- Này, cậu nói xem, chúng ta nên tặng gì cho Cát Cát đây?
Ngụy Châu tay vân vê cục Rubic vừa cất tiếng hỏi Cảnh Du.
Cảnh Du là đang không quan tâm mà làm đồ ăn. Phiền nhất đang làm việc này mà hỏi chuyện khác. Rất phân tâm.
- Tặng gì chẳng được.
- Này, ngừng tay xíu đi, chúng ta nói chuyện một chút.
Cảnh Du là đang sắp các há cảo làm sẵn vào xửng hấp. Lười nấu cơm thì chỉ có thể làm vậy thôi. Có chút bực dọc. Cậu ta cởi tạp dề ngồi cạnh Châu Châu.
- Rồi, nói đi.
Ngụy Châu xoay người, mặt đối mặt với Cảnh Du, 2 tay để trên đùi cậu ta.
- Tặng gì bây giờ? Ngày mốt là đám cưới rồi.
- Đi phong lì xì là được rồi. Không phải đều là vậy sao?
- Đừng có cổ hủ như vậy. Tôi là muốn cái gì đó thật đặc biệt.
- Vậy thì đi phong lì xì 1314
- Cảnh Du, cậu có thấy cậu nhàm chán quá không?
- Vậy đi phong lì xì 9999.
Ngụy Châu lắc đầu, bĩu môi đi ra khỏi nhà bếp. Cảnh Du ngơ ngốc nhìn theo. Tự hỏi trong lòng, ây dô, nói gì sai sao? Bình thường đều là đi phong bì sao? Sao lại dỗi.
Há cảo làm xong đặt trên bàn, Cảnh Du đi tìm Ngụy Châu. Không có trong phòng khách, phòng ngủ cũng không, không có trong nhà tắm. Cậu ta đi đâu nhỉ? Sao đi mình lại không biết.
Cảnh Du lấy điện thoại gọi cho Ngụy Châu. Điện thoại lại bỏ ở nhà. Đi ra chổ để giày thì giày vẫn còn ở nhà, không mất đôi nào. Cảnh Du bắt đầu bối rối. Cậu ta đi chân không ah?
Một lúc sau nghe tiếng đàn trong phòng làm việc cũng là phòng ngủdành cho khách của bọn họ. Cảnh Du mở cửa đi vào.
Ngụy Châu ngồi trên giường, kế bên là bộn bề giấy, viết chì, cậu ta ôm đàn gãy gãy giai điệu gì đó, rồi ư hử tạo lên tiếng hát. Cậu muốn viết 1 bài hát dành cho Cát Cát. Muốn tặng cô món quà tinh thần độc nhất vô nhị.
Cảnh Du tựa cửa, đứng khoanh tay nhìn Ngụy Châu chăm chú làm việc. Thần thái lúc này của Ngụy Châu quả nhiên rất hút mắt Cảnh Du, rất quyến rũ, rất gợi tình. Nhìn đầu Châu Châu cúi xuống, sau cặp kính là hàng lông mày dài, hơi thưa, cậu đã nhìn suốt thời gian qua cũng không chán. Mái tóc đen đung đưa theo cái đầu lúc lắc gật gù theo điệu nhạc. Người trước mắt Cảnh Du bây giờ, chính là người khiến trái tim cậu bị đổ gục mấy năm về trước.
Ngụy Châu quả nhiên chỉ cần có cảm hứng, có thể "phiêu" theo xúc cảm mà hoàn tất bài nhạc chỉ trong 1 tiếng đồng hồ. Bụng bây giờ bắt đầu "biểu tình" rồi, cơn đói bắt đầu tấn công. Châu Châu ngẩng đầu lên thấy Cảnh Du đứng tựa cửa, im lặng nhìn mình. Đứng bất động, không chớp mắt, không di chuyển. Ngụy Châu ngồi trên giường giơ tay lên hươ hươ cánh tay ra dấu cho Cảnh Du nhưng cậu ta vẫn không phản ứng.
Châu Châu bỏ đàn xuống, chậm rãi tiến lại phía Cảnh Du, đưa đầu sang trái, đưa đầu sang phải mà nhìn cậu ta. Bất chợt, Cảnh Du nhào vào người Châu Châu đè cậu ta xuống sàn mà hôn say đắm. Ngụy Châu vì đói mà không có hứng thú, thúc đầu gối lên mà chạm vào nơi yếu ớt của Cảnh Du. Không mạnh nhưng đủ gây sát thương.
Hành động của Cảnh Du dừng lại, 2 tay ôm lấy đũng quần, ngã vật qua 1 bên lăn qua lăn lại.
- Đau quá! Bảo bối, đau chết anh rồi.
- Cho chết. Chừa cái tật phát tiết lung tung.
Cảnh Du nhăn nhó mặt, mắt rơm rớm nước mắt. Là rất đau đó. Châu Châu, cậu không cần xài nữa hay sao.
Ngụy Châu mặc kệ Cảnh Du quằn quại mà đi vào bếp. Trên bàn còn 1 dĩa há cảo nóng hổi. Cậu hơi ngạc nhiên. Đáng lẽ phải nguội rồi chứ. Kế bên dĩa há cảo còn có chén nước chấm ớt xí muội trong có vẻ rất ngon. Yết hầu Ngụy Châu khẽ động, cậu tiến tới gắp ăn liên tục.
- Này, chừa anh với.
Cảnh Du nhăn nhó bước ra, tay vẫn xoa xoa vào chổ cấm địa. Ngụy Châu bất giác ngừng đũa.
Cảnh Du đi đến nhìn đĩa há cáo, rồi nhìn Châu Châu.
- Em ăn bao nhiêu viên rồi?
Châu Châu mặt ngơ ngác, lắc đầu.
- Không biết.
Cảnh Du cầm đũa chỉ từng viên đếm đếm.
- Hồi nãy là 20 viên, bây giờ còn 8 viên. Bảo bối, em thật là không biết đếm hả?
Ngụy Châu vì ăn ngon quá mà quên mất ăn bao nhiêu viên, cũng không nhớ là phải chừa Cảnh Du.
Châu Châu cười khổ, gãi đầu.
- Xin lỗi, tại đói quá nên ăn không đếm. Mà há cảo nóng vậy ăn mới ngon.
Cảnh Du 1 tay chống lên bàn, 1 tay xoa xoa ót Ngụy Châu.
- Em cũng biết đói sao? Ăn trễ hơn bình thường 1 tiếng đồng hồ, há cảo cũng vậy mà nguội lạnh. Không hấp lại thì có thể ăn sao? Còn ăn luôn phần anh nữa.
Cảnh Du lắc đầu, thở dài, gắp từng viên mà ăn. Vẻ mặt rất đau khổ.
- Để tôi đi hấp thêm 1 phần cho cậu nhé.
Ngụy Châu đẩy ghế toan đứng lên thì bị 1 bàn tay nắm lấy kéo cậu ngồi xuống ghế.
- Không cần, em ăn của anh bao nhiêu thì tối nay cho anh "ăn"lại bấy nhiêu.
Cảnh du nhướn mày, đưa lưỡi liếm lấy môi. Bên khóe miệng cậu ta còn vương lại chút nước chấm, Ngụy Châu tiến tới hôn lên, đưa lưỡi liếm sạch sẽ.
- Đến ăn còn dính ở miệng thì cậu làm gì được nào?
Cảnh Du không nói, gật gật đầu, mang chén dĩa đi rửa, không bận tâm đến người kia.
Rõ ràng Cảnh Du là người ra yêu cầu nhưng Ngụy Châu cũng rất muốn rồi. Nhanh nhanh thu dọn hết đồ đạc rồi đi về phòng ngủ. Cậu tranh thủ tắm rửa, thử loại tinh dầu mới, bước ra từ phòng tắm là Châu Châu vừa trắng vừa thơm.
Cảnh Du lúc này đang nằm trên giường giả vờ ngủ, lắng nghe động tĩnh của Châu Châu.
Ngụy Châu lay lay cậu ta, chỉ nghe tiếng ngáy đều đều. Lấy tay phát vào mông cậu ta 1 cái, cậu ta trở mình xoay lưng về phía cậu. Ngụy Châu quả thực tức phát điên mà.
Ngủ? Trêu ngươi tôi xong lại ngủ? Đùa với tôi sao? Cậu thì hay rồi, có thể ngủ, tôi là sao ngủ đây.
Ngụy Châu chui vào chăn, đưa tay vào quần mà xoa xoa "tiểu bảo bối".
Cản h Du quay lưng lại nhưng tất cả âm thanh đều thu vào tai. Tiếng hừ hừ khe khẽ của Ngụy Châu làm Cảnh Du muốn phát điên lên được.
Nhanh chóng quay sang người kế bên mà nắm lưng quần tụt xuống. Quần pijama này thật là tốt ah.
Cảnh Du đưa môi đến bên tai Ngụy Châu gặm cắn, thỏ thẻ giọng nói ấm áp bên tai.
- Bảo bối, không phải mặc quần rất vướng víu sao? Rất khó chịu đó. Để anh giúp em thoải mái ah.
Dứt lời, Cảnh Du với tay nắm lấy "tiểu Châu Châu" mà vuốt ve. Càng ngày tốc độ càng nhanh, hơi thở của Ngụy Châu cũng dồn dập cho đến khi có tiếng gầm nhẹ, bao nhiêu tinh huyết đền bắn vào tay Cảnh Du.
Cảnh Du lật người Châu Châu lại, 1 tay cởi lấy quần mình, tay còn lại dính dịch thể mà lấy làm bôi trơn xoa xoa lên tiểu cúc. Bất chợt đâm mạnh vào. Ngụy Châu có chút đau.
- Đau quá!!!
- Một lát sẽ hết thôi.
Cảnh Du cúi đầu, hôn nhẹ lên má Ngụy Châu, rồi lên ót, lên lưng.
Tiểu cúc vì đau mà bó sát giờ thả lòng hơn rồi. Cảnh Du cảm giác được mà chậm rãi ra vào. Tiết tấu nhanh hơn 1 chút. Ngụy Châu thoải mái hơn rồi, chân mày giãn ra, thả lỏng khớp hàm, hơi thở dần đều lại.
- Bảo bối, sướng quá.....chặt quá....
Châu Châu đờ đẫn, sướng điên người, từng cái thúc vào như lấy đi một phách vậy.
Qua 1 tiếng rồi mà Cảnh Du vẫn chưa ra được. Ngụy Châu ở đây đã ra đến lần thứ 3 rồi.
- Ra được chưa vậy? Tôi không chịu nổi rồi.
- Chưa... anh chưa ra được.
- Cậu hôm nay là tại làm sao thế hả?
- Anh không biết..... ráng chút nữa, ráng chút nữa.....
Chân Ngụy Châu mỏi nhừ rồi, phía trước "bắn" ra đến độ như không còn gì để bắn nữa, có chút sưng đau rồi.
- Bảo bối, anh sắp ra rồi..... sắp....ra....rồi....
Tiếng gầm lớn vang lên, bao nhiêu tinh túy đều được xả vào trong Ngụy Châu, nhiều đến độ tràn cả ra ngoài.
Cảnh Du cả người mướt mồ hôi mà nằm bẹp xuống đè lên thân Châu Châu.
- Cậu nói xem, hôm nay cậu "chơi" thuốc àh.
- Anh không có, anh không biết vì sao. Chiều giờ ngoài canh mẹ em bỏ bịch sẵn bỏ trong tủ lạnh anh hâm lại uống thì chỉ ăn há cảo thôi.
Ngụy Châu bất giác ngồi thẳng dậy, đầy Cảnh Du sang một bên.
- Gì chứ? Túi canh gì?
- Thì mẹ em đóng thùng, gửi cho chúng ta 50 bịch canh nấu bỏ bịch sẵn. Rất tiện ah, chỉ cần hâm lại bằng lò viba rồi cắm ống hút vào uống thôi.
Ngụy Châu chết lặng, úp mạnh mặt xuống gối mà gầm lên.
- Đó là thuốc bổ mẹ gửi cho tôi bồi dưỡng. Tôi bị đau dạ dày không đủ chất nên ốm yếu. Còn cậu xem, cậu khỏe thế nào rồi mà còn uống. Là cậu muốn giết tôi sao?
Cảnh Du ngơ người. Thảo nào hùng hục cả tiếng chỉ ra được 1 lần. Nói rồi vòng tay, xích đến bên Ngụy Châu ôm vào lòng.
- Được rồi, được rồi. Đừng la ó nữa. Ngủ thôi.
Cảnh Du lật cậu lại. Ôm ghì đầu vào ngực, xoa xoa mái tóc.
Ngụy Châu dừng nguôi cơn giận, giọng nói có phần dễ nghe hơn.
- Mai tập hát với tôi đi.
- Hát gì?
- Chúc mừng đám cưới Cát Cát.
- Sao cũng được.
Cảnh Du hôn lên trán Châu Châu rồi với tay tắt đèn. Cả 2 ôm nhau ngủ. Một đêm dài quá mệt mỏi rồi.