Đại Đế Cơ

Là người ai cũng có lòng hiếu kì, cũng có lòng phòng bị, dù rằng đối với bí mật của người khác không có hứng thú, nhưng đối với chính mình thì chắc chắc phải dao động. Dù không dao động, bản năng của con người cũng sẽ phải dừng lại.

Hắn vốn không hi vọng nữ hài tử này sẽ dừng tay, hắn từng nói đám người Trần Thịnh xem nàng như đứa trẻ mà đối đãi, nhưng hắn thì không, nữ hài tử này không giống như những đám hài tử bình thường dễ dàng bị lay động, nàng phòng bị, đa nghi...

Cái hắn cần chính là khoảnh khắc khi nàng dừng lại, vậy là đủ rồi... 

Âm thanh loạt soạt bên tai vang vọng, chữ mật cuối cùng thoát ra khỏi miệng, hơi thở cuối cùng cũng dứt, tấm vải trắng quấn quanh cổ không hề có chút dừng lại.

Ngạt thở, quấn chặt, đau đớn, nghẹn mạch, mờ mắt...

Soạt một tiếng nhẹ, vải trắng lay động bị một mũi tên xuyên qua, bắn từ phía sau nữ hài tử đang dựa ở phía cửa sổ. 

Chỉ thiếu một khắc dừng lại, mũi tên cong của hắn đã bị lệch rồi.

Còn nữ hài tử ấy cũng nhảy ra khỏi cửa sổ...

Nàng không hề chạy trốn, nàng vẫn đang là người nắm quyền kiểm soát, nàng nắm chặt vải trắng trong tay, một đầu còn lại của tấm vải trắng quấn trên cổ Nhuận Trạch tiên sinh tựa như cánh diều tùy ý bay ra, rơi xuống... 

Tất cả những điều này đều xảy ra trong khoảnh khắc, tốc độ rơi xuống khiến đại não ngột ngạt của Nhuận Trạch tiên sinh lần nữa co rút chặt lại, con mắt trợn to nhìn về bóng đêm trước mặt, nhìn vào gương mặt nữ nhi kia, tốc độ rơi xuống của hắn dừng lại.

Nữ hài tử lúc nãy nhảy xuống trước dừng ở giữa không trung, đầu tấm vải trắng trên tay nàng treo ngay trên cửa sổ, một cánh tay của nàng rơi ngay trên đoạn vải đang quấn chặt ngay cổ Nhuận Trạch tiên sinh, một cánh tay còn lại giữ chặt một thanh sắt, thanh sắt cắm ngay trên tường của tòa lầu, dưới chân là khoảng không, đèn lồng lay động, như ánh sao vụn vỡ.

Thanh âm của nàng cũng nhẹ nhàng vang trong gió. 

"Ta không có hứng thú với bí mật, nếu nó là bí mật có lợi đối với ta, ta không cần phải biết, nếu như nó bất lợi đối với ta, ta sẽ khiến nó trở thành bí mật mãi mãi."

"Ta chỉ có hứng thú với giết người, lúc ta giết người thì chỉ có giết người thôi."

Nàng không chỉ phòng bị, đa nghi, mà còn hung tàn… 

Tấm vải quấn quanh cổ ngày càng siết chặt, Nhuận Trạch tiên sinh có thể cảm nhận rõ ràng sinh mệnh đang rời xa phiêu tán, cơ thể hắn đang trở nên cứng đờ... Tại sao cơ chứ, rõ ràng là đã nói ra rất nhiều, đều là đạo lý không thể biện giải được.

Hoặc là nàng thật sự là một đứa trẻ, đứa trẻ chính là ngu ngốc mà cố chấp không thể nói đạo lý.

Nữ hài tử trước mắt tiến gần đến, có thể nhìn rõ gương mặt kiều diễm của nàng, ngôi sao trên trời, ánh đèn dưới đất đang chiếu rọi gương mặt yêu diễm có chút kì dị đó, nàng nhẹ nhàng lắc lắc đầu. 

"Đạo lý ngươi nói không sai, nhưng có một điểm ngươi sai rồi." Nàng nhẹ giọng nói: "Các người chưa từng hỏi hắn."

Hỏi... cái gì...

"Ngươi nói nếu như Thanh Hà tiên sinh biết được, cũng sẽ chết như vậy." 

"Nhưng mà hắn đã không biết."

"Các người chưa từng hỏi hắn, hỏi hắn rồi, hắn cũng sẽ chết như vậy, không có sai."

"Không hỏi, cũng không nói cho hắn biết mà để hắn đi chết, chính là đã sai rồi." 

"Ngươi đưa Đốc đại nhân làm ví dụ, bọn họ không giống nhau."

"Bọn họ lấy thân làm lá chắn, lấy mạng làm đao, lúc mở ra con đường máu đã biết trước việc mà bản thân đang làm, làm vì cái gì, là biết trước sau đó mới đưa ra lựa chọn, chứ không phải là không biết hay để người khác chọn giúp bọn họ."

Như vậy có đạo lý không... hả... 

"Lương tiên sinh, lúc nãy ta có hỏi ngươi rồi, ngươi nói rằng ngươi nguyện ý làm việc này."

"Còn nữa, Lương tiên sinh, ta nói muốn ngươi phải chết, ngươi cũng đưa ra lựa chọn là giết ta."

"Lương tiên sinh, ta cũng nói cho ngươi một bí mật." 

"Ta là một người xấu, ta không có đạo nghĩa và trách nhiệm."

"Cho nên ngươi muốn giết ta, ta cũng muốn giết ngươi, ai có thể giết được ai thì chính là người đó, chính là công đạo."

"Vậy thì tạm biệt thôi." 

Bàn tay nắm giữ tấm vải quấn quanh cổ buông ra, Nhuận Trạch tiên sinh nhìn nữ hài tử kia bám vào bên tường, thanh sắt rút ra người tựa như hồn ma bay xuống phía dưới.... Bức tường cũ kĩ lạnh lẽo có một mảng rớt xuống, đó không phải là gạch đá, mà là một người.

Cùng với nữ hài tử đó một đường lao thẳng xuống dưới.

Thì ra chỉ có một người hộ vệ thôi sao? 

Người Nhuận Trạch tiên sinh khẽ run một cái, lúc trước bị Tiết Thanh giữ chặt tấm vải làm mất đi sức mạnh, chịu không nổi trọng lượng của một người nên lần nữa rơi xuống....

Một hơi thở cuối cùng trong người cũng bị tấm vải trắng siết chặt mà thở ra, Nhuận Trạch tiên sinh trợn tròn mắt nhìn quang cảnh phía dưới chân chợt lóe ra một suy nghĩ.

Bốn tầng lầu thì ra cao đến như vậy. 

…….

Bốn tầng lầu cao treo đầy đèn lồng, giống như một tòa bảo tháp, ánh sáng từ trên lầu cao rọi xuống so với ánh sáng từ xung quanh chiếu vào càng đẹp hơn, mà ở đây ca múa nhìn càng đẹp, giờ này chắc ca vũ cũng đang bắt đầu.

Đến đây đều là những kỹ nữ tốt nhất của Túy Tiên lâu, trang phục lộng lẫy, vũ điệu uyển chuyển, hai bên đàn tì bà đàn lên róc rách tựa núi cao suối chảy, mà lúc này đang diễn chính là cảnh thiên cung tiên lạc, hai ba mươi kỹ nữ ở ngay tiền đường bắt đầu múa, trông tựa như phi thiên yêu diễm. Màn múa như vậy chỉ có thể ở trên đại điển tế ti hoàng gia mới có thể nhìn thấy, trong chốc lát tất cả quan khách đều vây quanh phòng khách để xem. 

Đám thiếu niên ở Trường An phủ cũng không ngoại lệ, bàn bạc kết giao trò chuyện đã kết thúc, đám thiếu niên Trường An phủ Sở Huy Minh, Trương Song Đồng, Tưởng Diêu Tử lại tụ tập cùng nhau, hưởng thụ phút giây thư giãn này. Lúc này đang đứng ở vị trí tốt nhất, gần ngay sân khấu, không ngừng vỗ tay khen ngợi, cầm quạt trên tay phe phẩy góp vui, tuy rằng tới đây chủ yếu là quan viên nhưng rượu chè xong xuôi, hành vi kiêng kị cũng bắt đầu buông lỏng đi nhiều, liền không ngừng khen hay.

"Tình này cảnh này thật giống như là trong tiên cảnh vậy."

"Nhìn kìa, trên trời cũng có tiên bay xuống." 

Ủa? Trên trời cũng có? Nghe thấy âm thanh này tất cả mọi người xung quanh đều ngẩng đầu lên trên nhìn, quả nhiên trong ánh đèn chiếu rọi có một bóng người đang rơi xuống, phía sau người đó còn có một tấm lụa trắng bay bay...

Đúng là đẹp thật, những người ngẩng đầu lên nhìn thấy cảnh này đều cùng nhau cảm thán, mơ hồ say rượu cũng nhất thời mở to mắt, chăm chú chờ đợi sự tuyệt diễm của thiên tiên hạ phàm...

Nhưng tiên bay xuống này lại dừng lại ở ngay nơi ngọn đèn sáng nhất, theo tấm vải trắng phất phơ giữa không trung, bóng người cao thẳng, cái đầu bị treo lên, ánh sáng lấp lánh chiếu xuống khuôn mặt, khuôn mặt rất trắng nhưng ngũ quan là một nam nhân... 

Gương mặt say mê ánh mắt trợn tròn của quần chúng bỗng nhiên thu lại, đồng thời há hốc miệng, cùng đồng thanh kêu lên âm thanh… Á!

Đây không phải là tiên nhân hạ phàm! Mà là ma treo cổ hiện hình!

Tiên cảnh lúc này không còn tồn tại. 

Dưới lầu đám kỹ nữ tháo chạy, hoa lá loạn hết, trang phục tán loạn, chen lấn xô ngã, quan khách như nước cùng lùi về sau, lại bị đẩy về phía trước, giữa một khoảng xô đẩy ấy, đám thiếu niên Trường An phủ vẫn đứng tại chỗ, mặc cho những người xung quanh bỏ chạy tán loạn.

"Kích thích quá." Sở Minh Huy nói, mở quạt che ngay đỉnh đầu, há to miệng trợn tròn mắt: "Kinh thành này đúng là thường xuyên thấy người chết mà."

Người chết không bao giờ là thường thấy, nhất là ở bên trong đại trạch viện Vương gia, ngay lúc đang tổ chức yến tiệc, Trương Liên Đường vốn dĩ ở trong phòng khách muốn đi ra ngoài, trên tay còn cầm ly rượu, tuy rằng đây là một chuyện phiền phức rất lớn, nhưng tránh né không ra xem không có nghĩa là tránh được phiền phức, chi bằng đến gần hơn để xem cho rõ, càng dễ có thể ứng phó. 

Trên lầu cao có người chạy ra có người chạy vào, có người la hét có người nhìn về trên cao chỉ chỉ trỏ trỏ, Trương Liên Đường bị cuốn vào bên trong dòng xoáy ấy, tùy lúc mà xoay chuyển, cũng tương đối ổn định rồi, đứng ngay đây nhìn là được rồi, hắn dừng chân lại nhưng lại có một nhóm người chen lên phía trước, phát ra tiếng hét, đồng thời hương thơm xộc thẳng vào mũi. Đây là mấy cô gái, các nàng mặc quần áo lộng lẫy thắt lưng tơ tằm treo theo nhiều châu báu, lúc ở trên sân khấu sẽ lấp lánh rực rỡ rất đẹp mắt, nhưng ở ngay bên trong chốn hỗn loạn sẽ bị ảnh hưởng, đi lại rất phiền phức. Một cô gái không biết là bị người ta đạp phải váy hay là tự mình đạp phải, thét lên mà ngã nhào…

Trương Liên Đường đưa tay ra đỡ lấy vai của nàng, nữ hài tử kia cũng giống như dây leo, theo bản năng bám chặt lấy cánh tay của hắn, vì để cho mình đứng vững, cả người dường như cũng nép sát vào lòng ngực của hắn, trên đầu trâm hoa cài nghiêng ngả thiếu chút đụng vào cằm của Trương Liên Đường.

Trương Liên Đường hơi ngửa đầu, cả người cũng lui về phía sau, nữ hài tử kia cũng ngẩng đầu lên. 

"Ôi… Liên…" Nàng nói, thanh âm mềm mại, lại đột nhiên chói tai, cho thấy lúc này đột nhiên hoảng sợ: "Liên lụy công tử thiếu chút nữa ngã xuống."

Cùng lúc với giọng nói, đập thẳng vào tầm mắt là một gương mặt xinh đẹp, gương mặt nho nhỏ, cái cằm thon nhọn, mắt phượng mày ngài, nàng trang điểm đậm, mặt mũi trắng nõn, giữa hai chân mày chấm mực đỏ, môi son đỏ mọng, ngẩng đầu lên một cái, ánh mắt quyến rũ lưu chuyển, thật giống như hoa mai nở trong tuyết, xinh đẹp nồng diễm kinh người…

Trương Liên Đường ngẩn ra. 

Nhìn ngây người.

Ai thấy mỹ nhân không ngây ngẩn cơ chứ? Cho dù bốn phía hoảng loạn bóng người đụng ngã, cũng giống như vật không tồn tại.

Nhưng một khắc sau tầm mắt của Trương Liên Đường rời khỏi gương mặt này, rơi vào bàn tay đang nắm cánh tay mình, trên mu bàn tay mang theo dây đeo vàng, móng tay đỏ tươi, lạc lõng giữa một mảnh trắng nõn… 

Bàn tay trắng nõn lại diễm lệ từ trên cánh tay của hắn buông ra, bên tai trong nháy mắt lại rối rít hỗn loạn.

"Ôi, đi nhanh lên."

"Đàn của ta…" 

"Không cần để ý đến đàn nữa…"

Bọn nữ tử lảo đảo hoang mang rối loạn chạy hướng ra phía ngoài, cùng đỡ lấy nhau đi ngang qua Trương Liên Đường.

Trương Liên Đường nhìn cô gái kia cúi đầu hốt hoảng xách váy tránh bị đạp té, để lại cho hắn bóng dáng chiếc cổ phía sau thon mảnh, sống lưng thẳng tắp, vòng eo xinh đẹp… 

"Tránh ra, tránh ra."

"Đều lui ra."

Bọn hạ nhân Vương gia vọt tới, đuổi những người trước tòa cao ốc ra, bên này lại một trận hỗn loạn, Trương Liên Đường bị đám người đi loạn ở xung quanh đẩy hướng về sau, nhìn bóng dáng lảo đảo của cô gái kia xen lẫn trong đám nữ tử chen lấn xô đẩy mà càng ngày càng xa dần. 

Lại một cánh tay vỗ lên vai hắn.

"Liên… Liên Đường ca… Huynh nhìn cái gì thế?" Giọng của Sở Minh Huy ở bên tai hỏi: "Sao lại ngây ngẩn ra vậy? Chẳng lẽ là bị dọa sợ rồi sao?"

Lời của hắn còn chưa dứt, Trương Liên Đường quay đầu lại nhìn hắn, nói: "Ngươi kêu ta cái gì?" 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui