Đại Đế Cơ

Giọng nói này thật là dễ nghe, trong nháy mắt xua tan sự căng thẳng do giết chóc cùng máu tanh mang lại, dường như cuộc gặp gỡ ở tửu lâu trà quán, bạn cũ gặp lại, ung dung sung sướng.

Quả thật là bạn cũ nhưng sung sướng ung dung thì không thể có.

"Lại để cho Tần thiếu gia thất vọng rồi." Tiết Thanh nói, giọng nói mang theo mấy phần xấu hổ. 

Tần Mai lại xì một tiếng, không nói gì cũng không làm gì, nhóm người Đốc đứng phía sau Tiết Thanh cũng là không làm gì không nói lời nào, giống như không nhìn thấy sự tồn tại của hắn.

Tiết Thanh quay đầu: "Đốc đại thúc, các ngươi về trước đi."

Giọng nói của nàng ung dung, giống như đang trên đường đi gặp lại bạn cũ nên muốn đứng lại nói chuyện thêm một chút, nói tạm biệt với người bạn đang đi bên cạnh. 

"Không được!" Qua Xuyên bật thốt lên, sau đó nước mắt liền rơi xuống, bản thân cũng cảm thấy không hiểu ra sao, khóc gì vậy…

Diệu Diệu hì một tiếng: "Thanh Tử thiếu gia à, ai đây nhỉ?" Giọng nói mang theo vài phần trêu ghẹo, nàng cố gắng nói thật ung dung nhưng những người ở đây vẫn có thể cảm nhận được sự ngượng ngịu trong đó.

Đốc nói: "Đánh nhau nhiều người vẫn tốt hơn." Ngẩng đầu nhìn người thiếu niên trên mái hiên tựa hồ đang đứng trên trời, cũng không nhìn rõ đáng vẻ của hắn, bởi vì quấn ở bên trong áo bào, nghe giọng nói là thiếu niên: "Huống hồ loại chuyện đánh nhau như thế này không cần nói lấy nhiều địch ít." 

Tần Mai ha một tiếng, phát ra một tiếng cười.

Tiết Thanh nói: "Đánh nhau đương nhiên tốt nhất là lấy nhiều địch ít." Đưa tay vỗ vỗ cánh tay của Đốc: "Có điều đánh nhau với vị thiếu gia này thì không cần thiết nữa, một mình ta có thể đánh thắng hắn, nếu các ngươi ở đây lại không tốt."

Đến lúc này rồi còn muốn nói nhiều người ít người công bằng công đạo gì đó sao? Nhưng với Đốc, hắn không cần hiểu, cũng không cần chất vấn, chỉ cần nghe lệnh. 

"Vâng." Hắn nói, đây là trả lời Tiết Thanh, lại nói: "Đi." Đây là ra lệnh cho những người khác.

Hắn lướt qua Tiết Thanh tiến về trước, còn đi phía sau hắn Diệu Diệu người bán hàng rong thợ rèn, thậm chí Qua Xuyên đang lau nước mắt đều không ngừng lại lập tức đuổi theo, với bọn họ quân lệnh như núi, dù cho phía trước là núi đao biển lửa cũng phải nhảy xuống… Bọn họ vượt qua Tiết Thanh.

Bọn họ đi rất nhanh, chớp mắt liền đi qua đầu phố, tiến vào một ngõ nhỏ, vứt hết tất cả máu tanh quỷ dị của phía bên này ra sau lưng. 

Mãi cho đến lúc này, tiếng khóc ô ô ô của Qua Xuyên mới vang lên.

Thế nhưng bây giờ không phải là nhảy xuống núi đao biển lửa mà là bỏ rơi người mà bọn họ muốn bảo vệ.

"Đừng khóc nữa." Đốc nói. 

Qua Xuyên khóc càng lợi hại hơn, dứt khoát ngồi xổm trên mặt đất, Diệu Diệu khẽ thở dài một cái tiến lên vỗ vai an ủi nàng, ngày hôm nay mới gặp một chút, trong tình huống nguy hiểm như vậy, hơn nữa tiếp theo càng nguy hiểm, nhưng…

"Thiếu niên kia rất lợi hại." Đốc nói: "Chúng ta không phải là đối thủ của hắn."

Lời này không nói còn tốt hơn… Diệu Diệu "này" một tiếng: "Đốc đại nhân, lời này không phải là để an ủi." Bên này Qua Xuyên hai tay che mặt khóc không thành tiếng. 

"Cho nên bây giờ chúng ta là được Thanh Tử thiếu gia bảo vệ?" Khang Niên nói.

Đốc nói: "Cũng không phải là như vậy, người kia rất lợi hại, chúng ta không phải là đối thủ nhưng Thanh Tử thiếu gia là đối thủ của hắn." Nghĩ đến lời thiếu niên kia nói, một mình ta có thể đánh thắng hắn, nếu các ngươi đều ở đây thì không tốt:  "Đối thủ sức mạnh ngang mình tất nhiên cần toàn lực ứng phó, lúc này nếu chúng ta ở đó sẽ làm nàng phân tâm, ngược lại sẽ liên lụy nàng nên nàng cũng là đang bảo vệ chính mình."

Như vậy ư, Khang Niên gật gù hiểu ra. 

"Người kia chính là Tần Mai mà lần trước ngươi nói." Đốc nói.

Lúc đó đánh nhau với Tiết Thanh ở trên đường, không ai phát hiện, Khang Niên đã không đuổi kịp cho tới lúc không thể không bại lộ tung tích, rút lui khỏi kinh thành, nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, Khang Niên hí hí hai tiếng.

"Tần Mai… Quả nhiên cũng chỉ có hắn mới có thể sử dụng những doanh quân này." Hắn nói, giọng nói lại có chút thất vọng. 

Lần này không phải Hắc Giáp vệ mà là doanh quân, quân đội chân chính của Đại Chu, quân đội bảo vệ bách tính cùng với hoàng tộc nhưng bọn họ có biết đêm nay người mình giết là ai hay không.

……

Thất vọng và nhớ lại xưa nay đều là những cảm xúc vô dụng, đặc biệt là vào lúc này, Tần Mai quần áo bồng bềnh ở trên cao nhìn xuống thiếu niên còn lại một mình trên phố. 

"Nói công bằng công đạo một đối một với ta sao?" Hắn nói: "Tên iểu nhân này, ngươi nên cảm ơn ta đã buông tha cho bọn họ."

Tiết Thanh nói: "Tần thiếu gia không cần nói đùa nữa, có ta ở đây, ngươi không buông tha bọn họ cũng không được."

Tần Mai hừ một tiếng, nói: "Đắc ý cái gì? Mới vừa rồi bị đánh đến chật vật như con chó hoang." 

Tiết Thanh nói: "Tình huống này cũng hết cách rồi, nếu là Tần thiếu gia ngươi nói không chừng còn không bằng ta ấy."

Tần Mai ngửa đầu nở nụ cười ha ha, mũ đội trên đầu rơi xuống, nói: "Nhân phẩm ta làm sao lại kém như ngươi, lúc nào cũng có người muốn đưa ngươi vào chỗ chết." Tiếng nói hơi dừng lại, lại xì một tiếng đồng thời người bồng bềnh hạ xuống: "Tiểu nhân không biết xấu hổ, chỉ biết nói suông."

Thiếu niên đứng ở trước mặt, có thể nhìn thấy khuôn mặt hắn, bóng đêm cũng không che được sự châm chọc giữa hai hàng lông mày dài trên khuôn mặt đẹp đẽ. 

Tiết Thanh nói: "Hóa ra không phải Tần thiếu gia ngươi làm ư."

Tần Mai nói: "Ngươi không cần vì vậy mà vui mừng, ta cũng không ngại bị ngươi cho là vậy." Chắp tay ở phía sau khóe miệng cong cong nhìn thiếu niên trước mặt, lúc này dáng vẻ của thiếu niên cũng không còn phong độ như lúc trước nữa, vết máu đầy người, vô cùng chật vật: "Ta cũng không ngại bị ngươi cho là như vậy."

Tiết Thanh tò mò nói: "Vậy là ai?" 

Tần Mai ôi một tiếng: "Ngươi còn thật sự hỏi được? Ta lại không phải cha ngươi, dựa vào cái gì ta phải nói cho ngươi biết?"

Tiết Thanh cười nói: "Tùy tiện hỏi một chút thôi, không nói thì thôi."

Tần Mai cười lạnh lùng nói: "Hơn nữa ta cũng không phải tới cứu ngươi, những người kia muốn mượn danh nghĩa ta giết chết ngươi, nếu như bọn họ giết chết ngươi ta cũng sẽ không cần ra tay, nếu bọn họ không giết chết ngươi, vậy vẫn là để ta ra tay thôi." 

Ba chữ ra tay thôi vừa dứt, cánh tay đang chắp sau lưng vung ra, ánh sáng lạnh như mưa gió tức thì bao phủ.

Thiếu niên đang nói đùa lập tức hóa thành lưỡi dao sắc, còn thiếu niên mỉm cười lắng nghe trước mặt cũng như cành liễu mềm nhún nhảy, tiếng leng keng leng keng vang lên trên đường.

Trường đao, thiết côn, kịch liệt chạm vào nhau, trong chớp mắt bắn ra ánh lửa, chờ lúc tiếng bước chân dồn dập từ bốn phương tám hướng vọt tới, tiếng binh khí ánh lửa đã biến mất, đầu phố cũng không có bóng của hai thiếu niên, từng đôi từng đôi giày quân lính bước qua mặt đất, đèn đuốc rọi sáng cả con đường, trên đường đâu đâu cũng có tử thi, hay những phần còn lại của cơ thể cùng với vết máu đầy đất, trên vách tường hai bên ghim đầy cung tên… Giống như địa ngục giữa trần gian. 

"Lục soát!"

Một quan tướng cầm đầu sắc mặt trắng bệch, hét khàn cả giọng, đôi mắt căng ra như muốn nứt.

Từng tốp từng tốp quan binh ở trên đường tản ra, tầng ngoài thì cầm cung nỏ nhắm ngay bốn phía vừa đề phòng vừa tiến lên phía trước, tầng trong thì lại lật xem từng thi thể kiểm tra nghiêm túc, tra tìm… 

Vào giờ phút này, bọn họ cũng không biết là nên hi vọng tìm được hay không tìm được.

Nếu tìm được, trong tình huống này chắc chắn là chết rồi.

Nếu không tìm được, có phải là sống không bằng chết hay không? 

Trong bầu trời đêm xa xăm tựa hồ có tiếng rít sắc bén, lại có một tia sáng chợt lóe qua, dường như nghe nhầm.

…..

Đao màu đen bổ ra đêm tối, đón nhận một đạo đường nét cũng là màu đen, tiếng va chạm sắc nhọn lại ngắn ngủi vang lên, theo ánh sáng như mưa tỏa ra rồi lại tiêu tan. 

Hai bóng người ở trên nóc nhà tức thì tách ra mấy trượng.

Tiết Thanh rơi xuống phía dưới. Đây là một con hẻm nhỏ đen kịt nhưng tiếng bước chân dồn dập ở trong đó vang lên, thân thể nàng loáng một cái áp lên mặt tường giống như cây dương liễu trong gió, mấy bóng người từ ngõ hẻm chạy qua, mang theo một cơn gió mạnh…

Sau khi cơn gió qua đi mặt tường lay động bóng người rơi xuống đất, một mũi chân vừa chạm đất lại nhảy lên nóc nhà của một bên khác, quay đầu Tần Mai vừa bị đánh lui đã cầm đao một bước vượt qua ngõ nhỏ bổ tới từ giữa không trung. 

Tiết Thanh không quay người, gậy sắt trong tay tuột tay hướng về phía sau, đồng thời mũi chân lần thứ hai chạm vào nóc nhà, người cũng thuận theo nhảy đi… Gậy sắt như kiếm đón nhận trường đao, còn tay của người thì lại theo sát phía sau nắm lại thành quyền đập về phía người cầm đao… Tiếng va chạm đốc đốc đốc nổ tung trong trời đêm, gậy sắt cùng người tách rời, tung đi một đòn lại một đòn, một gậy sắt ở trong tay Tiết Thanh hóa thành ngàn vạn, như mưa gió không thể tránh được bao phủ lấy Tần Mai. 

Nếu như lúc này Phụ Tá Đắc Lực ở đây sẽ cảm thấy rất quen thuộc, ngoại trừ binh khí nhanh chóng va chạm, cái mà không quen thuộc là nắm đấm trong tay Tiết Thanh cũng đồng thời không ngừng mà đánh về phía Tần Mai. 

Bóng đêm khuấy lên cơn lốc, trên một mảnh nóc nhà này vang lên tiếng vang ào ào ào, dường như mưa vội vàng từ trên trời đổ xuống.  

…..

Đám người ngủ say trong phòng chép miệng một cái, mơ mơ màng màng nghĩ đến quần áo chưa phơi khô ở bên ngoài cùng lương thực các loại, ông trời chỉ cho trời mưa không có sét đánh thì cứ kệ nó đi, tiếng mưa rơi có thể đi cùng mình vào giấc ngủ.

Bóng người chạy băng băng trên đường chần chờ nghỉ chân ngóng nhìn, nhưng lúc này khắp thành đều có tiếng vang truyền đến, cũng không có gì để ngạc nhiên hay nghi ngờ, nếu là người mình thì ai bận gì thì bận, nếu là đối thủ thì liền động thủ… Bọn họ tiếp tục bôn ba trong màn đêm. 

Mặt đất ở kinh thành giống như mạng nhện dày đặc, trên đường phố lan tràn mở rộng, càng ngày càng nhiều trạch viện thắp sáng đèn dầu.

Trần trạch bóng người bước chân rối loạn ầm ĩ, Trần Thịnh chỉ mặc áo lót bước nhanh từ nhà sau đi vào nội đường.

"Chỉ nói cho ta kết quả." Hắn nói: "Những cái khác không cần nói." 

Phương Kỳ tiến lên phía trước nói: "Khi đó tất cả hộ vệ ở hiện trường đều chết, xe nát nhưng không thấy thi thể của nàng."

Trần Thịnh nhắm mắt hít sâu một hơi: "Không có thi thể thì chính là chưa chết."

Trong phòng vẻ mặt mấy người biến ảo, nhất thời tựa hồ không ai dám nói chuyện, không có thi thể hoặc là nhất thời chưa chết, nhưng… 

"Hai chiếc nỏ cơ, lần lượt đặt ở đầu phố cùng nóc nhà ở chếch một bên…"

"Không phải nỏ cơ của kinh doanh, đã điều tra, số lượng nỏ cơ của kinh doanh không thiếu hụt."

"Người tập kích đều là quân sĩ… Cũng không phải kinh doanh… Không có kí hiệu đánh dấu đặc biệt, toàn bộ đều là những khuôn mặt lạ lẫm, tìm được cũng đều là tử thi, không có người sống…" 

Theo giọng nói của Phương Kỳ vang vọng trong phòng, sắc mặt Trần Thịnh càng ngày càng phức tạp.

"Không có người sống cũng không sao, quân sĩ đều có binh tịch cả, tra một chút là biết đến từ đâu." Hắn nói.

Nếu dám to gan làm tất nhiên là sẽ không lưu lại chứng cứ, quan binh Đại Chu nhiều như vậy, biết tra đến năm nào tháng nào, cái này cũng là không có cách nào trút ra mà thôi, Phương Kỳ trả lời vâng. 

"Có điều, khi nhận được cầu viện lệnh người khác chạy đến, nỏ cơ đã bị tổn hại, lúc đó những người ở đây cũng đều bị giết rồi…" Hắn nói: "Dựa theo thăm dò không giống như là cùng nhau chết…"

Chỉ có người sống mới có thể làm được.

Chỉ là không biết người sống là người phương nào… 

Trong thính đường Trần Thịnh ánh mắt trầm trầm hơi sáng ngời, ngẩng đầu lên nói: "Không phải nàng, chính là bọn họ." Tay buông xuống bên người cũng nắm thật chặt lại: "Nàng sẽ không bị giết chết dễ dàng như vậy…"

Là ai? Mọi người trong phòng không hiểu, có điều đây cũng không phải gọi là dễ dàng, cũng không gọi là giết, vận dụng mấy trăm quân sĩ dũng mãnh cùng hai chiếc nỏ cơ, cho dù là ở trên chiến trường thì cũng là một trận tử chiến, hoặc nói thẳng ra là ám sát…

"Đang truy tìm tung tích của Tiết Thanh ở khắp thành…" Có người nói tiếp: "… Nhà bên kia cũng không có gì, thư đồng không ở nhà, hẳn là đã đi theo Tiết Thanh, hai ông lão cùng bọn nha đầu ở trong phòng uống rượu mua vui, say đến mức ngủ luôn…" 

Những người kia không quá quan trọng, Trần Thịnh xua tay ngăn lại lời nói của hắn, hít sâu một hơi, nhìn bóng đêm đen kịt bên ngoài phòng, nói: "Truy tìm tung tích thì để sau, hiện nay quan trọng nhất là các ngươi phải bảo đảm trong thành ngoài thành an toàn, mỗi một tấc một chỗ đều không có người phục kích."

Như vậy à… Mấy người trong phòng trả lời vâng, bước chân hỗn loạn nhanh chóng bước đi.

"Tướng gia." Lão bộc phủ áo choàng lên cho Trần Thịnh, muốn an ủi lại không có gì để nói, lúc này nói cái gì cũng đều vô ích. 

Trần Thịnh một tay siết chặt áo choàng, lần thứ hai thở thật dài, nói: "Có lẽ nàng an toàn, bây giờ chuyện chúng ta có thể làm là bảo đảm nàng càng an toàn…" Nói tới chỗ này giọng nói trúc trắc nghẹn ngào không nói tiếp được, lúc trước bọn họ cũng tự xưng là bảo đảm nàng an toàn, kết quả thì sao… ám sát ư.

"Thế nào mà lại dẫn đến ám sát rồi hả?" Lão bộc nhỏ giọng nói: "Là thân phận của nàng bị tiết lộ hay là chỉ bởi vì là học sinh của Thanh Hà tiên sinh? Mấy ngày nay, nàng đi khắp trong triều quả thật là quá chói mắt, tướng gia cũng đã nhắc nhở rồi…"

Trần Thịnh xua tay: "Đây không phải vấn đề nhắc nhở hay không nhắc nhở, cũng không phải việc lỗi của ai, không cần nghĩ những thứ này nữa." Hít sâu một hơi, đột nhiên nhìn về phía lão bộc: "Ngươi nói đây là Tần Đàm Công làm?" 

Lão bộc hơi kinh ngạc với câu hỏi của hắn, cái này không phải mọi người vừa mới ngầm thừa nhận rồi sao?

"Nếu không phải thì sao?" Hắn nói: "Ngoài hắn ra còn có ai?"

Còn có ai có lý do để động thủ và có năng lực động thủ. 

Đúng vậy, còn có thể là ai, nhốt Tần Đàm Công ở trong nhà thì con hổ liền bị rút hết răng rồi sao? Đương nhiên không thể, thấy không, đây chính là hiệu quả khi con hổ há mồm cắn người… Trần Thịnh đưa tay ấn ấn trán.

"Tìm được nàng trước rồi nói sau." Hắn nói, nhìn về phía bên trong, giờ tý đã qua, đêm càng khuya hơn.

Bây giờ nàng ở đâu? Có bình an hay không? 

……

Sặc một tiếng vang lên.

Trong bóng đêm đột nhiên một vệt ánh sáng xẹt qua, ánh sáng chia thành hai bên trái phải rơi xuống, sau đó lại một tiếng leng keng vang lên. 

Tần Mai giơ tay lau lau khóe miệng, máu từ khóe miệng chảy ra trộn lẫn với máu từ vết thương trên tay, nhìn thiếu niên kia đối diện cũng rút lui vài bước mới dừng lại trước mặt, thiếu niên cũng giơ ống tay áo lên đè lại miệng mũi.

Trong tay hai người cũng đã trống không, gậy sắt chặt đứt trường đao, lúc trường đao bị đứt đánh bay gậy sắt.

Tần Mai giễu cợt một tiếng, nói: "Tiếp theo có thể vật lộn rồi." 

Tiết Thanh nói: "Đúng vậy, vật lộn a."

Tần Mai nói: "Có phải ngươi cảm thấy không công bằng hay không? Ngươi giống như con chó mới trốn ra từ cõi chết vốn đã bị thương, có cần nghỉ ngơi an dưỡng ba, năm ngày hay không?"

Tiết Thanh nói: "Được, ba ngày sau gặp lại." Dứt lời quay người. 

Bộp một tiếng một cục đá phá không đập về phía sau tim của nàng, Tiết Thanh tránh ra.

"Ngươi vẫn dám đồng ý à." Tần Mai cười gằn: "Tiểu nhân."

Tay Tiết Thanh chà xát miệng mũi, dùng sức ấn vết thương để cầm máu, giọng nói cũng vì vậy mà có chút mơ hồ không rõ: "Ngươi dám nói ta đương nhiên dám đồng ý rồi, đây rõ ràng là quân tử thật sự mà." 

Tần Mai nói: "Ngươi bị thương cũng không phải ta đánh, liên quan gì đến ta, tại sao ta phải tha cho ngươi một mạng, bây giờ ngươi chính là bị đánh gần chết, ta lại thêm một đao cũng là chuyện đương nhiên." Lại cười gằn: "Gã trợ thủ của ngươi trốn ở một bên kia ta cũng sẽ không buông tha."

Trợ thủ…

Tiết Thanh xoay người lại, nói: "Ngươi sai rồi, hắn không phải là trợ thủ của ta, hắn chỉ là nhìn giết người rồi học tập giết người thôi." Nhìn về phía một phương hướng. 

Trong đêm tối, tầng tầng mái hiên như mây đen chồng chất, theo lời nói của bọn họ, ở giữa tầng mây lay động nhưng cũng không có người đứng ra, thật giống như không nghe thấy bọn họ đang nói cái gì.

Tiết Thanh cười cợt, thu tầm mắt lại nhìn Tần Mai: "Hắn sẽ không ra tay giúp ta, càng sẽ không giết ngươi, nếu như ta giết ngươi hắn vẫn đi cùng ta, nếu như ta bị ngươi giết thì hắn sẽ đi một mình."

Nhìn giết người rồi học tập giết người, nghe qua thực sự là nói linh tinh. 

Có điều bất kể là thật hay là nói linh tinh, đối với hắn cũng không có gì khác nhau cả, hắn vốn dĩ không để ý có trợ thủ hay không, có bao nhiêu trợ thủ, cũng không để ý là người hay là yêu ma quỷ quái thần tiên đứng bên cạnh xem… Điều hắn muốn làm chỉ là giết người kia, Tần Mai ha ha nở nụ cười, thân thể đang đứng thẳng đột nhiên co lại thành một đường, bay tới giống như một viên đạn.

Hai tay Tiết Thanh ấn lại miệng mũi đột nhiên buông xuống, cả người cũng lập tức co lại, giống như một khối đá.

Hai khối đá đập vào nhau, ầm một tiếng tản ra trong đêm tối, hai cái bóng dáng đụng vào nhau lập tức bành trướng, giống như một thể, lăn lộn trong bóng đêm, không nhìn thấy rõ… 

Dù cho không nhìn thấy rõ, mắt Hoàng Cư cũng không chớp một cái, nhìn nhiều rồi tự nhiên sẽ nhìn rõ được một ít, chỉ cần nhìn được một ít thì học được một ít…

"Này…"

Có giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, sự tiếp cận đột nhiên này khiến mắt Hoàng Cư nháy một cái, cũng chỉ vậy mà thôi, thân thể không có một chút động tác nào đứng dậy tránh né hay làm gì khác… Hơi run rẩy, đó không phải là hắn muốn run rẩy, mà là có người dùng món đồ gì đó chọc hắn… 

"Ngươi cầm cái này đưa cho tiểu tử kia, hai người bọn họ đang chuyên tâm đánh, thời cơ tốt nhất để ra tay rồi."

Hoàng Cư cúi đầu nhìn nửa đoạn đao chọc trên cánh tay mình, là đao vừa bị chặt đứt của người kia, hắn lại nhìn bên cạnh, Tứ Hạt tiên sinh ngồi xổm ngay sát hắn, có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt nhiều nếp nhăn, một đôi mắt to bằng đậu tương lòe lòe tỏa sáng.

Thấy hắn nhìn sang, Tứ Hạt tiên sinh bĩu môi với hắn, nửa đoạn đao lại chọc hắn lần nữa. 

"Tại sao ngươi không đi." Hoàng Cư nói.

Tứ Hạt tiên sinh mặt càng nhăn nheo: "Ta lớn tuổi như thế này rồi làm sao có thể làm loại chuyện mất mặt này, ngươi tuổi còn nhỏ không cần mặt mũi."

Hoàng Cư thu tầm mắt lại tiếp tục nhìn chằm chằm phía trước, bóng người phía trước đã đi xa, hắn ở ngay tại chỗ nhảy người lên, phi nhanh về phía trước… 

"Này, này." Tứ Hạt tiên sinh ở phía sau cầm nửa đoạn đao quơ quơ, không có kết quả, bóng người trên nóc nhà bên này đã biến mất rồi…

"Thực sự là… Trẻ con cũng không thể dạy được! Không phải là giết người sao? Giết nhanh một chút là được rồi, muộn như vậy rồi biết bao giờ mới xong…"

Tiếng nói nhỏ tức giận ngay sau đó cũng biến mất, người đã đi xa trong màn đêm. 

……

Tiếng thân thể chạm vào nhau nặng nề, trong đêm tối gần như không thể nghe thấy nhưng đau đớn lại như long trời lở đất.

Oành một tiếng, bàn tay vỗ vào bả vai, thân thể giống như cuộn sóng khuấy động, Tiết Thanh ngửa về phía đằng sau, búi tóc hỗn loạn cũng không chịu được xung kích nữa tức thì rơi ra… 

Đáng tiếc tóc bay ra cũng không đến gần được cổ Tần Mai.

Một đòn trúng đích thiếu niên cũng đã lùi về sau, trong không khí tiếng xé gió ti ti, tóc chỉ quấn chặt lấy cánh tay của hắn.

"Lấy tóc làm binh khí, ngươi tưởng chỉ có ngươi biết?" Thiếu niên cười gằn, đưa cánh tay vung lên, dùng sức ép xuống. 

Tóc đang quấn quanh bên trên nhất thời bị nắm chặt, giống như kéo diều mà kéo thiếu niên vốn ngửa về đằng sau kia qua, khi người sắp rơi xuống đất thì lại lật một cái, nhảy lên, hướng về phía sau, lướt qua Tần Mai, nhưng tóc vẫn quấn quanh ở trên cánh tay Tần Mai, giống như cá mắc câu giãy giụa một cách phí công…

Là sức mạnh của tóc lớn hơn hay sức lực của cánh tay lớn hơn… Một tiếng “xoẹt” vang lên bên tai.

Tần Mai chỉ cảm thấy cánh tay mát lạnh. 

Không được rồi…

Hắn lập tức thu lực lui về phía sau, nhưng vẫn là chậm một bước, một đôi tay kéo ống tay áo trên cánh tay của hắn xé ra…

Xoẹt… 

Âm thanh ở bên tai tan ra, cùng lúc đó trên người quần áo bị xé rách nhiều hơn, tóc cũng quấn quanh bả vai cùng cổ của hắn, thiếu niên lật ngược kia bay qua đỉnh đầu của hắn không rơi xuống đất, mà là ở sau lưng ôm lấy hắn…

Tần Mai toàn thân căng thẳng dùng sức… Nhưng thiếu niên kia thân thể mềm mại giống như con rắn, hai tay như dây thừng, cả người đều áp sát ở trên người hắn…

Đây là chiêu gì… Tần Mai lăn về phía trước một vòng, phía trước không có gì, hai người đang bị buộc lại với nhau rơi xuống phía dưới… Một tiếng “xoẹt” lại vang lên, tựa hồ tất cả quần áo trên người đều bị xé rách, người đang quấn lấy kia cũng vì vậy mà thoát khỏi… 

Gió mùa thu vào đêm lạnh buốt, như đao bổ đến, Tần Mai không có một chút vui sướng nào khi tránh thoát được, tâm trạng như cũng rơi vào hầm băng…

Hắn hiểu rồi!

"Tiết Thanh ngươi dám…" Giọng nói lanh lảnh cất cao trở nên khó nghe, ngay sau đó cũng biến mất luôn. 

Oành một tiếng, người đang rơi xuống ở giữa không trung đột nhiên dừng lại, lại bắn lên phía trên… Ở phía trên, tay Tiết Thanh vịn mái hiên bay lên, loạng chà loạng choạng, lắc lắc lung lay…

"Ta, tại sao lại không dám hả?" Giọng nói êm ái cũng loạng chà loạng choạng, chợt biến mất ở trong màn đêm, người cũng biến mất.

Khi trời bắt đầu sáng, cũng là lúc tối nhất, trời đất tối đen hòa làm một thể. 

…….

Bầu trời dần sáng lên, màu đen của bóng đêm dần lui đi, sự phân chia giữa đất và trời ở nơi xa xăm càng ngày càng rõ ràng.

Trên đường lớn bên ngoài kinh thành dần dần có người đi đường đi đến. 

Bây giờ kinh thành cấm đi lại ban đêm, bốn cửa thành đóng, ra vào rất là bất tiện, vì để tránh mất thời gian phải dậy sớm, tranh đứng phía trước nhất lúc cửa thành mở ra.

Người đàn ông gánh đòn gánh, một bên gánh chất đầy trái cây rau dưa, một bên còn lại là một đứa trẻ. Đứa trẻ đội mũ con hổ, cái đuôi nhếch lên loáng một cái lại loáng một cái, đột nhiên bé con đang ngủ gà ngủ gật bị đập đầu vào sọt tỉnh lại, giơ tay vò đầu cũng mở mắt ra nhìn về phía trước, vừa nhìn không khỏi kêu to, trợn tròn mắt.

"Cha ơi." Nó theo bản năng đứng lên, nói: "Trên cửa thành có treo một người." 

Đột nhiên người đàn ông đang đứng thẳng để chỉnh đòn gánh bị lay động trở nên mất thăng bằng, rất là tức giận, lại có chút hoảng sợ, treo người? Có lúc kẻ cướp bị chặt đầu sẽ bị treo ở cửa thành thị chúng, có điều chuyện như vậy rất ít gặp… Lần trước hình như là năm ngoái, chẳng lẽ lại có kẻ cướp tội ác tày trời rồi à?

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn lại, đầu tiên là nhìn thấy cửa thành đóng chặt, sau đó nhìn thấy ngay phía trên cửa thành quả nhiên có một người lơ lửng… Không giống như là người chết mà là… Kỳ lạ… 

Người đàn ông lau lau đôi mắt trừng lớn, đứa bé ngồi ở bên trong giỏ trước người đã vỗ tay cười lên. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui