Đại Đường Đạo Soái

Nhìn theo thân ảnh Đỗ Hà, trong mắt Lý Thế Dân lộ vẻ thưởng thức. Hắn là một quân vương hợp cách, chưa bao giờ xử trí theo cảm tính. Nhưng hôm
nay hắn lại thật sự bị hành động của Đỗ Hà đả động. Mười một rương vàng, ba mươi sáu rương bạch ngân, tính qua là 52800 lượng hoàng kim, 170800
lượng bạch ngân, nhiều hơn cả một năm thuế của Đại Đường.

Nếu dùng toàn bộ mua sắm lương thực có thể cung cấp mười vạn đại quân ăn được suốt mười năm.

Trong lịch sử có bao nhiêu người vì vàng bạc mà phạm phải bao nhiêu tội ác,
có bao nhiêu người vì vàng bạc mà liều chết liều sống, thậm chí không
tiếc hy sinh tánh mạng. Lại có bao nhiêu người vì vàng bạc mà ném vợ bỏ con đi xa tha hương?

Nhưng Đỗ Hà thì sao?

Đối mặt với năm vạn lượng hoàng kim, hai mươi vạn lượng bạc có thể lấy dễ như trở bàn
tay lại có thể chống đỡ hấp dẫn, là cao thượng tới mức nào? Hắn tự vấn
lòng nếu ở vào tình huống đó cũng không dám cam đoan sẽ làm được như Đỗ
Hà.

Phải biết rằng tuổi của Đỗ Hà chưa qua mười sáu!

Tuổi còn nhỏ, vì lợi ích Đại Đường mà không hề bị tiền tài lớn như thế làm động tâm, thật sự khiến người sợ hãi thán phục.

Lý Thế Dân không thể không cảm động, trong lòng cảm khái nếu tất cả thần
tử Đại Đường đều như Đỗ Hà thì Đại Đường lại há lại không thể bá chủ
thiên hạ.

Đỗ Hà không biết suy nghĩ trong lòng của Lý Thế Dân,
chỉ là bước đi trên đường có chút lâng lâng, tâm tình khoan khoái dễ
chịu: Hôm nay ca cũng là khâm sai đại thần trên TV rồi, có thể tung
hoành Trường An, ai gây sự với ca, có thể trực tiếp điều động 5000 binh
mã kệ con mẹ hắn chứ. Xem ai có thể hoành tráng hơn ca, càng nghĩ càng
cảm thấy vui sướng, hừ nhẹ:

- Ta đắc ý cười, lại phải ý cười, đắc ý, đắc ý, cười cười cười!

Ra khỏi hoàng cung, trong đầu Đỗ Hà bắt đầu suy tư về phương pháp hành
động. Hắn cũng biết Lý Thế Dân đem trách nhiệm này giao cho mình chủ yếu vẫn là vì mình là người duy nhất biết được việc, không thể phô trương.

Phải như thế nào mới có thể làm được thần không biết, quỷ không hay hốt gọn một mẻ?

Đỗ Hà phân tích tất cả tin tức, phát hiện đầu mối duy nhất của mình chỉ có Chu đông gia của Nghênh Tân lâu.

- Xem ra chỉ có thể bắt đầu từ hắn!

Đỗ Hà quyết định nhưng trong lòng khẽ động, dư đảng của Lý Kiến Thành ẩn

núp hơn mười một năm, hôm nay vừa mới ngóc đầu sao có thể đơn giản để
cho mình bắt được?

Hắn nhớ tới quá trình phá án ly kỳ trong phim
truyền hình của mấy nhân vật Bao Chuẩn, Địch Nhân Kiệt. Tuy TV không thể tin nhưng loại dự mưu có thực lực tiềm phục không có khả năng vì sai
lầm mà thất thủ trên tay mình.

- Chắc đây là bọn chúng cố tình làm lạc hướng mình?

Hắn nghĩ như thế lại cười nhạt.

Một đường đi vội vào phủ đệ thì biết Chu đông gia đã được Hoàng Phủ Hạo Hoa dẫn đến.

- Sao chậm như vậy?

Đỗ Hà thuận miệng hỏi một câu, trời vừa sáng đã sai Hoàng Phủ Hạo Hoa đi
tìm người còn bản thân hắn đã xuống nước phát hiện bảo tàng, còn vào
cung một chuyến, lại giờ mới dẫn người về.

Hoàng Phủ Hạo Hoa ra vẻ bất đắc dĩ nói:

- Công tử, Chu đông gia gia tài bạc triệu, nhưng là một đồ tham hoa háo
sắc, lưu luyến tại chỗ tửu sắc. Tối hôm qua cũng không về nhà, ta đi qua nhiều kỹ viện mới tóm được.

Đỗ Hà hiểu ý cười cười, bảo dẫn người đến đại đường thẩm vấn.

Nhìn xem tên mập như heo trước mặt, Đỗ Hà vỗ án, vẻ mặt vẻ giận dữ, quát:

- Hay cho Chu Trường Quý ngươi, dám đánh chủ ý vào ta?

Thân hình ục ịch của Chu Trường Quý run rẩy nhưng vẻ mặt ngơ ngác nói:

- Đỗ đại nhân, thảo dân thật sự không biết phạm vào chuyện gì khiến đại nhân tức giận như thế.

Đỗ Hà hừ lạnh một tiếng:

- Còn dám giả bộ? Có phải ngươi muốn tòa phủ đệ này hay không nên mới sai người giả quỷ dọa chúng ta?

Chu Trường Quý càng ra vẻ oan uổng:

- Đại nhân dựa vào đâu mà nói vậy, thảo dân đã ở Trường An ba mươi năm,
Nghênh Tân lâu là nhà của thảo dân, đến giờ cũng không muốn chuyển đi
đâu, đừng nói là muốn phủ đệ để giả quỷ.


Đỗ Hà chất vấn:

- Vậy ngươi sao phải tới Bùi gia hỏi mua nhà?

Chu Trường Quý nói:

- Đó là một khách quen của ta, thường xuyên chiếu cố việc làm ăn, hơn nữa ra tay xa xỉ, nghe nói là những năm này buôn bán lời một ít tiền, muốn
đến Trường An định cư. Hắn nói vị trí Bùi phủ phù hợp, ở đó có thể phát
đại tài nên bảo ta giúp hắn một việc là ra giá.

Đỗ Hà hỏi hắn người khách đó giờ ở đâu?

Chu Trường Quý nói:

- Đêm qua còn ngủ trong phủ, hiện giờ chắc vẫn ở đó!

Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Bọn họ phạm vào chuyện gì?

Đỗ Hà lạnh lùng nói:

- Bọn hắn đêm qua lợi dụng xương người đến giả mạo Quỷ Hỏa, ý đồ làm
chúng ta sợ. Sau khi bị bại lộ càng giết người diệt khẩu, ngươi nói tội
này tính cho ai?

Chu Trường Quý nghe vậy sợ tới mức té quỵ trên đất:

- Đại nhân đại nhân thảo, thảo dân thực thật sự không

biết việc này, để ta dẫn người đi bắt bọn hắn.

Đỗ Hà nghi ngờ, hừ lạnh một tiếng:

- Còn chờ ngươi sao? Người đã sớm chạy rồi!

Hắn lập tức bảo Ba Vũ Hưng mang theo một nhóm người cùng Chu Trường Quý đi xem, cao giọng:

- Ta biết ngươi là người vô tội, niệm tình cũng quen biết nên hôm nay tạm tha, nếu như dám giở trò thì đừng trách.

Chu Trường Quý cúi đầu khom lưng, ra vẻ nịnh nọt.


Đỗ Hà không sợ người khác làm phiền, đuổi hắn ra ngoài.

Hoàng Phủ Hạo Hoa nghi vấn:

- Công tử, sao lại để lão ba đi?

Đỗ Hà cười nói:

- Vũ Hưng võ nghệ trên ngươi vì sao không được?

Hoàng Phủ Hạo Hoa ngạc nhiên nói:

- Lão ba võ nghệ xác thực cao cường nhưng tính cách chất phác, chỉ sợ
không cách nào phát hiện ý đồ lẫn manh mối của tổ chức thần bí!

Đỗ Hà cười ha hả:

- Ta căn bản không trông cậy có thể tìm được manh mối bọn hắn!

Hắn cũng không rõ nói, trực tiếp bảo Hoàng Phủ Hạo Hoa lui xuống.

Quả như hắn nghĩ, nhóm người mà Chu Trường Quý nói đã vội vàng chạy trốn lúc tối qua.

Đỗ Hà cũng không truy cứu, lại càng không hỏi qua việc này, tiếp tục như thường.

Bởi vì đã không còn xảy ra chuyện ma quái nên đám người Hoàng Phủ Hạo Hoa,
Ba Vũ Hưng lại như trước kia ở trong phủ luyện tập võ nghệ. Đỗ Hà đã
không truy cứu, bọn họ cũng không để ý, việc này dần qua đi.

Hơn một tháng sau, Lý Thế Dân triệu kiến Đỗ Hà vào điện Cam Lộ, nhìn hắn vẻ cổ quái:

- Xú tiểu tử, ngươi đến tột cùng đang giở trò quỷ gì?

Đỗ Hà ngạc nhiên gãi đầu:

- Tiểu tử không rõ thúc nói gì!

- Đừng vờ vịt.

Lý Thế Dân hừ một tiếng.

- Chuyện này đến tột cùng ra thế nào rồi? Một điểm động tĩnh cũng có chưa? Tiến triển ra sao?

Đỗ Hà cười thần bí, ung dung nói:

- Không có gì tiến triển, còn chưa có bắt đầu! Bất quá, ngay cả nhân vật
trấn định như thúc thúc cũng đã nóng ruột vậy thì đám người kia càng
gấp! Lý thúc thúc, bắt rắn trong cỏ không dễ nhưng chỉ cần rắn bò ra
trên đường thì dễ hơn rồi.


Vẫn là trang viện ở vùng ngoại ô!

Bảy người tụ tập tại một chỗ!

Lôi Hổ đi tới đi lui trong hành lang, ở tại trang viện một tháng đã khiến hắn cực kỳ nóng nảy, nhịn không được quát lên:

- Thiếu chủ, qua một tháng rồi, chúng ta còn phải chờ đến khi nào.

Ngụy Phong Vân cũng không trấn tĩnh hơn bao nhiêu so với Lôi Hổ, nhìn Đông Phương Thụ nói:

- Ta xem tiểu tử Đỗ Hà căn bản cũng không có phát giác ra ý định chính
thức của chúng ta. Bọn chúng tuy phá được chuyện giả quỷ nhưng chưa hẳn
có thể hoài nghi đến sự hiện hữu của chúng ta, chỉ xem chúng ta cho rằng muốn mua phủ đệ không được nên dùng quỷ kế âm hiểm người rồi.

Thanh niên tuấn tú được xưng là Thiếu chủ nhìn về Đông Phương Thụ ngồi trên, trong lòng cũng cực kỳ khó chịu.

Bốn người còn lại cũng nhì Đông Phương Thụ vẻ mong mỏi.

Tuy bọn họ nhẫn nhịn đã nhiều năm nhưng một tháng vừa rồi còn hơn dĩ vãng gấp 10 lần.

Trước đó trong lòng bọn họ chỉ có một hy vọng xa vời, đối mặt với Lý Thế Dân
cường thế, không dám vọng động. Chỉ có thể dần phát triển lực lượng,
thực lực. Bọn họ cần có được đầy đủ tiền để thu mua nhân tâm, khuếch
trương quân đội, mua lương thảo, hướng Dị tộc mượn binh, không có tiền
thì bọn hắn không thể làm gì. Nhưng hôm nay cơ hội xuất hiện, bọn họ
biết được bảo tàng mà Lý Kiến Thành lưu lại. Đã có bảo tàng, bọn hắn mới có cơ hội phá vỡ vương triều, muốn đánh ngã Lý Thế Dân, trùng kiến
giang sơn Lý Đường cũng không phải là mộng.

Nhưng nhìn thấy tiền ngay trước mặt mà lại không thể lấy đi, quả thực khiến người nổi điên.

Đông Phương Thụ cũng đồng dạng, chỉ là bọn hắn có thể sống sót qua nhiều năm như vậy nên phải cực kỳ thận trọng, không thể hành động theo cảm tính
để gặp phải tai họa ngập đầu.

Những ngày này hắn đều đang đợi,
đang đợi Đỗ Hà ra chiêu, nhìn xem hắn đã biết bao nhiêu, chỉ cần có thể
tránh đi thì mới có thể nghĩ cách khác, hy vọng lấy được bảo tàng.

Chỉ là Đỗ Hà lại chậm chạp không có động tĩnh, hết thảy đều như bình
thường, đừng nói là ra chiêu, ngay cả hỏi cũng không hỏi đến. Điều này
thật sự là quá kỳ quái, thế cục quỷ dị khiến hắn không dám vọng động.

- Chẳng lẽ đúng như Ngụy Phong Vân nói, Đỗ Hà căn bản không có để ý việc
này, căn bản cũng không có phát hiện sự hiện hữu của chúng ta? Hắn làm
hết thảy chỉ là vì chúng ta giả quỷ mà áp dụng biện pháp sao?

Đông Phương Thụ tự xưng là trí kế hơn người, giờ khắc này cũng không biết
suy nghĩ của Đỗ Hà, càng không biết trong hồ lô của Đỗ Hà bán thuốc gì!

- Đợi thêm chút nữa đi, mười ngày, mười ngày là tốt rồi! Sau mười ngày ta sẽ lén đi gặp Vũ Văn Thần xem có tin tức gì không. Chỉ cần tình huống
vẫn là như vậy, chúng ta lập tức hành động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận