Đại Đế Cơ

Khi chuông điểm hai tiếng, trời quang, kỳ thi quân tử cũng chính thức kết thúc.

Trong bóng đêm, các thí sinh vừa đi vừa đùa giỡn vừa quay đầu nhìn lại, quan nha đèn dầu sáng rực rỡ, nhìn về phía trước, cả Huỳnh Sa đạo cũng là một mảng đèn lưu ly chiếu rọi xinh đẹp, chỉ là loại rực rỡ chói mắt này cũng sẽ không tồn tại quá lâu...

"Xin nhường đường một chút, nhường đường một chút". 

Từ phía sau tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, các thí sinh đang đi trên đường vội vàng né tránh.

Liễu Xuân Dương cùng Tiết Thanh và các thí sinh của Trường An phủ đứng ở ven đường quay đầu nhìn lại, thấy từ bên trong quan nha phóng ra rất nhiều quan binh và xe ngựa.

Đã trễ thế này còn xảy ra chuyện gì? Nhìn hướng bọn họ đang chạy đi thì chính là cửa thành... 

"Không cần phải lo lắng, dĩ nhiên cửa sẽ mở ra".

Đoán chừng sự việc lần này sẽ khiến cho mọi người lo sợ, quan phủ cũng không hề có ý định giấu giếm, còn cố ý sắp xếp văn lại tới trấn an.

"Tất cả mọi người đi để bảo vệ linh cữu của hoàng hậu nương nương cùng đế cơ". 

Thì ra là như vậy, chuyện triều đình mở địa cung mọi người đều biết, địa cung mở ra cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

"Nói như vậy, hoàng hậu nương nương cùng Bảo Chương đế cơ là muốn cùng chúng ta rời khỏi Huỳnh Sa Đạo rồi", các thí sinh thở dài nói.

Đúng vậy, muốn biến Huỳnh Sa Đạo trở thành quá khứ rồi, Tiết Thanh nhìn xe ngựa đã phóng ra trên đường, thế nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là mọi chuyện đều đã kết thúc. 

Các thí sinh trên đường dần khôi phục tâm trạng và sự náo nhiệt lúc trước, choáng váng vì men rượu, lắc lư lảo đảo, cười cười nói nói.

"Đi thôi". Tiết Thanh nói, cất bước rời đi đầu tiên, bước xuyên qua, đạp lên bóng đêm mà đi.

Trong thành Huỳnh Sa Đạo theo bước chân các thí sinh rời đi mà dần dần lấy lại sự yên tĩnh, lăng hoàng hậu phía bên ngoài Huỳnh Sa Đạo tiếng huyên náo ồn ào càng trở nên lớn hơn. 

Từng chiếc xe ngựa dừng lại, đám quan viên mặc quan bào đi lại ra vào rối tung.

Trần Thịnh nhìn xung quanh một chút.

"Tướng gia, mời qua bên này", một quan viên nói. 

Trần Thịnh gật đầu nhìn về phía trước, ở lối vào phía trước Tống Nguyên đang đứng yên bất động.

"Vẫn còn chưa vào sao?", Trần Thịnh hỏi.

Tống Nguyên a lên một tiếng nói: "Tề đại nhân cùng Đoàn đại nhân đang ở bên trong, ta ở bên ngoài canh chừng giúp". Lại nói: "Nghe nói bên trong sụp đổ hoàng tàn, nhưng mộ thất hoàng hậu nương nương cùng đế cơ  thì không bị làm sao, cũng không có hư tổn gì quá lớn". 

Canh chừng giúp ở bên ngoài, nghe nói thế, các quan viên ở đây đối với Tống Nguyên còn có thêm vài phần khinh bỉ, chẳng qua là sợ chết không dám vào thôi mà.

Trần Thịnh nhìn về phía mọi người: "Vậy chúng ta vào thôi".

Các quan viên vẻ mặt hồi hộp cùng kích động, đồng thanh đáp ứng một câu, Trần Thịnh cũng không chút chần chừ cất bước đi trước, mọi người theo sát phía sau. 

Tống Nguyên nói: "Ta ở ngoài này canh chừng giúp các người". Nói rồi né sang một bên tránh đường.

Bên trong địa cung đèn đuốc sáng trưng, Hắc Giáp vệ cầm đao đứng vây quanh mộ thất cung điện, Tề Tu cùng Đoàn Sơn đang đứng trên bậc thang.

"Tướng gia đã tới", Tề Tu nói: "Mời!" 

Trần Thịnh không nói gì, giẫm lên mặt đất gồ ghề gỗ vụn cùng đất đá hỗn độn hướng về phía cung điện đi tới, khước từ sự đỡ vịn của các quan viên đi theo, đi lên bậc thang ở phía sau điện, vòng qua trắc điện đi tới cửa chính phía trước.

Thời gian chín năm, màu nước sơn của cung điện vẫn hoa lệ như cũ, cửa điện vẫn đóng.

Trần Thịnh đứng ở trước cửa, im lặng nhìn một lát rồi cất bước tiến lên, hai tay đẩy cửa, vừa nhẹ nhàng mở ra không chút tiếng động, quan tài hoa lệ hiện ra trước mắt. 

"Nương nương!" Trần Thịnh không bước lên nữa, đứng ở trước cửa, sửa sang lại quần áo, cúi người quỳ xuống.

Các quan viên phía sau cũng hô lớn rồi quỳ xuống theo.

...

Sau trống canh ba, các thí sinh trở về từ yến tiệc tiếp tục chè chén say sưa cuối cùng cũng say đến ngã gục mà ngủ, tiếng ồn ào huyên náo tan hết, chuồng ngựa trong hậu viện còn có chút ồn, vẫn còn có người đi lại trong đó xem xét xe ngựa, ngày mai còn phải lên đường nữa.

Tiết Thanh đi qua chuồng ngựa đẩy cửa vào phòng, người bán hàng rong đứng ở cửa lập tức đóng cửa lại.

Trong phòng bày biện kỷ án cùng chút thức ăn, Đốc cùng Tề Sưu ngồi vây quanh. 

"Cửa địa cung vừa mới mở ra", Tiết Thanh nói.

Đốc trả lời: "Không phải là vừa mới. Tề Tu, Đoàn Sơn, Tống Nguyên trong lúc yến tiệc Lộc Minh bắt đầu đã vào địa cung".

Người bán hàng rong nói: "Tên Đoàn Sơn kia đang ở đó, quan tài của hoàng hậu nương nương..." 

Tất nhiên là đã được mở ra, và tất nhiên cũng bị tra xét cẩn thận, mà đối với Đoàn Sơn - một kẻ xuất thân là quan khám nghiệm tử thi mà nói, tìm thứ gì đó từ trong hài cốt dĩ nhiên là càng dễ dàng.

"Chúng ta chỉ mong bây giờ ngọc tỷ không có ở chỗ của hoàng hậu nương nương thôi", Tề Sưu tặc lưỡi nói.

Đốc trả lời: "Không, điều này không quan trọng, ta vẫn như trước, mong ngọc tỷ đang ở đó, cho dù là chúng ta không lấy được, chỉ cần nó xuất hiện, chúng ta đi đoạt lại là được". 

Người bán hàng rong cười he he: "Đúng vậy, chúng ta sớm chuẩn bị vào lấy thôi... Đoàn Sơn lột đồ người chết, chúng ta sẽ lột đồ người sống".

Tiết Thanh nói: "Điều này không dễ đâu, bọn họ ở ngoài sáng, lại lấy danh nghĩa vận chuyển linh cửu hoàng hậu, đế cơ, dọc đường nhận được vô số sự bảo vệ, nếu muốn động thủ ở trên đường thì thật sự là rất khó". Không đợi Đốc nói gì, liền vừa cười vừa nói: "Dĩ nhiên, động thủ vào lúc nào cũng sẽ khó, chúng ta cũng không hề sợ khó, lúc trước từ trong hỏa hoạn thiên quân vạn mã trong thành khó khăn như vậy vẫn có thể cứu ta ra ngoài cơ mà".

Đốc khẽ mỉm cười: "Điện hạ nói giờ phải làm sao?" 

Tiết Thanh nói: "Thánh nhân dạy chúng ta, đừng đánh nhau mà không có chuẩn bị. Thế nên đầu tiên chúng ta phải xác định xem ngọc tỷ rốt cuộc có ở đó hay không, nếu như có ở đó, chúng ta cho dù có hy sinh cũng phải đoạt cho bằng được, chỉ là phải đề phòng địch nhân lợi dụng tâm lý của chúng ta mà sắp xếp mai phục, như vậy, hy sinh chẳng có chút ý nghĩa nào".

Người bán hàng rong nói: "Thánh nhân còn dạy đạo làm sao để đánh giặc ư?"

Tề Sưu nói: "Ngươi biết cái gì, thánh nhân dĩ nhiên cái gì cũng hiểu, ngươi không thấy rất nhiều võ tướng cũng học binh thư đấy sao... Trước kia, chúng ta có đến doanh trướng của Tần Đàm Công, nhìn thấy một giá sách binh thư, ngươi không phải là còn muốn trộm vài quyển đi bán sao". 

Người bán hàng rong ho nhẹ một tiếng: "Làm gì có, chuyện cũng đã qua rồi đừng nhắc lại... Nghe điện hạ nói như vậy, điện hạ cũng học binh thư sao", trong giọng nói có thêm vài phần đắc ý vui mừng.

Đốc nói: "Chúng ta sắp xếp người đi thăm dò xem thế nào".

Đây cũng không phải là chuyện dễ dàng, bên phía Tần Đàm Công một khi đã phát hiện ra có người xông vào địa cung, nhất định sẽ tăng cường canh phòng nghiêm ngặt. 

Tiết Thanh nói: "Đúng vậy, ý của ta chính là trước hết phải thăm dò tình hình xem thế nào đã. Nhưng thăm dò cũng có rất nhiều phương pháp, không nhất định là chúng ta phải tự thân động thủ, dùng vũ lực động thủ".

Ba người trong phòng cùng nhìn nàng.

"Vậy phải làm sao?" 

Tiết Thanh nói: "Đấu tranh võ trang dĩ nhiên là không thể thiếu nhưng chúng ta còn phải kết hợp đấu tranh võ trang với các loại đấu tranh không võ trang lại".

Lời này của thánh nhân quả thật thâm thúy, từng chữ đều dễ hiểu, gom chung lại một chỗ liền nghe không hiểu gì, ba người chớp mắt nhìn Tiết Thanh.

Tiết Thanh tiếp tục: "Nên không nhất định phải là chúng ta tự mình đi dò xét, không phải là còn có đồng minh sao, để việc này lại cho vị đại nhân kia làm đi, ở trong nội bộ kẻ địch, hành động chắc chắn sẽ dễ dàng hơn chúng ta rất nhiều". 

Đốc dường như muốn nói điều gì đó, Tiết Thanh lần nữa mở lời trước.

"Dĩ nhiên, ta biết người đồng minh này có thể không đáng tin cậy, còn phải thương thảo thêm, thế nhưng chung quy lại cũng nên thử một lần". Nàng nói, rồi cười một tiếng: "Thử một lần cũng có thể xem hắn rốt cuộc có thể tin tưởng được hay không".

Đốc trầm ngâm, Tề Sưu cùng người bán hàng rong không suy nghĩ nhiều, chờ nghe quyết định là được. 

"Điện hạ nói đúng", Đốc ngẩng đầu nói.

Tiết Thanh lại có chút ngượng ngùng, cười một tiếng: "Thật ra thì ra nói vậy cũng không chính xác lắm, sách vở chẳng qua cũng chỉ là loại cảm nhận chủ quan, lý luận suông mà thôi, chủ ý vẫn là muốn Đốc đại nhân cùng mọi người xem xét thử, các người có nhiều năm kinh nghiệm chiến đấu phong phú như vậy, đạo lý của ta so ra cũng chỉ là thứ vô ích, ta chỉ nói suông".

Đốc lại cười nói: "Điện hạ cũng không phải là nói suông, điện hạ hữu dũng hữu mưu, mặc dù kinh nghiệm chiến đấu có thể không phong phú bằng chúng ta nhưng năng lực chiến đấu không phải là tầm thường". 

Tiết Thanh cười cười, nhìn về phía ngoài cửa sổ, bóng đêm ngoài cửa sổ càng dày đặc.

"Hơn nữa, nếu như ta là bọn họ, nếu thật sự nắm được ngọc tỷ, nhân cơ hội này sẽ công bố cho nhiều người, đây là cơ hội tốt, thiên thời địa lợi nhân hòa". Nàng nói, quay đầu nhìn ba người: "Vậy, chúng ta đi đoạt lại thôi".

...

Bóng đêm dày đặc, lửa cháy bừng bừng, trong địa cung có không ít các quan viên lần lượt đi ra.

Tống Nguyên không nhìn thấy Trần Thịnh, vội hỏi tướng gia.

"Tướng gia muốn ở trong địa cung thủ hộ nương nương cùng đế cơ..." Một quan viên nói, vừa thúc giục: "Xe hộ tống thánh giá đã chuẩn bị xong chưa?" 

Tống Nguyên nói: "Đã sớm chuẩn bị xong", giơ một ngón tay chỉ về một hướng: "Đang chờ ở bên kia".

Một đám các quan viên liền muốn đi xem, chỉ có một ít là muốn ở lại nơi này, thủ vệ bên hoàng hậu cùng đế cơ, một đám người rối ren huyên náo, Tống Nguyên nhân cơ hội này rời đi... Các quan viên tự nhiên nhìn qua, hành động tiểu nhân này của Tống Nguyên bọn họ cũng chẳng có chút bất ngờ, cười giễu cợt không buồn để ý.

Không bao lâu kể từ lúc Tống Nguyên tiến vào một gian nội lăng, Tề Tu cùng Đoàn Sơn cũng đẩy cửa tiến vào. 

Ba người nhìn nhau, vẻ mặt trầm ngâm.

"Đoàn đại nhân, ngươi xác nhận...", Tống Nguyên đè thấp tiếng nói gấp.

Đoàn Sơn cắt lời hắn: "Ta khẳng định, từ cổ họng đến bụng của hoàng hậu đã bị người đụng qua". 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui