Đại Đế Cơ

Tứ đại sư có vấn đề. Từ lúc lên đỉnh núi rồi thấy Tần Đàm Công ngồi ở đây, mọi người đều đã có suy đoán.

Tiết Thanh đương nhiên theo nhân chi sơ tính bản ác, luôn đoán mọi việc theo kết quả tệ nhất.

Mà từ người sang chuyện, chuyện xưa này hẳn cũng có vấn đề. 

Ngay từ đầu Tiết Thanh quả thực cho rằng đây là một phiên bản chuyện xưa Triệu thị cô nhi đơn giản nhưng theo sự phản ứng của Tần Đàm Công ở rất nhiều sự kiện, sự kỳ quái của Tứ đại sư và bí mật về quá khứ của tiên đế mà không muốn người biết, hiển nhiên chuyện xưa này còn phức tạp hơn cả Triệu thị cô nhi.

Còn rốt cuộc thế nào thì đoán không được. Dù sao Tần Đàm Công và hoàng đế đều là người nàng không quen biết. Người mà nàng quen thuộc chỉ có Tứ đại sư.

Đương nhiên, cái loại quen thuộc này xem ra cũng chỉ là giả dối. 

Nhưng cái giả dối ấy cũng là một ấn tượng.

Tiết Thanh càng ngày càng cho rằng Tứ đại sư không phải là kiểu người mà mọi người luôn cho là như vậy, không phải kẻ mà đám quan viên triều đình luôn mồm nói là có thể tin tưởng. Ngược lại ông ta có thể là đồng đảng, đồng lõa của Tần Đàm Công.

Thậm chí là chủ mưu. 

Mặc dù đã đoán như vậy, nhưng khi xác nhận sự thật, lòng vẫn thấy phức tạp. Loại tâm tình ấy nàng đã trải qua mấy lần, cũng đã không còn hy vọng từ lâu. Không hy vọng thì không thất vọng. Nhưng cái phản ứng của tâm tình đôi khi không liên quan tới hy vọng hay thất vọng.

"Mỗi khi ta cảm thấy mình rất xui xẻo, luôn có cái xui xẻo hơn chứng minh ta nghĩ sai rồi." Tiết Thanh lắc đầu nói.

"Ta không tin." Tống Anh thì dứt khoát nói. 

Đương nhiên không phải là không tin lời của Tiết Thanh, bởi nàng hoàn toàn chẳng quan tâm Tiết Thanh.

"Ta không tin lời ngươi." Nàng chỉ nhìn Tần Đàm Công: "Ta không tin Tứ đại sư có thể làm chuyện như vậy."

Vương triều Đại Chu đã truyền lâu đời. Hoàng Tự và các vị đại sư luôn là những người chưa bao giờ bị nghi ngờ, với dân chúng thì bọn họ là những người hư ảo mờ mịt, với hoàng thất Đại Chu thì ngoài kính sợ còn cả thân thiết. 

Mỗi một đời hoàng đế đều do Hoàng Tự dạy dỗ. Mỗi một vị hoàng tử Đại Chu, mặc kệ là có thành hoàng đế hay không, đều sinh hoạt với Hoàng Tự, không nhiều thì ít, thậm chí việc đọc sách học võ còn mang theo dấu tích của Hoàng Tự.

Như thầy, như cha.

Thiên tử là con trời. Trời thì hư ảo nhưng Hoàng Tự lại như một ông trời cụ thể. 

"Ta không phải trời."

Một giọng nói già nua vang lên từ phía sau.

Tiết Thanh và Tống Anh quay đầu nhìn, thấy Tứ đại sư mặc tăng bào đi tới từ dưới chân núi, mắt nhìn Tống Anh, những lời kia cũng là trả lời nàng. 

"Không ai là trời cả." Ông ta nói thêm, khi nói những lời này thì quay sang nhìn Tần Đàm Công, đây là phản bác hắn.

Tần Đàm Công vẫn luôn ngồi yên lập tức đứng dậy, cung kính thi lễ: "Đại sư nói đúng."

Tống Anh thi lễ. Tiết Thanh giơ tay che mũi, hắt xì một cái. Khi bỏ tay xuống, Tứ đại sư đã đi qua giữa nàng và Tống Anh, ngồi trên một tảng đá. 

"Đại sư, đây là chuyện gì vậy?" Tống Anh nói, đi vài bước tới phía Tứ đại sư.

Tiết Thanh cũng di chuyển sang bên trái vài bước, vị trí này cách Tần Đàm Công và Tứ đại sư gần như xấp xỉ.

Tứ đại sư nhìn Tống Anh, nói: "Đúng như những gì hắn nói." 

Tống Anh dừng chân lại.

Lời này có ý gì, đã không thể hiểu rõ hơn, một tia hy vọng cuối cùng đã đứt.

Nhưng nàng không khiếp sợ, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tứ đại sư, bàn tay buông bên người nắm chặt lại, lưng lại càng thẳng. 

"Cho nên là đại sư giết phụ hoàng của ta." Nàng nói.

Tứ đại sư nhìn nàng, không nói gì, vẻ mặt thương tiếc.

"Ngươi nói như vậy là không đúng." Tần Đàm Công nói: "Ta đã nói rồi, ta là kẻ ra tay giết tiên đế, sở dĩ hắn có thể bị ta giết chết là vì bị thương từ trước, không phải Tứ đại sư giết tiên đế." 

Tống Anh nói: "Quả nhân nghe Tứ đại sư nói." Cắt ngang lời của Tần Đàm Công.

Tần Đàm Công mỉm cười, không để ý.

Tứ đại sư nói: "Chuyện này vừa phức tạp lại đơn giản." Im lặng một lát, như đang hồi ức: "Mùa đông Đại Bình năm thứ hai, Nguyên Chúc vẫn đi săn vào mùa đông như trước." 

Nguyên Chúc chính là tên của tiên đế. Tứ đại sư đương nhiên có thể gọi thẳng tên.

"Trước?" Tiết Thanh vẫn luôn không nói gì đột nhiên xen vào.

Tứ đại sư liếc nàng ta một cái. 

"Phụ hoàng ta thích săn thú, các vị hoàng đế và hoàng tử xưa nay cũng đều thích săn thú, nhất là mùa đông, có ngày cố định." Tống Anh nói, nhìn Tứ đại sư.

Tiết Thanh à một tiếng: "Ta chỉ hỏi thế, các ngươi tiếp tục đi."

"Hắn ở bãi săn hoàng gia không lâu, rồi tự mình lén lút chạy tới Thương Sơn." Nói tới đây, Tứ đại sư cười: "Cái chuyện lén đi này hồi bé hắn làm suốt." 

......

Lời này nàng từng nghe rồi. Tiết Thanh cúi đầu nhìn đất. Tiếc là Thương Sơn cao quá nên mặt đất không có côn trùng gì cả.

"Vậy ta cho ngươi biết một tin xấu có thể khiến ngươi cũng phấn chấn vui vẻ... Năm đó cha ngươi cũng bỏ chạy." 

"Hắn ngu ngốc lắm, trèo tường chui hang chạy một đêm, kết quả ngã vào trong khe, đi không được, đói bụng hai ngày... Khi đó hắn mười bốn tuổi rồi, cũng là sóng sau đè sóng trước."

"Ngươi không tò mò vì sao năm đó cha ngươi chạy à?"

"Quả nhiên là cha con giống nhau..." 

......

"Hắn là người gan lớn, hồi bé dám làm như vậy là thiên tính, làm hoàng đế còn tùy ý như vậy thì là tự tin. Võ công của Nguyên Chúc đủ để hắn độc hành thiên hạ, không sợ gì cả."

"Gặp ta thì không phiền toái gì cả, những cái đó đều là để làm cho người trong thiên hạ nhìn. Nguyên Chúc mà muốn gặp ta thì toàn trực tiếp tới tìm ta. Hắn biết ta ở đâu, ta cũng sẽ gặp hắn." 

Tứ đại sư tiếp tục kể, như nhiều ông cụ kể về đời cháu chắt của mình, từ ái và kiêu ngạo.

"Nơi này được gọi là cắm cờ." Tiết Thanh thầm nói.

Giọng nàng có nhỏ đến mấy, người ở đây đều nghe được. 

Giọng nói dừng lại, tầm mắt nhìn qua.

Tiết Thanh ngượng ngùng: "Các ngươi tiếp tục đi."

"Sau đó thì sao?" Tống Anh hỏi. 

Tứ đại sư nhìn nàng, khuôn mặt già nua đầy bình tĩnh, nói: "Sau đó hắn lên núi săn ưng, thất thủ làm mình bị thương. Ta tới chữa thương cho hắn, hắn thừa dịp ta không phòng bị mà chém ta hai đao, thế là ta đánh hắn hai chưởng. Chỉ như vậy."

......

Hắn chém ta hai đao, ta đánh hắn hai chưởng, chỉ như vậy. 

Từ ban đầu mỉm cười gọi thẳng tên, đến nhớ lại sự bướng bỉnh quá khứ, rồi lui tới thân thiết, đột nhiên ngươi đao ta chưởng, câu chuyện xưa đã được kể xong.

Đỉnh núi như ngưng lại, lại như trống vắng.

Những nghi hoặc đã lâu, mâu thuẫn khó hiểu, nay giải đáp lại cũng chỉ bằng hai, ba câu nói. 

Vài thập niên dài lâu, ân oán phức tạp, ngươi chết ta sống chấn động lòng người, nay chỉ được kể lại qua mấy câu nói.

Ở một khắc này, đời người dường như rất dài, lại như rất ngắn. Thói đời vừa phức tạp lại vừa đơn giản.

"Sau đó thì sao?" Tiết Thanh nhẹ nhàng hỏi, dường như sợ đánh vỡ sự trống vắng trên đỉnh núi này. 

Tứ đại sư nói: "Sau đó ta tỉnh lại, hắn đã đi rồi. Ta không xuống núi nữa, hắn cũng không lên Thương Sơn nữa. Mãi cho tới khi nghe tin hắn chết."

"Tin hắn chết là do ta tới Thương Sơn nói cho Tứ đại sư." Tần Đàm Công nói: "Lúc trước ta không biết đã xảy ra chuyện gì. Khi đó ta không ở kinh thành, nghe nói tiên đế đi săn bị thương, ta ngàn dặm trở về. Hắn chỉ gặp ta sau bức rèm, rồi ra lệnh ta quay về biên cảnh."

Lúc nói, hắn đi tới. 

"Bởi vì hắn sợ ta phát hiện thương thế của hắn không đúng, nhưng ta sao có thể không phát hiện cho được. Thương thế của hắn quả thực quá nặng, cách mành, nghe âm thanh còn không che giấu được."

"Sau đó ta lệnh Phụ Tá Đắc Lực ám sát hắn một lần, lại càng xác định."

Tần Đàm Công đi tới trước mặt Tứ đại sư, quỳ một gối xuống. 

"Đại sư, ta lo cho ngài, cũng không dám cũng không thể đi thăm ngài. Sau khi giết hắn rồi, ta lập tức lên Thương Sơn trước."

"Ta ơn trời đất, ngài không bị sao."

...... 

"Ta không tin." Tống Anh nói.

Nàng đứng thẳng lưng, nhìn Tứ đại sư và Tần Đàm Công quỳ trước mặt ông ta, cất cao giọng lên, vang dội trước nay chưa từng có.

"Ta không tin." 

Tần Đàm Công định nói gì đó, Tứ đại sư đã giơ tay ngăn cản, rồi giơ tay mở tăng bào, để lộ bộ bực trần cho mọi người nhìn.

Tiết Thanh vốn rũ mắt đếm kiến dưới đất lập tức mở to mắt.

Thân thể già cả vốn chẳng có gì để xem, nhưng với vị tăng già trước mặt, không chỉ xấu xí mà rất kinh khủng. 

Dưới lớp tăng bào, thân hình khô gầy, da thịt quắt queo, xương sườn nhô ra, nhìn như một bộ xương khô.

Mà trên bộ xương khô ấy, có hai hõm hình nắm đấm rất lớn.

Tới gần ngực, trong lồng ngực. 

Máu thịt đã kết sẹo, khiến chỗ lõm ấy trở nên bóng loáng. Xuyên qua nó có thể thấy xương trắng, nhìn thấy sương mù trên núi...

Tiết Thanh thấy cổ họng khô khốc. Còn Tống Anh thì giơ tay che miệng, chặn tiếng hô đầy khiếp sợ lại.

Người vốn siêu thoát khỏi lẽ thường, thần kỳ như vậy. Tiết Thanh và Tống Anh kinh hãi. Còn Tần Đàm Công quỳ một bên cũng khiếp sợ không thôi. 

Lần đầu tiên hắn được nhìn thấy vết thương trên người Tứ đại sư.

Đây là hai đao được nói ban nãy.

Vết thương thật đáng sợ. Người mang vết thương như thế này mà vẫn sống sót thì còn đáng sợ hơn. 

"Trên đời này, kẻ có thể thương tổn tới ta như vậy chỉ có hắn."

Tứ đại sư thản nhiên nói tiếp.

"Kẻ bị thương tới mức như này mà còn sống được cũng chỉ có mình ta." 

"Hài tử, ta như thế này, không phải lừa ngươi làm gì."

Ở trước mặt người như thế này, thân phận hay huyết thống thì có ích lợi gì, đều chỉ là con kiến, giơ tay bóp chết, ai có thể làm được gì.

Trên đời này không có gì ông ta phải e ngại nên cũng không có gì khiến ông ta phải lừa gạt. 

......

Sống lưng thẳng của Tống Anh khom lại, nàng ta lui về sau vài bước, ngồi thụp xuống đất, giơ tay che mặt.

"Thật là một câu chuyện xưa thật đáng sợ." Tiết Thanh lẩm bẩm: "Hóa ra ta đúng là không phải nhân vật chính." 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui