Đại Đế Cơ

Những người này? Xử lý? Ánh mắt Tống Nguyên dại ra, ngưng đọng nhìn sang, tình huống như thế nào mà phải xử lý một số người? Tất nhiên là chuyện không thể để người biết...

“Anh Anh, người nào? Xảy ra chuyện gì?”

Giọng nói của hắn khàn khàn vô lực, câu này là câu thứ nhất từ khi tang lễ được chuẩn bị tới nay. Tống Anh nói: 

“Hôm nay mẹ phát bệnh ở trong sân.”

Từ khi nhận được tin tức Tống phu nhân không khỏe đến xác nhận đã chết, Tống Nguyên đau khổ không quản chuyện gì cả, Tống phu nhân phát bệnh như thế nào, xảy ra chuyện gì, trước khi lâm chung nói những gì, hắn không biết cũng chưa từng hỏi tới. Lúc này nghe nói phát bệnh ở trong sân, vẻ mặt không khỏi ngẩn ra, sau đó chợt nghĩ đến cái gì, sắc mặt tái xanh, vẻ mặt đau khổ tan biến, thân mình cứng đờ cũng dần dần run rẩy.

“Nàng, nàng lại muốn...” 

Giọng của hắn run run cơ hồ nói không ra lời, hiển nhiên đã hiểu cái gì. Tống Anh nói:

“Buổi tối lúc chúng ta nói chuyện Tiết Thanh bị ám sát hẳn là bị mẹ nghe được, buổi sáng nhân lúc con chăm sóc Hổ Tử chạy ra ngoài, ngã ở bên đường hẻm.”

Thân thể yếu như vậy, vốn không thể đi ra ngoài, huống chi tâm thần còn rối loạn, tinh khí dự trữ nuôi dưỡng tự nhiên sẽ tán loạn... Tống Nguyên đưa tay che mặt, tiếng khóc đã ngừng lại từ trong ngón tay tràn ra lần nữa, cả người run rẩy. 

“Nàng rốt cuộc vẫn là vì chuyện này mà chết...”

Hắn nức nở nói.

Trong phòng chợt vang lên tiếng khóc rất đè nén. Vẻ mặt của Tống Anh bình tĩnh như cũ, không đau buồn cũng không vui mừng, nói: 

“Con phát hiện liền vội vàng đi qua, lúc khuyên bảo mẹ có nói rất nhiều, vì ở trong đường hẻm, ý của Quý Trọng là không biết có người nghe được hay không.”

Quý Trọng nói:

“Ta phụng lệnh thoái lui.” 

Nói cách khác hắn không ở nơi đó, đây là không có chút đề phòng, nghe thế Tống Nguyên dừng khóc, ngẩng đầu lên, vẻ vô thần gầy yếu biến mất, mặt mày nghiêm túc.

“Đều xử lý hết! Lúc ấy ở trong nội trạch, một người cũng không để lại.”

Hắn gằn từng chữ nói. Quý Trọng không lên tiếng, nhìn về phía Tống Anh. Tống Anh lắc đầu: 

“Không cần, chút việc nhỏ mà thôi.”

Việc nhỏ? Tống Nguyên dùng sức ngồi thẳng dậy, nói:

“Anh Anh, chuyện này không thể được, cha biết con làm việc có chừng mực, sẽ không nói quá nhiều nhưng hiện nay không thể tùy ý được, dù chỉ nói ra một cái tên nhưng nếu truyền ra, người có tâm khẳng định sẽ chú ý tới, như vậy sẽ rất phiền toái.” 

Ánh mắt yên lặng.

“Mẹ con mất, ta xử lý vài người cũng là hợp tình hợp lý.”

Trên mặt hiện lên nụ cười quái dị, như buồn như vui, trong miệng phát ra tiếng ha ha khô khốc. 

“Tống Nguyên ta còn sợ có thêm ô danh thóa mạ sao?”

Tống Anh nói:

“Không, cha, không cần như vậy, một là không cần thiết, thứ hai, tuy người là cha xử lý nhưng lần này là vì chuyện của mẹ...” 

Nàng cực kỳ bình tĩnh, giọng nói tạm dừng một chút:

“Đừng để mẹ bị người đồn đãi nghị luận, mẹ là nữ nhân, chỉ cầu bình an, không muốn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.”

Tống Nguyên buồn bã, thân thể lại rũ xuống, như có chút chịu đựng không nổi, giơ tay lên mặt dùng sức xoa, như kéo được một tia sức lực, ngẩng đầu nói: 

“Người đã mất, còn quan tâm thanh danh làm gì...”

Tống Anh cắt ngang lời của hắn:

“Không để tin tức truyền ra là được.” 

Tống Nguyên giật mình.

“Tuy không biết có ai nghe được, nghe được nhiều ít...”

Tống Anh nói. 

“Nhưng có thể khống chế không cho tin tức truyền ra ngoài.”

Tống Nguyên tay vịn mặt bàn, vẻ mặt chần chờ:

“Vậy ý của con là...” 

“Vẫn giữ như bình thường.”

Tống Anh nói.

“Chỉ cần tất cả người ở nội trạch ngày ấy không ra ngoài, tang lễ của mẹ phải tụng kinh cầu siêu bảy bảy bốn mươi chín ngày, không cho ra ngoài gặp người là hợp tình hợp lý, con nghĩ, trong khoảng thời gian này cũng đã đủ rồi...” 

Nàng nhìn về phía Tống Nguyên:

“Sau khi chuyện này chấm dứt thì càng không cần phải xử lý.”

Tống Nguyên im lặng. 

“Anh Anh.”

Hắn nói:

“Người chết mới an toàn nhất.” 

Tống Anh cười nói:

“Chết cũng không thể giải quyết được vấn đề gì, con không muốn ai chết nữa.”

Ánh mắt nhìn về phía ngọn đèn dầu ở trên bàn, trong phòng chiếu đầy ánh sáng, chói mắt giống như ban ngày. 

“Chỉ cần bọn họ muốn sống thì để cho bọn họ sống.”

Trừ khi bọn họ không muốn sống. Quý Trọng cúi đầu, lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài. Vẻ mặt của Tống Nguyên ngơ ngác, giống như hồn phi phách tán, sau một lát, cả người như bị rút cạn sức lực, tay che kín mặt.

“Nhiều năm như vậy… cũng chịu đựng rồi... chỉ còn mấy ngày... sao lại không qua được chứ... Sao lại nghĩ quẩn như thế chứ...” 

Giọng nói nức nở không cách nào che giấu được, người ngồi ở ghế trên khóc lớn. Tiếng khóc khô khốc chỉ có một âm điệu lại vang lên ở trong Tống trạch lần nữa, quẩn quanh, xuyên thấu, xoay quanh, lan tỏa trong trời đêm.

……

Hai nữ hài đứng ở trước cửa nhịn không được quay đầu lại nhìn về phía bầu trời đêm, bên này cũng đốt sáng đèn dầu nhưng ít người hơn một chút, nhìn có chút trống vắng. Chưa từng nghe qua tiếng khóc của nam nhân... tiếng đẩy cửa kẽo kẹt vang lên, trong tay nữ hài cầm đèn chiếu sáng vào nhà. 

“Huệ Cô, ngươi ở nơi này đi, đệm chăn dụng cụ sinh hoạt đều là đồ mới.”

Nữ hài nói, đặt đèn ở trên bàn. Thiền Y đi theo vào, đánh giá hoàn cảnh trong nhà.

“Có hơi nhỏ.” 

Tỳ nữ nói. Thiền Y lắc đầu:

“Không nhỏ, còn lớn hơn nơi ta ở, cảm ơn tỷ tỷ, tỷ đi nghỉ ngơi đi, dù sao cũng bận một ngày rồi.”

Tỳ nữ cười nói: 

“Không có gì, tiểu thư an bài chu đáo, chúng ta thay phiên nhau nên không mệt, Huệ Cô ngươi cũng nghỉ ngơi đi.”

Nói xong nàng đi ra ngoài, Thiền Y đưa ra cửa, sau đó tò mò nhìn bốn phía, tựa như một người vừa tới chỗ ở mới. Nhưng đây là Tống trạch, không thể tò mò tùy ý quá mức, nàng nhanh chóng thu hồi tầm mắt, đóng cửa lại. Cửa sổ khép lại, ánh đèn lay động, ban đêm cuối mùa thu hơi se lạnh. Giống như một người bình thường vừa tới chỗ ở mới, Thiền Y thả lỏng bờ vai, thở ra một hơi, chợt đi tới đi lui ở trong phòng, uống trà, rửa mặt, thay y phục mới, tựa hồ muốn làm chút gì đó nhưng lại không có việc gì để làm, ngáp một cái.

“Ngày mai còn có chuyện phải làm nên nghỉ ngơi sớm cho khỏe.” 

Nàng nói thầm một tiếng, hơi xoay cổ, thổi tắt đèn, trong phòng lập tức tối đen. Trong bóng tối, có bóng người đứng dậy, lười nhác vươn vai, đi đến mép giường nằm xuống, trằn trọc một chút rốt cuộc tìm được tư thế thoải mái nằm ngủ. Ánh sáng đèn lồng trắng ở trong viện dần dần bị bóng đêm đẩy ra, trong phòng giống như bị bịt kín một tầng ánh trăng nhu hòa, chiếu lên người Thiền Y đang ngủ say ở trên giường, đôi mắt nàng mở to, vẫn không nhúc nhích. Đừng nhúc nhích, lúc ấy thiếu niên kia nói, chỉ cần bất động, sẽ không có việc gì, sẽ không bị phát hiện. Đừng cử động, chuyện gì cũng đừng làm, chờ, chờ. Chăn che kín người để đề phòng bị nhìn trộm, ở bên trong, tay của nữ hài tử mới dám nắm chặt, nàng nắm áo lót, không có tiếng động một chút lại một chút, phát tiết ra sự khiếp sợ hoảng loạn nghi hoặc về những gì mà ban ngày mình nhìn thấy... Tiết Thanh. Vì sao nhắc tới Tiết Thanh… Tiết Thanh. Thiền Y cắn môi dưới, không được gấp không được hoảng, hãy nghe hắn, hãy làm giống như hắn, bất động, không sợ, tồn tại. Tồn tại! Chỉ có tồn tại, chỉ cần tồn tại!

……

Tồn tại là chuyện rất đơn giản nhưng lại không dễ dàng. Một trận gió thổi qua, cỏ khô lá rụng cuốn lên rồi rơi xuống, ngày cuối thu ở Huỳnh Sa Đạo càng khó chịu hơn kinh thành rất nhiều. Quách Tử An nhổ nước bọt hai tiếng, như phun ra cát bụi, trong tay cầm binh thư còn chưa khép lại, vẫn thất thần. Tuy triều đình không công bố nhưng Bùi Yên Tử biết được nhân số tử vong cụ thể, đêm kia đã chết ước chừng mấy quan binh, đúng vậy, hai bên đều là quan binh. Tiết Thanh cũng thiếu chút nữa chết. Tuy không nói rõ làm sao chạy trốn được nhưng người của Tri Tri đường không thèm để ý, chỉ cần sống là được. Quách Tử An lại phun ra một hơi. Đi kinh thành, Thanh Hà tiên sinh đã chết, Tiết Thanh suýt chết, thế nên đi kinh thành đều sẽ chết sao? 

Đây là nguyên nhân đến nay cha mẹ, cả nhà nhị thúc đại bá không có tin tức gì hay sao? Nhưng Thanh Hà tiên sinh và Tiết Thanh chết là vì vạch tội Tần Đàm Công hành thích vua... Quách gia bọn họ không có vạch tội Tần Đàm Công a.... Thật không nghĩ ra. Quách Tử An đưa tay gãi đầu, được rồi, không nghĩ nữa, chỉ có thể chờ xem, yêu cầu hắn làm cái gì thì làm cái đó.

“Quách Tử An.”

Bên cạnh có tiếng gọi truyền đến. 

“Đừng đọc sách nữa, giao ban.”

Quách Tử An ừm một tiếng, nhét sách vào trong ngực, đi nhanh theo các đồng bạn, một đội nhân mã lao về phía cửa thành Huỳnh Sa Đạo. Tuy không còn lăng hoàng hậu nhưng cấm quân doanh ở Huỳnh Sa Đạo vẫn chưa giải tán, hằng ngày vẫn tuần tra quanh thành, nghe nói không bao lâu nữa sẽ giải tán. Tuy lăng hoàng hậu không còn nhưng thành Huỳnh Sa Đạo cũng không vì vậy mà khó khăn, cửa thành vẫn rất náo nhiệt.

“Hay là đi uống bát rượu.” 

Có một binh sĩ kiến nghị. Quân doanh sinh hoạt buồn tẻ, quân luật lại nghiêm khắc, cũng chỉ có uống rượu là lạc thú, vì thế lập tức được mọi người hưởng ứng, tuy Quách Tử An không thích rượu nhưng phải hòa đồng với chiến hữu, liền cười nhảy xuống ngựa. Bọn họ đến làm quán rượu ồn ào một trận, bên trong không đủ chỗ ngồi, chủ quán thu xếp ở ven đường, bày thêm bàn ghế, chợt thấy ở phía cửa thành cũng có một trận ầm ĩ, bên cạnh có người hô.

“Thần nữ tới.”

Thần nữ? Đám người Quách Tử An đang chờ ở ven đường vốn không để ý, lại đột nhiên thấy khách khứa trong tửu quán phần phật trào ra, đẩy bọn họ ngã trái ngã phải... 

“Thần nữ tới.”

“Hôm nay vận khí tốt, có thể nhìn thấy thần nữ.”

Một đám kích động không thôi, chen ở ven đường nhìn qua cửa thành, vẻ mặt chờ đợi. Cái thần nữ gì a? Đám người Quách Tử An khó hiểu, tuy bọn họ đã tới nơi này mấy ngày nhưng rất ít khi vào thành. 

“Quách Tử An, trước kia ngươi đã tới Huỳnh Sa Đạo, có biết thần nữ không?”

Có người hỏi. Quách Tử An lắc đầu nói:

“Không.” 

Có linh cữu của hoàng hậu ở đây, người nào dám xưng thần?

“Ai, thần nữ gì chứ, chỉ là một bé gái.”

Một quan binh đứng ở phía trước hô, duỗi tay chỉ xa xa, quay đầu lại nhìn mọi người cười to. 

“Giống như hạt đậu vậy.”

Mọi người còn chưa nhìn qua, đám người ở bên cạnh đã nhìn về phía hắn, vẻ mặt bất mãn.

“Nói gì đó.” 

“Không được vô lễ với thần nữ.”

“Thần nữ là được tiên hoàng hậu nương nương khâm điểm.”

Tiên hoàng hậu nương nương... khâm điểm? Điểm như thế nào a? Đám quan binh càng ngạc nhiên, Quách Tử An như nghĩ đến cái gì đó, đi ra trước vài bước, nhìn về phía đám người càng ngày càng gần, không thể nào... Đám người kia cũng không làm tắc nghẽn đại lộ, mọi người chỉ vui mừng kích động đứng ở ven đường. 

Trên đường lớn có một chiếc xe bò chậm rãi chạy tới, không có xa phu, chỉ có một bé gái ngồi trên xe, lắc la lắc lư. Lúc này đang giữa trưa, ánh nắng chiếu lên người bé gái, thân hình nhỏ gầy, là một hài tử khoảng mười tuổi, ăn mặc cũng rất đơn giản, chỉ là vải thô, trên đầu bện tóc bằng chỉ tuyến năm màu, khuôn mặt nhỏ nhắn, màu da hơi trắng, ngũ quan cũng chỉ có thể xem như thanh tú, tựa như những nữ hài tử bình thường ở nông thôn, trừ vẻ mặt.

Vẻ mặt của cô bé bình tĩnh, hờ hững, khóe miệng hơi cong lên làm khuôn mặt bình thường không có gì lạ có thêm vài phần linh động. Bốn phía ầm ĩ vây xem, kích động, cô bé tựa hồ như không nghe không thấy, mắt nhìn thẳng, ngồi xếp bằng ở trên một chiếc xe bình thường, để con bò già kéo đi chậm rì rì.

Vẻ hờ hững kia làm mọi người ở bốn phía càng thêm kích động, Quách Tử An không kích động, chỉ ngạc nhiên. Này… ôi trời thần nữ gì a. Còn không phải là cô nhi ở Huỳnh Sa Đạo kia... Tên là gì ấy nhỉ? 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui