Đại Dựng Phu

Lục Hanh Đạt ngồi ở trên ghế sa lông trong văn phòng Lưu Hằng, nhiệt độ trong phòng rất thấp, trên bàn trà ấm nước sôi sùng sục tỏa khói nghi ngút.

Lục Hanh Đạt nghe Lưu Hằng nói xong cả người cười đến nghiêng ngả, cầm chung trà nhỏ trong tay cũng không xong, nước tràn ra tay. Lục Hanh Đạt đặt chung trà lên bàn, cười đến thở không được nữa, tựa vào lưng ghế sa lông nhìn khuôn mặt đen thui của Lưu Hằng, nói : “Cậu ta không đồng ý? Cự tuyệt? Cậu giật giây con mình vừa làm nũng vừa ra vẻ dễ thương lại còn nói dối nữa, vậy mà cuối cùng cậu ta vẫn cự tuyệt? Xin hỏi tớ có thể cười mười phút không?. . . Ha ha ha ha. . .”

Lưu Hằng ngồi đối diện Lục Hanh Đạt, sắc mặt so với ngày thường lạnh và nghiêm khắc hơn năm phần, áp suất cực thấp, hai mắt tràn đầy sự tức giận.

Đêm qua, khi Lưu Hằng nói về «Một nhà ba người " với Vương Ân Thành cậu liền cự tuyệt, mà còn giải thích vô cùng rõ ràng.

Vương Ân Thành nói nếu Bánh Đậu thật sự quen giường không thể ngủ ở chỗ cậu, cậu sẽ từ sáng tới tối đến đây để gần gũi Bánh Đậu, nhưng mà không ở lại nơi này, dù sao đây cũng là nhà của Lưu Hằng, anh cần có không gian và cuộc sống riêng của mình, cậu sẽ không can dự vào để dính dáng thêm nhiều.

Khi Lưu Hằng nghe Vương Ân Thành nói xong cả người đều hết sức khó chịu! Nếu không phải ánh sáng quá mờ, Vương Ân Thành nhất định có thể gương mặt tối sầm của Lưu Hằng.

Lưu Hằng vốn cảm thấy tuy rằng điệu bộ tỏ ra dễ thương của Bánh Đậu không chuyên nghiệp, nhưng thắng ở chỗ còn nhỏ mà thông minh lanh lợi, coi như đã nắm được nửa phần thắng; Vậy mà mình lại không vượt qua nửa phần còn lại, cũng không khiến người ta cảm nhận được gì, căn bản toàn bộ lực chú ý của cậu ấy tập trung trên người con trẻ, mọi điều cậu ấy làm đều là vì con.

Cho nên lúc Vương Ân Thành cự tuyệt rõ ràng như vậy, Lưu Hằng rất muốn vạch não của Vương Ân Thành ra xem rốt cuộc cậu đang suy nghĩ gì! ? Nhưng càng nhiều hơn là một loại cảm giác vô lực cùng nôn nóng.

Hai bên đều là vì con, trước kia còn ký một thỏa thuận tương quan, Vương Ân Thành chỉ muốn sống chung cùng Bánh Đậu, không muốn cậu và Lưu Hằng có liên quan gì, cho nên Vương Ân Thành cự tuyệt anh, xét từ góc độ của cậu kỳ thật là hợp tình hợp lý!

Lưu Hằng nhìn Lục Hanh Đạt cười đến không thẳng người lên được, hỏi : “Chuyện đáng cười như vậy sao?”

Lục Hanh Đạt gật đầu : “Vớ vẩn!” Chỉ cần nghĩ tới một người khôn khéo như Lưu Hằng vì theo đuổi đàn ông ngay cả con mình cũng kéo vào, thế nhưng kết quả của việc hai cha con đồng tâm hiệp lực xuất chiêu lại chỉ là mảnh vụn trước mặt Vương Ân Thành, Lục Hanh Đạt đã cảm thấy cảnh tượng kia thật sự rất đáng cười !

Lục Hanh Đạt đột nhiên rất muốn gặp Vương Ân Thành, muốn tận mắt thấy người mang thai thuê năm đó, rốt cuộc là nhân vật thú vị ra sao? ! !

Lưu Hằng lạnh mặt uống trà, cũng không thèm liếc mắt nhìn Lục Hanh Đạt một cái, Lục Hanh Đạt cuối cùng cười đã rồi, mới ngồi thẳng lại, mở miệng nói : “Cậu ta cự tuyệt ? Ai u, tớ không cười nữa, bất quá trình độ theo đuổi người ta của cậu cũng thật là kém nha, dù gì cậu cũng được gọi là Lưu tổng, thế nhưng lại không làm gì được một trưởng biên tập của tạp chí! ? Chuyện này đồn ra ngoài không phải sẽ bị người ta cười đến rụng răng sao?”

Lưu Hằng nhìn Lục Hanh Đạt : “Cười đã rồi chứ? Xong rồi thì cút!” Nói xong tắt bếp nấu nước trà.

Lục Hanh Đạt : “Đừng đừng, cậu gọi tớ đến không phải là muốn hỏi làm như thế nào sao? Chẳng phải là tớ chỉ cười hơi nhiều một chút sao? Thật là keo kiệt! Được rồi, lại đây, tớ phân tích cho cậu nghe!”

Lưu Hằng và Lục Hanh Đạt ngồi đối diện, Lục Hanh Đạt suy nghĩ tất cả mọi chuyện Lưu Hằng nói cho hắn biết qua một lần, rồi ngồi thẳng lên nói : “Thỏa thuận hai người ký lúc trước đâu? Còn không?”

Lưu Hằng : “Bỏ vào máy cắt giấy rồi.”

Lục Hanh Đạt biết tâm tư của Lưu Hằng đối với Vương Ân Thành, nghe nói bản thỏa thuận kia đã bỏ vào máy nghiền giấy cũng không tỏ ra kinh ngạc, hắn nói tiếp : “Phương pháp theo đuổi của cậu thật đúng là quá vụng về. Cậu xem, cuộc sống trước khi trưởng thành của Vương Ân Thành rất bi thảm, sau khi trưởng thành chưa nói tới chuyện tình cảm không được suôn sẻ, còn bị người ta ép buộc mang thai thuê, đàn ông như cậu ta khẳng định rất có nguyên tắc trong việc xử sự, làm việc cũng như có một giới hạn của riêng mình. Rất rõ ràng, chuyện cậu cùng Bánh Đậu thực hiện đêm qua đã chạm vào giới hạn kia.”

Lục Hanh Đạt tiếp tục : “Bánh Đậu là tâm can bảo bối của cậu ta, cho dù thế nào cũng không có vấn đề gì, cậu thì không giống vậy ! Cậu là người năm đó tìm người mang thai thuê, là ba của Bánh Đậu, nói dễ nghe một chút, cậu ta còn phải biết ơn vì cậu đã cho gặp con, còn nói khó nghe thì, năm đó nếu không có cậu, cậu ta cũng sẽ không thảm như vậy!”

Lục Hanh Đạt như phun châu nhả ngọc, nhưng từng câu từng lời lại như đập thẳng vào trong lòng Lưu Hằng, Lục Hanh Đạt nói rất đúng, bề ngoài có vẻ như anh và Vương Ân Thành đứng trên cùng một chiến tuyến, nhưng trên thực tế, ngay từ ban đầu hai người chính là đối lập.

Lục Hanh Đạt còn nói : “Đêm qua cậu sử xự thật đúng là thiếu suy nghĩ ! Cậu không nên nói cái gì mà ‘Một nhà ba người’, lời như thế chẳng phải là muốn nói với cậu ta, về sau sinh hoạt cá nhân của cả ba sẽ liên quan với nhau sao? Thật là ngu xuẩn ! Nếu tớ là cậu, đêm qua sẽ rất lý trí mà nói với cậu ta rằng, ở lại thì có thể, nhưng thỏa thuận vẫn như cũ! Cậu có biết cái gì gọi là ‘Đả thảo kinh xà’ không? Chính là giống cậu vậy đó!”

Lưu Hằng nghe hiểu ý của Lục Hanh Đạt, cũng biết ngày hôm qua quả thật mình quá xúc động .

Lục Hanh Đạt : “Theo đuổi vợ ấy mà, đương nhiên thành ý cùng tấm lòng là quan trọng nhất, bất quá thời buổi này nếu không giở chút thủ đoạn nhỏ, sau khi theo đuổi được vợ sẽ có khả năng bị người ta đào góc tường trộm đi mất! Cho nên a, cậu phải xử sự thật nhẹ nhàng, không thể khẩn trương, lặng lẽ, thận trọng tiến hành từng bước một.”

Lưu Hằng cắt ngang : “Có thể bỏ qua lý thuyếtđề xuất một biện pháp thực tế và hợp lý không?”

Lục Hanh Đạt nghiêng người về phía trước, cười cười vẻ cân nhắc : “Có thể chứ! Tỷ như — Bá vương ngạnh thượng cung! Khiến cho cậu ta phục tùng dưới ‘Big Bang’, về sau không thể rời xa cậu! Con đường đến thành công của cậu cũng không xa!”

Lưu Hằng nhìn Lục Hanh Đạt, Lục Hanh Đạt cũng nhìn Lưu Hằng, Lưu Hằng mặt không đổi sắc đứng lên đi đến trước bàn làm việc, ấn xuống điện thoại nội tuyến, nói với thư kí trực hôm nay : “Đi vào tiễn khách giúp tôi!”

Lục Hanh Đạt : “. . .”

Ngày hôm sau lúc Vương Ân Thành đến tòa soạn, toàn bộ ban tài chính và kinh tế đều rất nghiêm túc, hôm nay phát hành báo, không biết đối thủ có tung tin tức bùng nổ áp chế bài phỏng vấn của Lưu Hằng hay không, lão Lưu vô cùng khẩn trương, tay cầm ly nước đi tới đi lui trong phòng làm việc.

Cuối cùng đi vào văn phòng Vương Ân Thành, vừa đặt chân qua khỏi cửa đã thấy Vương Ân Thành ngước mắt nhìn, chỉ chỉ hắn, ý bảo im miệng, không thích nghe hắn lải nhải bất luận điều gì.

Lão Lưu đành phải xoay người đi ra, chạy đến phòng nhân sự hỏi chuyện thực tập sinh, trưởng phòng nhân sự thông báo : “Gần đây đại học G có vài sinh viên, lão Lưu có định chọn một người hay không?”

Lão Lưu cầm lên một bộ sơ yếu lý lịch, nhìn nhìn : “Đại học năm ba hả? Chỗ chúng ta không phải chỉ nhận nghiên cứu sinh năm hai thực tập thôi sao?”

Trưởng phòng nhân sự đứng lên, nhích lại gần lão Lưu, đưa tay chắn miệng : “Có người nâng đỡ.”

Lão Lưu nhướng mày hiểu ý, nhìn ảnh chụp của nam sinh trên lý lịch, hỏi : “Ngành nào?”

Nhân sự : “Tài chính và kinh tế!”

Lão Lưu vừa nghe là tài chính và kinh tế đầu như nở lớn, mới vừa đi một Diệp An Ninh giờ xuất hiện một thực tập sinh đi cửa sau, lại còn chỉ học năm ba, thậm chí vẫn đang còn là một con nhộng, hắn lo lắng Vương Ân Thành sẽ tức giận.

Lão Lưu trả bản sơ yếu lý lịch cho trưởng phòng nhân sự, sờ sờ cằm : “Cậu xem lại đi, có thể từ chối được thì làm, nếu không thể không nhận thì cố gắng đẩy qua bộ phận khác, tốt nhất đừng đưa về ban tài chính và kinh tế.”

Trưởng phòng nhân sự rối rắm nói : “Người ta ghi rõ là muốn vào ban tài chính và kinh tế! Cũng không phải tôi muốn là được!” Đang nói điện thoại cố định trên bàn làm việc vang lên, trưởng phòng nhân sự bắt máy, nói hai câu rồi cúp, quay đầu nhìn lão Lưu nói : “Đó đó! Mới vừa nhắc xong! Buổi sáng ngày mốt người ta sẽ trình diện !”

Lão Lưu nhịn không được sự xem thường, đối với ông chủ của mình mắng thầm. . . Đ má.

Bài phỏng vấn Lưu Hằng mới vừa đăng trên trang nhất liền nhận được phản ứng không nhỏ, bộ phận truyền thông quan hệ xã hội của Hoa Vinh Quốc Tế còn gọi điện thoại tới, nói bài phỏng vấn lần này viết rất hay, bên ngoài hưởng ứng rất tốt, tòa soạn báo vất vả rồi, ngày nào đó nhất định sẽ mời ăn cơm.

Vương Ân Thành cũng khách khí, hai đầu điện thoại ngươi tới ta đi giống như đánh thái cực ca ngợi lẫn nhau một hồi rồi mới cúp điện thoại.

Thiệu Chí Văn lại đẩy cửa văn phòng Vương Ân Thành, nhảy vào nói : “Chúc mừng Đại vương! Chúc mừng Đại vương!”

Vương Ân Thành ngước nhìn, trong mắt đầy ý cười : “Mọi người cùng vui mà!”

Thiệu Chí Văn đi tới trực tiếp ngồi xuống, cửa văn phòng cũng không đóng, “Đúng rồi, hồi nãy lão Lưu nói ngày mốt có một thực tập sinh sẽ đến đây.”

“Bộ phận của chúng ta?”

Thiệu Chí Văn : “Đúngvậy! Không phải bộ phận bọn mình em cũng không nói với anh. . .” Nói xong đưa bản sơ yếu lý lịch trong tay cho Vương Ân Thành, Vương Ân Thành cầm lấy, ánh mắt đầu tiên dừng ngay trên tấm ảnh dán trên sơ yếu lý lịch một hồi.

“Biết rồi.”

Sau khi Thiệu Chí Văn ra ngoài, Vương Ân Thành ngồi ở bàn làm việc đọc sơ yếu lý lịch của cậu thực tập sinh sắp đến kia, Trần Lạc Phi, sinh viên năm ba khoa văn đại học G, con trai của một lãnh đạo nòng cốt trong học viện, trước đó đã có hai lần thực tập, một ở đài truyền hình, lần còn lại là tại tòa soạn báo địa phương của N thị, tuổi tuy rằng còn nhỏ, bất quá có hai lần thực tập này coi như cũng đủ rồi.

Vương Ân Thành đọc xong đặt sơ yếu lý lịch lên bàn tiếp tục làm việc.

.

Chu Dịch An chặn trước mặt Vương Ân Thành vào một thời điểm rất đặc biệt, Vương Ân Thành từ tòa soạn báo đi đến một quán ở phía đối diện mua trà sữa, Chu Dịch An cũng vừa mới ngồi xuống định chờ cậu trong quán trà sữa này.

Vương Ân Thành ngồi xuống chỗ đối diện với  Chu Dịch An, nói thẳng : “Tôi còn phải làm việc, anh có cái gì thì nói thẳng, thế nhưng tôi hy vọng đây là lần gặp mặt cuối cùng, có điều gì còn chưa rõ ràng, thì hôm nay hãy giải thích cho rõ đi!”

Chu Dịch An nhìn Vương Ân Thành, khẽ cười, trong mắt có vẻ tự giễu khó nhận biết : “Tôi biết, đây là lần cuối cùng, tối nay tôi sẽ lên máy bay ra nước ngoài, không có lần sau.”

Vương Ân Thành gật đầu : “Vậy anh nói đi.”

Trong quán mở nhạc, giọng Chu Dịch An nghe có hơi mơ hồ, rất nhẹ, trước bàn hắn ngồi đặt một ly trà sữa, đã gọi vài giờ trước, nhưng không uống một chút nào : “Dường như tôi vẫn chưa nói lời xin lỗi với em?” Chu Dịch An nhìn Vương Ân Thành, nhếch môi nói : “Thành thật xin lỗi, Ân Thành, mặc kệ là trong quá khứ hay hiện tại, tôi đều muốn nói một câu xin lỗi với em.”

Vương Ân Thành nhìn Chu Dịch An, không nói gì cả.

Chu Dịch An : “Kỳ thật con người của tôi luôn rất ích kỷ. Thời niên thiếu khốn khổ, mẹ chết ba lại là một tay cờ bạc, thật vất vả mới đậu đại học rồi quen biết em, sau đó vì xuất ngoại du học, cắt đứt mọi liên lạc trong nước, em gặp phải chuyện như vậy, cho dù khôngphải do tôi nhưng vẫn gián tiếp có liên quan đến tôi, tôi không thể tránh khỏi trách nhiệm. Cho nên, vô cùng xin lỗi em.”

Vương Ân Thành tiếp tục trầm mặc không nói gì.

“Sau khi về nước gặp lại em, tôi thừa nhận mình vẫn còn rung động đối với em, lừa dối rằng mình độc thân, cho dù sau đó có cùng Lưu Hằng chia tay, thậm chí tôi còn hoài nghi em vì trả thù tôi, mới cố ý tiếp cận Lưu Hằng.”

Vương Ân Thành đột nhiên cắt ngang lời hắn : “Nếu chỉ nói một câu xin lỗi, như vậy đã đủ rồi, tôi còn phải làm việc, đi trước đây.” Vương Ân Thành nói xong liền đứng dậy.

Chu Dịch An cũng không ngăn Vương Ân Thành, hắn nhìn Vương Ân Thành cầm ly trà sữa đẩy cửa kính của quán đi ra ngoài, tiếp đó băng qua lối đi bộ đến phố đối diện, cuối cùng hoàn toàn biến mất trong tầm mắt.

Chu Dịch An giơ tay lên vuốt mặt, ánh mắt chậm rãi đỏ lên, hắn cũng không biết vì sao hôm nay mình muốn tới đây gặp Vương Ân Thành, nhưng giống như có sự thôi thúc nơi sâu thẳm trong tâm hồn, trước khi đi nhất định phải nhìn thấy Vương Ân Thành một lần, nói với cậu vài câu.

Hắn đột nhiên nhớ tới cảnh tượng lúc xuất ngoại năm đó mình nói lời từ biệt với Vương Ân Thành trong cảnh tuyết rơi, hắn mang theo rất ít hành lý mặc áo len nhìn Vương Ân Thành, nói : “Ân Thành, tôi phải đi rồi, hãy tự chăm sóc chính mình cho tốt!”

Vương Ân Thành nhìn hắn gật đầu, nói : “Anh cũng vậy!”

Chu Dịch An không ôm Vương Ân Thành, hắn nghĩ mối quan hệ với Vương Ân Thành cuối cùng cũng chỉ như vậy, nói chia tay có lẽ rất tàn nhẫn, hay là không cần nói, sau khi xuất ngoại thì cắt đứt liên lạc là có thể chứ gì? ! Chu Dịch An và Vương Ân Thành nhìn nhau vài giây, cả hai người không ai lên tiếng.

Cuối cùng Chu Dịch An mở miệng, trong hơi thở toát ra làn khói trắng : “Tôi đi đây.”

Ánh mắt Vương Ân Thành khi đó đột nhiên chợt hồng, há miệng thở dốc, nhưng vẫn không nói bất cứ điều gì, chỉ thốt lên : “Ừm.”

Chu Dịch An nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng cố nhớ lại biểu cảm trên mặt Vương Ân Thành lúc ấy, nhưng mà đã lâu lắm rồi, hắn chỉ nhớ rõ đó là vào mùa đông, mình và Vương Ân Thành ở trong sân trường nói lời từ biệt, ánh mắt Vương Ân Thành lúc ấy đột nhiên chợt đỏ, nhưng biểu hiện cụ thể là gì thì hắn thật sự nghĩ không ra.

Lâu lắm rồi, thật sự đã rất lâu.

Vào thời điểm kia Vương Ân Thành có lẽ đã biết kết quả của bọn họ chăng! ? Biết hắn sau khi xuất ngoại hai người sẽ mất liên lạc? Đúng vậy, cho tới bây giờ Vương Ân Thành là một người rất thông minh, biết hắn ích kỷ hẹp hòi cũng hiểu lý tưởng của hắn. . . Nhưng nếu như đã biết rõ như vậy, vì sao năm đó vẫn đáp lại sự theo đuổi của hắn?

Vương Ân Thành, Vương Ân Thành. . . Chu Dịch An cong môi nở nụ cười tự giễu, khi mở mắt ra, đáy mắt vằn đỏ. . . Mình xứng đáng bị như vậy, thật sự xứng đáng!

Năm đó có một người tốt như vậy, chính mình lại bỏ qua, giờ khi muốn quay đầu, thì người kia sớm đã không còn ở nơi đó.

Chu Dịch An lên máy bay vào ban đêm, cũng giống như khi về nước, mang theo rất ít hành lý, một cái vali và một cặp đựng hồ sơ.

Sau khi vào chỗ ngồi Chu Dịch An vẫn luôn nhắm mắt, vị trí của hắn cạnh lối đi, bên cạnh thường xuyên có người đi qua, còn thêm tiếp viên hàng không đi tới chào hỏi, nhắc nhở Chu Dịch An hiện tại tốt nhất không nên ngủ, chờ máy bay lên tới độ cao ổn định mới nghỉ ngơi, xin hãy kiên nhẫn một chút.

Chu Dịch An lắc đầu nói mình không ngủ, chỉ nhắm mắt suy nghĩ một chút, tiếp viên hàng không nở nụ cười chuyên nghiệp gật đầu rời đi.

Ở hàng ghế cách lối đi với hàng của Chu Dịch An là một đôi tình nhân, cậu thanh niên nắm tay cô gái, hai người rúc vào nhau, với góc nhìn của Chu Dịch An chỉ có thể trông thấy khuôn mặt của cậu thanh niên.

Cô gái ngồi ở phía trong hỏi : “Anh thật sự không hối hận chứ? Hiện tại nếu anh hối hận vẫn còn kịp đó! Muốn nhảy xuống từ máy bay đã cất cánh là không thể !”

Chàng trai cười : “Nói nhăng nói cuội gì đấy? !”

Cô gái : “Bỏ qua công việc tốt như vậy xuất ngoại theo em học một trường đại học tầm thường, anh thật sự không hối hận chứ?”

“Àh, quả thật đang rất hối hận !” Chàng trai nghiêm mặt nói.

Cô gái không lên tiếng, chàng trai đột nhiên cười nói : “Bất quá công việc có thể tìm lại được, vợ thì biết tìm nơi đâu được chứ! ? Được rồi được rồi, dong dài nãy giờ em không phiền nhưng anh thì có đấy, lát nữa đừng hỏi anh nữa nhé ! Hỏi nữa là anh nhảy máy bay thật đấy!”

Cô gái ôm cánh tay chàng trai cười khanh khách.

Chu Dịch An thu hồi tầm mắt, cảm thấy trong lòng hoảng hốt, hắn hít sâu một hơi, móc di động từ trong túi ra, định trước khi tắt máy gởi cho Vương Ân Thành tin nhắn cuối cùng.

Hắn soạn tin 【Ân Thành, anh phải đi rồi, hẹn gặp lại, chúc em hạnh phúc! 】 Xong rồi ngồi nhìn màn hình, cuối cùng xóa đi từng chữ một, tắt máy, để di động vào vị trí cũ.

Hắn nghĩ Vương Ân Thành không quan tâm tới việc hắn ra đi, lời chúc cứng ngắc như vậy nói cho ai nghe đây?

Đi thôi, thật sự không cần gặp lại, ngay cả nhớ mong cũng không có, chẳng có ai nhớ đến hắn, chỉ một mình theo đuổi cuộc sống nhạt nhòa, vẫn mãi là người đứng bên lề, một khách qua đường vội vã.

Dù sao, hắn vẫn là Chu Dịch An ích kỷ hẹp hòi luôn chạy theo tiền đồ.

Vương Ân Thành từ chối ở lại nhà Lưu Hằng, Bánh Đậu ra vẻ bi thương buồn bã, nhưng khi Vương Ân Thành nói mình vẫn sẽ đến đón nhóc tan học, buổi tối vẫn sẽ cùng nhóc ngủ chung một giường, Bánh Đậu liền tỏ vẻ, vậy còn được!

Dù sao nhóc cũng đâu thiếu gì! Quả cam lớn vẫn dẫn theo quả cam nhỏ, là người một nhà!

Bởi vì lí do công việc nên chiều nay Vương Ân Thành không thể đi đón Bánh Đậu, Bánh Đậu chẳng những không có biểu hiện mất hứng, ngược lại còn rất thông cảm cho Vương Ân Thành. Lưu Hằng cảm thấy hơi bất ngờ, con trẻ khi nào thì đổi tính, dò hỏi mới biết được, thì ra bạn nhỏ Diệp Phi gần đây không được như ý, Bánh Đậu so sánh mình và cậu ta một hồi, cảm thấy mình vẫn rất hạnh phúc, vì thế yêu cầu cũng giảm bớt đi.

Lưu Hằng vừa lái xe vừa nhìn Bánh Đậu qua kính chiếu hậu, phòng đã quét dọn sạch sẽ, thậm chí hai cha con cũng đã thông đồng với nhau, kết quả cuối cùng chỉ với một từ “Không” của Vương Ân Thành đã khiến cho mọi chuyện chuẩn bị lúc trước đều trở thành thừa thãi, nhóc con không cảm thấy gì, ngược lại anh rất buồn bực.

Lưu Hằng vừa lái xe vừa hỏi : ” Lúc trước lời ba ba nói con quên rồi sao? Quả cam không ở lại, con cũng đồng ý?”

Bánh Đậu ngồi ở băng sau nói : “Có điều quả cam nói cảm thấy không tiện a! Hơn nữa ba đã đồng ý buổi tối sẽ đến ngủ với con! Cũng sẽ làm đồ ăn ngon cho con, còn tắm rửa cho con nữa!”

Lưu Hằng dừng vài giây không lên tiếng, cuối cùng buồn rầu hỏi : “Vậy ba ba thì sao?”

“A?” Bánh Đậu ngơ ngác nhìn Lưu Hằng lái xe ở đằng trước, “Sao là sao?”

“Con đã đồng ý với ba ba sẽ dụ quả cam trở về, hiện tại quên hết rồi sao?”

“Cho dù quả cam không ở nhà của chúng ta, ba vẫn sẽ từ sáng tới tối đều ghé qua, có gì khác đâu?”

Lưu Hằng cảm thấy thất bại, dù sao Bánh Đậu vẫn là trẻ con, vì thế nói : “Quả cam là mẹ của Bánh Đậu, thế nhưng ba ba Bánh Đậu thì sao? Quả cam có quan hệ như thế nào với ba ba Bánh Đậu?”

Bánh Đậu trả lời rất nhanh : “Quả cam là ma ma, ba ba cùng ma ma và tiểu quả cam phải ở cùng nhau !”

Lưu Hằng đối với câu trả lời của Bánh Đậu rất hài lòng, vừa lái xe vừa hướng dẫn từng bước : “Nhưng mà hiện giờ quả cam chính là ma ma của Bánh Đậu, ba mẹ Bánh Đậu không ở chung.”

Trong đầu Bánh Đậu chợt lóe, đột nhiên giống như hiểu được gì đó, nắm tay nhỏ vung lên trên không trung : “Quả cam không thích ba ba đúng không?”

Lưu Hằng đột nhiên cảm thấy bi thương, con trai thông minh chứng tỏ gien di truyền rất tốt, nhưng nói trắng ra như vậy thật sự là chọc đến nỗi đau của Lưu Hằng : “Ừm!”

Bánh Đậu hơi cong khóe miệng, ngay từ đầu rất kinh ngạc, nhíu mày, sau đó trong đầu suy nghĩ, rất nhanh liền kịp phản ứng. Đúng vậy! Ba ba và ma ma chẳng phải là bởi vì tình cảm không tốt đó sao? Thì ra là quả cam không thích ba ba nha!

Bánh Đậu rất nghiêm túc hỏi : “Vì sao quả cam không thích ba ba? Ba ba làm sai chuyện gì sao?!”

Lưu Hằng lái xe, thầm nghĩ sai lầm lớn nhất ba làm ra năm đó chính là không gặp được quả cam lớn của con!

Lưu Hằng lúc này thật sự không biết nên nói như thế nào cùng con, bất quá cũng may anh kịp phản ứng rất nhanh, Bánh Đậu đã đáp ứng sẽ không hỏi chuyện năm đó, vì thế nói : “Không phải đã đồngý với ba ba không hỏi chuyện trước kia sao?”

Bánh Đậu nhếch mép hừ một tiếng, kiêu ngạo nói : “Không cho hỏi thì thôi, quả cam không thích ba ba con mới không thèm quan tâm đâu! Dù sao quả cam thích Bánh Đậu là đủ rồi!”

Lưu Hằng : “. . .”

Lưu Hằng đưa Bánh Đậu về nhà, sau đó phải đến công ty, đồ ăn hôm nay do bảo mẫu làm, Bánh Đậu ăn vài miếng rồi thôi, ngồi trên ghế sa lông mở TV xem, chờ Vương Ân Thành lại đây tắm rửa cho nhóc.

Lưu Hằng ngồi ở bên cạnh nhìn Bánh Đậu, rốt cục ôm con ngồi lên chân của mình, Bánh Đậu ngước cổ nhìn Lưu Hằng, Lưu Hằng hỏi : “Con không muốn quả cam trở lại sao?”

Bánh Đậu đương nhiên vẫn hy vọng Vương Ân Thành trở về, vì thế gật đầu, “Nhưng chẳng phải quả cam không muốn trở về sao?”

“Ma ma nói không trở lại con cũng đồng ý?”

Bánh Đậu vô tội nhìn Lưu Hằng : “Có điều nếu ba ba cũng không có cách, thì con còn có thể làm được gì đâu?”

Lưu Hằng sửng sốt, lời giống như của Bánh Đậu chợt lóe lên trong đầu Lưu Hằng, ầm vang như tiếng sấm, khiến anh hoàn toàn tỉnh táo!

Đúng vậy! Anh muốn theo đuổi Vương Ân Thành, chỉ bởi vì giữa mình và Vương Ân Thành có một Bánh Đậu, nên hy vọng dùng Bánh Đậu buộc Vương Ân Thành dừng bước, Vương Ân Thành yêu con, nhưng căn bản không hề yêu Lưu Hằng mình, vậy anh dùng Bánh Đậu trói buộc Vương Ân Thành có ích lợi gì đâu? ! Vương Ân Thành chỉ biết nhìn Bánh Đậu đáng yêu thông minh nhu thuận, trong mắt chỉ có Bánh Đậu, căn bản không có Lưu Hằng!

Lúc Vương Ân Thành tới Lưu Hằng vẫn chưa đi, Bánh Đậu ngồi trên ghế sa lông chờ đến độ mất kiên nhẫn, nằm trên ghế lăn qua lăn lại, món đồ chơi kim cương biến hình ném ở bên cạnh, chơi được một lát thì chán.

Lưu Hằng mở cửa cho Vương Ân Thành, đứng ở huyền quan nhìn Vương Ân Thành xoay người đổi giày, Bánh Đậu chạy lại, reo lớn một tiếng “Quả cam” hai tay đã vươn ra quàng quanh cổ Vương Ân Thành.

Vương Ân Thành đổi giày xong thẳng thắt lưng ôm Bánh Đậu đi vào, cười cười nhìn Bánh Đậu : “Hôm nay ở trường có ngoan hay không?”

“Rất ngoan !” Bánh Đậu gật đầu lay động cái đuôi.

Vương Ân Thành ôm Bánh Đậu đặt lên ghế sa lông, thu dọn vài món đồ chơi bên cạnh để lên bàn trà, Bánh Đậu dậm chân trên ghế sa lông, đứng sát vào Vương Ân Thành, “Đi tắm đi tắm!”

Lưu Hằng đi tới, nói vớiBánh Đậu : ” Để Ba ba nói với quả cam vài câu.”

Bánh Đậu không lên tiếng, nhìn nhìn Lưu Hằng rồi lại nhìn quả cam lớn của mình, gật gật đầu.

Lưu Hằng dẫn Vương Ân Thành đến ban công, trong lòng thoáng có chút phiền não, nhất là từ lúc chính mình tỉnh ngộ lại không nên có ý đồ dùng Bánh Đậu làm khó Vương Ân Thành, giờ phút này anh đặc biệt muốn hút thuốc, nhưng lại sợ Vương Ân Thành ghét mùi khói thuốc.

Vương Ân Thành đi đến ban công nhìn Lưu Hằng, Lưu Hằng nói thẳng : “Cậu vẫn nên đến đây đi, ở trong phòng khách, cùng với Bánh Đậu, chẳng có gì là không tiện cả.”

Vương Ân Thành lắc đầu : “Không đâu, cho dù có tiện đi chăng nữa, nhưng trước đó chúng ta cũng đã nói, sẽ không bởi vì con mà có nhiều liên quan với nhau.”

“Chẳng lẽ cậu không cảm thấy việc cả hai chúng ta không liên quan gì với nhau là chuyện không thể sao?” Lưu Hằng hỏi lại Vương Ân Thành.

Vương Ân Thành gật đầu : “Quả thật không có khả năng hoàn toàn không có, nhưng anh có cuộc sống của mình, tôi có cuộc sống của tôi, vì Bánh Đậu mà hoàn toàn bỏ qua cuộc sống của cả hai thì không hợp lắm, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cả hai đều cảm thấy chán ghét.”

“Vương Ân Thành!” Lưu Hằng ngay khi Vương Ân Thành nói xong đột nhiên nhìn cậu, biểu tình nghiêm túc hơn hẳn bình thường, anh cảm thấy bản thân mình đã chờ không nổi nữa !

Anh không có cách nào làm giống như Lục Hanh Đạt khuyên là phải kiên nhẫn vạn phần lẳng lặng chờ đợi con mồi, từ lần gặp mặt đầu tiên cho đến hiện tại, Lưu Hằng nhìn thấy Vương Ân Thành số lần càng nhiều, chỉ biết cảm giác tim đập ngày càng mạnh, rất rõ ràng, anh nghĩ số thời gian ở cùngVương Ân Thành càng nhiều, thì số lần Lưu Hằng xuất thần khi làm việc ở công ty việc sẽ thường xuyên hơn, lúc lấy lại tinh thần trong đầu đều là hình ảnh của Vương Ân Thành, vẻ thản nhiên tươi cười của Vương Ân Thành, hình ảnh Vương Ân Thành im lặng cúi đầu lẳng lặng đứng chờ cùng anh!

Căn bản không có cách nào suy nghĩ ra cách hợp lý để theo đuổi, khi đối mặt với Vương Ân Thành không giống như với những người khác, có thể lạnh nhạt cò kè mặc cả.

Nếu có thể bình tĩnh theo đuổi Lưu Hằng, anh nhất định sẽ lựa chọn phương pháp kia, nhưng hiện tại chỉ cần ở cùng Vương Ân Thành, toàn bộ đầu óc Lưu Hằng đều không biết nên nói gì, xử sự ra sao để theo đuổi hay phải làm như thế nào khiến cậu vui vẻ!

“Vương Ân Thành, cậu có thể vào ở, không đơn giản là bởi vì Bánh Đậu thích hay ỷ lại vào cậu. . .” Cơ bắp toàn thân Lưu Hằng đều co rút đến cứng ngắc, anh nắm chặt tay, rốt cục nói : “. . . Mà bởi vì tôi cũng thích em!” Lưu Hằng nói xong mấy từ cuối cùng. . . kia thì vẫn luôn nhìn Vương Ân Thành, biểu cảm củaVương Ân Thành không thấy bất cứ gợn sóng nào, chỉ có mày nhướn cao, biểu hiện hơi bất ngờ, còn những mặt khác đều rất bình thường.

Lòng bàn tay Lưu Hằng đầy mồ hôi, không rõ Vương Ân Thành tại sao có thể trấn định như vậy, em ấy không tin lời mình nói? Hay là trước đó chính mình biểu hiện quá rõ ràng, em ấy đã phát hiện ra? !

Vương Ân Thành nhìn thẳngLưu Hằng, “Anh thích tôi?”

Lưu Hằng gật đầu, sau lưng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, trực giác mách bảo biểu tình cùng giọng điệu của Vương Ân Thành không đúng lắm, nhưng anh lại không nói ra được không đúng ở chỗ nào.

“Đến mức có thể xem nhẹ bốn năm ở cùng Chu Dịch An? !”

Lưu Hằng sửng sốt, rất nhanh kịp phản ứng điều đó là nói chính mình! Bởi vì Vương Ân Thành và Chu Dịch An chỉ kéo dài hơn một năm!

“Em đã biết?” Sau lưng Lưu Hằng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

“Phải, tôi biết, ngày Chu Dịch An về nước vừa vặn gặp tôi ở sân bay, đi đón hắn chính là anh.”

Lưu Hằng nhìn Vương Ân Thành, không biết nên nói cái gì, Vương Ân Thành căn bản không thích anh, chỉ yêu Bánh Đậu, trong lòng chỉ có mình Bánh Đậu. Anh vào năm ba mươi tuổi trông giống như một tên ngốc tỏ tình với một người đàn ông, tuy rằng không trực tiếp bị cự tuyệt, nhưng kết quả so với bị cự tuyệt còn thảm thiết hơn gấp trăm ngàn lần!

Buổi tối Vương Ân Thành tắm rửa cho Bánh Đậu, hai người ngồi trong bồn tắm lớn chơi với bọt xà phòng, toàn thân Bánh Đậu ngay cả mông nhỏ đều được xát sữa tắm, cả người đều là mùi cam thơm ngọt.

Hai cha con náo loạn chơi trong chốc lát, Vương Ân Thành ôm Bánh Đậu trở về phòng, Lưu Hằng đã quay về công ty, hai ngọn đèn trong đại sảnh được bật sáng, cửa sổ sát đất mở một bên, thoang thoảng mùi thuốc lá.

Bánh Đậu được Vương Ân Thành ôm vào trong ngực, nhìn dưới lầu, nói : “Ba ba đi rồi!”

Vương Ân Thành ừ một tiếng, ôm con về phòng.

Quả cam lớn và quả cam nhỏ cùng nằm trên giường, đầu dựa vào nhau.

Trên thân thể hai người người đều là mùi cam, Bánh Đậu hít hít mũi, tay nhỏ nắm hờ đặt ở ngực Vương Ân Thành, nhắm nửa con mắt, thanh âm mềm mại : “Quả cam lớn, ba không thích ba ba sao?”

Vương Ân Thành sửng sốt, không nghĩ tới Bánh Đậu sẽ hỏi vấn đề này, cậu sờ sờ mặt con, không trả lời.

Bánh Đậu tiếp tục : “Kỳ thật ba ba rất tốt, tuy mới nhìn có vẻ hung dữ, cũng không thích cười, nhưng thật sự tốt ! Bạn học trong nhà trẻ cơ hồ đều do mẹ hoặc là ông bà đưa đón, chỉ có con là được ba ba phụ trách. Ba ba rất tốt a, nấu cơm cho con ăn dạy còn nhận biết mặt chữ, chưa bao giờ bắt con học những thứ mà con không thích, thật đó! Con người ba ba rất tốt. Chỉ có đôi khi sẽ phạt con quỳ bàn phím, còn  đánh vào mông!” Thanh âm Bánh Đậu mềm nhũn, trẻ con đầu dính gối bất tri bất giác liền ngủ mất, cánh mũi thở phì phò.

Vương Ân Thành đắp chăn cho Bánh Đậu, lẵng lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khi ngủ của Bánh Đậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui