Đại Đế Cơ

"Điện hạ!"

Tống Nguyên lần nữa hô lên, đi vài bước về phía trước, ánh mắt so với lúc trước dễ chịu hơn một chút.

Đây không phải là thân hình của một nữ hài tử.

"Quý Trọng?"

"Quý Trọng! Điện hạ đâu rồi?"

Tống Nguyên dưới chân lảo đảo một cái, lại nâng đầu lên, bóng dáng trước mắt đã biến mất, chỉ có một tòa núi đá đứng sừng sững.

Quả nhiên là núi đá a.

Thân thể không được lơi lỏng dù chỉ một chút, Tống Nguyên yếu ớt chống lên núi đá, có ánh nắng thấu xuyên qua hàng cây thưa thớt chiếu rọi trên người, nóng rực như lại bị lửa đốt.

"Điện hạ, không thấy điện hạ." Hắn lẩm bẩm: "Điện hạ bị hại rồi."

Nói hai chữ bị hại này, giọng chợt cất cao, tay bám vào núi đá muốn đứng dậy.

"Điện hạ không thể có chuyện được! Điện hạ, nương nương đã giao phó, ta sao có thể cô phụ."

Rốt cuộc không còn chút sức lực nào, vùng vẫy mấy lần vẫn không bò dậy nổi, lại ngã xuống dưới núi đá, âm thanh nức nở nghe không rõ đang nói cái gì.

Hoàng Cư ngồi chồm hổm ở trên núi đá, hờ hững nhìn.

Đây chính là Tống Nguyên.

Lúc trước chưa từng có cơ hội yên lặng nhìn hắn ở khoảng cách gần như vậy, hiện tại cũng đã chẳng thể thấy rõ, vết thương trên mặt khiến hắn không thể nhìn rõ.

Đối với hắn mà nói Tống Nguyên là một người xa lạ, thật ra cái tên này cũng thế, cho đến Chu Nghĩa Khải đi tới Huỳnh Sa Đạo hắn mới biết được người này tồn tại trên đời.

Người này là hung thủ đốt Huỳnh Sa Đạo, người này giết ca ca của hắn, người này phá hủy gia đình của hắn.

Hiện tại xung qunh người này không có thị vệ san sát bảo vệ, giống như một con cá mắc cạn giãy giụa hơi tàn dưới ánh mặt trời, thậm chí không cần dùng đao, nhặt lên một tảng đá nện xuống là có thể đè chết hắn.

Thậm chí hắn còn không biết có người ở ngay bên cạnh hắn, chờ lấy tính mạng của hắn.

Hoàng Cư đứng ở trên núi đá, không nhúc nhích.

……

Ánh nắng mới vừa chiếu rọi, sương mù sau núi lộ ra, chỉ là đối với Tống Nguyên cũng không ảnh hưởng gì, mắt của hắn vốn đã không thể thấy rõ.

Mộc trượng gõ ở trên núi đá phát ra tiếng vang không có tiết tấu, tiếng hô hoán điên cuồng đã ngừng lại, thân hình khom lưng thở hổn hển, Tống Nguyên chuyên chú híp mắt nhìn trong núi.

"Điện hạ sẽ không chết."

"Điện hạ bị nàng hại nhưng điện hạ nhất định sẽ không chết."

"Có Quý Trọng ở đây."

"Điện hạ là chân mệnh thiên tử, làm sao có thể chết."

Miệng hắn lầm bầm làu bàu, âm thanh run rẩy nhưng giọng điệu rất bình tĩnh.

Nói tới đây hắn chợt ngẩng đầu nhìn sang một bên, vừa vui mừng kích động vừa lầm bầm làu bàu.

"Lại là tảng đá a."

Hắn dùng mộc trượng gõ tòa núi đá kia xác nhận, tay chống lên tảng đá dựa vào nghỉ ngơi thêm chút nữa.

"Ta thật xin lỗi nương nương và điện hạ, cuối cùng lại là nữ nhi của ta hại điện hạ."

"Đây thật sự là chuyện buồn cười nhất thiên hạ."

"Tống Nguyên ta đời này không hề nghĩ tới đại sự, kết quả cuối cùng lại bị nữ nhi của ta phá hủy."

Nói tới đây hắn cười ầm lên, vừa cười lại vừa khóc, vừa khóc lại vừa lau nước mắt.

"Tiết Thanh kia đã sớm không phải nữ nhi của ta, nàng là ác quỷ."

Hắn chống mộc trượng đứng dậy lảo đảo cất bước về phía trước, miệng liên tục lẩm bẩm.

"Nàng là ác quỷ, là ác quỷ, nàng đáng chết, nàng đáng chết."

"Nàng sống, chúng ta không thể sống, điện hạ cũng không thể sống."

"Nàng hại chúng ta, nàng kéo chúng ta, nàng như một con ác quỷ đang nhìn chúng ta."

"Nàng là quỷ ta cũng không sợ, nàng là do ta sinh ra, mạng của nàng chính là của ta."

"Ta muốn nàng chết, nàng sẽ phải chết."

Nói tới đây giọng nói của hắn ngừng lại, trong tầm mắt xuất hiện một mảnh lửa đỏ, trên người cũng truyền đến cảm giác đau đớn bỏng rát.

Là lửa sao?

Là lửa lớn ở Huỳnh Sa Đạo đêm đó sao?

Tống Nguyên ngơ ngác nhìn, chợt ném mộc trượng trong tay đi, không những thế hắn còn cúi người tìm kiếm thứ gì đó dưới đất, hắn nhặt cành khô lá rụng cỏ dại ném sang bên kia.

"Cháy chết ngươi, cháy chết ngươi."

Hắn lớn tiếng hô, trong đôi mắt ánh lên biển lửa cháy rực, hình như ở trong đó có bóng một người, nho nhỏ lắc lư…

"Cháy chết ngươi." Tống Nguyên vừa kích động vừa vui vẻ, thế rồi hắn chợt ngẩn ra: "Không đúng, không phải là nàng, là điện hạ, điện hạ đừng đi!"

Hắn lập tức lo lắng xông về phía trước, một bước bị trật chân ngã vẫn không chút do dự mà bò dậy, không có mộc trượng đi không được thì hắn sẽ bò.

"Điện hạ, mau rời khỏi nơi đó, nguy hiểm a, không cần đi, chúng ta đi rồi, người yên tâm, ta sẽ bảo vệ người, ta đã đồng ý với nương nương, ta nhất định sẽ làm được, ta nhất định có thể làm được."

Càng ngày càng gần, tay hắn có thể đụng phải ngọn lửa đỏ rực, ngọn lửa bén lên tay của hắn, toàn bộ bàn tay đều đang bị thiêu đốt.

Hắn không sợ.

Dù có chết hắn cũng không sợ.

Hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra, trách nhiệm nặng nề mà hắn gánh vác chẳng bao giờ có ai đủ khả năng gánh vác được, hắn là người làm đại sự đỉnh thiên lập địa.

Tống Nguyên hắn đời này đáng giá.

"Điện hạ, ta tới cứu người."

Người không chút lựa chọn lao về phía biển lửa.

Người trong nháy mắt biến mất trong ánh nắng chiều ở vách núi.

Hoàng Cư đứng ở trên vách đá, vẻ mặt vẫn hờ hững như cũ.

…..

Một tia nắng cuối cùng của buổi chiều tà biến mất ở chân trời, dưới chân núi bị bóng tối nuốt chửng.

Doanh địa lửa đuốc sáng ngời đêm qua đã không còn nữa, chỉ còn lại những đốm lửa rải rác dưới chân núi.

Nghe được tiếng bước chân vang lên ở bên cạnh, Quách Tử An không hề kinh ngạc tại sao lại có người lặng yên không một tiếng động lướt qua lực lượng canh phòng.

"Hắn đâu rồi?" Hắn hỏi.

Trong bóng tối Phía trước một bóng người thoáng xuất hiện, sau đó rõ ràng, đi tới trước mặt.

"Chết rồi." Hoàng Cư nói.

Quách Tử An a một tiếng, không hỏi chết như thế nào, cũng không thèm để ý.

"Ngươi muốn đi đâu?" Hắn hỏi.

Hoàng Cư không nói gì.

Được rồi, chuyện này hắn cũng chưa từng trả lời.

"Ngươi hãy cùng ta canh giữ ở chỗ này ngọn núi này." Quách Tử An vung áo choàng ngồi trên tảng đá ở dưới chân: "Nơi này thích hợp với ngươi nhất, khắp nơi đều là đồng loại của ngươi."

Thật giống như đã rất lâu rồi không nói giỡn với người khác như vậy.

Nhớ năm đó ở phủ Trường An trừ đánh nhau với người khác, hắn cũng có thể mắng chửi người mà không thốt ra một chữ thô tục nào.

Quách Tử An ha hả cười lên, tiếng cười vừa vang lên thì bốp một tiếng, có cục đá nện ở trên đầu của hắn.

Quách Tử An la một tiếng nhảy dựng lên.

"Hoàng Cư!" Hắn quát.

Người trước mắt thoáng một cái đã lủi vào trong bóng tối, không còn tiếng động gì nữa.

Quách Tử An giận dữ hừ một tiếng:

"Có gan ngươi đừng chạy!"

Tiếng bước chân vang lên xung quanh, cây đuốc sáng lên, một đội binh lính bước nhanh mà đến, vẻ mặt quan trọng khẩn trương.

"Quách đô giám." Bọn họ lên tiếng: "Có chuyện gì thế?"

Quách Tử An thay đổi vẻ mặt, nói: "Không có chuyện gì." Lại nói: "Hôm nay còn có dư nghiệt của Tần Đàm Công đang lẩn trốn, phải nghiêm ngặt phòng ngự, tránh để bọn họ làm loạn, theo ta tuần núi."

Mọi người cùng hô lên xác nhận, giơ cây đuốc đi theo Quách Tử An vào trong núi rồi dần dần mất hút trong bóng đêm.

…..

Tiết Thanh nhận được thư từ Quách Tử An, thư rất đơn giản, cũng không nói Tống Nguyên như thế nào, chỉ nói Hoàng Cư đã rời đi Thương Sơn, Tiết Thanh không viết thư hỏi xảy ra chuyện gì, cũng không cho người đi tìm Hoàng Cư, quẳng bức thư sang một bên, tiếp tục nằm ở trên xe ngựa than thở.

"Vết thương lại đau sao?"

Thiền Y mày ủ mặt ê hỏi, cầm chén thuốc trong tay quấy quấy.

"Không có cách nào đâu, vết thương chính là như vậy, là sẽ đau nha, không thể nào thoáng cái là lành được."

Lúc trước rời đi Thương Sơn ngự giá có phần keo kiệt, nhưng sau khi đi qua vài tòa thành trì, lập tức đổi thành xa giá (1) hoa lệ.

Tiết Thanh nằm trong buồng xe, bên trong được lót đệm rất dày, gần như không cảm giác được sự xóc nảy.

"Nếu không gọi tướng gia tới, nói đi chậm một chút?" Thiền Y đề nghị.

Tiết Thanh lắc đầu: "Đi chậm cũng đau a, được rồi… được rồi."

Thiền Y liền lên tiếng dạ: "Điện hạ, uống thuốc thôi."

Tiết Thanh lần nữa than thở: "Thuốc đắng như vậy, thật là từ cổ chí kim vẫn không có biện pháp giải quyết cái vấn đề khó khăn này, ta sợ nhất là uống thuốc."

Nhưng lại không sợ bị thương, Thiền Y hé miệng cười một tiếng, mặc nàng làm nũng.

Đường xá xa xôi mấy rồi cũng sẽ đến đích, thời điểm xa giá của Tiết Thanh tiến vào kinh thành, không hề có chút rầm rộ nào.

Tây Lương xâm lấn bị đánh lui, dân chúng không cần lo lắng chuyện nước mất nhà tan.

Tiết Thanh cầm thư viết tay của Hoàng Tự, tấm màn tranh chấp đế cơ thật giả rơi xuống, dân chúng không cần hoảng sợ không biết theo ai nữa.

Tiết Thanh ngồi ở trong xa giá, mở rèm che ra để dân chúng đứng ở hai bên đường hoan nghênh có thể thấy được mặt rồng.

"Năm đó từng là trạng nguyên cưỡi ngựa dạo phố, mặt rồng này chúng ta là đã sớm thấy."

Nhìn ngự giá đi qua, có người dân còn quỳ trên mặt đất kích động chợt nói.

Những lời này liền dẫn phát ra càng nhiều âm thanh.

"Ai, điện hạ đã từng ăn mỳ ở nhà ta! Ta phải nhanh đi cất cái bàn kia đi."

"Trước kia trạng nguyên điện hạ thường đi qua trước cửa nhà ta đấy, có nên đào mặt đường lên không đây?"

Bên cạnh vang lên những tiếng nói đùa náo nhiệt, không chút nào kém so với chỗ ngự giá đang đi qua.

Một đường vào cửa cung náo nhiệt.

Trên đường trở về đã có quan viên sớm thúc ngựa vào kinh, hơn nữa các quan viên vốn ở kinh thành đều đã xử trí thích đáng, kinh thành và hoàng cung đều đã quét sạch dư nghiệt của Tần đảng.

"Lần này làm phiền Khúc đại nhân và Trương đại nhân." Vương Liệt Dương nói: "Là bọn họ kịp thời liên hệ với chúng quan, phá tan cửa hoàng thành rồi vạch trần âm mưu của Tần tặc với dân chúng kinh thành, ngăn cản Tần Đàm Công khống chế triều đình, cứu Trần đại nhân ra."

Có công không dối gạt, hắn cũng không phải là cái loại lừa gạt chèn ép người tranh đoạt công lao của người khác, hắn chỉ muốn khen thưởng người khác mà thôi.

Tiết Thanh đi xuống xa giá, nhìn về phía văn võ bá quan đứng nghiêm trước mặt, theo Vương Liệt Dương nói chuyện, Khúc Bạch cùng với Trương Liên Đường bước ra khỏi hàng thi lễ.

"Phần thưởng." Tiết Thanh nói, lại nghiêng đầu thấp giọng hỏi Vương Liệt Dương: "Nên thưởng cái gì?"

Vương Liệt Dương khẽ mỉm cười, rũ mắt xuống cung kính nói: "Về sau lại bàn, trước hết điện hạ cứ về cung nghỉ ngơi, dưỡng thương quan trọng."

Tiết Thanh liền nói mấy câu ngắn gọn, các quan lại tiếp tục thanh túc triều đình, tra thiếu bổ lậu trấn an dân chúng thiên hạ.

Trở lại nội cung Tiết Thanh cũng không nghỉ ngơi.

"Chuyện Tần Đàm Công để lộ tin tức, Tần thị bị giam giữ sau khi biết được đã uống thuốc độc tự vẫn." Vương Liệt Dương nói.

Tiết Thanh a một tiếng: "Cũng tốt, cũng sảng khoái, bắt được người để lộ tin tức là tốt rồi."

Tần thị đã không sao nữa rồi, mà người đưa tin tức cho nàng vẫn quan trọng hơn, tuyệt không thể để cho hắn ẩn núp ở trong hoàng thành triều đình.

Vương Liệt Dương lên tiếng phải: "Đã bắt được đại đa số rồi, vẫn còn đang tiếp tục truy xét, tuyệt không buông tha bất kỳ một dư nghiệt nào." Lại nói: "Nhưng hài tử kia, Hủy Tử, không chết."

Tiểu hoàng đế kia theo lý thuyết cũng không thể sống.

Hơn nữa theo lý thuyết nhất định sẽ có người giải quyết trước chuyện này, đây là thực tế tàn khốc lại bất đắc dĩ.

Bây giờ lại bị Vương Liệt Dương đưa đến trước mặt nàng.

Chuyện như vậy để cho hoàng đế tới định đoạt, rốt cuộc có phần không ổn.

Xem ra trước mắt mọi người còn chưa xem trọng hoàng đế a.

Tiết Thanh liếc mắt nhìn Vương Liệt Dương một cái không nói gì.

"Điện hạ." Vương Liệt Dương không có chút bất an nào, vẻ mặt cung kính nói: "Hắn nói, là Tần Đàm Công nhờ hắn chuyển lời, muốn hắn gặp điện hạ, chuyện liên quan đến Tần tặc thần luôn thận trọng."

***

(1) Xa giá: Xe ngựa của vua chúa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui