Đại Đế Cơ

Đã có người nghênh đón, các thí sinh đều xuống xe đi bộ như Tiết Thanh. Nhưng không phải đi xa, thứ nghênh đón đầu tiên là hai mươi con ngựa cao to.

"Mời các vị cử nhân lão gia lên ngựa."

Một bên, nhạc công hô to. Không chờ các thí sinh từ chối, đám người coi ngựa lập tức chạy tới, lôi kéo mời lên ngựa một cách khá thất lễ. Mọi người lên ngựa, trong tiếng kèn trống mà đám nhạc công tấu lên và tiếng hoan hô của dân chúng, các thí sinh cưỡi ngựa đi tới cửa thành. 

Ở phủ Trường An này, việc cưỡi ngựa dạo phố không hiếm thấy. Nhưng không khoác lụa hồng không đeo trâm hoa, thậm chí y phục mới cũng không mặc, một đám y phục lam lũ, dáng vẻ nhếch nhác dạo phố thế này thì đúng là lần đầu tiên thấy được.

Chỉ là không ai chú ý tới y phục của bọn họ, bởi sự vinh dự mà bọn họ mang về đã lấn át vẻ bề ngoài.

Nhìn hai mươi thí sinh cưỡi ngựa mà đi trong tiếng hoan hô của mọi người, đám quan viên phủ Trường An đứng bên đường đều có vẻ mặt khác nhau. Một vị quan nhịn không được mà đi đến trước mặt Lý tri phủ. 

"Đại nhân, làm như vậy có phải không ổn lắm không." Hắn thấp giọng hỏi.

Dù sao thành tích của kỳ thi quân tử còn phải chờ thi hội mới xác định. Lúc này tuy bọn họ được cho là cử nhân lão gia, một thời gian nữa chưa chắc đã phải, như vậy sẽ rất mất mặt. Đây cũng là lý do vì sao các quan viên bọn họ tới đây nhưng không ra mặt nghênh đón.

Lý Quang Viễn vuốt chòm râu ngắn nhìn dân chúng vây quanh các thí sinh, nói: "Sau này bọn họ có phải cử nhân lão gia hay không không liên quan gì tới hiện tại. Giờ khắc này bọn họ chính là cử nhân lão gia. Nếu bây giờ là vậy, đương nhiên phải được tung hô. Hiện tại chính là hiện tại, mặc kệ mai sau như thế nào cũng không thể xóa đi cái hiện tại này được." 

Rồi gật gật đầu với người trên đường.

Quan viên nhìn theo tầm mắt của hắn, thấy Tiết Thanh thi lễ với Lý tri phủ trong lúc di chuyển. Ánh chiều tà chiếu lên thiếu niên này, khiến vẻ nhếch nhác giảm xuống, lưng thẳng, trông rất phóng khoáng... Đứng đầu bảng cơ mà. Các vị quan viên nghĩ.

Bất kể thế nào, trong lần thi quân tử này, các thí sinh phủ Trường An đều đạt thành tích tốt, hơn nữa Tiết Thanh còn đứng đầu... Kỳ thật mọi người biết rõ lần thi quân tử này vốn tổ chức cho thái tử Tây Lương nhưng nếu để thái tử Tây Lương đứng đầu bảng vậy thì toàn bộ Đại Chu đều mất mặt. May mắn thay, còn có Tiết Thanh... 

Chỉ bằng điều này cũng có thể hưởng thụ việc cả thành Trường An ra đón.

Quan viên cũng cười, gật đầu với thiếu niên đang ngồi trên lưng ngựa. Mà thiếu niên này còn rất lễ phép... Còn viết thư từ Huỳnh Sa Đạo về cho Lý tri phủ. Tuy quan phủ có gửi tin tức cho nhau nhưng hành vi này của hắn quả thực rất tôn kính Lý tri phủ.

"Tiết Thanh, mau kể xem ngươi thắng thái tử Tây Lương kia như thế nào." 

Có tiếng kêu vang lên từ trong đám người. Đủ loại câu hỏi, ồn ào và hỗn loạn. Tất nhiên là Tiết Thanh không thể kể trước mặt mọi người, chỉ gật đầu mỉm cười rồi đi theo mọi người.

"Thắng như thế nào? Thi như thế nào? Ta cũng biết." Một giọng nói vang lên trong đám người.

Mọi người nhìn sang, thấy một nho sinh mặc trường bào thanh sam, chen trong đám người, không chút thu hút. 

"Làm sao ông biết?" Có người không tin.

"Bởi vì ta là tiên sinh của hắn mà... Tiết Thanh còn tự viết thư kể cho ta xem thi như thế nào." Chu tiên sinh vuốt râu, giọng vẫn bình tĩnh và đầy khiêm tốn, nhưng sự đắc chí trên khuôn mặt thì không che giấu được.

Tiên sinh của người đứng đầu bảng đây mà. Người có thể dạy ra được vị học sinh như vậy chắc chắn rất lợi hại. Mọi người lập tức vây lấy ông ta. 

"Là tiên sinh của trường xã núi Lục Đạo Tuyền..."

"Tiên sinh ơi, năm nay trường xã còn tuyển học sinh không?"

Đám người càng thêm ồn ào và hỗn loạn. Tiết Thanh cưỡi ngựa đi theo hàng, quay đầu nhìn lại, dưới ánh sáng mờ không thấy rõ ai với ai, nhưng sự vui mừng khen ngợi của bọn họ thì rất rõ ràng... Nếu chuyện này là thật thì tốt. 

Nếu mình thật sự là Tiết Thanh, thật sự thi được đầu bảng, cho dù dừng chân tại đây, chỉ bằng cái này mai sau mà mở giảng đường, tất sẽ không lo việc tuyển sinh.

Tiết Thanh nở nụ cười, nhớ tới mấy tháng trước còn một lòng sắp xếp cho tương lai của mình, đảo mắt tương lai đã không chịu tới... Nhưng tương lai vẫn chưa đến. Nàng nhìn đám người mênh mông trước mặt, vì sao nàng phải lo âu như vậy?

Sống ở hiện tại mà. 

Những thứ này đều là thật, những người này, việc này đều là thật, ai dám nói đây là giả? Đây là những thứ mà Tiết Thanh nàng thật sự có được. Phút giây này cũng là thật. Ai dám nói với nàng đây không phải thật!

Tiết Thanh nắm chặt bàn tay không cầm dây cương lại, nàng sẽ đánh kẻ đó.

Bên tai vang lên tiếng nói quen thuộc. Tiết Thanh quay đầu nhìn phía trước, những tiếng ấy như con thuyền nhỏ phập phồng trong đám người đông nghịt. 

"Thanh Tử ơi!"

"Thanh Tử ca!"

Người thân đến rồi. Tiết Thanh cười càng rạng rỡ, giục ngựa. 

...

Đêm nay không dám nói có bao nhiêu nhà trong thành Trường An này vui mừng khó ngủ nhưng chắc chắn có ít nhất hai mươi nhà là như vậy. Hai mươi nhà này đều bày tiệc. Nhà giàu thì làm tiệc lớn, nhà không giàu thì thêm mấy món đồ ăn. Có người vui mừng, có kẻ khóc to, cũng có người vừa vui mừng cười vang.

Liễu Xuân Dương đứng bên cạnh Liễu lão thái gia nhìn người chen chúc đầy trong sân, nghe những lời khen ùa tới như thủy triều... Tiệc kéo dài bao lâu, bọn họ liền khen bấy lâu. Lần đầu tiên Liễu Xuân Dương trở thành tiêu điểm của gia tộc họ Liễu, mặt cười đến cương hết cả, rồi tái nhợt đi... Bọn họ nói không mệt, hắn nghe mà mệt chết đi được. 

Mãi cho tới khi Liễu lão thái gia nghe chán, phất tay áo, mọi người như thủy triều lui đi... Liễu Xuân Dương lại không thể đi về. Trong sân lúc này chỉ còn vài người thân cận.

"Xuân Dương à, làm không tệ." Liễu lão thái gia vỗ thắt lưng, cười hơ hớ nói.

Từ lúc vào cửa nhà tới giờ, Liễu Xuân Dương mới được nói một câu. Hắn chần chờ một lát rồi thi lễ với Liễu lão thái gia: "Tôn nhi may mắn không làm nhục sứ mệnh, đã thi qua kỳ thi quân tử, làm rạng rỡ tổ tông... Tôn nhi sẽ cố gắng đọc sách, nhưng tư chất ngu độn, sợ là thi hội sang năm sẽ khiến tổ phụ thất vọng..." 

Liễu lão thái gia cắt ngang lời hắn: "Nghĩ gì đấy, sao cháu làm ta thất vọng được."

Hở? Tổ phụ coi trọng hắn quá rồi... Liễu Xuân Dương ngẩng đầu lên.

"Lão Thất à..." Liễu lão thái gia không nhìn hắn, mà quay sang nói với lão gia bên cạnh: "Thăm dò giá cả thị trường xem cần phải chi bao nhiêu bạc." 

Liễu Thất lão gia giơ tay bấm đốt ngón tay, cau mày: "Biểu giá cho thi hội chắc chắn sẽ cao hơn, không giống thi quân tử... Phỏng chừng năm vạn lượng bạc vẫn chưa được."

Năm... Năm vạn lượng! Liễu Xuân Dương trừng to mắt. Có ý gì, không phải cái ý mà hắn đang nghĩ ấy chứ?

Ở bên cạnh, Liễu Ngũ Nhi bật cười, nói: "Ca ca, chẳng lẽ ca tưởng mình thi qua cái kỳ thi quân tử đó thật à?" Rồi bưng trà cho Liễu lão thái gia. 

Liễu Xuân Dương đứng im tại chỗ, có phần ngơ ngác, lại giật mình. Hắn thì thào: "Trách không được". Hắn vốn không bằng người khác, lại thi ít đi một khoa, còn tưởng mình đột nhiên trở nên lợi hại, hóa ra là đập bạc vào khiến giám khảo mờ mắt... May quá, may quá. Liễu Xuân Dương thở phào một hơi, hắn vẫn còn là chính hắn.

Liễu Ngũ Nhi đưa trà rồi làm nũng với Liễu lão thái gia, sợ Liễu lão thái gia không muốn bỏ tiền.

Liễu lão thái gia trêu ghẹo nàng: "Không bằng cháu chờ ta dùng tiền đập đám giám khảo kia không cho Tiết Thanh đậu đi. Hắn đậu rồi, chẳng phải sẽ đúng hẹn cưới con gái Quách gia." Nói tới đây lại gật đầu: "Cách này không sai..." Lại định suy xét một cách nghiêm túc. 

Liễu Xuân Dương bật thốt lên: "Không thể được!"

Liễu lão thái gia ghét nhất là bị người khác nói không được, lập tức trừng mắt: "Sao lại không được? Thi trạng nguyên chẳng lẽ tốt hơn là làm con rể nhà ta à?"

"Không, không phải cái ấy..." Liễu Xuân Dương không cách nào nói ra, chỉ nghiến răng nói: "Tóm lại là không được..." Lại nhìn Liễu lão thái gia: "Tổ phụ, chuyện Tiết Thanh người đừng nghĩ nữa..." 

Liễu lão thái gia xùy một tiếng: "Không được, ta thích làm chuyện không được."

Liễu Ngũ Nhi cũng cười: "Ca ca đừng lo, cho dù Tiết Thanh đỗ trạng nguyên cũng sẽ không thích con ngốc Quách Bảo Nhi kia." Nắm khăn lụa nhìn Liễu lão thái gia: "Tổ phụ, người cũng đừng làm khó Tiết Thanh. Con nha, nhất định sẽ khiến hắn thích con."

Phải kiêu ngạo như thế này mới là con cháu nhà họ Liễu. Liễu lão thái gia rất hài lòng, gật đầu nói: "Đúng là như vậy. Đừng quan tâm Quách gia, cả nhà đều là lũ ngu." 

Liễu Xuân Dương giơ tay che mặt.

Ai ngu chứ...

...

Tiếng nước chảy rào rào. Tiết Thanh bước ra từ trong thùng tắm. Dưới ánh đèn hai bên, đôi vai mượt mà, người lại gầy đi, vóc dáng thêm cao, bỏ đi tất cả vải quấn, đường cong đã trở nên lả lướt.

Chân dài di chuyển, giẫm xuống nền, nước như những hạt châu nhỏ xuống, tỏa ra những bông hoa sen dưới nền.

Một tiếng khẽ hô vang lên từ bên cạnh. 

Không phải vì đẹp quá mà hét lên.

Qua Xuyên giơ tay bụm miệng, y phục và vải quấn trong tay rơi xuống đất, nhìn da thịt trần trụi của thiếu nữ trước mặt. Không hề như ngọc... mà như những vết rạn khi bình ngọc bị đốt qua, trải rộng khắp lưng và ngực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui