Đại Đế Cơ

Một người đọc sách sáu năm chỉ đọc có một quyển sách, điều này nghe có vẻ là một chuyện rất nực cười.

Cho dù là người dốt đến mấy, nếu đã muốn đọc sách thì một năm cũng phải đọc được mấy chục quyển, chỉ mỗi kinh Xuân Thu đã có ba quyển rồi, nếu là người muốn đi thi thì càng phải đọc Tứ thư, Ngũ kinh, Quốc ngữ, nếu không làm sao dám nói mình là người đọc sách.

Mà người thanh niên này lại dõng dạc nói mình sáu năm chỉ đọc một quyển sách như vậy, thật hay giả đây? 

Vương Thụ cau mày, bên cạnh có thư đồng đến gần nói nhỏ, thỉnh thoảng liếc nhìn Nhạc Đình một cái, vẻ mặt ngạc nhiên khi đang lắng nghe của Vương Thụ lập tức bật cười.

Tiếng ồn ào bên phố dưới đài cao cũng ngày càng lớn.

“Nhạc Đình, ngươi đừng có càn quấy nữa.” 

“Nhạc Đình, mau đi giao heo của ngươi đi.”

Càng có không ít người hoặc cười hoặc giận dữ lên tiếng.

Có mấy thiếu niên đi ra kéo Nhạc Đình lại: “Ngươi muốn thử thật sao?” Tuy vẻ mặt không tán đồng nhưng không hề nói lời phản bác hoặc mỉa mai. 

Nhạc Đình gật đầu với bọn họ, nói: “Những bài luận trước ta không hiểu nhưng nếu là luận Tả Thị Xuân Thu thì ta có thể thử.”

Các thiếu niên nhìn nhau, vẻ mặt vẫn hơi do dự.

“Chuyện này không có gì đâu.” Nhạc Đình cười cười: “Thua thì thua thôi, người khác có thể thua thì ta cũng có thể.” 

Cũng đúng, cho đến giờ phút này mọi người vẫn đang thua, những người khác thua không sợ, Nhạc Đình thua thì sợ gì chứ, cười nhạo sao? Nếu sợ bị người ta cười thì hôm nay Nhạc Đình cũng sẽ không đứng ở đây, các thiếu niên thoải mái.

Ngay cả thua cũng không dám thì sao lại dám thắng?

“Đi đi.” Các thiếu niên cười nói, vỗ vai Nhạc Đình… 

Vài tiếng heo kêu vang lên chói tai.

Các thiếu niên giật mình, Nhạc Đình nghĩ ra gì đó nên cởi gùi sau lưng xuống, đưa cho một thiếu niên.

“Trông chừng giúp ta, đừng để mất.” Hắn nói. 

Thiếu niên ngơ ngác nhận lấy… Nhưng một tay cầm không nổi, cái gùi đựng con heo này cũng không nhẹ, suýt thì hắn ngã xuống đất, vội cầm chặt bằng hai tay, các thiếu niên ở bên cạnh vội giúp đỡ, cái gùi rơi xuống đất, heo con cũng bị làm cho sợ càng kêu to hơn, rồi chạy ra khỏi gùi, mấy thiếu niên thường hay ăn thịt heo nhưng đây là lần đầu tiên thấy heo chạy…

“Đuổi theo.”

“Bắt nó lại.” 

Các thiếu niên la lên, heo con chạy loạn xạ trên phố đông người khiến xung quanh kêu hét chói tai, bốn năm thiếu niên mặc áo xanh chạy đuổi theo chặn con heo lại, trên phố nhất thời hỗn loạn giống như một cái chợ.

Nhìn thấy sự hỗn loạn trên phố dưới đài cao, Vương Thụ lại cau mày, tầm mắt rơi trên người Nhạc Đình trong đám hỗn loạn ấy, Nhạc Đình không đuổi theo con heo nữa mà nhìn đám thiếu niên nhếch nhác đi bắt heo rồi cười giơ tay lên.

“Giao cho các người nhé.” Hắn nói xong, chỉnh sửa lại quần áo, rồi đi qua đám người đang ồn ào bàn tán vì kinh ngạc và hướng về phía đài cao. 

Giẫm lên bậc thang đi lên đài cao, Nhạc Đình thi lễ với Vương Thụ.

Vương Thụ xua tay bảo thư đồng lui ra, đánh giá Nhạc Đình, nói: “Ta biết chuyện của ngươi rồi, ngươi là một kẻ mua danh cầu lợi.

Nhạc Đình cười cười, nói: “Tiểu tử là một người phàm tục, khi đứng trước danh dự có thể đưa tay là với tới thì khó tránh khỏi muốn thử xem sao.” Lại thi lễ: “Mời tiên sinh.” 

Vương Thụ liếc hắn một cái, phất tay áo xếp bằng ngồi lại xuống bồ đoàn.

“Thế nào gọi là Xuân Thu?” Hắn hỏi.

Nhạc Đình thi lễ, đáp: “Nguyên niên xuân, vương chính nguyệt, đạo chi thủy dã.” Vén áo ngồi xuống bồ đoàn đối diện với Vương Thụ. 

Hai người này mở miệng thì tiếng bàn luận dưới đài bỗng biến mất.

Bắt đầu rồi.

Chỉ là không giống trước đây, trên phố còn truyền đến tiếng ồn ào của heo và người. 

Cũng tốt, đại nhân ẩn cư nơi phố thị, tình cảnh như vậy cũng có hương vị riêng.

Mọi tầm mắt đều ngưng tụ ở trên đài, người đứng gần thì chăm chú lắng nghe, người đứng xa cũng chen tới, tìm cách nghe ngóng cuộc đối thoại cụ thể ở phía trước, thư sinh môn khách ngồi dưới mái che nắng dựng trên phố đề bút viết nhanh…

Cuộc luận chiến này dù không thể lưu danh sử sách nhưng không thể thiếu một nét trong huyện chí, về việc sau này bị chê hay được khen thì để xem ai thắng ai thua đã. 

Vương Thụ thắng, từ đây học phái Hoài Nam sẽ chiếm phủ Trường An, Quan học tiêu vong, huyện chí phủ Trường An tất nhiên sẽ bị người của học phái Hoài Nam nắm giữ bút mực, như vậy hành động này của Vương Thụ sẽ được khen, Nhạc Đình trở thành thằng nhãi ranh khua môi múa mép.

Nhạc Đình thắng thì Vương Thụ rời khỏi phủ Trường An, Quan học vẫn là chủ đạo của Trường An, Nhạc Đình sẽ trở thành công thần Quan học được khen…

“Hắn chỉ đọc mỗi Tả Thị Xuân Thu trong sáu năm thật sao?” Liễu lão thái gia hiếu kỳ hỏi. 

“Không ai biết hắn đã đọc gì.” Một gia đinh thở gấp nói, hiển nhiên là vừa mới đi nghe ngóng thông tin về. Lúc đầu Nhạc Đình chỉ là một trò cười của thành Trường An, bây giờ ngay cả trò cười cũng không bằng, không ai thèm để ý tới.

Ai ngờ lần này hắn lại đột nhiên mò tới.

“Bán thân mười năm, đến nay đã đọc sách ở xã học hơn sáu năm, mỗi ngày cùng lắm ở xã học hơn nửa ngày, học vỡ lòng thôi cũng cần đến ba tiên sinh, sau đó bắt đầu đọc kinh thư, lại cùng với hai tiên sinh… Ai cũng nói hắn tư chất quá bình thường, giảng thế nào cũng không hiểu.” 

“Thanh Hà tiên sinh lúc đầu đặc biệt hỏi đến học vấn của hắn, lúc đó im lặng không có đánh giá, sau này thì để tùy ý hắn.

“Tùy ý nghĩa là hắn muốn làm gì thì làm, dù sao cũng không đọc ra được cái gì.”

Vậy à, Liễu lão thái gia ngồi thẳng người dậy, không xoay quả cầu vàng trong tay nữa, nói: “Vậy không chừng hắn sẽ thắng đó.” 

“Không thể nào, người ngu như vậy, nếu thông minh thì ai lại chỉ đọc có một quyển sách trong sáu năm.” Một lão gia nói.

Liễu lão thái gia chạm vào quả cầu vàng trong tay, nói: “Nếu là ngu thật thì sao lại đọc một quyển sách trong sáu năm.”

Câu này thì có gì khác biệt đâu? Những người đang có mặt nhìn nhau. 

“Chuyện càng đơn giản thì càng dễ dàng.” Liễu lão thái gia nói, lại ngồi về lại ghế: “Đi xem thử trong nhà còn có cô nương nào tới tuổi thành thân không.”

Lại nữa rồi… Lẽ nào tên Nhạc Đình này cũng có thể thi được công canh? Nếu có thể đỗ công danh thật thì sáu năm, mười năm hay mười sáu năm đều không thành vấn đề, Liễu gia họ đợi được, chỉ là…

“Thái gia, không đợi thêm sao?” Một lão gia nghi ngờ nói: “Cho dù hắn sáu năm chỉ đọc một quyển sách là không đơn giản, nhưng Vương Thụ đã đọc sách sáu mươi năm…” 

Sau khi thua sẽ rất khó coi.

“Thua thì càng phải như vậy, Liễu gia chúng ta trước giờ không làm chuyện thêu hoa trên gấm, giúp người khi gặp nạn mới là tình nghĩa thật sự, nếu không các ngươi cho rằng tại sao Tiết Thanh lại có quan hệ tốt với chúng ta như thế?” Liễu lão thái gia cười nhạo, đắc ý xoay quả cầu vàng trong tay.

Giống như là vì hai đứa nhỏ đánh cược nói cười, sau đó thì quấn lấy người ta… sao? Những người có mặt nuốt nước bọt và tất nhiên cũng nuốt luôn lời này trở lại. 

“Phải.”

“Mau đi hỏi đi.”

“Mau đi canh chừng phía Phủ học cung, có lẽ có sẽ kết quả nhanh thôi.” 

Trên dưới Liễu gia lại trở nên bận rộn.

Nhưng kết quả bên phía Phủ học cung lại không hề nhanh chút nào.

Sắc đêm bao phủ núi Lục Đạo Tuyền, đuốc chiếu sáng trước Phủ học cung dưới chân núi, đám người trên phố không hề tản đi mà vẫn đông nghịt, rất nhiều người ngồi dưới lều lúc đầu cũng đều vây quanh bốn phía đài cao, ngoài tiếng gió ào ào và tiếng đuốc cháy ra, đài cao chỉ còn tiếng hỏi đáp của một già một trẻ. 

Một người hỏi một người đáp.

Một người đáp một người biện.

Hết người này tới người kia. 

Không vội không vàng.

Từ chính ngọ đến giờ hai người vẫn chưa uống một giọt nước, tuy giọng nói đã hơi khàn đặc nhưng thần sắc vẫn không hề uể oải.

Xuân Thu lời ít ý nhiều, cho dù có chú giải ba quyển nhưng vẫn còn rất nhiều nghĩa bóng. 

Nhạc Đình và Vương Thụ tuy là biện luận cùng một quyển Tả Thị Xuân Thu nhưng xét về lục kinh chú ngã, học phái Quan học và Hoài Nam lại có khác biệt rất lớn, cuộc biện luận của họ bây giờ chính là như vậy.

Thời gian 250 năm, trong cuộc đối thoại của hai người trôi qua vừa chậm chạp vừa nhanh chóng, luận thiên đạo luận vương đạo luận chiến luận lễ, than trời đất vô tình đọc điêu luyện sắc sảo.

Hai người ở trên đài nhập thần, người ở dưới đài vừa là nhập thần mà cũng là chịu thần. 

Rầm một tiếng, một người người ngồi trong góc ngã xuống đất, gây xáo động bốn phía, tạp dịch Phủ học cung đang đứng bên cạnh lập tức đến đỡ dậy.

“Không, không, ta còn có thể nghe được.” Người đàn ông được đỡ dậy đó giãy giụa.

“Đi nghỉ ngơi trước đã, ở đây ai cũng đều đang ghi chép rồi, huynh nghỉ ngơi xong rồi xem cũng vậy mà.” Các tạp dịch khuyên bảo, không cho phân bua mà đưa người lên giá khiêng ra ngoài một cách thuần thục. 

Trời càng ngày càng tối, dưới đài cũng ngày càng nhiều người không trụ nổi, họ vẫn có thể dành chút thời gian để uống trà ăn điểm tâm, nhưng hai người trên đài trước sau vẫn không dừng lại.

Giọng nói của họ dần dần khàn đặc, cũng đổi tư thái ngồi mấy lần nhưng vẫn luôn ngồi thẳng người, ánh mắt vẫn sáng ngời.

Đèn trên phố tắt dần, bóng người trong sắc đêm ngày càng to thêm gấp mấy lần, một già một trẻ ngồi đối diện nhau trên đài cao rực rỡ trong một vùng đen kịt dường như chỉ có một mình họ giữa đất trời này. 

……

Nắng sớm chiếu rọi, Liễu lão thái gia đứng trong sân đánh quyền nhanh hơn rất nhiều so với trước đây, vì liên tục có gia đinh chạy đến bẩm báo.

“Vẫn còn đang nói, nói đến Lỗ Ai Công rồi.” 

Nghe đến đây, Liễu lão thái gia cười nói với tỳ nữ bên cạnh: “Sắp rồi sắp rồi, chưa tới ba mươi năm nữa là sẽ nói xong.”

Tuy không hiểu Lỗ Ai Công là cái gì nhưng tỳ nữ ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy nói xong thì có thể phân thắng bại rồi sao?”

Liễu lão thái gia đưa tay chỉ vào mũi nàng, nói: “Giỏi lắm, rất hiểu chuyện, hỏi đúng trọng điểm, tuy nói ba hoa thiên địa nhiều như vậy, cuối cùng cũng chẳng qua là muốn phân thắng bại mà thôi.” 

Một lão gia bưng tới một bát cháo, nói: “Thật ra theo lý mà nói lâu như vậy chưa phân thắng bại, Nhạc Đình coi như đã thắng rồi, dù sao thì hắn vẫn còn trẻ, mới đọc sách được có sáu năm.”

Liễu lão thái gia húp hai ngụm cháo rồi nhổ ra, nói: “Trẻ tuổi thì sao? Trẻ tuổi cũng không thể khi dễ người khác, nếu đã là tranh đấu thì phải dựa vào bản lĩnh, đâu kể gì già trẻ trai gái.”

Lời vừa nói xong, tiếng bước chân lộp cộp lại truyền đến. 

“Thái gia, thái gia, dừng rồi dừng rồi.” Giọng nói của gia đinh cũng trở nên khàn đặc.

Trong sân yên tĩnh giây lát, mọi tầm mắt đều nhìn về phía gia đinh đó.

“Như thế nào?” 

……

Trên đường lớn Phủ học cung sáng sớm lại đông đúc người, đây là ngày thứ bảy Vương Thụ biện luận ở thành Trường An, người biện luận trên đài cao đã dừng lại rồi.

Dừng lại không tiếng động có nghĩa là lại đến lúc phân thắng bại. 

Đây không phải là lần đầu tiên, nhưng không hiểu sao mọi người lại có nhiều hi vọng hơn so với trước đây, có lẽ là vì lần đầu tiên có người biện luận với Vương Thụ một ngày một đêm.

Kết quả thế nào?

Tất cả ánh nhìn đều ngưng tụ trên đài cao. 

Một trẻ một già trên đài cao ngồi đối diện nhau giống như hôm qua, họ đã im lặng suốt một tuần trà rồi, điểm mấu chốt nhất là lần cuối cùng Nhạc Đình hỏi và Vương Thụ trả lời.

Và Vương Thụ đang im lặng.

Biện luận đương nhiên cho phép suy nghĩ, cho dù suy nghĩ cả một tuần trà cũng không sao, nhưng suy nghĩ cũng phải có điểm cuối, sau điểm cuối thì hắn sẽ mở miệng nói gì? 

Ứng đối vẫn là…

Trên đài cao im lặng không tiếng động, tựa hồ ngay cả hô hấp cũng dừng lại.

Vương Thụ hơi cúi người, nhấc tay, nói: “Ta thua rồi.” 

Dưới đài vẫn im lặng, khi kết quả mà họ mong đợi đến, ngược lại có hơi khó tin.

Nhạc Đình hoàn lễ nói: “Không dám.”

Vương Thụ nhìn hắn cười cười: “Ta chỉ là thua trong khắc này thôi.” 

Nhạc Đình gật đầu đáp: “Tiểu tử cũng chỉ có thể luận bàn cùng tiên sinh về một quyển Tả Thị Xuân Thu này thôi.”

Vương Thụ nói: “Nhưng ta vẫn thua rồi, có điều không phải ta thua ngươi, mà là ta thua chính mình, ta tuổi đã cao nên nói năng tùy tiện, quên mất còn có người giỏi hơn mình, quên mất học vấn là vô biên.”

Nếu không phải kiêu ngạo nói bừa, nói ra điều kiện chỉ luận một quyển Tả Thị Xuân Thu thì sao y có thể thua được. 

Nhạc Đình lại thi lễ, nói: “Tiểu tử xin ghi nhớ lời dạy của tiên sinh.”

Nếu không phải Vương Thụ chỉ luận một quyển Tả Thị Xuân Thu thì sao hắn có thể thắng được.

Thua không có nghĩa là học thuật của y thua, thắng cũng không có nghĩa là y học nhiều biết rộng. 

Vương Thụ đứng dậy, nói: “Quân tử nhất ngôn, ta đi đây.” Ngồi một ngày một đêm, cho dù tinh thần vẫn trụ được nhưng thể xác thì không ổn, không thể đứng dậy liền được…

Thư đồng bên cạnh vội bước tới dìu đỡ, Nhạc Đình đã quỳ nửa gối đưa tay ra đỡ.

Vương Thụ gật đầu với hắn, chống lên cánh tay hắn để đứng dậy, lại thuận thế kéo Nhạc Đình một cái, Nhạc Đình cũng đứng lên ngay sau đó, tay của Vương Thụ giống như khoác lên cánh tay Nhạc Đình, còn cánh tay Nhạc Đình thì lại giống như bị Vương Thụ nắm lấy, hai người đỡ nhau đứng dậy ở trên đài. 

“Có điều, ngươi đúng là đọc sách ngu quá.” Vương Thụ nói.

Tuy chỉ là luận Tả Thị Xuân Thu nhưng tất nhiên phải thấu suốt rất nhiều kinh nghĩa, Vương Thụ dĩ nhiên có thể nhìn ra trình độ của Nhạc Đình.

Nhạc Đình thản nhiên đáp vâng. 

Vương Thụ nhìn hắn lại cười cười, lắc đầu nói: “Xem ra sau này đánh giá một người có phải nhân tài đọc sách hay không cũng không có số nữa rồi.”

Nhạc Đình lắc đầu nói: “Tài vẫn là có số sẵn, chỉ có điều đọc sách thì có lẽ không có số, không tài cũng có thể đọc sách, đọc sách cũng không hẳn là vì để thành tài.”

Vương Thụ cười ha ha, muốn nói gì đó nhưng lại dừng lại, thu tay về nói: “Cáo từ.” Không nói thêm nữa mà xoay người phất tay áo chắp tay sau lưng đi xuống dưới đài, tiểu thư đồng muốn dìu cũng bị y đẩy ra. 

Dân chúng vây xem dưới đài thấy Vương Thụ đang đi tới thì tránh đường theo bản năng, vẫn im lặng như cũ, không mỉa mai cũng không ồn ào, còn Vương Thụ cũng không hề hổ thẹn vì bị thua, cho dù thức cả một ngày một đêm, tuổi đã gần bảy mươi nhưng vẫn vững vàng. Thua? Ai dám cười y? Y sợ người khác cười sao?

Y dẫn theo tiểu thư đồng chậm bước qua con phố cho đến cuối đường, ở đó có một cỗ xe ngựa đã đợi từ sớm, các quan lại của Phủ học cung, tri phủ Lý Quang Viễn cũng đích thân đợi… Dù rằng môn phái khác nhau nhưng danh tiếng đại nho lúc đó của Vương Thụ là không thể nghi ngờ.

Vương Thụ không thèm để ý đến bọn họ mà bước thẳng lên xe, tiểu thư đồng vào ngay sau đó, đám quan Lý Quang Viễn không giữ lại được, đành phải đưa mắt tiễn xe ngựa đi về phía trước. 

Xe ngựa nhẹ nhàng bỏ lại đám quan lại ở đằng sau trong chớp mắt.

Vương Thụ ngồi trong xe ngựa lúc này mới nằm xuống, cả người mất hết sức lực, tiểu thư đồng cẩn thận hầu hạ.

“Tiên sinh, ngài muốn nói gì với Nhạc Đình mà chưa nói được vậy?” Hắn hiếu kỳ hỏi. 

Vương Thụ nhắm mắt nói: “Ta vốn muốn nói nhận hắn làm đồ đệ, nhưng thằng nhóc này tâm chí kiên định, chắc chắn sẽ không đồng ý, Quan học à… coi như ngươi may mắn đi.”

Tiểu thư đồng gật gật đầu, lại nói: “Thật ra hắn cũng là ăn may mà thôi, không phải tiên sinh nói là sáu năm sau biện tiếp sao? Lúc đó lại để hắn biện luận một quyển kinh thư, có cho hắn cũng không thắng nổi.”

Vương Thụ nhắm mắt nhưng thần sắc ngạo nghễ, nói: “Tất nhiên, nhưng mà thôi đi.” Mở mắt ra đưa tay lên vuốt chòm râu bạc trắng, mắt hiện lên một tia buồn bã: “Ta già rồi, dù sáu năm sau có thắng và chiếm được học phái Quan Trung, vậy sáu năm nữa thì sao, ta già rồi và chết rồi, còn tên Nhạc Đình đó thì vẫn còn nhiều cái sáu năm nữa…” 

Thằng nhóc này có thể đọc một quyển sách trong sáu năm thì rất có thể cả đời chỉ làm một việc. Đọc sách.

Ngu dốt không ngăn được danh tiếng của hắn trong tương lai, có hắn, Quan học phủ Trường An sẽ không bị diệt.

“Tuy không phục nhưng thế gian này vẫn là của người trẻ tuổi.” 

……

Nắng sớm lên cao, khoác lên chàng trai ở trên đài cao, hắn nhìn về phía trước, xe ngựa của Vương Thụ cũng đã đi xa, người trên phố cho đến giờ phút này mới tin chắc là kết quả đã như ý muốn.

Hơn nữa khách đã đi, là chủ nhà có thể tha hồ đắc ý rồi, đây không gọi là thất lễ. 

Tiếng hoan hô nhất thời vang dậy.

Rất nhiều người ào ạt kéo lên đài cao đón Nhạc Đình xuống, các thiếu niên lại càng chạy nhanh hơn.

“Nhạc Đình, Nhạc Đình, ngươi thật là lợi hại.” 

Mọi người lớn tiếng hô vang, nhảy chồm tới ôm chặt tay và vai Nhạc Đình mà đánh.

Nhạc Đình cũng giữ chặt bọn họ, vẻ mặt có hơi lo lắng, nhìn tay và sau lưng các thiếu niên trống không, hỏi: “Heo của ta đâu?”

…… 

Nói đến đây, Trương Liên Đường ngẩng đầu cười to.

Các thiếu niên ngồi xung quanh đợi tin cũng đều cười to.

Đây là lần đầu tiên họ cười lớn như vậy từ sau khi Tiết Thanh xảy ra chuyện. 

“Hay lắm Nhạc Đình.” Trương Liên Đường nói: “Làm việc trung thành, vinh nhục đều không quên.” Giao thư trong tay cho thiếu niên ở bên cạnh.

Thiếu niên nhận lấy, cùng người bên cạnh đọc lại lần nữa.

“Có Nhạc Đình ở đây, trường xã Trường An chúng ta yên ổn rồi, Tri Tri đường yên ổn rồi.” Trương Liên Đường nói, nhìn Bùi Yên Tử ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt lại có hơi phức tạp: “Ta không ngờ hắn là người có tác dụng như vậy.” 

Bùi Yên Tử nói: “Gặp may mà thôi.”

Trương Song Đồng ở đằng sau gõ bàn: “Khen người khác một lần thì ngươi chết hả.”

Bùi Yên Tử không thèm để ý đến hắn, ngón tay thon dài gõ gõ mặt bàn, lấn át tiếng giọng nói của Trương Song Đồng, nói: “Lần này nếu còn may mắn thì Tiết Thanh sắp chết rồi.” 

Lời này vừa nói xong, Liễu Xuân Dương vén rèm lên từ ngoài đi vào, nói: “Buổi đại triều ngày mai, tin tức sẽ được nói ra, Tiết Thanh sẽ thượng triều để đối chất với vụ án đánh lén lần này.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui