Đại Đường Cuồng Sĩ

Trong từ đường Tác gia, trên mặt Tác Mạo rất sâu sắc cúi đầu xuống quỳ trên mặt đất, tiếp thu răn dạy của phụ thân.

"Ngươi làm chuyện tình như thế nào, chuyện đơn giản như vậy đều phá hỏng hết, ta làm sao nói với ngươi được, nếu không tiếc tất cả mọi thứ để đánh đổi lại hang vách đá, ngươi lại làm mọi chuyện thành ra sao, hiện tại hang vách đá ở nơi nào?"

Tác Khánh tức giận đến lồng ngực thở lên thở xuống rất ngập ngừng, chắp tay ở bên trong từ đường đi qua đi lại, lại dừng bước chỉ vào nhi tử quát mắng: "Sự bất lực của ngươi đã phá huỷ kế hoạch của ta, phá huỷ cơ hội của Tác gia, ngươi có biết hay không?"

Tác Mạo vạn phần xấu hổ nói: "Hài nhi thấy bọn họ muốn cò kè mặc cả, cho nên muốn chờ ngày hôm nay lại đi bàn bạn, không nghĩ tới bị Lý gia ra tay trước."

"Chuyện này không có quan hệ gì với Lý gia, là ngươi ngu xuẩn, tại sao phải để sự tình qua đêm, ngươi ra năm ngàn quan không được, thì ra 10 ngàn quan, ra 20 ngàn quan, ta không tin bọn họ sẽ không đáp ứng? Thực sự không được liền động thủ cướp đi, chuyện này không phải là chuyện làm ăn, không thể cò kè mặc cả, ngươi hiểu không?"

"Hài nhi biết sai!"

"Còn có, Lý gia bên kia ngươi cũng không có xử lý tốt, Lý Tân không có ở đó, ngươi nên đúng lúc cùng Lý Trạch câu thông, loại người như Lý Trạch khi nào vì chuyện gia tộc mà cân nhắc qua, muốn thay gia tộc cân nhắc hắn đã sớm đảm đương làm gia chủ, hắn là đòi tiền, ngươi hoàn toàn có thể liên thủ với hắn nắm được quyền khế ước, dù sao cũng hơn cho không Đại Vân Tự."

Tác Mạo hầu như muốn khóc lên, hắn phát hiện mình xác thực xem thường tầm quan trọng của chuyện này."Phụ thân, bây giờ nên làm gì?" Tác Mạo mang theo tiếng khóc nức nở hỏi.

Tác Khánh trầm tư chốc lát nói: "Ngươi hiện tại lập tức đi Đại Vân Tự, cùng chủ trì Linh Ẩn thương lượng, chúng ta đồng ý toàn lực giúp đỡ xây dựng Tượng phật Di Lặc, không đủ chi phí xây dựng dụng toàn bộ do Tác gia chúng ta gánh chịu, không cần Đại Vân Tự lại đi khắp nơi xin xỏ, mặt khác, Tác gia hàng năm lại phụng biếu cho Đại Vân Tự năm trăm quan tiền dầu vừng, xin hắn cần phải tấu lên triều đình rằng Tác gia chúng ta đã giúp đỡ hết mình để xây tượng phật."

Chuyện này cũng là không có biện pháp nào khác, coi như Tác gia không lấy được quyền chính chủ trong chuyện này, nhưng ít ra có thể cùng Đại Vân Tự chia sẻ công lao xây dựng Tượng phật Di Lặc, để Thánh Thượng có thể nhìn thấy Tác gia đối với tượng phật làm ra cống hiến, sau đó sẽ mời Vũ thừa tự nói thật cho Thánh Thượng, vẫn còn có thể bù đắp lại một ít.

Tác Mạo hiểu rõ, lập tức đáp: "Hài nhi lần này chắc chắn sẽ không làm sai đại sự của phụ thân!"

"Đi thôi! Hiện tại phải đi, đừng lại bị người khác giành trước."

Tác Mạo thi lễ một cái, vội vã đi tới, trên từ đường chỉ còn dư lại một người là Tác Khánh, Tác Khánh chắp tay nhìn lên bầu trời, tự nhủ: "Lý Chân này đúng là rất lợi hại mà! Thậm chí ngay cả Lý Vô Khuy cũng giúp đỡ hắn."

Lúc này, Tác Khánh cảm thấy ở ngoài có người, lập tức quát hỏi: "Ai ở bên ngoài?"

Chỉ thấy một người sau Đại Trụ nơm nớp lo sợ đi ra, "Tổ phụ, là Tôn nhi."

Hóa ra là trưởng tôn Tác Văn, Tác Khánh hơi nhướng mày, "Ngươi ở đây làm cái gì?"

Tác Văn quỳ xuống hành lễ nói: "Khởi bẩm tổ phụ, Tôn nhi muốn đi trong Châu quân luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, không biết tổ phụ có đồng ý hay không?"

Tác Văn nói tới Châu quân là Tư Mã Sa Châu Tác Tri Bình thành lập 500 quân đội, Tác Khánh chính là muốn cho Tác Văn nhậm chức giáo úy của Châu quân, khiến Tác gia có thể vững vàng khống chế nhánh quân đội này.

Hiếm thấy Tôn nhi chủ động đưa ra ý nghĩ muốn đi vào trong quân đội luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, Tác Khánh ôn hòa cười nói: "Ngươi có ý nghĩ này rất tốt, ta tự nhiên sẽ cho phép, chuyện này ngươi cùng hai tổ phụ thương lượng một chút, nghe một chút ý kiến của bọn hắn."

Then chốt vẫn là cần Tác Tri Bình đến sắp xếp việc này, Tác Văn đáp ứng rồi, đứng dậy muốn lui ra, Tác Khánh lại gọi hắn, "Mặt khác, tổ phụ hi vọng ngươi hướng về Lý Chân học tập, người trẻ tuổi này không phải người bình thường, là thiếu niên thông minh, năng lực nhất mà tổ phụ từng gặp, không riêng phải học võ nghệ của hắn, càng phải học tập mưu lược của hắn, nếu như ngươi có thể bằng một thế mạnh của hắn, tổ phụ cũng đã rất hài lòng."

"Tôn nhi nhớ kỹ!"

"Đi thôi!"

Tác Văn lui ra nội đường, hắn vội vã trở lại trong sân của mình, hắn cũng không nhịn được nữa, rút ra kiếm mạnh mẽ chém trên cọc gỗ ở trong nhà, mắng to: "Cái gì chó má Lý Chân, hại Tác gia, còn muốn ta hướng về hắn học tập, hắn tính là thứ chym gì!"

Tác Văn nghe trộm đến Nhị thúc cùng tổ phụ nói chuyện, lại bị tổ phụ nói hắn một nửa Lý Chân cũng không bằng, khiến lòng tự ái của hắn chịu đả kích rất lớn, khiến cho hắn phẫn nộ vạn phần.

Tác Văn vung kiếm liên tục chém bổ vào cọc gỗ, hắn lại nghĩ tới chính mình từng hướng về Lý Chân khiêu chiến qua, liền quát to: "Ta muốn tìm hắn so kiếm!"

"Trưởng công tử muốn tìm ai so kiếm?" phía sau Tác Văn truyền tới một tiếng cười âm lãnh.

Tác Văn vừa quay đầu lại, là một tên thần bí khách mời của nhà bọn họ, tên là Lam Chấn Ngọc, là hắn đệ đệ của Lam Chấn Ninh, cũng là mới từ Trường An đến đây.

Lam Chấn Ngọc tuổi chừng hơn ba mươi tuổi, trên mặt có một vết sẹo dài nhìn mà giật mình, bí danh Đao Kiểm, kiếm thuật cực kỳ cao cường, hơn nữa kinh nghiệm cũng rât phong phú.

Hắn sở dĩ rất thần bí, là bởi vì ai cũng không biết hắn ở Trường An làm cái gì, có người nói huynh trưởng hắn cũng không biết, Tác Khánh đặc biệt hỏi hắn vài câu, kết quả cái gì cũng hỏi không ra được.

Hắn lần này là có chuyện rất trọng yếu đi Cao Xương, vừa vặn đi ngang qua Đôn Hoàng, bởi vì phải chờ người khác, liền ở Tác gia hai ngày, hai ngày nay cũng tùy tiện chỉ điểm một chút kiếm thuật cho mấy tên con cháu của Tác gia.

Hắn trong lúc rảnh rỗi, liền tới xem Tác Văn luyện kiếm một chút, vừa vặn gặp phải Tác Văn đang nổi giận.

Tác Văn khâm phục nhất người chính là tiểu cô thúc này, không chỉ có võ nghệ cao cường, hơn nữa thủ đoạn khá tàn nhẫn, khá giống với khẩu vị của hắn, hai ngày nay hắn vẫn ở cùng Lam Chấn Ngọc học kiếm.

Tác Văn liền vội vàng tiến lên chào đón, hắn thở dài nói: "Tổ phụ rất tôn sùng một người thiếu niên, nói ta không bằng một nửa của hắn, vì lẽ đó làm ta buồn bực."

" Ồ? thiếu niên kia như thế nào lại được tổ phụ ngươi tôn sùng như vậy?"

"Chỉ là tên hàn môn tử đệ thôi, tuy rằng họ Lý, nhưng không có quan hệ gì với Lý gia, hắn cưỡi ngựa bắn cung cũng không tệ lắm."

Tác Văn vốn muốn nói Lý Chân khá được Vương Hiếu Kiệt thưởng thức, nhưng trong lòng hắn đố kị, trước mặt Lam Chấn Ngọc không nói tới chuyện này.

"Cưỡi ngựa bắn cung?"

Lam Chấn Ngọc khinh bỉ rồi hừ lạnh, "Ở Trường An cưỡi ngựa bắn cung không trọng yếu, kiếm thuật mới là vương đạo, ngươi mới vừa nói muốn so kiếm, là so cùng hắn sao?"

"Phải! Quãng thời gian trước vãn bối từng hướng về hắn đấu kiếm, có điều. . . . ."

Lam Chấn Ngọc là người cỡ nào khôn khéo, hắn nhìn một chút liền hiểu sự do dự trong mắt Tác Văn, liền cười nói: "Có phải là kiếm thuật của ngươi không bằng hắn?"

Tác Văn lúng túng gật gù, "Năm ngoái ta thua trong tay hắn, ta luyện kiếm một năm, đã từng nghĩ rửa hận, nhưng cảm giác vẫn là không bằng hắn."

Lam Chấn Ngọc vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười nham hiểm nói: "Có ta ở đây! Ta dạy cho ngươi một chiêu, bảo đảm ngươi có thể chiến thắng hắn."

Tác Văn đại hỉ, vội vã thi lễ, "Đa tạ giáo huấn của tiểu cô thúc!"

. . . .

Lý Chân về đến nhà, liền như bé ngoan hướng về đại tỷ nộp lên hai mươi đồng La Mã kim tệ, Lý Tuyền ngược lại không là muốn cầm tiền của đệ đệ, mà là nàng đối với đệ đệ quản thúc cực nghiêm, chỉ sợ hắn sau khi có tiền không chịu được mê hoặc đi tới con đường tà đạo.

Đôn Hoàng có một bầu không khí rất tốt, rất nhiều con cháu thiếu niên túi áo có chút tiền liền yêu thích tụ tập cùng một chỗ uống rượu chơi gái, Lý Tuyền tuyệt không cho phép đệ đệ cũng giống như bọn họ đều không có tiền đồ.

Hai mươi đồng tiền vàng này nàng sẽ không cần, nàng sẽ thay đệ đệ tích góp từng tí một, chờ lúc làm chính sự thì trả lại cho hắn, có điều Lý Tuyền càng quan tâm những đồng tiền này là từ đâu tới, có hay không lai lịch không rõ ràng? Có hay không đệ đệ làm việc phạm pháp? Nàng hỏi Lý Chân đầy đủ gần nửa canh giờ.

Lý Chân ngược lại không cần dùng tiền, hắn sở dĩ không chịu đem tiền giao ra, chính là sợ đại tỷ hỏi chuyện này, hắn rốt cục phiền muộn không thôi, từ trong nhà chạy ra ngoài.

Lý Chân đã sớm kết thúc học nghiệp ở châu học, bởi vì hắn trong lần thi hương vũ cử biểu hiện quá xuất sắc, cũng đánh động học chính Sa Châu, từ học chính phê cho hắn hoàn thành học nghiệp, để hắn có thời gian toàn lực chuẩn bị sang năm đi Kinh Thành thi tiến sĩ khoa vũ cử.

Lý Chân hai ngày nay vô tâm luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, sau khi hắn đi một chuyến đến Ngọc Môn, tâm lý có chút bình tĩnh lại, toàn tâm toàn ý muốn tái xuất một chuyến xa nhà.

Hắn kỳ thực muốn đi Cao Xương hoặc là Quy Tư, sau khi hắn đến Đại Đường còn chưa từng đi địa phương phía tây của Đôn Hoàng, hắn rất muốn biết Tây Vực Đường Triều cùng Tân Cương hậu thế đến cùng có cái gì không giống nhau?

Lý Chân đi vào một điếm la ngựa phụ cận Tam Hòe hẻm, điếm la ngựa này đồng thời cũng là một điếm du lịch, cũng chính là cung cấp người hướng đạo đi Tây Vực hoặc là Trường An, cũng bán ra đồ dùng dành cho các lữ đồ, như là lều vải, dược phẩm các loại.

Hắn đi vào cửa tiệm, điếm chưởng quỹ liền tươi cười tiến lên chào đón, chỉ một chút hắn nhận ra Lý Chân, cười nói: "Đây không phải a Chân sao? Đến tiểu điếm ta muốn mua cái gì?"

"Lâm thúc , ta muốn hỏi một chút sự tình đi Cao Xương."

"Hóa ra là chuyện này, hỏi ta là đúng rồi, một năm ta đi mấy chuyến đến Cao Xương, đến đây! Đến đây! Chúng ta ngồi xuống nói chuyện."

Lâm chưởng quỹ nhiệt tình kéo Lý Chân ngồi xuống, cười híp mắt hỏi: "Ngươi muốn đi Cao Xương?"

"Có chút xíu muốn đi."

"Nhưng là sợ đại tỷ không cho phép, đúng hay không?"

Lâm chưởng quỹ ha ha nở nụ cười, hắn lấy ra một tấm bản đồ nói: "Cao Xương chính là Tây Châu, cái này ngươi biết chưa!"

Lý Chân gật gật đầu, Lâm chưởng quỹ lại nói: "Nghe tới Tây Châu ngay sát vách Sa Châu, kỳ thực rất xa, chủ yếu là Sa Châu chúng ta diện tích quá lớn, phía tây Đôn Hoàng đều là sa mạc hoặc là đá sỏi, muốn đi Cao Xương nhất định phải đi Tẩu Thương đạo, có thể ở Bồ Xương Hải nghỉ ngơi tiếp tế, có điều ta khuyên ngươi tốt nhất mùa hè hoặc là mùa thu đi Cao Xương."

"Tại sao?"

"Mùa xuân có bão cát, nếu như trên đường gặp phải bão cát, chuyện kia ảnh hưởng rất lớn, thậm chí có thể mất mạng, mùa hè liền tốt hơn nhiều, ta đi qua gần hai mươi năm, trong mùa hè gặp phải bão cát, cũng chỉ có một lần."

Lý Chân cũng chỉ là hỏi một chút mà thôi, hắn không tìm được lý do thuyết phục đại tỷ để hắn đi Cao Xương, tuy rằng hắn làm người hai kiếp, nội tâm từ lâu bắt đầu muốn độc lập, nhưng dù sao đại tỷ là thân nhân duy nhất của hắn ở thế giới, hắn không muốn để cho đại tỷ bận tâm khổ sở về hắn.

Mới từ điếm la ngựa đi ra, chỉ thấy xa xa một người cưỡi ngựa chạy gấp mà tới, trong nháy mắt liền vọt tới trước mặt hắn, người tới chính là Tác Văn.

"Lý Chân, ngươi nhận lấy, đây là kiếm thiếp của ta!"

Tác Văn đem tấm kiếm thiếp ném cho Lý Chân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui