Đại Đế Cơ

Đối với những nữ tử tới từ gia đình phú quý, bọn họ không mua gì ở những quán nhỏ bên đường, chỉ xem cho vui. Đoàn người nhanh chóng ra khỏi quán, lên xe. Hai người phụ nữ trung niên ngồi trên một chiếc xe, còn lại là các nữ tử hi hi ha ha ngồi cùng một chiếc. Vú già với nha đầu thì có người đi bộ người ngồi xe. Xe di chuyển vào trong thành.

Cửa thành vẫn đông người ra vào. Đội nữ quyến này cũng xếp hàng như mọi người. Nhưng lúc tới gần cửa, nhìn thấy dấu hiệu trên xe ngựa, lính canh lập tức cho đi qua, không hỏi một câu.

"Nữ quyến nhà ai vậy? Thoạt trông không bắt mắt tí nào." 

"Ngươi không hiểu. Trong kinh thành này, quan viên đi lại khắp nơi, quý nhân nhiều vô số. Ngoài xem chức quan và huân tước thì phải xem quyền thế. Một số vị quan tuy chức nhỏ nhưng quyền lớn... Đây là gia quyến của Lý đại nhân, chủ sự Kim bộ Hộ bộ đó."

"Lý đại nhân xuất thân bần hàn, là người lương thiện, quan tốt đó."

"Đó là Lý phu nhân à?" 

"Là Lý phu nhân và bốn nữ nhi... Lý đại nhân có hai nam nhi và bốn nữ nhi, thật là nhiều con nhiều phúc."

"Lý phu nhân là khuê tú nhà ai vậy?"

"Lý phu nhân giống Lý đại nhân, không phải đại gia sĩ tộc gì, mà là nhà nghèo bình dân..." 

"Hai vợ chồng này có thể được như bây giờ quả thật là tài giỏi."

"Quả nhiên vẫn là nên đọc sách mà."

Trong tiếng bàn tán của mọi người, xe ngựa của nữ quyến Lý gia chạy qua cửa thành. Cửa thành không hỗn loạn nữa vì một đám thiếu niên áo trắng theo sát phía sau. Lính canh cửa thành không chỉ không kiểm tra, còn quýnh lên đuổi dân chúng để nhường đường cho bọn họ. 

Các thiếu niên ùa vào trong thành, đi qua nơi nào khiến nơi đó náo động. Nhưng lần này bọn họ không nhìn xung quanh nữa mà giục ngựa đi thẳng.

Xe ngựa nữ quyến Lý gia phía trước bọn họ dừng lại, hai nữ tử dẫn theo nha đầu xuống xe, đi vào trong một gian hàng nhỏ. Đường phố rộng rãi, người và xe ngựa đi lại không hề hỗn loạn. Nhưng các thiếu niên áo bào trắng lại khiến con đường trở nên ồn ào.

Bọn họ chỉ dừng lại chứ không xuống ngựa, kẻ cười nói kẻ nhìn cảnh phố phường, mãi cho tới khi xe ngựa của nữ quyến Lý gia tiếp tục chạy. 

Phía trước là xe ngựa Lý gia, phía sau là các thiếu niên áo bào trắng. Theo lý thuyết thì người đi cùng một hướng trên đường này khá là nhiều, nhưng cứ xe ngựa Lý gia dừng thì các thiếu niên áo bào trắng kia lại dừng. Cứ lặp đi lặp lại như vậy vài lần, người bên đường phát hiện.

Người của Lý gia cũng nhận ra.

Khi mấy nữ tử lại xuống xe vào một cửa hàng chọn đồ, các nàng châu đầu ghé tai, nhìn ra ngoài tiệm. 

"Nhìn kìa... Bọn họ..."

"Đi theo chúng ta..."

"Là người Tây Lương..." 

Thấy mấy nữ tử nhìn mình, các thiếu niên áo bào trắng bên ngoài tiệm không né tránh, mà còn chào hỏi lại. Vô số tầm mắt từ các thiếu niên áo bào trắng tập trung lên người các nữ tử...

Vú già và nha đầu lập tức vây quanh các nữ tử này, trừng mắt đám thiếu niên đang nhìn chằm chằm.

"Đi thôi, đi thôi." 

Các nữ tử nắm tay nhau, cúi đầu vội vàng chạy ra rồi leo lên xe. Đám tôi tớ Lý gia thì cảnh giác và bất an, vây chặt lấy xe ngựa.

"Mẹ... Đi theo chúng ta thật đó..."

Giọng một nữ tử đầy bất an vang lên từ trong xe ngựa phía trước. Sau đó là tiếng trấn an của một người phụ nữ. 

"Có lẽ là tò mò, nhìn một chút cũng không có gì."

Xe tiếp tục đi, tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều. Nhưng tốc độ phóng ngựa của các thiếu niên áo bào trắng cũng nhanh hơn, theo sát phía sau. Đứng ở bên đường nhìn rất rõ, các thiếu niên áo bào trắng này gần như áp sát đám tôi tớ Lý gia, không biết thì còn tưởng là bọn họ cũng đang hộ tống hai cỗ xe ngựa này.

Thật là đi theo nữ quyến Lý gia! 

Người bên đường lập tức xì xào bàn tán.

Đám thiếu niên áo bào trắng này đi dạo khắp nơi trong kinh thành mấy ngày nay, lúc nào cũng chỉ nhìn đám nữ tử. Vốn tưởng là bọn họ tò mò, hôm nay cuối cùng đã ra tay. Đám con cháu nhà phú quý trong kinh thành tuy phong lưu nhưng chưa bao giờ rêu rao trắng trợn như thế này. Cùng lắm là làm vài hành vi lãng tử phù hoa trong mấy ngày lễ tết đến xuân về mà thôi.

"Chẳng lẽ người Tây Lương chưa thấy đàn bà con gái bao giờ?" 

"Nghe nói đàn ông Tây Lương mà thích cô gái nào là bắt người đó luôn."

"Đáng sợ thật..."

"Sợ cái gì? Đây là Đại Chu mà..." 

Tiếng bàn tán xì xào bên đường ngày càng nhiều. Ánh mắt của mọi người dần phẫn nộ. Nhưng các thiếu niên áo bào trắng như không nghe thấy, không biết gì, vẫn đi theo xe ngựa của nữ quyến Lý gia, thậm chí còn cười hi hi ha ha.

Bọn họ không hề che giấu ý đồ của mình một chút nào.

Sắc mặt đám tôi tớ Lý gia càng lúc càng đen sì. Qua cánh cửa sổ xe ngựa thi thoảng lật lên, khuôn mặt các nữ tử thi thoảng xuất hiện, vừa bất an, vừa xấu hổ. 

Xe ngựa đi đầu tiên dừng lại. Xe này dừng, các xe sau cũng vội vàng dừng theo. Tôi tớ xung quanh tỏ ra không hiểu.

Màn xe phía trước được vén lên, một vú già bước ra, nghe người ở trong nói gì đó, vú già kia xoay người đi ra phía sau.

Các thiếu niên áo bào trắng theo sát phía sau cũng ghìm ngựa, nhìn và cười. 

"Các vị công tử có chuyện gì không?" Vú già đi qua đám tôi tớ, dừng lại trước đám thiếu niên áo bào trắng đang cưỡi ngựa ô, cất cao giọng hỏi.

Lý gia chất vấn rồi! Đây chính là phản kích mà! Dân chúng bên đường không khỏi hồi hộp và kích động.

"Chất vấn cái gì, cầm gậy gộc đánh cho gẫy chân rồi đuổi đi là được." 

"Cũng là vì căn cơ của Lý gia mỏng. Nếu là thế gia đại tộc khác, làm sao để người ta bắt nạt như vậy."

"Ô, thật ra cũng chưa chắc nhé. Ta nhớ lần trước các vị tiểu thư Lý gia lên núi ngắm hoa hay gì ấy, bị mấy tên con em ăn chơi quấy rối, trong đó còn có con trai thứ tư nhà Thanh Hà Bá..."

"A, ta biết chuyện đó. Sau đó Lý đại nhân có chất vấn nhưng Thanh Hà Bá chẳng quan tâm, thậm chí còn bảo là tuổi tương đương, không bằng kết thông gia..." 

"Lý gia như vậy mà được làm thông gia với Thanh Hà Bá thì cũng không tệ..."

"Không tệ cái gì? Con của ông ta đã thành thân rồi, muốn con gái nhà người ta đến làm thiếp... Là sỉ nhục đó."

"Là vậy à, thật đáng giận. Nhưng có thể làm được gì... Dù sao đó chính là bá gia." 

"Kết quả? Các ngươi có gặp lại con trai thứ tư của Thanh Hà Bá không?"

Nghe hỏi như vậy, dân chúng cẩn thận nghĩ, quả thực đã lâu không thấy... Con cháu nhà quyền quý giàu có trong kinh thành rất nhiều, mọi người nghe tên nhiều quá nên thuộc lòng.

"Cả nhà thằng con thứ tư của Thanh Hà Bá đó bị đuổi về nguyên quán rồi..." 

Nghe được câu trả lời này, dân chúng ngạc nhiên hô lên. Chuyện con cháu đại gia tộc bị đuổi về nguyên quán coi như là không được ưu ái nữa. Rời xa người thân, tình cảm sẽ nhạt đi, tương lai chi đó sẽ dần bị quên lãng.

"Thanh Hà Bá đúng là quân pháp bất vị thân..."

Người kể chuyện vuốt râu, cười nói: "Không phải. Thanh Hà Bá chỉ có bốn con trai, thằng nhỏ nhất lại được cưng chiều nhất, nếu không cũng không chiều tới mức sinh hư như vậy... Nghe nói là bên trên ép xuống, bắt Thanh Hà Bá chọn giữa việc đuổi con đi hay là lột bỏ tước vị." Ông ta giơ tay chỉ lên trời. 

Dân chúng càng thêm kinh ngạc. Vị Lý đại nhân này không phải xuất thân bần hàn, không thân quen không chỗ dựa, mà có bản lĩnh lớn như thế?

"Nhưng lần này là người Tây Lương... Người kia chính là thái tử Tây Lương."

Không giống với con út của một bị bá gia, dân chúng lại khẩn trương. 

Các thiếu niên áo bào trắng không hề cảm thấy khẩn trương, bất kể là những ánh mắt, những tiếng xì xào xung quanh, hay tiếng chất vấn của bà vú gia Lý gia, bọn họ vẫn mỉm cười.

"Có chứ."

Một thiếu niên đáp, giọng thanh thúy, đồng thời giục ngựa tiến lên. 

Một thiếu niên thật đẹp... Đám người đứng ngoài nhìn chằm chằm. Ngay cả các vị tiểu thư Lý gia cũng không nhịn được mà nhìn ra từ sau song cửa sổ xe ngựa.

Vú già thất thần, rồi lập tức chỉnh trang lại: "Vị thiếu gia này, xin hỏi có chuyện gì?"

Tần Mai nhảy xuống ngựa, nói: "Ta muốn vẽ một bức tranh tặng các ngươi." 

Vẽ tranh? Người ở đây, kể cả vị vú già kia đều bất ngờ...

"Kinh thành quả nhiên không bình thường." Một người ở vùng quê lên đây cảm thán: "Chuyện đùa giỡn người ta mà còn có thể phong nhã như vậy được."

Tần Mai không để ý tới sự kinh ngạc xung quanh. Tác Thịnh Huyền cười hì hì, đưa một tờ giấy và một cây bút cho. Một thiếu niên khác thì bày nghiên mực và mực... Không ngờ mang theo những thứ đó bên người. 

Tần Mai vén vạt áo, ngồi xổm xuống, trải giấy ra đất, mài mực, chấm bút, phất tay áo... Không ngờ là làm thật. Dân chúng bốn phía lập tức ùa tới, vây quanh mà nhìn.

Vú già Lý gia đứng nguyên tại chỗ, không biết phải làm sao, không khỏi quay đầu nhìn. Ở xe ngựa đầu tiên, rèm được vén lên, một người phụ nữ trông chỉ khoảng bốn mươi tuổi nhìn qua, hai cô con gái ngồi dựa vào người, vẻ mặt vừa bất an, lại vừa tò mò, xuyên qua đám tôi tớ có thể thấy thiếu niên kia đang ngồi xổm trên đất, áo bào trắng hoa lệ quét dài trên đất, như một đứa trẻ đang nghịch bùn...

Đứa trẻ rất nghiêm túc, bút lượn trên giấy một cách thành thạo và tốc độ rất nhanh. Người đứng xem chỉ thấy hoa mắt. Trong chớp mắt, những đường cong vẽ hình dáng một con người dần dần xuất hiện... 

Tiếng náo động ngừng, rồi tiếng huyên náo lại vang lên. Thiếu niên áo bào trắng đứng dậy, tay cầm một tờ giấy, bên trên có vẽ một mỹ nhân... Không để người vây xem được nhìn kỹ, Tần Mai đã đưa tờ giấy tới trước mặt vú giá, cười nói: "Xong rồi."

Vú già nhìn tờ giấy, không biết phải làm sao thì tiếng nói của phu nhân vang lên từ phía sau.

"Nếu công tử đã có tâm, vậy nhận lấy đi." 

Tần Mai nhìn qua, thấy người phụ nữ kia cười với hắn từ đằng xa. Tần Mai cười, cất cao giọng: "Phu nhân thật tốt."

Lý phu nhân gật đầu, không nói gì thêm. Vú già kia nhận lấy bức tranh nhìn Tần Mai đi về chỗ cũ. Lý phu nhân giơ tay nhận lấy bức tranh, buông màn rồi ngồi lại trong xe.

Xe ngựa với đám tôi tớ hãy còn căng thẳng khẩn trương vây quanh, tiếp tục lăn bánh. Nhưng điều khiến bọn họ thất vọng là thiếu niên áo bào trắng kia quẳng bút, xoay người lên ngựa rồi tiếp tục đi theo. 

Xem ra là thật sự thích tiểu thư Lý gia rồi... Thiếu niên này là ai? Trông tuấn tú, ăn mặc lại phú quý như vậy, còn đi cùng đám người Tây Lương, chắc chắn phải có địa vị cao... Nhưng lại rất tài hoa, việc vẽ tranh ban nãy khiến mọi người khiếp sợ không thôi... Lần này Lý gia sẽ ứng đối như nào... Đủ khả năng mà bọn họ suy đoán ra khiến dân chúng kích động không thôi, cứ ào ào đi theo.

...

"Phu nhân, vẫn còn đi theo kìa." 

Trong xe, vú già lo lắng nói.

"Bảo người mau đi báo cho lão gia, phái thêm nhiều người tới.

Lý phu nhân tuy xuất thân tiểu môn tiểu hộ nhưng làm phu nhân của quan lại đã nhiều năm nên cũng khá điềm tĩnh, nói: "Ngoài theo sau, bọn họ không làm gì thất lễ... Nếu cử người xua đuổi, trái lại chúng ta sẽ cho họ cái cớ." 

Vú già nói: "Đều tại các vị tiểu thư mà phu nhân sinh quá xinh đẹp mà."

Lý phu nhân bật cười, còn chưa nói gì, hai cô con gái ngồi phía sau đã ngạc nhiên thốt lên.

"Muội thấy giống vẽ tam tỷ lắm." 

"Nào phải, giống nhị tỷ hơn..."

Lý phu nhân quay ra thì thấy hai nàng đã cầm bức tranh kia xem. Suy cho cùng thì còn nhỏ tuổi... Lý phu nhân đưa tay, nói: "Để mẹ xem nào."

Hai cô con gái đưa bức tranh qua, rồi dựa vào lưng bà cùng xem, còn giơ tay ra chỉ. 

"Mẹ xem, lông mi giống tam tỷ này."

"Không đúng, ta đâu có cái mũi như này... của nhị tỷ mới đúng."

Lý phu nhân nhìn kỹ bức tranh. Tranh này vẽ một thiếu nữ tuổi vị thành niên, ăn vận đơn giản, không đeo trang sức gì, chỉ quấn dây đỏ trên hai búi tóc. Nàng nâng một bình mai, miệng mỉm cười nhìn cành mai đỏ khúc khuỷu trong bình. Hồi bé Lý phu nhân vốn gia cảnh bần hàn, không được đọc sách học chữ, càng không biết vẽ tranh nhưng chỉ nhìn qua đã thấy bức tranh này thật đẹp... Người như đang đứng ngay trước mắt. 

Thiếu niên này đúng là có bản lĩnh.

"Mẹ cảm thấy giống ai?" Hai nữ nhi khẽ lay bà, hỏi.

Lý phu nhân nhìn bức tranh, nói: "Vừa giống nhị tỷ của con, lại giống tam tỷ... Mẹ cũng không nói rõ được là giống ai hơn." 

Cô con út bĩu môi: "Vậy rốt cuộc hắn thích nhị tỷ hay tam tỷ đây..."

Tam tỷ bên cạnh lập tức xấu hổ, giơ tay đánh: "Ta thấy hắn chẳng thích ai cả, có vẽ giống ai đâu."

Hai nữ nhi cười đùa, Lý phu nhân cũng cười. Vú già thì không, mà như sững sờ nhìn bức tranh, đột nhiên nói: "Đây... Trông giống phu nhân hơn." 

Ba mẹ con giật mình, nhìn vú già. Vú già này đã hơn năm mươi tuổi, vẻ mặt như đang hồi ức về quá khứ.

"Đúng vậy, giống phu nhân lắm..." Vú già lại nói tiếp: "Ta nhớ năm phu nhân mười mấy tuổi trông hệt thế này..."

Lý phu nhân nhìn bức tranh, giống mình sao? Ánh mắt bà mờ mịt. Cô gái trên bức tranh hãy còn trẻ như vậy. Bà không khỏi vuốt ve khuôn mặt mình, da mặt đã không còn nhẵn bóng mơn mởn như xưa... Nay tuổi gần năm mươi, nhớ lại lúc mình mới mười mấy tuổi, hệt như kiếp trước, quá xa xôi... 

"Nữ nhi mà mẹ sinh ra đương nhiên phải giống mẹ rồi." Cô con út cười, lại khịt mũi: "Hắn vẽ không giống, chỉ được cái vẻ ngoài."

Lý phu nhân cũng cười. Đúng vậy, nữ nhi của bà đương nhiên phải giống bà. Lý phu nhân đưa tranh cho vú già: "Về thì mang đi đốt đi."

"Mẹ, chúng ta về đến nhà rồi." Một nữ tử vén màn xe nhìn ra bên ngoài, vui mừng nói, nhưng lại tức giận: "Người kia còn đi theo kìa." 

...

Nhà của Lý gia không xa hoa nhưng cũng coi như không tệ ở kinh thành này. Đây là nhà cửa của một vị quan phạm tội, mọi người kiêng kỵ không muốn mua, còn Lý đại nhân thì nhân cơ hội giá thấp mua được. Bằng không với tiền lương và của cải của ông ta, sợ là cả đời cũng không mua được một căn nhà như vậy.

Tôi tớ không nhiều, lúc này đều đang ùa ra ngăn cách xe ngựa nữ quyến Lý gia và các thiếu niên áo bào trắng. Biết được tin rồi nên bọn họ đều tức giận. 

Cho dù là người Tây Lương, cũng đừng hòng bắt nạt nữ quyến Lý gia bọn họ.

Các thiếu niên áo bào trắng vẫn ngồi trên lưng ngựa, như đang ngắm cảnh. Tần Mai giục ngựa tiến lên vài bước, nhìn cẩn thận tòa nhà trước mặt.

"Nơi này là nhà của phu nhân à?" Hắn hỏi. 

Giọng thiếu niên rất hay nhưng không mang theo vẻ trêu cợt, mà là tò mò, làm cho người ta muốn trả lời.

Lý phu nhân được vú già đỡ xuống xe, đám nữ nhi cũng đi sau bà ta.

"Đúng vậy! Không biết vị thiếu gia này có việc gì không?" Lý phu nhân hỏi. 

Tần Mai nhìn bà ta cười: "Không có việc gì." Nói xong, hắn giơ tay lấy cung từ trên lưng ngựa, rồi rút một mũi tên... Mũi tên này khác với các mũi tên khác... Trên đầu mũi tên mang theo thứ gì đó đen sì.

Mọi người còn chưa nhìn rõ, thiếu niên áo bào trắng giương tên lên. Víu... Mũi tên bắn tới tòa nhà phía trước.... Đồng thời ánh lửa lóe lên, mũi tên kia bốc cháy...

Ơ?

Người xung quanh ngẩn ra... Đây là... Bên tai tiếng ong ong vang lên. Phía trước như pháo hoa nổ giữa không trung, bốc cháy, đầy lộng lẫy, sau đó rơi xuống...

Khói đặc nổi lên bốn phía...

"Cháy rồi!" 

Cháy rồi....

Trời ơi, cháy rồi!

Lập tức rối loạn! 

....

Như bị rót dầu hỏa, cả tòa nhà bốc cháy hừng hực vào cái tiết trời hanh khô này. Nữ quyến Lý gia đứng núp vào nhau, thét lên, hoảng sợ nhìn thiếu niên kia.

Khói đặc và ánh lửa càng làm nổi bật màu áo trắng. Thiếu niên kia quay sang nhìn các nàng, nhoẻn miệng cười. 

Đây là cái gì... Một tên ác ma xinh đẹp!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui