Đại Đường Đạo Soái

Đỗ Hà ngồi ở chỗ cao nhất trong phủ đệ, dùng ánh mắt sắc bén dò xét qua
lại trong bóng đêm, bên cạnh hắn chính là Hoàng Phủ Hạo Hoa và Ba Vũ
Hưng.

Đỗ Hà thấp giọng cười nói:

- Đúng là trời cũng giúp ta!

Sắp tới đầu mùa xuân, khí hậu thường thất thường, nhưng đêm nay, trăng sáng lại nhô cao, chiếu rọi cảnh vật xung quanh. Hắn ở trên cao, vừa vặn có
thể thu hết mọi thứ vào mắt, chỉ cần có người tác quái đều không thoát
khỏi tầm mắt của hắn.

Hoàng Phủ Hạo Hoa, Ba Vũ Hưng thần sắc khẩn trương quan sát xung quanh, trong mắt vẫn hiện lên vẻ sợ hãi.

Sáng nay Đỗ Hà vừa nói bắt quỷ, sắc mặt bọn họ đã tái nhợt, muốn tìm cớ
thoái thác nhưng lại không dám làm trái mệnh lệnh của Đỗ Hà, chỉ có thể
gắng gặng đồng ý.

Bọn họ chịu ân đức sâu dày của Đỗ gia, lại được Đỗ Hà tự mình truyền thụ võ nghệ, cho dù phải hy sinh vì hắn cũng không tiếc nuối, chỉ có điều quỷ thần không thể so sánh với vật còn sống, hư
vô mờ mịt, không ai nhìn thấy bộ mặt thật của chúng, thần bí quỷ dị, vì
vậy mới khiến người ta khiếp sợ.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt Đỗ Hà giống như chim ưng, bọn họ vừa thấy thán phục, đồng thời cũng vơi bớt sự sợ hãi.

Đỗ Hà ngồi từ rạng sáng đến lúc bình minh, căn bản không nhìn thấy nhân
vật nào khả nghi, bất giác dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Hoàng Phủ Hạo Hoa và Ba Vũ Hưng.

Hoàng Phủ Hạo Hoa và Ba Vũ Hưng cũng đưa mắt nhìn nhau, không biết nói thế nào.

Hoàng Phủ Hạo Hoa kinh ngạc nói:

- Hôm trước, hôm kia rõ ràng xuất hiện, sao hôm nay lại không thấy?

Ba Vũ Hưng cũng sợ Đỗ Hà cho rằng bọn họ nói dối, vội vàng giải thích:

- Công tử, chúng ta không nói sai, nếu công tử không tin, ta nguyện ý dùng cái chết để chứng minh.

Hắn là nhân vật vô cùng chân chất, chứ không nhạy bén như Hoàng Phủ Hạo
Hoa, giơ chùy lên, dùng lực đập vào đầu mình. Bản thân hắn là người có
thần lực hơn người, nếu bị một chùy này đập trúng, đầu hắn không nở hoa
mới lạ.

Đỗ Hà đưa tay dùng lực Thái Cực, đẩy thiết chùy ra.

Đỗ hà cũng bắt đầu hoài nghi ánh mắt của mình, tại sao lúc đầu mình lại
chọn nhân vật như vậy làm đội trưởng, nhưng nhớ tới tốc độ tiến bộ của
hắn, cũng tặc lưỡi cho qua.

Người ngốc có phúc của người ngốc,
lời này chính là nghiệm chứng tốt nhất trên người Ba Vũ Hưng. Bởi vì
trong đầu hắn chỉ có toàn cơ bắp, làm chuyện gì đều toàn tâm toàn ý.

Cho nên Đỗ Hà thường nghĩ nếu có thể chia bớt cơ linh của Hoàng Phủ Hạo Hoa cho Ba Vũ Hưng thì hắn đúng là hoàn mỹ.

- Hồ đồ cái gì.

Đỗ Hà cả giận nói:

- Ngươi tưởng chết dễ dàng như vậy sao.

Ba Vũ Hưng cúi đầu, tỏ vẻ biết lỗi.

- Lần sau không cho phép ngươi làm như vậy! Ta phạt ngươi chép phạt mười lần “Hạng Vụ bổn ký” trong “Sử ký”.

Đối với nhân vật như hắn, đánh chửi hắn không bằng để cho hắn chép phạt, như vậy mới có thể khiến hắn thật sự nhận ra lỗi lầm.

Quả nhiên, nghe Đỗ Hà nói như vậy, Ba Vũ Hưng lập tức trở nên ủ rũ.

- Ta chỉ muốn hỏi, hiện tượng quỷ quái liên tục xuất hiện hôm đó và đêm qua có gì khác biệt?

Đỗ Hà không tin bọn chúng biết mình đích thân gác đêm, đêm nay không tới, chắc chắn có nguyên nhân gì đó.

- Bóng đêm.

Hoàng Phủ Hạo Hoa đột nhiên nói:

- Khuya hôm trước, trời đất mịt mờ, mưa phùn, không có ánh trăng, đưa tay không thấy năm ngón, vô cùng tối! Còn đêm nay lại có sao sáng đầy trời, có thể thấy rõ mọi thứ xung quanh.

- Cũng chính là nói, vào đêm trăng sáng, thủ đoạn của bọn chúng sẽ bị người ta nhận ra.

Đỗ Hà thấp giọng tự nói, lập tức hỏi Hoàng Phủ Hạo Hoa có phải đêm hôm kia cũng tối tăm hay không.

Đáp án dĩ nhiên như vậy.

Hoàng Phủ Hạo Hoa nói:

- Bọn họ nói hôm kia có ánh trăng, nhưng mây đen rất dầy.

Đỗ Hà cười thần bí:

- Có phải ma quỷ hay không, phải đợi buổi tối mới biết được.

Ba ngày trôi qua, cuối cùng cũng đợi được một đêm tối tăm!

Đỗ Hà vẫn cùng Hoàng Phủ Hạo Hoa và Ba Vũ Hưng nằm trên nóc nhà dò xét xung quanh.

Bởi vì cảnh đêm mông lung, tầm nhìn xunh quanh cực kỳ thấp, cho dù là kẻ có ánh mắt sắc bén như Đỗ Hà, cũng không thấy rõ cảnh vật xung quanh.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, hắn giống như con báo, âm thầm rình mồi.

Đột nhiên gió bắt đầu thổi, lập tức thanh âm kỳ quái cũng theo đó vang lên.

Hô A...

Hô A....

Thanh âm giống như tiếng quỷ thét gào.

Trong bầu trời đêm, trên hậu viện bắt đầu xuất hiện hào quang màu xanh lá đậm đặc, phiêu phù trên không trung, hữu hỏa vô diễm, cực kỳ giống như quỷ
hỏa trong lời đồn đại.

- Xuất hiện, xuất hiện rồi!

Hoàng Phủ Hạo Hoa và Ba Vũ Hưng cùng kêu lên, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, thanh âm run rẩy.

Đỗ Hà cũng không khỏi khiếp sợ:

- Chuyện này sao có thể?

Cảnh tượng xuất hiện trước mặt hắn hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi khoa học,
ánh lửa màu xanh phiêu lãng trong gió giống như hai người kia đã nói.

Trong mắt hắn lộ ra thần sắc rung động, bất giác hào quang màu xanh trên không trung biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.

Gió lại thổi, thanh âm kỳ quái lại bắt đầu vang lên, ánh lửa màu xanh phiêu phù.

Lần này, Đỗ Hà đã chuẩn bị tâm lý, ngược lại không còn kinh ngạc, chỉ cảm thấy kỳ quái!

Mặc dù tình hình trước mắt có vượt qua dự liệu của hắn, nhưng hắn vẫn cố gắng kìm nén chấn động, phân tích mọi việc.

Thanh âm kỳ quái này rút cuộc là cái gì?

Đỗ Hà nhắm mắt lại, kêu Hoàng Phủ Hạo Hoa và Ba Vũ Hưng im lặng, toàn bộ
tâm linh trở nên yên tỉnh, hoàn toàn không còn tạp niệm, không còn bị
cảnh tượng kỳ quái trước mắt mê hoặc, bên tai như nghe thấy từng động
tĩnh trong lùm cây.

Gió lại thổi!

Thanh âm thanh thúy lại
truyền đến trong tai hắn, hắn mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy quỷ hỏa
biến mất lại hiện ra, một hắc ảnh vụt qua không trung, thanh âm kỳ quái
cũng theo đó

biến mất.

- Thì ra là thế.

Đỗ Hà cuối
cùng cũng hiểu rõ, mặc dù không biết quỷ hỏa này làm sao xuất hiện,
nhưng hắn có thể khẳng định, quỷ hỏa không phải ma quỷ tác quái mà là do con người tạo ra.

Khi gió bắt đầu thổi, Đỗ Hà nghe thấy tiếng
dây cung chấn động, hắc ảnh hắn nhìn thấy sau khi mở mắt chính là mũi
tên, ở cách đó không xa có một người đang thầm bắn thứ gì đó về phía
này.

Tất cả hiện tượng này đều do vật kia tạo thành, mặc dù trước mắt hắn không rõ nguyên nhân tại sao, nhưng dấu vết của dây cung và mũi tên đã khẳng định phỏng đoán của hắn không sai.

Quỷ hỏa lại biến mất!

Đỗ Hà rút Bàn Long kiếm, cắt đứt một miếng ngói lưu ly, làm ám khí trong tay, chờ đợi quỷ hỏa.

Gió lại thổi vù vù, tiếng dây cung vang lên, hắc ảnh lại xuất hiện, quỷ hỏa cũng theo đó hiện ra.

Lúc này, Đỗ Hà hoàn toàn không để ý đến quỷ hỏa, cầm miếng ngói lưu ly, nhằm thẳng về phía mũi tên.

Tốc độ của mũi tên cực nhanh, miếng ngói lưu ly trong tay Đỗ Hà cũng không
chậm, mặc dù không nhanh bằng mũi tên, nhưng trước đó Đỗ Hà đã xác định
phương hướng, nhắm đúng đường đi.

Khi mũi tên bay đến, ngọc lưu ly vừa vặn đánh trúng vào đầu mũi tên, phát ra thanh âm thanh thúy.

- Động thủ!

Đỗ Hà khẽ quát, từ trên nóc nhà nhảy xuống, phóng thẳng tới phương hướng mũi tên bay ra.

Tốc độ của hắn cực nhanh, lóe lên rồi biến mất. Hoàng Phủ Hạo Hoa và Ba Vũ
Hưng còn chưa kịp phản ứng, hắn đã phóng qua tường vây, nhảy lên đường
cái.

Trên đường cái không có một bóng người!

Đỗ Hà cầm Bàn Long Kiếm quát:

- Xuất hiện đi, đừng trốn nữa. Ta biết ngươi đang ở gần đây, ngươi không trốn được đâu.

Căn cứ vào phương hướng mũi tên bay đến, con đường này là địa điểm bắn tên duy nhất.

Hắn đến rất nhanh, đối phương chắc chắn không có thời gian chạy trốn, nhất định đang trốn ở chỗ nào đó.

Lúc này Hoàng Phủ Hạo Hoa và Ba Vũ Hưng cũng chạy tới, sau lưng bọn hắn là hơn mười tên đội viên.

- Yên lặng!

Đỗ Hà vẫn cảnh giác nhìn xung quanh.

Một tiếng trầm đục rơi vào tai Đỗ Hà, thanh âm truyền ra từ trên cây đại thụ bên phải hắn.

- Ở đây!

Đỗ Hà múa kiếm bay tới, nhưng khi hắn vừa đâm kiếm, một người từ trên cây
lăn xuống, giống như người chết, nặng nề đập lên mặt đất.

Xác thực chính là một người chết.

Bởi vì ***g ngực của hắn bị một mũi tên đâm trúng, xuyên tim.

Đỗ Hà đi tới bên cạnh hắn, thấy hắn nắm chặt mũi tên đâm vào tim mình,
chắc hẳn hắn cũng biết mình nhất định sẽ chết, sợ rơi vào tay Đỗ Hà, sẽ
chịu bức cung nhục hình, vì vậy đã dùng mũi tên tự vẫn.

- Công tử? Đó là cái gì?

Hoàng Phủ Hạo Hoa đột nhiên chỉ lên trên cây nói.

Đỗ Hà ngẩng đầu nhìn lên, trên cây ngoại trừ túi đựng tên còn ba mảnh xương của người chết.

Đỗ Hà cuối cùng cũng hiểu ra, hắn tháo mấy khúc xương xuống, sau đó ném ra.

Trong tiếng kinh hô của mọi người, quỷ hỏa lại hiện ra, gió vừa thổi, quỷ hỏa lại phiêu phù trên không, nhưng rất nhanh biến mất.

- Cái này chính là bí mật của quỷ hỏa!

Đỗ Hà nghiêm túc nói.

Nhìn thi thể trên mặt đất, hắn mơ hồ cảm thấy có một luồng thế lực thần bí
đang tồn tại, hắn có một loại cảm giác, bản thân mình đã bị ép vào một
vòng xoáy cực đại.

Nếu kịp thời thoát thân còn có thể tránh thoát, nếu tiếp tục chiếm cứ Bùi phủ, sẽ càng ngày càng lún sâu vào vòng xoáy này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui