Đại Đế Cơ

Ánh nắng chiếu lên hoàng thành.

Cửa cung mở ra như trước. Cấm quân mặc giáp, mang khí giới nhìn chằm chằm các vị quan lại đang nối đuôi nhau đi vào.

Hôm nay không phải đại triều hội. Ban đầu mọi người không cần phải vào triều. Nhưng chuyện lớn như Bảo Chương đế cơ về lại triều đường thì đại triều hội sẽ duy trì một khoảng thời gian, có rất nhiều chuyện phải làm. 

Trương Liên Đường đứng ở cuối cùng, ngẩng đầu nhìn phía trước. Quan viên sắp hàng như trước nhưng trong hàng ngũ hôm nay đã vắng rất nhiều người.

Ba người đứng ở đầu hàng. Thật ra ba người này đã đứng từ rất lâu. Sau khi Hồ Minh và Trần Thịnh cáo bệnh, các vị cố mệnh đại thần trong triều chỉ còn Vương Liệt Dương, Lư Diêm và Tần Đàm Công.

Nay vẫn là ba người nhưng Tần Đàm Công đã biến mất, thay vào đó là Trần Thịnh. 

Ba người nghiêm nghị dẫn đầu. Tuy bước chân của Vương Liệt Dương rất vững vàng, nhưng tinh thần không được tốt lắm, có lẽ do đêm qua nghỉ ngơi không tốt nên mắt đục ngầu.

Tất nhiên là có rất nhiều người thức đêm qua.

Hàng ngũ bước đi này không hề châu đầu ghé tai, chỉ có tiếng giày đạp xuống đất phát ra tiếng vang. 

Trương Liên Đường cúi đầu nhìn dưới chân. Vết máu hôm qua đã được rửa sạch nhưng trong tiết trời giá rét ngày đông này, nếu nhìn kỹ thì vẫn thấy dấu vết thấm thẫm trong các kẽ hở... Có người đụng bờ vai hắn.

"Đừng nhìn." Vị quan kia khẽ nói.

Trương Liên Đường cười với hắn, rồi thu hồi tầm mắt, sải bước đi theo người phía trước. 

Đại triều hội vẫn diễn ra ở đại điện hôm qua. Chờ bách quan vào chầu, trong tiếng tấu nhạc, Tống Anh đi ra. Nàng ta đã mặc lễ phục của thái tử, do nội đình gấp gáp cắt may suốt đêm hôm qua. Trong tiếng hô của một lão thái giám, bách quan quỳ bái.

"Thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."

Nay Bảo Chương đế cơ chỉ là thái tử, tuy rằng mười năm trước lẽ ra phải đăng cơ rồi, nhưng khi nào nghi thức chưa được tổ chức thì chỉ được gọi là thiên tuế. Nàng ngồi ở ghế phía dưới long ỷ. 

Trần Thịnh bước ra khỏi hàng, đầu tiên là kể qua tình hình Tần Đàm Công và vây bắt vây cánh còn lại. Đây cũng là chuyện mà các vị quan quan tâm nhất lúc này.

"Nay điều cần làm là tra vụ án mưu nghịch của Tần Đàm Công, lội ngược dòng về bản án mười năm trước. Đồng đảng cần bắt cũng là những người có liên quan tới vụ án năm đó." Chờ nghe xong danh sách mà Trần Thịnh đọc, Tống Anh nói.

Nói cách khác là muốn bắt đồng đảng tòng phạm khi đó, chứ không phải phe cánh ngày nay của Tần Đàm Công. Lời này khiến đám quan viên trong điện thở phào một hơi. Tần Đàm Công gây dựng ảnh hưởng đã hơn mười năm, quan viên trong triều đều có liên hệ với hắn, dù ít dù nhiều. Nhưng không phải ai cũng tham dự vụ án mưu nghịch năm đó, thật oan uổng. 

Tuy rằng Tần Đàm Công bị định tội mưu nghịch rồi, đám người cùng phe sẽ bị đề phòng, con đường làm quan sẽ trở nên gian nan. Nhưng chỉ cần không bị nhốt vào ngục, không bị định tội, còn có thể đường đường chính chính đứng trên triều đình, đứng trước mặt người khác, cái gì cũng có thể.

Không khí trong điện thay đổi rõ ràng.

Trong lúc bàn bạc xem nên thẩm tra vụ án Tần Đàm Công như thế nào, có không ít quan viên đưa ra đề nghị. Với những đề nghị ấy, Tống Anh không hề cự tuyệt. 

"Vụ án Tần Đàm Công hãy thẩm vấn công khai, không phải che giấu." Tống Anh nói: "Chuyện phụ hoàng và mẫu hậu bị hại cũng phải rõ ràng trước thiên hạ."

Đám quan viên cúi đầu đáp vâng.

Ngoài vụ án Tần Đàm Công, một việc vô cùng quan trọng khác chính là lễ đăng cơ của Bảo Chương đế cơ. Việc này thậm chí còn quan trọng hơn cả định tội Tần Đàm Công. Bảo Chương đế cơ đăng cơ, cũng chính là định tội Tần Đàm Công. 

Người trong điện lập tức ồn ào. Thảo luận chuyện đăng cơ thoải mái hơn là thảo luận chuyện Tần Đàm Công nhiều.

Đương nhiên những việc lớn như này đều có các vị quan lớn quan to quan tâm rồi. Những vị quan viên chức nhỏ như bọn họ chỉ cần nghe lệnh là được. Trương Liên Đường đứng ở đằng sau đội ngũ, trang nghiêm mà đứng.

Tiết Thanh đi đâu rồi? 

Chẳng lẽ từ này về sau sẽ mai danh ẩn tích, giống như chưa từng xuất hiện?

Với triều đình mà nói, thêm một vị quan hay bớt đi một vị cũng không có việc gì. Huống chi là một vị quan mới mà còn bị vạch trần thân phận nữ nhi. Giờ không ai nhắc tới nàng, nói ra sợ là tự rước phiền toái.

Hoặc nhiều năm về sau sẽ cho đây là một chuyện lý thú mà nói tới. 

Chuyện lý thú về Bảo Chương đế cơ.

Chứ không phải chuyện lý thú về Tiết Thanh.

Nàng sẽ bị lãng quên. 

Không được.

Trương Liên Đường bước ra một bước, giơ hốt bản rồi cất cao giọng nói: "Điện hạ!"

Giọng của người trẻ tuổi vang vọng khắp điện, lấn át tiếng nói của các quan viên phía trước. Cả tòa đại điện yên lặng, tất cả tầm mắt quay về phía sau. 

Tống Anh cũng nhìn theo.

Trương Liên Đường thi lễ, nói: "Điện hạ, có một chuyện thần cảm thấy khó hiểu."

Nay rất nhiều người đều cảm thấy khó hiểu, nhưng đây là người đầu tiên đứng ra hỏi, lại còn là một người trẻ tuổi. Đám quan viên trong điện vẻ mặt khác nhau. 

Tống Anh nhìn Trương Liên Đường, nói: "Nói đi."

Trương Liên Đường nói: "Thần là học sinh của Thanh Hà tiên sinh. Nay biết được nguyên nhân cái chết của Thanh Hà tiên sinh, chỉ không biết liệu Tiết Thanh có thật là học sinh của Thanh Hà tiên sinh không?"

Tiết Thanh. 

Các vị quan viên trong điện khá kinh ngạc, ra là hỏi Tiết Thanh nhưng có cần phải hỏi không?

Là chất vấn về khoa cử. Đương nhiên cũng có không ít người kịp phản ứng, bởi trước đây bọn họ đã từng lén nói qua.

Tiết Thanh kia đã giả làm nam nhi tham gia khoa cử, đỗ Trạng nguyên. Là đúng tình hợp lý hay là do đã an bài sẵn? 

Đối với người đọc sách mà nói, đây là một việc rất quan trọng. Nhưng là người trẻ tuổi, chuyện này quan trọng là là vì sự trung nghĩa càng quan trọng hơn, nhưng cũng không thể chất vấn. Tiếng xôn xao vang lên.

Ngay cả Vương Liệt Dương vốn đứng im lặng như đang ngủ cũng trợn mí mắt.

Trần Thịnh khẽ nhíu mày. Tống Nguyên thì tỏ ra tức giận. Có đám quan viên như Khang Đại, Thạch Khánh Đường định đứng ra. 

"Đương nhiên phải." Tống Anh không hề có vẻ gì là không vui, nói: "Lúc trước Thanh Hà tiên sinh biết được sự tồn tại của quả nhân nhưng không biết Tiết Thanh không phải quả nhân. Thanh Hà tiên sinh đến phủ Trường An là để dạy Tiết Thanh, cho nên không chỉ Tiết Thanh là học sinh của ngài ấy, quả nhân cũng là học sinh của Thanh Hà tiên sinh."

Trần Thịnh cũng mở miệng: "Thanh Hà tiên sinh quả thật đã nhận Tiết Thanh làm học sinh, không phải trên danh nghĩa."

Trương Liên Đường thi lễ vâng, rồi hỏi tiếp: "Vậy thành tích khoa cử của Tiết Thanh là thật hay là..." 

Tống Nguyên quát lên, cắt ngang lời hắn: "Ngươi nghi ngờ cái gì? Trừ Tần tặc quan trọng hơn hay khoa cử quan trọng hơn? Ngươi hỏi mấy cái này là có ý gì? Bất bình cho Tần tặc à?"

Tiếng quát vang lên liên hồi, nhất là câu sau cùng. Tiếng xì xào trong điện biến mất.

Trương Liên Đường lại không hề sợ hãi, nói: "Tống đại nhân, hạ quan đang nói tới khoa cử và Thanh Hà tiên sinh, chứ không hề nói tới Tần Đàm Công. Tiết Thanh nổi tiếng trong đám sĩ tử khắp thiên hạ, nếu chuyện này không rõ ràng, sợ sẽ dẫn tới nhiều nghi ngờ vô căn cứ." 

Tống Nguyên định nói gì nữa, Tống Anh ngăn hắn lại, gật đầu nói: "Trương đại nhân nói rất đúng. Chuyện này cũng phải an bài. Lúc thẩm vấn Tần Đàm Công, Tiết Thanh sẽ có mặt, đến lúc đó có nhiều chuyện sẽ được giải thích."

Trương Liên Đường thi lễ: "Thần đã hiểu, thần lỗ mãng." Rồi lui về đội ngũ, không cho Tống Nguyên cơ hội quát tiếp.

Tống Nguyên phất tay áo, nhìn về ghế rồng, nói: "Trong vòng ba ngày tất sẽ chiêu cáo thiên hạ." 

Tiếp tục chủ đề lúc trước. Đám quan viên lại tiếp tục bàn tán ồn ào, dường như những gì vừa rồi chưa hề xảy ra.

Trương Liên Đường khoanh tay đứng phía sau, vẻ mặt khôi phục như lúc trước, rất là yên tĩnh. Một người bên cạnh nghiêng người khẽ hỏi: "Tiết Thanh kia thật là bạn học của các ngươi?"

Trương Liên Đường vẫn nhìn phía trước, cơ thể khẽ nghiêng qua, khẽ trả lời: "Đúng vậy, cùng ăn cùng ở." 

Có người dựng thẳng tai nghe một bên nghe được câu này, nhịn không được mà đè thấp giọng hỏi: "Vậy mà không phát hiện là nữ nhi? Có phải là tránh né người khác không?"

Trương Liên Đường khẽ nói: "Không, nàng học hành rất khắc khổ, cũng thường vui chơi cùng các học sinh khác. Rất giỏi về xúc cúc. Thành Trường An bọn ta có thi đấu xúc cúc, tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy.

Là vậy à... Vậy Tiết Thanh này đúng là rất thú vị... 

Tiếng ồn ào trong điện không chỉ ở phía trước, mà hàng ngũ phía sau cũng dần ồn ào theo.

......

Người đang nghỉ ngơi rất không thích tiếng ồn. 

Cạch, một tiếng vang lên, quả bóng được tung lên rơi bịch xuống đất. Tống Hổ Tử giơ tay chờ đón bóng, thấy vậy thì nụ cười trên mặt cứng ngắc lại, há hốc mồm. Đây là đang định khóc rống rồi. Đám gã sai vặt đứng thành vòng chơi tung bóng sợ hãi quay đầu nhưng không trấn an Tống Hổ Tử, mà nhìn về dưới mái hiên.

Dưới mái hiên, Tiết Thanh đang quấn áo choàng nằm phơi nắng trên xích đu. Bốn tỳ nữ hầu hạ bên cạnh, pha trà, gọt trái cây. Nghe thấy tiếng động ấy, nàng mở mắt ra.

"Rơi thì nhặt lên." Nàng nói, đầy lười biếng. 

Thật tốt quá, không tức giận... Tống Hổ Tử vội khép miệng lại, xua tay với bọn sai vặt. Bọn sai vặt cũng vội vàng nhặt bóng lên, tiếp tục vứt lên cao rồi chuyền cho nhau.

Trò này đã chơi được lâu rồi. Mọi người đều để cho Tống Hổ Tử có thể bắt được bóng.

Chụp được bóng, Tống Hổ Tử rất vui, cười ha ha, rồi chạy đi. Vòng tròn mà bọn sai vặt tạo nên càng lúc càng lớn, bóng bay càng lúc càng cao... 

Trước kia thường hay chơi như vậy. Tống Hổ Tử ngu dại và nóng nảy nên đại phu dặn dò là nhất định phải vận động nhiều để trút bớt cái nóng trong người ra.

Nhưng bây giờ lại khác với trước kia. Lúc trước Tống Hổ Tử vừa chạy vừa la to, vẻ mặt nóng nảy. Mà giờ chạy nhanh hơn trước, tuy lúc bắt bóng vẫn la to nhưng lại cười vang, có vẻ rất đắc chí, khoe khoang.

Tiết Thanh nằm trên xích đu, vỗ tay: "Không tệ, không tệ." Lại xua tay: "Chơi đi." 

Tống Hổ Tử liền vung tay vung chân nhảy lên, dốc sức ném bóng cho gã sai vặt, ý bảo gã sai vặt cũng tung quả bóng cao hơn xa hơn cho mình. Mặc dù ở đằng kia, Tiết Thanh đã thu hồi tầm mắt, chỉ trỏ ra hiệu cho tỳ nữ là muốn trà muốn hoa quả.

Chỉ chốc lát đã tới lúc ăn cơm. Tiết Thanh cầm thực đơn, lựa chọn qua một lượt rồi bảo nhà bếp đưa tới một chiếc bàn ở hành lang, cầm đũa nhìn Tống Hổ Tử đang ôm bóng đứng trong sân và cười ngây nhô.

"Nó cũng ăn cơm chứ?" Nàng hỏi. 

Đương nhiên ăn, đã nên ăn từ lâu rồi. Bọn sai vặt vội vàng đỡ Tống Hổ Tử tới ngồi.

Tiết Thanh cầm bát đũa, gắp vài miếng, gật đầu: "Không tệ, không tệ, nấu nướng ngon đấy." Hài lòng gắp rau, lại ngẩng đầu, nói: "Các ngươi nhìn ta làm cái gì?"

Đám sai vặt đang đứng kia tỏ ra không biết làm sao, cứ nhìn chằm chằm nàng, thấy nàng nhìn thì lại càng bối rối. Tống Hổ Tử ngồi phía đối diện thì tỏ ra rất vui vẻ, nhếch miệng cười, nước dãi nhỏ ra... 

Tiết Thanh không tỏ ra ghét bỏ, tiếp tục há miệng ăn cơm.

Bọn sai vặt liếc nhau, liếc mắt khắp nơi. Hai gã sai vặt bước tới, cầm lấy bát đũa đã đặt sẵn, run rẩy đưa tới trước mặt Tống Hổ Tử....

"Thiếu gia, ăn cơm." Bọn họ nói. 

Tống Hổ Tử đang nhếch miệng cười, đột nhiên thìa đưa tới trước mặt, thế là giật mình rồi hét to lên, giơ tay đánh. Thìa và bát rơi xuống đất, đổ đầy người và đất.

Đám sai vặt và tỳ nữ vội thu dọn. Còn Tống Hổ Tử thì đã oa oa khóc to.

"Làm sao vậy?" Tiết Thanh mới dừng đũa lại, hỏi. 

Một gã sai vặt lắp bắp: "Thiếu gia luôn được bón cơm."

Lắp bắp còn bỏ đi hai chữ nữa, luôn là tiểu thư bón cơm. Tiết Thanh à một tiếng, nhìn Tống Hổ Tử: "Tự ăn đi."

Gã sai vặt thưa: "Không biết ăn." 

Tiết Thanh đưa bát cho tỳ nữ ý bảo thêm cơm, nhìn Tống Hổ Tử đang khóc oa oa phía đối diện, nói: "Không được khóc!"

Tống Hổ Tử lập tức ngậm miệng, nhìn nàng.

"Không biết thì học chứ." Tiết Thanh nói: "Chẳng ai mới sinh ra là biết ăn cơm. Đã lớn thế này rồi, học đi." Giơ tay sai bảo tỳ nữ: "Thêm cơm thêm thìa cho nó." 

Tỳ nữ vâng rồi làm theo sai bảo.

Tống Hổ Tử không la hét nữa mà vui mừng nhận lấy, vung thìa lên. Mười lần thì chín lần không bỏ được vào miệng, cơm rơi đầy trên người, dưới đất.

Tiết Thanh làm như không thấy, tiếp tục ăn cơm. Đám gã sai vặt và tỳ nữ không dám tới giúp. Mãi cho tới khi tiếng bước chân truyền đến, đồng thời một giọng nói vang lên. 

"Hổ Tử tự ăn cơm kìa."

Tiết Thanh ngẩng đầu, nhìn Tống Anh chậm rãi bước vào từ ngoài cửa.

...... 

Tỳ nữ dọn bát đũa rồi cung kính lui ra. Đám sai vặt đã sớm lui ra ngoài cửa. Ba người ngồi trên chiếc bàn trong hành lang.

"Không phải nó không học, là bị ta hầu hạ đã quen." Tống Anh nói, lưu loát lấy khăn buộc trước ngực Tống Hổ Tử.

Mặt đất và bàn đều được dọn dẹp sạch sẽ. Tống Hổ Tử tay nắm thìa, mặc cho nàng ta đùa nghịch, chỉ cười khì khì. 

Tiết Thanh nói: "Là do ta không biết hầu hạ người khác." Cười cười: "Trộm lười."

Tống Anh nói: "Không biết hầu hạ thì không hầu hạ, không có gì." Tay lại không ngừng, với cơm đặt đồ ăn tới trước mặt Tống Hổ Tử.

Tống Hổ Tử lập tức cầm thìa chọc lung tung. Tống Anh giơ tay đè lại. 

"Hổ Tử, ăn như thế này." Nàng nói, nắm tay Tống Hổ Tử rồi múc vào bát của nó, rồi chậm rãi đưa tới bên miệng.

Tống Hổ Tử quả nhiên ăn một miếng, nhếch miệng cười. Đồ ăn trong miệng lại rớt xuống trên khăn.

Tống Anh không để ý, tiếp tục cầm tay giúp hắn ăn cơm, mặt khác thì hỏi: "Vết thương thế nào rồi? Có cần gọi thái y xem cho không?" 

Tiết Thanh không dừng lại, tiếp tục ăn cơm, cũng đáp: "Dưỡng thương là tốt rồi, bị thương da thịt thôi."

Tống Anh nhìn nàng, nói: "Ngươi có gì muốn hỏi? Hãy hỏi ta."

Tiết Thanh cắn đũa, ngẫm nghĩ rồi nói: "Tạm thời chưa biết nên hỏi cái gì." 

Tống Anh nói: "Ừ, quá đột ngột." Rồi lau khóe miệng cho Tống Hổ Tử, tiếp tục dạy nó ăn cơm: "Không nên giấu giếm ngươi lâu như vậy..."

Còn chưa nói xong, giọng của Tống Nguyên truyền tới từ bên ngoài.

"Anh..." Hắn cất cao giọng lên, lại hạ thấp xuống: "Điện hạ, sao người lại tới đây?" Bước nhanh tới, vẻ mặt đầy lo lắng. 

Tống Anh nói: "Ta lo lắng nên tới đây xem thế nào. Các người bận nên ta cũng rảnh rỗi. Cha, đừng quá lo."

Tống Nguyên nhìn bàn tay còn đang nắm tay Tống Hổ Tử của nàng, nói: "Có gì mà lo lắng. Người mau trở về đi, lúc này không nên đi lung tung."

"Không phải đi lung tung. Ta tới đây là có chuyện phải làm." Tống Anh nói: "Tiết Thanh có rất nhiều chuyện chưa rõ, cần nói cho nàng biết." 

Tống Nguyên nhìn sang, thấy Tiết Thanh đang bưng bát đũa, miệng phồng căng.

"Việc này để thần nói cho nó biết." Hắn nói, nhìn Tiết Thanh: "Ngươi đi theo ta." Nói xong quay người bước đi.

Tiết Thanh ừm một tiếng, đặt bát đũa xuống, lại cố gắng nuốt đồ ăn trong miệng, đứng dậy. Vừa định cất bước thì Tống Hổ Tử chợt kêu ầm lên. 

"Tỷ tỷ!" Nó hô to, nhào người tới.

Ban nãy hãy còn yên lặng ngây ngô ăn cơm, không làm ồn, không gây khó dễ. Không ngờ tới lúc này lại phát điên, không quan tâm, lật bát và thìa, đá ghế dựa, đụng cái bàn, lướt qua một bên. Bát đũa trên bàn kêu rầm rầm.

Tống Anh bất ngờ, không kịp phòng bị, bị đụng suýt nữa thì té ngã. 

Tống Nguyên cuống quít vội tới nâng dậy.

Còn Tống Hổ Tử thì đã ôm chặt chân Tiết Thanh.

"Tỷ tỷ không được đi, tỷ tỷ không được đi." Nó quỳ rạp xuống đất, thét to. 

Tiết Thanh chần chờ, giơ tay vỗ đầu nó, nói: "Không đi mà."

Tống Hổ Tử dường như không nghe được, chỉ ôm chặt mà la to.

Tống Nguyên tức giận, lại như không biết làm sao, bước tới: "Hổ Tử, đừng quấy nữa, mau đứng lên." 

Tống Hổ Tử lắc đầu, kêu a a.

Tống Anh bước tới, ngồi xổm xuống rồi vỗ vỗ vai Tống Hổ Tử, dịu dàng nói: "Hổ Tử ngoan, chúng ta tiếp tục ăn cơm."

Tống Hổ Tử vẫn lắc đầu kêu to, chân đá lung tung... Tống Anh bị đá trúng, ngã ngồi dưới đất. Nàng ta không để bụng, hiển nhiên đã quen. 

Tống Nguyên không kiên nhẫn, gọi người. Đám sai vặt ùa tới, ba chân bốn cẳng kéo Tống Hổ Tử dậy. Tống Hổ Tử càng khóc to, càng giãy ác.

"Hổ Tử." Tống Nguyên như quá mệt mỏi, nói: "Con đừng quậy nữa, cha dẫn tỷ tỷ đi tìm mẹ con."

Tống Hổ Tử ngừng kêu, ngẩng đầu nhìn Tống Nguyên, hô lên: "Không phải, không phải. Cha lừa người. Không phải mẹ. Người đó không phải mẹ." Vẻ mặt hoảng sợ, khóc oa oa, giãy đám gã sai vặt ra rồi ôm chặt lấy chân Tiết Thanh: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ đừng đi!" 

Tiết Thanh cúi đầu nhìn khuôn mặt béo mập nước mắt mắt mũi chảy ròng ròng trông có vẻ buồn cười của thiếu niên này, nhớ tới đêm gặp lần đầu, khẽ thở dài, giơ tay xoa mặt nó.

Tống Nguyên đứng một bên nhìn cảnh này, ánh mắt trời chiếu lên khuôn mặt hắn, một mảng trắng xóa.

"Lúc trước, cũng là như vậy." Hắn nói. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui