Đại Đế Cơ

Nắng sáng rực rỡ, tuyết sốt ruột phủ khắp hoàng thành. Đám thái giám bận rộn quét dọn đường đi nhưng không kịp. Những tiếng bước chân dồn dập truyền tới từ đại điện, các vị quan viên đi ra.

Vì Bảo Chương đế cơ muốn đưa tiễn mẹ nuôi Tống phu nhân nên giờ vào triều muộn hơn ngày thường. Lúc này các vị quan vừa mới vào đại điện.

Người đi đầu là Bảo Chương đế cơ. Cung nữ thái giám giơ lộng vàng che đi gió tuyết. Sau lưng nàng ta là Trần Thịnh, Vương Liệt Dương, Lư Diêm và hơn ba mươi trọng thần tùy tướng quyền cao chức trọng. 

Các quan viên còn lại đều tạm thời chờ trong điện. Hoàng Thành ty không thể cho cả mấy trăm vị quan cùng tới xem được.

Tuyết chưa được quét xong bị những bước chân đá văng loạn ra. Đám nội thị lui sang một bên, cúi đầu. Tiếng bước chân vội vàng vang lên ở ngoài cửa cung. Tống Nguyên khoác áo choàng bước tới trong gió tuyết.

"Hắn thật sự nhận tội rồi?" Hắn hỏi. 

Trần Thịnh nói: "Hoàng Thành ty báo lại như vậy nhưng phải gặp thì mới biết được." Nhìn Tống Anh: "Tần Đàm Công muốn gặp điện hạ."

Tống Nguyên nói: "Một tên phản nghịch như hắn thì có tư cách gì gặp điện hạ." Sắc mặt nặng nề: "Ta thấy hắn rắp tâm bất lương. Điện hạ không cần phải đi, để chúng thần đi là được rồi."

Mặc dù giam giữ ở Hoàng Thành ty nhưng Tần Đàm Công có võ công cao cường, chưa chắc không bắt cóc được Tống Anh. 

Trần Thịnh nói: "Đã khuyên điện hạ rồi."

Hiển nhiên là không khuyên được.

Tống Anh nhìn tầng tầng lớp lớp cung điện trong gió tuyết trước mặt, nói: "Có gì phải e ngại? Một tên tù nhân, chẳng lẽ quả nhân không dám gặp? Càng chớ nói tới không dám chất vấn và nghe xem phụ hoàng và mẫu hậu bị hại như thế nào?" Nói xong lại bước tiếp. 

Tống Nguyên, Trần Thịnh đành phải đi theo.

......

Cửa sắt dày và nặng được bốn lính canh hợp lực đẩy ra. Một thứ mùi khó nói rõ trào ra từ căn phòng giam không bao giờ thấy ánh mặt trời. 

Khác với nhà tù của Đại Lý Tự của hình bộ, rất nhiều quan viên lần đầu tới nhà tù của Hoàng Thành ty. Nơi đây hoàn toàn vượt qua những gì bọn họ tưởng tượng, không khỏi nhíu mày, nín thở. Tống Anh vẫn bước đi phía trước, lúc cửa mở ra thì không hề ngừng lại, mà đi vào trong...

"Điện hạ, mùi nơi này không được." Hai nội thị bước theo, rồi cởi túi hương xuống, ra sức vẫy vẫy.

"Mùi người chết mà thôi." Tống Anh nói: "Không phải quả nhân chưa ngửi bao giờ." 

Tần Đàm Công bị giam trong căn phòng nằm sâu nhất trong nhà tù. Tiếng bước chân vang vọng trong đường đi, thâm nhập vào đất. Đám triều thần có kiến thức rộng lớn cũng không nhịn được cảm thấy tim đập thình thịch khi đi ở nơi này.

Ngay khi mọi người cảm thấy khó mà thở được, tiếng khóa sắt vang lên ở phía trước. Tầm mắt trở nên sáng ngời, bọn họ đã bước vào một căn phòng giam.

"Ngoài kia tuyết rơi à?" Một giọng nói ôn hòa vang lên. 

Mọi người không lạ lẫm gì giọng nói này. Thậm chí có người theo bản năng trả lời vâng một tiếng. Sau đó tầm mắt mới nhìn tới phía vừa phát ra âm thanh.

Thứ đập vào mắt đầu tiên là xiềng xích, dày đặc, quấn quanh một lồng sắt. Tần Đàm Công ngồi trong đó, mặc áo tù nhân màu trắng, không còn vẻ khí phái trên triều đình lúc trước. Nhưng bộ quần áo này sạch sẽ, dường như được là lượt qua. Tóc tai được buộc gọn gàng. Hắn thu tay lại, đặt trên đầu gối, tiếng rầm rầm lại vang lên, thì ra tay cũng bị quấn xích...

Không chỉ hai tay, hai chân cũng bị quấn bằng xiềng xích. Ngoài ra còn có một sợi xích sắt quấn quanh cổ hắn. Những xích sắt này quấn trên người hắn, xuyên qua lồng sắt mà đâm vào trong tường, trói chặt Tần Đàm Công ở trong lồng. Cho dù muốn cử động cũng khó khăn, càng đừng nói tới đứng dậy đi lại. 

Không thể trách được Hoàng Thành ty khi làm như vậy, thật sự là thực lực mà Tần Đàm Công thể hiện lúc bị vây trước điện khiến người ta quá sợ hãi.

Thấy cảnh ấy, đám quan lại đều thở phào một hơi, bởi thế này thì an toàn hơn rồi.

Tống Anh không đổi sắc mặt, nói: "Tần Đàm Công thật tinh mắt." Lúc nàng và đám triều thần đi vào, tuyết trên quần áo đã tan, chỉ để lại dấu vết nhạt. 

"Ta ngửi thấy mùi gió tuyết." Tần Đàm Công nói, đặt hai tay bên người, nhìn Tống Anh, quan sát lễ phục thái tử trên người nàng: "Lễ phục này là thứ mà tiên đế từng mặc."

Tống Anh nói: "Tần công gia nhớ lâu thật."

Tần Đàm Công gật đầu nói: "Trí nhớ của ta luôn rất tốt." 

Tống Nguyên lạnh lùng nói: "Nếu Tần Đàm Công có trí nhớ tốt như vậy, tất là nhớ rõ những chuyện đã làm."

Tần Đàm Công không để ý tới hắn, chỉ nhìn Tống Anh, cái nhìn đầy soi mói: "Ngươi thật sự là Bảo Chương đế cơ?"

Tống Anh nhìn hắn, không trả lời. Câu hỏi này, đế cơ khinh thường đáp lại. 

"Không phải bảo là nhận tội sao?" Trần Thịnh nói, nhìn quan lại Hoàng Thành ty, nhíu mày. Nhận tội như thế nào? Có tra tấn không? Nhưng nhìn dáng vẻ của Tần Đàm Công thì không giống đã bị tra tấn...

"Không tra tấn." Quan viên nói: "Hai ngày trước y không nói câu nào. Hôm nay bọn ta định tra tấn thì y lại nhận tội." Vẻ mặt khá xấu hổ.

Tuy không biết xấu hổ vì cái gì, đại khái là chưa bao giờ Hoàng Thành ty lại thẩm vấn dễ như vậy, đặc biệt là với nhân vật lớn như Tần Đàm Công, còn chưa thể hiện đủ loại kỹ năng kỹ xảo... 

"Có phải ngươi giết tiên đế không?" Tống Anh hỏi.

Ngay tức khắc thậm chí còn không nghe được tiếng hít thở của mấy chục con người trong phòng giam này, tất cả tầm mắt đều tập trung lên người Tần Đàm Công, có tiếng xích sắt vang lên...

Tần Đàm Công gật đầu, trả lời rất dứt khoát: "Đúng vậy." 

Đúng thế!

Căn phòng giam trở nên yên tĩnh, rồi xôn xao.

"Tần Đàm Công! Ngươi!" 

Tuy đã biết và tin vào điều này từ trước nhưng khi nghe Tần Đàm Công chính miệng thừa nhận, không ít triều thần vẫn gầm lên.

Ánh mắt Tống Anh vẫn bình tĩnh như trước, nàng ta chỉ nhìn Tần Đàm Công, nói: "Có phải mẫu hậu và quả nhân bị ngươi chặn giết?"

Tần Đàm Công lại gật đầu, nói: "Đúng vậy!" 

Không ít triều thần tiến lên: "Tần Đàm Công, ngươi phát điên rồi!"

Tống Anh vẫn không hề cáu giận, nói: "Ngươi đã làm như thế nào? Phụ hoàng của ta..." Vẻ mặt rất kiêu ngạo: "Không phải dễ bị ám hại như vậy."

Tiên đế là vị hoàng đế văn võ song toàn nhất, chỉ sau vị khai quốc hoàng đế của Đại Chu, còn từng bảo vệ đám cấm vệ vốn phải bảo vệ ngài. Là người có võ công cao cường mà tất cả người Đại Chu đều biết. 

Đây cũng là lý do vì sao nhiều người tin rằng hoàng đế bộc phát bệnh nặng mới chết, chứ không phải bị hại. Bởi điều đó rất khó tin.

Tần Đàm Công khẽ vỗ hai tay, lại dang sang hai bên. Động tác này khá lớn, khiến xích sắt kéo theo lồng sắt rầm rầm rung chuyển, vang khắp nhà tù. Mấy quan viên có vẻ yếu ớt không khỏi lùi ra sau mấy bước.

Trần Thịnh và Tống Nguyên đã đứng trước người Tống Anh, ngăn cản... 

Tống Anh không hề kích động, đứng im tại chỗ nhìn Tần Đàm Công.

Tần Đàm Công không đứng lên, chỉ buông hai tay bên người, nói: "Ngươi nói đúng, cả thiên hạ này chỉ có ta có thể tự tay giết hắn." Khuôn mặt luôn ôn hòa kia hiện lên vẻ kiêu ngạo, đôi mắt sáng ngời, ý cười lan ra trên khuôn mặt: "Nói tiếp thì đây là một trong những chuyện..." Nói tới đây thì ngừng lại, bổ sung: "… mà ta kiêu ngạo nhất." Nói xong cười to.

"Các ngươi biết không? Chuyện lớn như vậy lại không thể nói cho thiên hạ, thật là quá đáng tiếc!" 

Tiếng cười quanh quẩn trong nhà tù, ù ù như sấm.

......

Trong trời đêm, tiếng sấm cuồn cuộn nghiền qua doanh trại. Cả doanh trại sáng ngời đèn đuốc như rung cả lên. 

Ngoài tiếng sấm, còn có tiếng vó ngựa rầm rầm và tiếng bước chân đầy chỉnh tề.

Kỵ binh mặc giáp, mang vũ khí đứng thành hàng dày đặc ngoài doanh trại. Cấm vệ không ngừng tuần tra qua lại. Tạo nên từng tầng lớp bao vây lấy doanh trướng màu vàng lớn nhất kia.

Bên ngoài, hơn mười cấm vệ đứng nghiêm trang xung quanh doanh trướng. 

Bên trong, đèn đuốc sáng ngời, có bóng người hiện lên trên doanh trướng. Đó là thân hình của hai người đàn ông cao lớn. Dường như bọn họ đang tranh chấp cái gì đó. Một trong hai người quay người, phất tay áo. Nhưng ngay sau đó người đàn ông đằng sau giơ tay lên, đánh thật mạnh lên người đàn ông đằng trước. Bóng người trở nên mơ hồ. Đồng thời một thứ phun lên doanh trướng, ướt đẫm một mảng.

Máu.

Máu nở rộ như hoa. 

Nhưng vẫn chưa kết thúc. Tiếng hô quát vang lên bên trong, rồi lập tức tan đi. Bóng người ngã rầm lên doanh trướng, khiến cả tòa doanh trướng rung lên.

Tiếng soạt soạt vang lên, cờ xí trên đỉnh bay phần phật.

Đám cấm vệ bên ngoài doanh trướng đứng sững sững, bất động, dường như tiếng sấm trên bầu trời đã lấn át tất cả. Bọn họ không nghe được gì. Không ai quay đầu. Tất cả tầm mắt đều chằm chằm quan sát bốn phía. Đề phòng. Cảnh giới. Lạnh lùng. 

Doanh trướng lắc lư không ngừng, lại có bóng người giơ nắm tay lên nện thật mạnh vào người ngã vào doanh trướng...

Một cái. Hai cái. Ba cái...

"Bảy quyền." 

Xích sắt rầm rầm, đánh tan không khí đình trệ trong phòng giam. Tần Đàm Công ngồi trên ghế sắt, giơ một bàn tay múa may, đồng thời nói.

"Ta chỉ dùng bảy quyền."

Ý cười tản ra trong mắt Tần Đàm Công. 

Từ lúc kể chuyện này, hắn không ngừng cười nhưng không đắc chí bừa bãi mà vẻ mặt rất nghiêm túc. Nghiêm túc kể chuyện mình giết người như thế nào.

"Bệ hạ cản được bốn quyền của ta. Nhưng đừng nói ba quyền, chỉ cần một quyền đánh trúng, hắn sẽ không đứng dậy được nữa."

"Hộc rất nhiều máu. Lên y phục của ta, y phục của hắn, xuống mặt đất. Khắp doanh trướng, chỗ nào cũng có máu." 

"Đây là lần thứ hai ta thấy bệ hạ phun nhiều máu như vậy. Ta biết, hắn xong rồi. Hắn chết chắc rồi."

Nói xong ngửa đầu cười to, xiềng xích quấn cổ rầm rầm kêu.

"Tần Đàm Công! Tên tặc tử này!" Trần Thịnh tức giận quát lên, sắc mặt xanh mét, tức giận tới người run rẩy: "Sao ngươi dám! Sao ngươi dám!" 

Các vị quan khác đều tỉnh lại từ trong cơn khiếp sợ, không thể tin tưởng, kinh hãi, phẫn nộ.

Trần Thịnh nghĩ tới gì đó, đứng trước mặt Tống Anh, vẻ mặt đau đớn không thôi: "Điện hạ, hãy tạm lảng tránh đã."

Chính tai nghe thảm cảnh khi cha mình chết, thật tra tấn người ta. 

Các quan viên khác cũng kịp phản ứng, đều khuyên bảo.

Trong những tiếng ồn ào ấy, Tống Anh vẫn yên tĩnh đứng đó, không đau khổ, không tức giận, nói: "Hắn dám giết, quả nhân tất nhiên dám nghe." Không tránh đi, mà bước lên một bước, nhìn Tần Đàm Công: "Quả nhân không tin phụ hoàng bị ngươi giết như vậy. Ngươi, dựa vào cái gì!"

Tần Đàm Công ngừng cười, nhìn nàng, vẻ mặt mang đầy hàm ý sâu xa: "Dựa vào... ý trời." Lại mỉm cười: "Đương nhiên ta có bản lĩnh giết được hắn." 

Trần Thịnh tức giận phất tay áo, nhìn Tần Đàm Công, nói: "Đừng hỏi nữa. Lúc trước đã kiểm tra qua tiên đế, quả thật thân thể có thương tích, miệng vết thương nứt toác, gân mạch đều đứt, chỉ là..."

"Chỉ là lúc đó bọn ta đều nghĩ rằng đó là vết thương cũ của tiên đế tái phát." Vương Liệt Dương vốn im lặng mở miệng nói tiếp, giọng khàn khàn, cũng nhìn Tần Đàm Công: "Tần công gia thật giỏi võ công, mỗi quyền đều trí mạng, không để lại dấu vết."

Tần Đàm Công nói: "Hành thích vua, sao có thể để dấu vết lại được. Tần Đàm Công ta luôn làm việc rất ổn thỏa." 

Trần Thịnh gật đầu, lập tức giận quá mà cười: "Đúng vậy, Tần Đàm Công, ngươi làm việc thực sự ổn thỏa, rất rất là ổn thỏa. Như vậy việc mưu nghịch trên đường bệ hạ lên núi cúng tế là ngươi trù tính đã lâu?"

Xiềng xích lại động, Tần Đàm Công giơ tay lên, nói: "Năm năm! Vì ngày đó, ta đã chuẩn bị năm năm. Các ngươi cũng biết tiên đế thông minh như thế nào. Ta chỉ có thể thay người của ta từng chút từng chút một vào trong cấm vệ của hắn mà không bị phát hiện. Ngày đó cũng là ngày thích hợp nhất mà ta đã lựa chọn."

Trần Thịnh hít sâu một hơi, nói: "Hoàng hậu và Bảo Chương đế cơ bị chặn giết ở Huỳnh Sa Đạo, đó cũng là ngươi bố trí?" 

Tần Đàm Công nói: "Làm việc và hành quân đánh giặc đều có chung một đạo lý, đó là diệt cỏ phải diệt tận gốc, phải thiên thời địa lợi nhân hòa. Hoàng hậu và Bảo Chương đế cơ đương nhiên phải chết, mà trời giông tố lại là lúc phù hợp nhất để giết người phóng hỏa."

Nghe tới đó, Tống Nguyên kinh ngạc, nói: "Từ ban đầu ngươi đã định phóng hỏa thiêu chết hoàng hậu?"

Tần Đàm Công nói: "Làm như vậy là phù hợp nhất, có thể che giấu tất cả, lừa được người trong thiên hạ. Hoàng hậu không phải cũng đoán được điều này, tự giết mình, coi như giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng." Nói tới đây thì nhìn Tống Nguyên: "Chuyện xấu duy nhất, chính là ngươi." Nói xong thì cười: "Đây chính là đê xây ngàn dặm, bị phá bởi một tổ kiến nhỏ." 

Tống Nguyên lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Sai rồi, đây mới là ý trời."

Trần Thịnh đang định hỏi, thì Tống Anh đã mở miệng trước.

"Tại sao ngươi lại làm như vậy?" Nàng nói, không hỏi tình hình cụ thể, mà nhìn Tần Đàm Công sau lồng sắt, áo trắng hơn tuyết, dáng vẻ uy nghiêm: "Quả nhân dù không gặp ngươi bao giờ nhưng nhận được quà mà ngươi gửi, cũng thường nghe phụ hoàng và mẫu hậu khen ngợi ngươi." 

Nàng lại đi tới...

"Điện hạ." Trần Thịnh ngăn cản.

Nơi này đã quá gần lồng sắt. Tuy rằng xích sắt được quấn quanh lồng, Tần Đàm Công cũng bị trói chặt trong xích sắt, nhưng vẫn quá nguy hiểm. 

Tống Anh không để ý, tới gần sát lồng sắt, nói tiếp: "Mẫu hậu không rõ, trước khi lâm chung có dặn quả nhân phải hỏi ngươi. Ngươi chức cao lộc dày, có quyền uy vô thượng, ngươi ở trong quân, thậm chí có thể không nhận lệnh của phụ hoàng. Có thể nói là ngươi dưới một người, trên vạn người. Vì sao ngươi làm như vậy?"

Tần Đàm Công cười rồi lại cười, nói: "Nương nương không rõ, điện hạ thì sao?"

Tống Anh nói: "Quả nhân cũng không hiểu." 

Tần Đàm Công gật đầu, nói: "Ừ, ngươi cũng không hiểu được."

"Gian tặc mưu nghịch, lòng muông dạ thú, có cái gì hiểu được hay không." Tống Nguyên nói: "Điện hạ không phải hỏi mấy cái này nữa." Hắn nhìn Tần Đàm Công: "Tần Đàm Công, ngươi hành thích hoàng đế và hoàng hậu, truy sát Bảo Chương đế cơ, đỡ thiên tử giả lên để sai khiến thiên hạ. Những tội này, ngươi có nhận không?"

Nhưng lúc này Tần Đàm Công không gật đầu, mà khẽ nhíu mày, nói: "Nói tới việc truy sát Bảo Chương đế cơ, ta có vài chuyện cảm thấy không hiểu." Nhìn Tống Anh: "Ta muốn gặp người kia, Tiết Thanh." 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui