Đại Đế Cơ

Tại sao lại như vậy nhỉ? Làm sao sẽ biến thành như vậy?

"Đều là bởi vì Bùi Cầm nói câu kia."

"Tứ đại sư chắc chắn bị làm khó rồi." 

"Bùi Cầm này là thân thích của Tưởng Hiển, Tưởng Hiển lại là môn sinh đắc ý của Vương Liệt Dương, đây chính là Vương Liệt Dương cố ý."

Trong phòng của Trần Thịnh, Thạch Khánh Đường. Khang Đại cùng mười mấy quan viên ngồi xung quanh, vẻ mặt tức giận lại oán giận.

Trần Thịnh ngồi trước bàn ngẩng đầu lên, nói: "Tứ đại sư sẽ không bị làm khó." 

Thạch Khánh Đường nhìn về phía hắn, vẻ mặt càng thêm kì lạ, chần chờ nói: "Tứ đại sư không phải bị làm khó, vậy chính là nói…"

Tứ đại sư căn bản không nhìn ra có phải là huyết thống thiên tử hay không?

Nếu không phải vậy thì tại sao Tứ đại sư lại không nhìn ra tiểu hoàng đế là giả, vì vậy cũng không thể khẳng định Tống Anh là Bảo Chương đế cơ thật sự… 

Chuyện Tiết Thanh mặc dù vừa mới xảy ra, nhưng Hoàng Tự Tứ đại sư hành tung bất định có thể xuất hiện ở bất cứ chỗ nào, chắc chắn cũng biết rồi.

Vì vậy hắn là muốn đợi để nhìn thấy Tiết Thanh rồi mới quyết định hay sao?

Vậy không phải là nói, Tiết Thanh kia, thật sự có khả năng là… 

Không chỉ Thạch Khánh Đường nghĩ như vậy, rất nhiều quan viên đang ngồi ở đây vẻ mặt đều trở nên kì lạ, dù sao lúc trước bọn họ cũng luôn cho rằng Tiết Thanh là Bảo Chương đế cơ thật sự…

"Không nên suy nghĩ linh tinh nữa." Giọng nói của Trần Thịnh nặng nề vang lên: "Tiết Thanh không phải đế cơ, trong mười năm này ta chắc chắn không có gì sai sót." Ánh mắt nhìn mọi người trong phòng: "Các ngươi suy nghĩ linh tinh như vậy, cũng chính là như mong muốn của Vương Liệt Dương."

Cũng như mong muốn của Tiết Thanh, lời này đã đến bên miệng nhưng hắn cuối cùng vẫn là không nói ra. 

Tiết Thanh, ài.

Nhóm người Thạch Khánh Đường vội vàng đứng dậy nghiêm mặt nói vâng.

"Chính là bởi vì Bảo Chương đế cơ là huyết thống thiên tử duy nhất của Đại Chu hiện nay, Tứ đại sư mới càng thêm cẩn thận và sẽ dạy dỗ thật tốt." Trần Thịnh nói: "Ta cũng không trực tiếp tiếp xúc với Tứ đại sư, nhưng theo như trong miêu tả của tiên đế lúc trước, Tứ đại sư là một vị tiên sinh dạy học rất tốt." 

Vẻ mặt lão dường như đang nhớ lại.

"Từ nhỏ tiên đế đã thông minh, vừa bắt đầu đã được chọn làm thái tử, mặc dù như vậy, ngài cũng cũng đi theo Tứ đại sư học tập rất nhiều năm, mãi đến tận trước khi đăng cơ một ngày mới lấy được Thủ Thư, có thể thấy được sự nghiêm khắc và cẩn thận của Tứ đại sư."

"Bây giờ tiên đế chỉ còn lại một mình Bảo Chương đế cơ, lại không thể không ẩn náu hơn mười năm, nàng cần học rất nhiều thứ, Tứ đại sư tất nhiên phải từ từ dạy thật tốt." 

"Mọi người không nên suy nghĩ linh tinh, làm rối loạn triều đình, trong suy nghĩ của một số người, lấy danh nghĩa danh bất chính ngôn bất thuận đến lộng quyền, ý định lại nâng lên một tiểu hoàng đế có thể mặc cho bọn họ sắp đặt."

Những người đang ngồi ở đây vẻ mặt nghiêm nghị, nói đúng vậy.

"Đi đi, làm gì cũng phải càng cẩn thận hơn hiện tại." Trần Thịnh nói: "Ngoại trừ dư đảng của Tần Đàm Công muốn điều tra rõ ràng, còn có đảng của Vương Liệt Dương bịa đặt sinh sự, tất cả mọi người đều phải tập trung tinh thần đối phó." 

Mọi người đứng dậy nói vâng rồi xin cáo lui.

Tiếng bước chân đi xa, ánh nắng đã ngã về tây, trong căn phòng chật hẹp yên tĩnh lại nặng nề, Trần Thịnh ngồi im lặng trước thư án, bên người có một lão bộc đến châm trà.

"Ngươi thấy sao?" Trần Thịnh hỏi. 

Lão bộc nói: "Cách nghĩ của ta với tướng gia ngài giống nhau, ta cũng không cho rằng Tứ đại sư không tin điện hạ."

Trần Thịnh gật đầu, lông mày lại nhăn lại, than nhẹ một tiếng: "Chỉ là vấn đề bây giờ là…"

"Tiết Thanh." Lão bộc tiếp lời: "Câu nói kia cùng việc làm của Tiết Thanh chắc chắn sẽ gây ra phiền phức, chuyện này càng kéo dài thì càng phiền phức." 

Trần Thịnh đưa tay ấn ấn trán, nói: "Đứa bé này là một đứa bé thông minh mà, sao lại thế…" Than một tiếng.

Lão bộc nói: "Tướng gia, cũng chỉ có người thông minh mới có thể làm ra loại chuyện này, nhìn nàng chỉ nói một câu này đã lập tức khiến triều đình rối loạn." Lắc đầu: "Không nên nghĩ nàng làm vậy là vì sao nữa, nhất định phải mau chóng bắt nàng về, để làm rõ mọi thứ, cũng có một kết luận, bằng không, tình cảnh của điện hạ sẽ càng ngày càng phiền phức."

Trần Thịnh nói: "Ta biết, ta biết." Giương mắt nhìn về phía bên ngoài, hoàng hôn nặng nề. 

Tiết Thanh, trốn ở đâu?

Nếu như lại kéo dài thêm nữa, chuyện này sẽ không có đường rút lui nữa.

….. 

"Tiết Thanh."

Trong hoàng hôn trên đường cung của hoàng thành có hai người đi sóng vai với nhau, Tống Nguyên nặng nề nói.

"Mặc kệ nàng trốn ở đâu, ta không muốn nàng sống sót." 

Nghe được lời của hắn, người đàn ông bên cạnh ngẩng đầu lên, chính là binh bộ Phương Kỳ, hơi kinh ngạc nói: "Điện hạ không phải nói muốn mời nàng về nói chuyện sao."

Tống Nguyên vẻ mặt thẫn thờ, nói: "Hiện tại không cần nàng nói chuyện, chỉ có nàng chết rồi, mọi chuyện mới kết thúc." Cười lạnh nhạt: "Còn về những lời đồn đại kia, không có căn cứ thì có thể tồn tại bao lâu chứ, đừng nghe những người đọc sách này miệng toàn nói những lời quân tử đại nghĩa, không còn Tiết Thanh, mọi thứ đều là ăn nói linh tinh."

Đúng vậy, nếu như lúc trước Tần Đàm Công thành công giết chết Bảo Chương đế cơ, mặc cho lời đồn đại hành thích vua nhiều như thế nào thì cũng làm gì được hắn? 

"Về phần điện hạ." Tống Nguyên nhìn về phía trước, trong hoàng hôn vẻ mặt tràn đầy kiêu ngạo: "Nàng vốn là người thẳng thắn, là Đại Chu thiên tử thần thánh, việc ác cứ để ta làm là được rồi, ta Tống Nguyên sao lại sợ làm việc ác rồi lưu lại tiếng xấu." Nói xong ôm ống tay áo trước người bả vai rộng rãi vững bước tiến về phía trước.

Phương Kỳ hiểu rồi, nói đúng vậy, vẻ mặt lại phức tạp, chỉ là Tiết Thanh này, là con gái ruột của ngài mà, thở dài một tiếng theo sau.

"Những kinh binh này phần lớn là người của Vương Liệt Dương, không cần dựa vào bọn họ." 

"Điều binh mã bên ngoài đến, ngay lập tức tìm kiếm."

"Chỉ cần nhìn thấy liền giết không tha."

Giọng nói trầm thấp của Tống Nguyên ở trên đường cung nhẹ vang lên, tiêu tan trong hoàng hôn. 

Bóng đêm bao phủ kinh thành.

Lệnh cấm đi lại vào ban đêm vẫn như cũ, lùng bắt vẫn như cũ, trên đường phố tiếng vó ngựa không ngừng vang lên, thỉnh thoảng có nhà bị gõ cửa, ầm ĩ huyên náo một mảnh.

Bên trong Tri Tri đường có bóng người ở trước cửa cẩn thận lắng nghe đề phòng, ở phía sau trong phòng Trương Liên Đường một đám người trẻ tuổi ngồi xung quanh. 

"Bùi Yên Tử sai gã sai vặt tới nói hắn bị Tưởng gia nhốt lại rồi." Một người trẻ tuổi nói.

"Còn nói gì nữa không?" Sở Minh Huy vội vàng hỏi: "Tại sao làm như vậy? Tiếp theo làm sao bây giờ?"

Người trẻ tuổi lắc đầu nói: "Cũng không nói gì nữa." 

Sở Minh Huy trừng mắt, Trương Liên Đường khoát tay nói: "Không cần nói, hắn biết chuyện này để hắn làm là thích hợp nhất, nếu như lúc đó là ta cùng Xuân Dương, tất nhiên cũng bị bắt lại, bởi vì chúng ta không phải là người của Tống Nguyên, Trần Thịnh hay là Vương tướng gia."

Những người trẻ tuổi kia gật gù.

"Vậy tiếp theo thì sao?" Mọi người mắt sáng lên, lại hơi thấp thỏm: "Chúng ta có thể làm gì?" 

Lần đối mặt này không phải là loại quan viên như Liêu Thừa, mà là quan lớn trong triều đình, cùng với đế cơ đang ở trong triều.

Người trẻ tuổi không có nền tảng gì như bọn họ có thể làm được gì?

Trương Liên Đường nói: "Hiện tại trong triều đều nói về nàng nghĩ về nàng, cho nên cũng không cần chúng ta lại làm việc này, chúng ta cần làm chính là lợi dụng việc ít người chú ý chúng ta, đi đến khắp mọi nơi, làm tay chân và mắt của nàng." 

Những người trẻ tuổi kia gật gù.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, ba tiếng dài một tiếng ngắn, chợt cửa mở ra.

"Liên Đường ca, Thường thiếu gia sai người mang đến." Một người trẻ tuổi lách vào nhỏ giọng nói, đưa một quyển văn sách đến. 

Trương Liên Đường nhận lấy nặn nặn trước sau, mở ra miếng bìa của mặt sau, rút ra một tấm giấy thật mỏng, bên trên có mấy chữ nhỏ.

Người đã rời khỏi.

Trương Liên Đường nói: "Nàng đi rồi." 

Những người trẻ tuổi kia siết chặt tay, mắt Sở Minh Huy tỏa sáng, Trương Song Đồng ngáp một cái.

"Chạy rồi à." Hắn nói: "Đây là lần thứ hai phải không?"

Mọi người biết hắn nói gì, Tiết Thanh đã từng chạy một lần rồi, nói là đi đến kinh thành, còn lừa Trương Liên Đường cùng Thanh Hà tiên sinh, nghĩ lại chuyện lúc còn trẻ, mọi người không khỏi cười lên lại có chút thất vọng, câu chuyện giống như mới xảy ra ngày hôm qua, nhưng mà Thanh Hà tiên sinh đã không còn rồi. 

"Không sao, Tam Lang phải chạy ba lần, bây giờ mới lần thứ hai, chờ xem." Trương Song Đồng vỗ tay nói.

Nếu phải có lần thứ ba, vậy nhất định sẽ không chết, đây là lời chúc phúc tốt đẹp nhất, may mắn nhất, những người trẻ tuổi kia đều cười lên và gật đầu thật mạnh.

Trương Liên Đường cũng cười, có điều lông mày vẫn chưa dãn ra. 

Thật ra đây là lần thứ ba rồi, sau lần Tiết Thanh lừa hắn kia, hắn liền nghĩ đến như vậy lúc trước Tiết Thanh rơi xuống nước chắc chắn không phải là điều ngoài ý muốn.

Có điều hai lần trước đều thất bại rồi, vậy Tam Lang, lần thứ ba này chắc sẽ thành công thôi.

Trương Liên Đường nhìn về phía bóng đêm ngoài cửa sổ. 

Đêm đông bóng đêm âm trầm như hồ sâu.

Khi bước chân càng đi về hướng lòng đất, bóng đêm lại càng rút đi, tầm mắt càng ngày càng sáng sủa, trong mùi hôi thối của phòng giam trộn lẫn thêm một chút mùi rượu…

Rầm một tiếng vang lên, có vật nặng rơi xuống đất. 

Người đến tăng nhanh tốc độ bước vào trong phòng giam nghiêm mật nhất của Hoàng Thành ty, nơi này sáng như ban ngày, cái đầu tiên đập vào mắt là một cái xích sắt trên tường, một đầu của nó rơi xuống mặt đất, mà một đầu khác thì…

Xuyên qua nhà giam bị xích sắt quấn quanh, ống tay áo của áo tù màu trắng hơi rung rung, làm xích sắt thô nặng trên cổ tay phát ra tiếng vang.

"Hả? Không cẩn thận dùng sức làm đứt rồi." Giọng nam nho nhã nói. 

Người đến tiến lên phía trước một bước, thủ vệ hai bên cũng bước lên, nhưng cũng không có bày ra trận địa sẵn sàng đón quân địch hay tiếng quát lớn đề phòng vang lên, mà là cúi người xuống.

"Công gia, hay là cởi ra đi." Bọn họ cung kính nói.

Cổ tay lại lần nữa nhẹ nhàng lay động, hắn cũng không phải vì lay động xích sắt, mà là vì chén rượu làm từ sứ trắng trong suốt như ngọc đang cầm trong tay, dưới ánh đèn sáng sủa, bên trong chén rượu sứ trắng rượu vang đỏ dập dờn, chiếu rọi khuôn mặt anh tuấn của Tần Đàm Công. 

"Không cần, treo lên đi." Hắn nói: "Không ảnh hưởng đến việc ta uống rượu."

Thủ vệ trả lời vâng, tiến lên nâng xích sắt lên, theo tiếng leng keng leng keng xích sắt lại được gắn lên trên tường.

Lồng sắt bằng xích khẽ rung, rầm một tiếng vang vọng, Tần Đàm Công ngồi ở trong đó dáng người vững vàng, tay hắn ngừng lay động, chén rượu không có chút rượu nào rơi ra. 

"Công gia." Người đến tiến lên phía trước nói: "Hôm nay bọn họ đi gặp Hoàng Tự Tứ đại sư rồi."

Tần Đàm Công nói: "Thật đáng thương, không lấy được Thủ Thư, rất mất mặt rồi." Hơi nâng cao chén rượu, đổ xuống, rượu vang đỏ không bị tràn ra, mà nó trở thành một dòng nước trượt vào trong miệng hắn…

Uống hết rượu, tay hắn vung một cái, chén rượu rơi vào trên đất trong lồng sắt, dường như phía dưới là tấm thảm dày cộp mềm mại làm cho chén rượu không bị vỡ vụn, mà bên cạnh chén rượu, một cuộn vải màu vàng tươi yên tĩnh nằm đó. 

Tần Đàm Công đưa tay nhẹ nhàng vẫy một cái, cuộn vải từ từ mở ra, cái đầu tiên đập vào mắt là con dấu của truyền quốc ngọc tỷ, bên cạnh con dấu một hàng chữ rồng bay phượng múa.

Nay, Thủ Thư của trẫm ở đây, xin mời Hoàng Tự chọn trữ quân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui