Ở tầng cao nhất của chung cư cao cấp Đài Loan, có một người tay phải cầm điếu thuốc, tay trái cầm ly rượu. Người ấy mặc áo sơ mi trắng cởi 2 nút áo, lộ khuôn ngực săn chắc. Đầu tóc rồi bù vì mới vừa ngủ dậy. Đó là Lương Nhật.
Bây giờ đã là 8 giờ tối rồi. Từ ngày trở về đây, hắn ta chỉ ngủ. Ngủ từ sáng cho đến tối. Hắn chỉ muốn ngủ để quên đi tổn thương trong lòng. Để dừng có suy nghĩ vẩn vơ lại hối hận quay về bên Lâm Tôn.
Hắn đưa thuốc lên miệng rít một hơi thả ra làn khói trắng xóa rồi lại đưa ly rượu lên miệng uống. Đắng chát.
Lương Nhật không có thói quen hút thuốc. Chỉ Lâm Tôn có.
Lương Nhật không có thói quen uống rượu. Chỉ Lâm Tôn có.
11 năm qua ở cạnh Lâm Tôn, thói quen của hắn cũng ăn sâu vô máu cậu rồi. Cậu quen nhìn bóng lưng Lâm Tôn thì suy nghĩ sẽ rút điếu thuốc ra hút. Lâm Tôn khi không vui hay hưng phấn thì sẽ uống rượu.
Còn cậu, cậu là mẫu hình thanh niên khỏe mạnh, nụ cười ấm áp.
Hồi trước cậu hay đeo kính, nhưng vì hắn ta nói cậu đeo kính ngốc chết đi được. Thế là không mang nữa. Khi nào cần thiết mới lấy ra đeo.
Lương Nhật tựa đầu vào cửa kính, ngắm nhìn Đài Loan. Nhộn nhịp, ồn ào, lộng lẫy. Thể xác Lương Nhật ở đây nhưng tâm hồn đã chết ở Thượng Hải rồi.
Chuông điện thoại vang lên. Lương Nhật nghe máy.
- Alo, tôi đây.
- Lương tổng, tôi đã đón 2 người bạn của ngài về khách sạn rồi, có gì dặn dò không ạ?
- Không có, anh làm tốt lắm.
Lương Nhật cúp máy. Lương tổng. Cậu được người ta gọi là Lương tổng. Đúng rồi, đây là Đài Loan mà, có phải Thượng Hải đâu. Đây là thế giới riêng của cậu với chuỗi nhà hàng, khách sạn cao cấp nhất. Thế giới chỉ có Lương tổng, không còn là Lương trợ lý nữa.
Nhưng mà, thế giới này của cậu lại không có hắn ta.
Lương Nhật ôm mặt nức nở khóc. Đúng rồi, phải khóc, khóc cho đau khổ 11 năm trời này qua đi. Phải khóc cho thoải mái, không nặng lòng nữa. Khóc rồi lại mạnh mẽ mà làm Lương tổng. Khóc rồi sẽ chẳng còn bận tâm ở Thượng Hải có con người làm cậu khổ đau.
Đài Loan - Thượng Hải, tưởng thật xa cũng thật gần.
Đài Loan - Thượng Hài, có trái tim đang rỉ máu.
Đài Loan - Thượng Hải, có 1 người chấp nhận buông tay.
~
Thượng Hải có 1 tên điên cuồng uống rượu. Hắn ra viện rồi, Cảnh Du và Ngụy Châu cũng đi du lịch rồi. Lương Nhật thì bỏ hắn ra đi rồi. Xung quanh hắn, những người hắn cần, người yêu hắn cũng rời bỏ hắn mà đi.
Hắn vóc ngược chai rượu mà uống. Đầu óc quay cuồng. Hết rượu rồi, hắn choạng vạng đứng dậy đi tìm rượu. Cả tủ rượu uống gần hết rồi. Hắn trầm mặc cầm chai rượu lên. Rồi lại phát tiết quăng xuống đất, vỡ tan.
Hắn đập phá, quăng hết những chai rượu xuống đất, chưa thỏa mãn, hắn lại hươ tay ở bàn làm việc, máy tính, bàn phím, hồ sơ đều văng xuống đất. Hắn xô ngã cái bàn, bỗng nghe tiếng thủy tinh vỡ.
Là khung hình. Là tấm hình Lương Nhật và hắn chụp ngày công ty chính thức hoạt động. Hai chàng trai tiêu soái, khuôn mặt đầy vẻ tự tin. Nụ cười Lương Nhật lại tỏa nắng.
Lâm Tôn cầm lên, ôm vào người. Thủy tinh vỡ cắt vào tay hắn chảy máu. Hắn mặc kệ, giờ phút này hắn không thấy đau.
Hắn ngồi xuống đất, ôm tấm hình khóc như đứa trẻ.
Là hắn vô tâm, hắn tàn nhẫn, hắn đã làm tổn thương Lương Nhật.
11 năm qua hắn chán ghét cái tình cảm nhen nhóm trong lòng hắn. Hắn nghĩ hắn bệnh hoạn. Hắn yêu con trai. Hắn biết Lương Nhật yêu hắn chứ, nhưng hắn không thừa nhận. Hắn trốn tránh. Hắn ngủ với bao cô gái chỉ để che giấu bản thân. Nhưng ngủ với các cô ta, hắn không hứng thú. Việc của hắn làm với Ngụy Châu vì hắn thấy thú vị, hắn muốn đùa giỡn, hắn thích Ngụy Châu bởi cậu ta ưa ngạnh, hay chống đối nhưng trong lòng hắn, hắn yêu Lương Nhật từ lúc cậu ta ngồi cùng hắn.
Lâm Hoàn đứng bên ngoài nhìn thấy tất cả, đi khéo léo qua những mảnh vỡ mà lại ngồi gần hắn.
- Anh hai, anh sao vậy? Tay anh chảy máu rồi?
Lâm Hoàn cầm lấy tay hắn, bị hắn đẩy ra.
- Anh không đau, em đi ra đi.
- Tại sao lại không đau, máu ra nhiều lắm.
- Máu ra nhiều thì sao, cũng không đau. Lương Nhật 11 năm qua chịu bao nhiêu vết thương lòng có lẽ còn đau hơn.
Hắn ta im lặng, mắt vẫn rơi lệ.
- Lâm Hoàn, anh muốn Lương Nhật lại gọt táo cho anh ăn. Cậu ta muốn ăn bao nhiêu hạt dẻ anh cũng sẽ mua. Anh từng hứa sẽ dắt cậu ta ăn hạt dẻ to nhất ở nhà hàng sang trọng nhất. Lâm Hoàn, anh phải làm sao đây?
Hoàn Hoàn ôm lấy hắn, hắn bật khóc, cứ nức nở mãi rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Đêm đó hắn mơ thấy được nhìn thấy Lương Nhật ở văn phòng, ngồi bắt chéo chân trên ghế Giám đốc nhìn hắn, không quên mỉa mai: " Đến giờ này mới tới hay sao".
Lương Nhật sau vài ngày ngủ cũng đã tỉnh táo rồi, lại quay về khảo sát các nhà hàng, khách sạn của mình. Lương Nhật có tổng cộng 11 cái nhà hàng từ bình dân đến cao cấp, số khách sạn thì chỉ có 8 cái thôi nhưng đều là khách sạn 4 và 5 sao.
Ngụy Châu và Cảnh Du rất may mắn được ở trong khách sạn 4 sao có tiếng nhất ở Đài Loan của Lương Nhật.
Đang kiểm tra lại các thông số báo cáo, các hạng mục mới cũ thì có điện thoại gọi đến
- Alo, tôi là Lương Nhật đây.
- Tôi, Cảnh Du. Anh có thể thu xếp giúp tôi 1 nhà hàng để cầu hôn không?
- Không thành vấn đề, tối nay sẽ có tài xế đến đón 2 cậu. Tầng 89 nhé.
Lương Nhật cúp máy, cười khẩy. Tối nay có chuyện hay để xem rồi.
Lương Nhật gọi cho quản lý nhà hàng thu xếp tốt cho Cảnh Du. Còn nói với họ tối nay sẽ đến ăn tối ở đó, chuẩn bị cho hắn 1 bàn trong góc khuất là được.
Lương Nhật đến trước Cảnh Du và Ngụy Châu, một mình nhâm nhi chai rượu vang được ủ từ thập kỉ trước. Hơi rượu cay nồng đánh thức vị giác của hắn. Hắn bảo nhà bếp là thịt bò nấu với hạt dẻ. Đó là món đặc biệt ở nhà hàng tầng 89 này của hắn.
Món ăn được bưng lên, hắn từ từ thưởng thức. Hôm nay hạt dẻ rất ngon, rất to. Thịt bò lại rất mềm. Ngày hôm nay hắn có thể ăn hạt dẻ to nhất trong nhà hàng sang trọng nhất, nhưng lại thấy thiếu. Thiếu con người ở Thượng Hải kia.
Ăn uống không phải chỉ có hương vị mà quan trọng là còn phải ăn cùng ai.
Những năm đầu khởi nghiệp thật khốn khổ, hắn và Lâm Tôn chỉ ăn tạm bợ rồi làm việc. Nhưng mà những món ăn ngày đó thì lại ngon. Bởi vì được ăn cùng nhau. Còn hôm nay món ăn đặc biệt như thế nào thì cũng như uống nước lã, nhạt tuếch.
Đang vẩn vơ suy nghĩ, chợt đèn tắt. Lương Nhật giật mình nhìn theo ánh sáng duy nhất ở phía cửa kính. Cảnh Du cầu hôn Ngụy Châu.
Khung cảnh này với Lương Nhật chắc cả đời khắc ghi trong lòng. 2 người đàn ông, 2 người họ yêu nhau. Khi ở gần 2 cậu ta, hắn ta cảm giác được họ là thẳng nam, không có chút đồng tính nào cả. 2 người họ cũng không bị cuốn hút theo đàn ông. Họ chỉ là "hút" lại với nhau.
Họ là con trai, họ không yêu đàn ông, nhưng họ yêu nhau. Họ chấp nhận không hề hối hận, không vương luyến tiếc mà trọn đời yêu nhau, bên nhau.
Lương Nhật à, sao lại trở về Đài Loan này đây? Quay về để làm Lương tổng ư? Hay quay về để trốn tránh đây? Mọi thứ đều không phải, chỉ là người Thượng Hải kia muộn màng mà chấp nhận tình yêu của cậu mà thôi. Đến lúc cậu buông rồi hắn lại nắm.
Nắm lại được rồi thì sao đây?
Đoạn thanh xuân kia của hắn, ai tìm lại cho hắn đây.