và nhạc khoa có thể thấy hắn quyết tâm như thế nào. Một khoa cũng không bỏ, dốc hết sức lực. Đây cũng là không tích nửa bước, không thể đi ngàn dặm, không tích từng giọt, không thể tạo nên dòng sông. Chúng ta đều phải nỗ lực." Nắm chặt tay. 

Các thiếu niên đang ngồi cùng hô lên, vung nắm tay.

"Vậy thì bắt đầu học thôi."

"Mọi người giúp đỡ lẫn nhau, không thể để một người tụt lại phía sau được." 

Trương Liên Đường nói, rồi ngồi xuống, tự cầm một cuốn sách.

Sở Minh Huy cúi đầu đọc sách rồi chợt ngẩng đầu lên: "Liên Đường ca nói xem, Tiết Thanh sẽ đứng thứ mấy?"

Đây là đáp án mà tất cả mọi người chờ mong. Chỉ hận đường xá xa xôi không thể biết kịp thời. Các thiếu niên đều nhìn Trương Liên Đường. 

Trương Liên Đường ngồi khoanh chân trước bàn, cầm cuốn sách trong tay, mỉm cười: "Đứng đầu chứ sao. Hắn mạnh miệng bảo vậy, nếu không làm được, đừng trách về rồi sẽ bị chúng ta cười nhạo."

Các thiếu niên cười to.

Tiếng cười xuyên qua khung cửa sổ đang mở, theo gió thu phát tán ra khắp núi non. Trên con đường mòn cách đó không xa, một người tuổi còn trẻ đeo một vác củi chậm rãi đi xuống, nghe tiếng cười thì nhìn sang. Khuôn mặt tuấn tú, y phục tuy cũ nhưng sạch sẽ, tay còn cầm một cuốn sách, chỉ liếc mắt một cái rồi bước đi, miệng không ngừng ngâm nga. 

"Nhạc Đình thiếu gia, nhìn đường đi kìa."

Dưới chân núi, mấy người rảnh rỗi cười nói, mang theo vài phần ác ý... Cái xưng hô thiếu gia này với người khác là kính trọng mà xưng hô nhưng với người không phải thiếu gia thì chẳng có ý tốt gì.

Nhạc Đình đã quen với điều đó nên không thèm để ý. 

"Nhạc Đình, ngươi đi học thế này đáng giá quá nhỉ, còn có thể tiện thể nhặt củi. Chúng ta còn không được lên núi..."

"Mỗi ngày lên núi không được nửa ngày, ta thấy ngươi đi nhặt củi là chính."

Người bên đường cười nói. Nhạc Đình cười với bọn họ, đi qua. 

"Không biết hắn định làm cái gì, học thì học chứ tham gia khoa cử được đâu... Còn bảy, tám năm nữa cơ mà. Lâu như vậy, làm gì cũng không tốt."

"Bảy tám năm sau có thi đỗ hay không còn chưa chắc... Ta có nghe tiên sinh trong trường xã nói hắn không học được."

Tiếng bàn tán không ngừng vang lên. Hơi phân tâm cái là đoạn sách vừa rồi lại quên mất, Nhạc Đình cười tự giễu bản thân. Đọc không được, ngay cả trí nhớ cũng không bằng người khác sao? Nhưng không có gì, đọc nhiều hơn là được. Hắn cúi đầu nhìn cuốn sách trong tay, lẩm nhẩm. Lúc này một phong thư rơi xuống, là thư của Tiết Thanh mà tiểu tỳ Trương gia đưa tới lúc sáng sớm. 

Hắn cúi người nhặt, khoé miệng khẽ nhếch. Bức thư lần này là một thiếu niên đang trút bỏ một bụng bực tức.

"Ban đầu vốn không định thi... Nhưng vì sao vừa tham gia cái là không khống chế được... Vì sĩ diện mà...."

"Thật là nhân ngoại hữu nhân, núi cao còn có núi cao hơn... Thật hối hận lúc ở phủ Trường An không học hành hẳn hoi..." 

"Người Tây Lương đúng là bị điên..."

"Không còn cách nào khác, cũng không muốn nghĩ khoa tiếp theo sẽ thế nào, đầu tiên phải thi khoa thứ nhất cho thật tốt đã..."

Đúng vậy. Nghĩ xa như vậy làm gì, đầu tiên cứ làm cho tốt năm nay đã. Năm nay như thế nào, chính là đọc xong cuốn sách này. Nhạc Đình cất thư vào trong sách. 

Giữa trưa, xe ngựa và người đi lại trên đường.

"Nghe gì chưa? Tên Tiết Thanh kia, Thanh Tử thiếu gia thắng thái tử Tây Lương ở kỳ thi quân tử, ép cho người ta phải hộc máu đó."

"Lợi hại vậy?" 

"Đó là đương nhiên. Thanh Tử thiếu gia mà, người đứng đầu thi huyện ở phủ Trường An ta, tương lai còn trúng trạng nguyên nữa."

Đã qua một tháng, Tiết Thanh lại trở thành đề tài câu chuyện trà dư tửu lậu của người thành Trường An. Nhạc Đình mỉm cười nhưng lúc trước Tiết Thanh không phải là thiếu gia trong miệng dân chúng gì cả.... Hắn cúi đầu, miệng lẩm nhẩm, không ngừng bước đi theo con đường quanh co phía trước.

Tin tức từ Huỳnh Sa Đạo phân phát đi bốn phía. Kinh thành là nơi nhận được thông tin đầu tiên nhất, nhưng các vị đại nhân trong kinh thành không quan tâm vị thiếu niên Tiết Thanh đã khiến thái tử Tây Lương hộc máu, cũng không để ý thành tích của kỳ thi quân tử. 

Mùa thu, hoàng cung trông càng thêm xơ xác, quan bào tung bay trên đường, những đôi giày quan nặng nề đạp xuống khiến mặt đất rung rung.

Từ trong cung điện nguy nga vang lên tiếng ồn ào, còn náo nhiệt hơn cả triều hội, làm cho tiểu hoàng đế ngồi trên long ỷ phải trừng to mắt, không thể ngủ gà ngủ gật.

Động đất. Lần đầu tiên nó nghe nói tới, nghe kể thì có vẻ rất đáng sợ. 

"Sao lại xảy ra động đất...?"

"Mau tìm hiểu thêm cho rõ hơn đi..."

"Rốt cuộc lăng hoàng hậu sụp là như thế nào?" 

"Đây là trời phạt rồi..."

"Hoàng đại nhân, chú ý ngôn từ của mình."

"Từ khi thi quân tử đã xảy ra bao nhiêu chuyện? Tống đại nhân còn bị ám sát..." 

"Việc Tống đại nhân bị ám sát có gì đáng ngạc nhiên... Không liên quan tới lăng hoàng hậu, bằng không lăng hoàng hậu đã sụp vô số lần rồi."

Cửa điện không ngừng đóng rồi mở. Các vị quan viên tới đây. Chuyện lăng hoàng hậu sụp là không thể giấu giếm. Quan chức Huỳnh Sa Đạo thông qua đủ loại truyền báo mà gửi tin tới kinh thành. Động đất, vì nó luôn được coi là không quan tâm sống chết, là tai nạn nghiêm trọng nhất. Mà lăng hoàng hậu sụp vì động đất lại là thứ mà hoàng đế và cả triều đình không thể gánh chịu được.

Phải có lời giải thích. Cả triều đình tranh cãi ầm ĩ, đương nhiên đều có tâm tư riêng. 

So với chính điện ồn ào, trị phòng của Tần Đàm Công yên lặng như chỗ không người. Tần Đàm Công không đứng trên triều đường, không phải là không ai thông báo cho hắn mà là hắn không đi.

Hắn ngồi trong trị phòng, lật xem một xấp báo cáo. Bảy tám vị quan chức ngồi xung quanh, vẻ mặt trĩu nặng, im lặng không nói.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, một tiểu thái giám bước vào, thi lễ: "Vương tướng gia có ý muốn tra rõ lăng hoàng hậu." 

Đám quan viên đang ngồi đều nhíu mày, tiếng tức giận vang lên bốn phía.

"Công gia, lão tặc phu này quả nhiên muốn nhân cơ hội gây sự."

"Muốn dùng việc trời nổi giận trừng phạt để đối phó Công gia." 

"Nếu định tra rõ, dấu vết của việc chúng ta mở lăng hoàng hậu tất sẽ bại lộ, sẽ phiền toái lắm."

Tần Đàm Công nói: "Không phải vội." Thả văn sách trong tay xuống: "Vương tướng gia là sốt ruột quá nên hồ đồ." Nhìn về một tên quan viên: "Cảnh Nhiên, ngươi đi nói cho Vương tướng gia rằng bản thân ta cảm thấy Vương tướng gia nói rất có lý. Dù sao chúng ta không ở hiện trường còn Trần tướng gia lại tận mắt chứng kiến." Cười: "Chi bằng để ta viết một phong thư gửi Trần tướng gia hỏi thăm tình hình cụ thể rồi tiếp tục bàn bạc. Ta tin Trần tướng gia sẽ rất vui vẻ kể lại cho ta nghe."

Một núi khó chứa hai hổ. Trong đám văn thần triều đình, chỉ có thể có một người đứng đầu. Tần Đàm Công là võ tướng, chưởng quân quyền. Sự tranh đấu về văn thần luôn xảy ra giữa Trần Thịnh và Vương Liệt Dương. 

Lúc trước Tần Đàm Công có thể giúp Vương Liệt Dương đẩy Trần Thịnh đi, đương nhiên vẫn có thể lựa chọn lại.

....

"Thời cơ hiện giờ chưa phù hợp." 

Vương Liệt Dương cảm thán.

Quan viên bên người nghe vậy cũng tức giận.

"Tên tặc này đang uy hiếp. Động đất là chuyện đã xảy ra, sợ gì bọn họ!" 

"Tướng gia, cơ hội này hiếm có. Thi quân tử là chuyện mà Tần Đàm Công đề xuất... Mà lăng hoàng hậu lại do Hắc Giáp vệ và cấm quân trông coi. Lần này có cả Tống Nguyên ở đó mà tên này ác danh vang xa..."

Đám quan viên đều nhìn về phía Vương Liệt Dương.

"Đây đúng là thời cơ tốt để lật đổ Tần Đàm Công. Cho dù lật không được, cũng chém bớt mấy cái cánh tay đắc lực của hắn." 

Vương Liệt Dương lắc đầu: "Các ngươi còn trẻ, khí còn thịnh." Gõ mặt bàn: "Tần Đàm Công ngang ngược như thế nào, kèm thiên tử ra sao, hắn cũng chỉ là một tên võ tướng, lại là ngoại thích, không thể lệnh chư hầu. Nhưng Trần Thịnh thì khác." Đảo mắt qua mọi người, ý vị sâu xa.

Đây chính là văn thần.

Tần Đàm Công muốn vặn ngã ông ta, người trong thiên hạ không phục nhưng văn thần lật đổ văn thần, vả lại vị văn thần này còn có tư cách và kinh nghiệm không kém gì ông, lại rất dễ khiến mọi người phục. 

"Trần Thịnh còn có cái gì?" Một vị quan nhíu mày, tỏ ra không phục.

Vương Liệt Dương nói, vẻ mặt khá yên bình: "Ông ta còn chưa chết, còn có học sinh, có cơ hội lần này." Lại cười nói: "Có ai ngờ Huỳnh Sa Đạo sẽ xảy ra chuyện như vậy. Động đất, lăng hoàng hậu sụp..." Nói tới đây thì dừng lại, vẻ mặt như có suy nghĩ.

Ai ngờ Huỳnh Sa Đạo sẽ xảy ra chuyện như thế này? 

Nếu Trần Thịnh nghĩ tới thì sao?

Chuyện này không đúng...

Vương Liệt Dương ngồi thẳng người, nói: "Huỳnh Sa Đạo này, có phải có chuyện gì mà chúng ta không biết?" 

...

"Ca ca!"

Tần thái hậu rảo bước vào, quan viên trong phòng vội thi lễ. Tần thái hậu cũng chẳng quan tâm bọn họ làm cái quái gì, khoát tay. 

Mọi người thi lễ, đồng loạt lui ra.

"Ca ca, có phải những tên đó làm không? Ngọc tỷ thế nào rồi?" Bà ta hỏi liên tục.

Tần Đàm Công nói: "Chắc là những người đó làm, còn đắc thủ hay không thì tạm thời chưa biết." 

"Ta đã bảo không được rồi mà, rõ ràng là cho bọn chúng cơ hội." Tần thái hậu cả giận: "Ca ca xem đi, giờ thế nào, quả nhiên là thế mà."

Tần Đàm Công nói: "Chưa chắc. Đoàn Sơn nói hai cửa trước và sau của địa cung đều đóng kín, có lẽ là do có người định xâm nhập nên mới sụp."

Tần thái hậu nói: "Người khác định xâm nhập thì sẽ sập, nhưng nếu... Bảo Chương đế cơ..." 

Tần Đàm Công mỉm cười: "Cho nên không phải rất tốt sao, tiện thể xác định xem tiểu công chúa của chúng ta có xuất hiện hay không."

Tần thái hậu nghe mà thấy khó hiểu: "Xác định như thế nào?"

Tần Đàm Công nói: "Mở địa cung, mở quan tài hoàng hậu." 

Tần thái hậu giơ tay che miệng, không khỏi nhìn xung quanh, thấp giọng nói: "Ca ca, mở ra như thế nào? Chúng ta muốn mở địa cung không khác gì lật tung Huỳnh Sa Đạo, động tĩnh lớn như vậy khó tránh khỏi người khác biết."

Tần Đàm Công nói: "Nếu đã gây ra động tĩnh lớn, vậy dùng động tĩnh lớn hơn để che giấu." Gấp văn sách trong tay lại: "Thi quân tử, đệ tử Thánh nhân sẽ tụ tập. Cái chữ hiếu của bệ hạ sẽ khiến trời đất cảm động, trời cao xua đuổi ác linh khiến Huỳnh Sa Đạo trong sạch trở lại. Linh cữu của hoàng hậu nương nương và Bảo Chương công chúa được đưa về hoàng lăng." Đứng dậy, phất tay áo, cười: "Như vậy trước sự chú ý của tất cả mọi người, mở địa cung ra thôi."

...

Cuối tháng bảy, bầu trời Huỳnh Sa Đạo trong xanh. Cái lạnh do cơn mưa thu hôm qua mang đến đã bị nắng nóng gay gắt xua tan.

Những tiếng ầm ầm vang lên từ phương xa, như sấm sét đì đùng. Mặt đất rung rung. Người trên đường phố không hề hoảng loạn, chỉ là khẽ giật mình.

"Bắt đầu mời linh cữu hoàng hậu nương nương rồi à?" 

"Hôm nay bắt đầu tế bái kết thúc thi quân tử đó."

Mọi người bàn tán, đều nhìn ra phía ngoài thành.

Đứng ở trước lăng hoàng hậu, cảm nhận sự rung chuyển này càng thêm mạnh. Các thí sinh tham gia thi quân tử đều mặc lễ phục, đứng xếp hàng chuẩn bị cho việc tế bái như hôm bắt đầu. Chỉ là khác với đầu tháng bảy, Viên Khâu cao như quả đồi đã biến mất. Lúc nay cả trăm thợ đang ngồi bên trên, chăm chỉ làm việc. Ở nơi xa hơn, những công cụ để đào giếng đục kênh thật lớn nằm rải rác. 

"Ta còn nhớ năm xưa lúc xây dựng địa cung cũng là cảnh tượng như thế này, số đất cát được vận chuyển tới đổ đống cao như núi..." Lễ quan thì thào.

Tiết Thanh, thân là người đứng đầu bảng nên đứng ở đầu hàng nghe được. Nàng ngẩng đầu lên nhìn, khi xây thì hợp tình hợp lý, khi phá cũng hợp tình hợp lý, thật là sớm nắng chiều mưa.

Lễ quan thu hồi tầm mắt, nhìn các thí sinh đang xếp thành hàng, hô to. 

"Bái!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui