Đại Đế Cơ

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, có một số việc ngươi cho rằng nó đã là chuyện của quá khứ, nhưng vào lúc không để ý đến thì lại đột nhiên xuất hiện.

Trong cái vắng lặng như tờ, Vương Liệt Dương khoanh tay đứng nhìn Lương Phượng đang treo lơ lửng trên không nghĩ ngợi, sự việc xảy ra vào năm ngoái đáng lý là đã có gì bất thường rồi. Đầu tiên là có người giả mạo Chung Thế Tam ám sát Tống Nguyên, Ngọc Nương Tử của Túy Tiên lâu vì bái tế mà tự sát chết. Liên quan đến chuyện xưa của Huỳnh Sa Đạo, khi đó hắn cho rằng chuyện này không có gì đặc biệt, sau này lại còn có kỳ thi quân tử, diễn ra ở Huỳnh Sa Đạo. Tiếp đó thì sự việc càng lúc càng lớn, lăng mộ của hoàng hậu bị sụp đổ, Lâm Việt thì nhảy lầu, các mũi giáo nhân lúc rối loạn lấy cớ không liên can liền nhất loạt hướng về phía Tần Đàm Công, muốn hướng đến chuyện cũ trước kia...

Chết một người là Lâm Việt còn chưa đủ, vậy mà lại thêm một Lương Phượng, còn chạy đến nhà hắn treo cổ tự tử! 

Trần Thịnh! Lão già nhà ngươi!

Đây là sống chết đều phải kéo ta xuống nước rồi.

Vương Liệt Dương trầm giọng nói: “Gọi người trong cung đến đây.” 

Tên quản sự bên cạnh lên tiếng trả lời vâng, lại quan sát bốn phía. Ánh mắt của mọi người ở bốn phía đều nhìn lên phía trên không trung. Lương Phượng đã bị kéo đi, dải lụa trắng cũng được thu giữ lại nhưng chữ ở trên dải lụa trắng này tất nhiên đều có thể nhìn thấy được.

“Những người này…” Hắn thấp giọng nói.

Hộ vệ từ trên lầu bước nhanh đến, hạ giọng nói: “Dải lụa trắng này là bị mũi tên trên nỏ ghim lên cửa sổ, trên cánh tay của Lương Phượng còn có ám tiễn. 

Quả nhiên là tự sát rồi.

Vương Liệt Dương hừ lạnh một tiếng, nói: “Tra hỏi xem ai đã từng có qua lại với Lương Phượng, hắn đã từng nói qua những gì, giữ ý tứ một chút rồi hẵng để cho bọn họ rời đi.” Sắp xếp chu đáo đến như thế này, tra hỏi gì gì đó thì có ích lợi gì chứ!

Tên quản sự lên tiếng trả lời vâng, ngập ngừng nói: “Chữ trên dải lụa trắng kia...” 

Đây đúng là lớn chuyện  rồi, nhiều người chứng kiến đến như vậy, nên làm thế nào bây giờ? Chuyện theo những người này mà truyền đi, nhất định sẽ xảy ra sóng to gió lớn.

Vương Liệt Dương thản nhiên nói: “Đó là chuyện mà Tần Đàm Công phải lo lắng.”

Quả thực vậy, huống chi cho dù Vương tướng gia có ở đây khi chuyện này xảy ra thì chẳng lẽ Vương tướng gia còn phải cho Tần Đàm Công một lời nhắn nhủ sao? 

Tên quản sự lên tiếng trả lời vâng, lại nghĩ đến điều gì đó, một lần nữa thấp giọng nói: “Tướng gia, thứ mà trên dải lụa trắng kia nhắc đến, có cần phái người theo dõi không?

Dù mặc kệ kết cục của việc này ra sao nhưng cố nắm lấy một điểm sơ hở của Tần Đàm Công bao giờ cũng tốt hơn cả.

Vương Liệt Dương lạnh lùng nói: “Như vậy cũng không cần chúng ta phải bận tâm lo nghĩ, nếu như không có ai thấy được, lời này cũng không thể như vậy mà viết ra được.” 

Ngoại trừ mấy tên quan viên tùy tùng đắc lực của Vương Liệt Dương, những người khác thì lại được bọn tôi tớ của nhà họ Vương xúm đến tiếp đón.

“Xin mời đến ngồi ở sảnh đường, có một số việc muốn hỏi mọi người.”

“Xin đừng đi lung tung.” 

“Chờ bọn quan viên ở trong cung đến đã…”

Mà người đang vây xem ở cửa mỗi lúc một đông hơn.

“Thật sự là Lương Phượng…” 

“Lương Phượng là ai ta cũng quên rồi…”

“Là chuyện lúc trước…”

Mọi người thảo luận nhưng đều phải hạ thấp giọng, phía trên lầu cao đã không còn dải lụa trắng và người treo cổ nữa. Ngọn đèn dầu vẫn sáng rực như trước, đám người thì đang im lặng nhìn chăm chú dưới chân, cho dù không hề ở trên lầu cao, cũng vẫn như trước đều không dám lớn tiếng nói gì. 

Cổng chính của nhà họ Vương còn đang đóng chặt, bọn quan viên ở trong cung vẫn chưa gấp chạy đi ra khỏi cổng cung.

.....

“Lương Phượng Lương Nhuận Trạch sao?” 

Tần Đàm Công vẫn chưa đi nghỉ ngơi, bỏ binh thư trong tay xuống, nhìn về phía bọn người mới đến, suy nghĩ một chút đồng thời gật đầu.

“Những kẻ ban đầu được trong cung cài vào phủ của Khiêm Vương làm nội gián đều chỉ là những kẻ vô dụng mà thôi.”

Mấu chốt không phải là việc Lương Phượng là ai… Những người ở trong phòng vẻ mặt dưới ánh đèn có chút trắng bệch, một người trong đó nói: “Công gia, chuyện hắn ta nói là chuyện của y án...” 

Lời hắn nói còn chưa dứt, bên ngoài đã có tiếng bước chân lộn xộn, đệm theo là thanh âm gọi Công gia Công gia, điệu bộ như thế này chỉ có thể là Tống Nguyên thôi.

Tống Nguyên hung hăng tiến vào, vài bước đã tới trước bàn để sách của Tần Đàm Công, nói: “Công gia, trước tiên nên cử người che đậy vụ y án trong cung đã. Bây giờ ta sẽ dẫn người đến nhà họ Vương bắt người, tên họ Lương kia chết rồi cũng vẫn phải trừng trị tội của hắn.”

Tần Đàm Công nói: “Y án trong cung ngươi có che đậy cũng không có tác dụng, sẽ có người còn biết sớm hơn ngươi. Còn về phần Lương Phượng, hãy để cho Vương tướng gia còn một chút mặt mũi đi. 

“Vương tướng gia không thể có liên can đến việc này.” Vì để tránh cho Tống Nguyên làm ồn ào, một người đứng ở một bên giải thích: “Nếu không thì lúc trước không thể đem Phòng Lãm giao cho chúng ta, huống chi người chết ở trong nhà hắn, như vậy cũng quá lộ liễu rồi.”

Tống Nguyên nhíu mày nói: “Nếu không phải là hắn đem Phòng Lãm giao cho chúng ta thì chúng ta cũng sẽ không bắt được Lâm Việt, Lâm Việt cũng sẽ không nhảy lầu chết, cũng sẽ không có Tiết Thanh nào đó náo loạn trạng nguyên. Hiện tại mọi mũi giáo đều đang chĩa về phía Tần Đàm Công, hôm nay lại xảy ra việc của Lương Phượng...” Hắn lại lần nữa cất bước tiến lên: “Việc này rõ ràng đều đã được sắp đặt xong xuôi cả rồi, vậy vị họ Vương kia không nhất định có liên can đến việc này.”

Lời này nói ra như thế đúng là rất chính xác, những người ở bên cạnh đều nhíu mày lại. 

Tần Đàm Công nói: “Cho dù là Vương tướng gia hay là Trần tướng gia đi chăng nữa, trong lòng mọi người đều biết tự sắp xếp việc này, ai cũng sẽ không thể có liên can đến, chẳng qua là nhìn thấy thời cơ chưa đến.”

“Không sai.” Tống Nguyên nhận được sự tán thành, nói: “Bắt người đi, định là dùng tên Lương Phượng ấy để chỉ điểm tội trạng của Công gia, chúng ta còn có thể dùng tên Lương Phượng để chỉ tội bọn họ đã vu oan mà bức tử quan viên trong cung như thế nào. Chuyện này không để yên được.”

Tần Đàm Công khoát tay nói: “Việc này khỏi cần, không cần thiết, chỉ là một Lương Phượng, một cái y án mà thôi. Ta lúc trước là đã nói qua việc bệnh cũ của bệ hạ tái phát nhưng ta không phải là đại phu, cũng có thể đã nói sai rồi. Không thể bởi vì một chút việc như thế này mà cho rằng ta hành thích bệ hạ, bởi vì việc này là đi bắt người, bằng không thì ta có vẻ có tật giật mình. 

Là như thế này sao? Mọi người trong phòng đều liếc nhau, mặc dù đúng là tên Lương Phượng này không đáng quan trọng nhưng chuyện này thật là không ổn. Lần này chỉ tội Tần Đàm Công, không hề là dùng cường quyền ngang ngược để cướp đoạt, tham ô, làm rối loạn kỉ cương mà là hành thích vua đấy, là chuyện cũ của mười năm trước đó. Việc này chỉ là mở đầu, tiếp theo còn...

......

“Tiếp theo đây, không phải chỉ là chuyện vụ án làm rối loạn kỉ cương nữa rồi.” 

Ngọn đèn ở giữa bỗng lay động, Trần Thịnh đang đứng vẻ mặt u ám khó hiểu, nhìn mấy người trong phòng nói.

“Hai chữ giết vua này đã được thông cáo cho toàn thiên hạ biết rồi.”

Vài người trong phòng vẻ mặt phức tạp, sự tình thật quá mức đột ngột rồi. 

“Ta không nghĩ tới hắn có thể làm như vậy.” Trần Thịnh nói tiếp: “Ta thật không nghĩ tới, hắn ta có nói qua với các ngươi không?”

Mọi người trong phòng liền liếc nhau, lắc đầu.

“Nhưng chúng ta là tự mình nói bây giờ không phải thời điểm thích hợp để giải quyết sự tình, Nhuận Trạch tiên sinh vẫn đều luôn nói là không cần lo lắng.” Thạch Khánh Đường nói, nhìn về phía những người khác: “Hóa ra hắn ta từ sớm đã có tính toán như thế này...” 

Tính toán này thật đúng là… tuyệt vời quá.

“Khang đại nhân tối nay ở nhà họ Vương, lúc này hẳn là nên xuất hiện rồi, đợi hắn đến nói cụ thể tình hình đi.” Thạch Khánh Đường lại thấp giọng nói.

Mặc dù chuyện xảy ra ở phía bên Vương gia kia đã biết được đại khái rồi, nhưng vẫn là nên nghe Khang Đại có mặt ở chỗ đó thuật lại sẽ càng chính xác hơn, hoặc là Nhuận Trạch tiên sinh có thể cùng với Khang Đại trao đổi một chút gì đó. 

“Cũng đi mời điện hạ qua đây đi.” Trần Thịnh đột nhiên nói.

Vào lúc này sao? Những người ở trong phòng đều giật mình, bây giờ đã quá nửa đêm rồi, bất tiện nữa? Vả lại mà nói thì buổi chiều đã uống say rồi, với tửu lượng của Lư hàn lâm, những người như bọn họ hiện tại cũng không nhất định đã tỉnh lại, còn một mình nữ nhi Tiết Thanh kia...

“Một nữ nhi như nàng ấy sẽ không thật sự uống say như vậy.” Trần Thịnh nói: “Chúng ta chẳng qua là làm cho nàng ấy sa vào chơi bời, đứa trẻ này không ngờ vẫn có chừng mực.” Hắn tạm dừng trong phút chốc: “Về phần bất tiện, nàng ấy nói có cao thủ Ngũ Đố quân cùng bảo vệ, sẽ không để người khác phát hiện ra.”  

Thạch Khánh Đường ngập ngừng một chút nói: “Nhưng hiện tại đã xảy ra chuyện như thế này.” Bây giờ khắp thành đều có người bí mật quan sát đấy, thật quá mạo hiểm rồi.

Trần Thịnh nói: “Hiện tại đã xảy ra chuyện như thế này, nhất định phải để điện hạ biết, tấm màn lớn đã chính thức được kéo lên rồi, nàng ấy cũng sắp vào cuộc rồi, không được phép có một chút sai sót nào, lúc này nàng ấy nên có mặt ở đây.”

Được rồi, cũng đích thực là như vậy, đám người Thạch Khánh Đường gật gật đầu. 

Người nhận lệnh rời đi, chờ đợi, trong phòng có chút yên ắng, Trần Thịnh ngồi xuống vỗ vỗ đầu gối, ánh mắt nhìn theo ngọn đèn lay động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui