Đại Đường Đạo Soái

Tựa hồ ngủ rất lâu, Ngụy Phong Vân rên rỉ, dần dần khôi phục tri giác,
tỉnh lại trong cơn mê ngủ, lại phát hiện mình đang nằm trong đống thi
thể.

Bốn phía là rừng cây, hắn cũng không biết mình đang ở nơi
nào, mí mắt như có ngàn tấn đè lên, vội vàng nhắm lại, nhưng cảm giác
thiên địa chuyển động, há miệng định nói gì đó, nhưng phát hiện yết hầu
khàn đặc, không thể nói ra lời.

Hắn muốn tĩnh tâm lại, suy nghĩ
rút cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng không cách nào tập trung, trong
đầu là một mớ hỗn loạn, cảm giác tựa hồ muốn nổ tung.

Hắn giãy dụa bò lên, trong đầu chợt phát hiện, hình như mình đã bị Đỗ Hà giết chết, mình đã chết rồi sao.

Nhìn thoáng qua, vết thương đã cầm máu, thò tay đụng vào, cảm giác đau đớn khiến hắn tỉnh táo.

- Chưa chết, thì ra mình chưa chết, ha ha, số ta thật may mắn, bị trúng một kiếm vào tim mà không chết.

Hắn chịu ảnh hưởng của ngũ thạch tán, tinh thần rất dễ phấn khởi, kêu gào vui sướng.

Nhìn số thi thể đầy trên mặt đất, mơ hồ tìm ra đầu mối, thì thầm tự nói:

- Ta hiểu rồi, nhất định là Đỗ Hà đã đâm trúng chỗ yếu hại của ta, tưởng ta đã chết, cho nên mới vứt ta vào đống thi thể này.

Hắn không cách nào suy nghĩ chi tiết, chỉ có thể nghĩ như vậy.

- Đúng, ta phải đi tìm Thiếu chủ, nói cho hắn biết, để hắn chạy trốn!

Hắn lê lết đi ra khỏi rừng cây, không biết làm thế nào mà mình đã đi tới
Đông Giao Trường An, trên mặt càng lộ ra nụ cười sung sướng: Đông Giao
đây rồi, thật may mắn, thiếu chủ đang ở gần đây.

Hắn giống như kẻ say rượu, ở trong trạng thái lờ đờ, chỉ dựa vào bản linh và trực giác mà đi.

Ngũ thạch tán vốn là sản vật thần kỳ, có thể làm cho tinh thần bay bổng,
lại cộng thêm hắn bị trọng thương, lực kháng cự rất yếu, cho dù ăn ít
nhưng dược tính vẫn khiến hắn mơ màng.


Ngũ thạch tán cần vận
động mới có thể thúc đẩy dược hiệu, hiện giờ Ngụy Phong Vân đi lại như
vậy, dược hiệu không ngừng được kích thích, cảm giác càng ngày càng nhẹ
nhõm, giống như lên Tiên cảnh, hắn thậm chí quên thương thế đau nhức của mình, quên mình đang ở nơi nào, chỉ dựa vào bản năng mà đi, hơn nữa
càng đi càng nhanh, bất giác đã đi đến nơi bọn họ náu mình.

Hắn tiến lên gõ cửa, thì thầm kêu lớn:

- Mở cửa. Mở cửa, là ta, lão Ngụy đây.

Hắn càng gọi càng có tinh thần, giống như điên cuồng.

Cửa nhà mở ra, một người chạy ra ngoài quan sát xung quang, sau đó dìu Ngụy Phong Vân vào trong nhà.

Tối nay chính là đêm hành động hành động đầu tiên. Đông Phương Thụ cả đêm
khó ngủ. Hắn vốn là đạo sĩ tướng số lưu vong giang hồ, vì gặp được dị
nhân, học được kiếm pháp, khi ở Bộ châu bất hạnh gặp phải Kê hồ Lưu Tiên Thành khấu biên, tặc binh chiếm đánh Bộ châu, hắn thế yếu chống địch
nên bị bắt.

Vì thiếu lương thực, Lưu tiên thành ý đồ trói hắn
lại, nấu ăn, khi vừa đưa hắn vào nồi, Lý Kiến Thành dẫn binh mã tiến vào Bộ châu, hắn được cứu thoát, hơn nữa còn an ủi hỏi thăm, chia đồ ăn cho hắn, cuối cùng thấy hắn ăn nói khéo léo, võ nghệ bất phàm, lưu hắn làm
phụ tá, hơn nữa vô cùng trọng dụng,

Lý Kiến Thành đối với hắn mà
nói đã có ân cứu mạng, lại có ơn tri ngộ, ân tình nặng như Thái Sơn, hắn vốn định dùng tính mạng báo đáp, nhưng nào ngờ biến cố Huyền Vũ môn quá đột ngột, bọn họ căn bản chưa chuẩn bị cái gì thì Lý Kiến Thành đã chết rồi.

Bọn phụ tá phiêu tán, lẩn trốn, chỉ có thể mai danh ẩn tích tránh họa phương xa.

Cho đến hai năm trước, ở Giang Nam Đông Phương Thụ gặp được Trần Tử Du là
vi thần lúc trước, biết được Lý Kiến Thành còn có một đứa con trên đời.

Thì ra năm đầu Vũ Đức, thời tiết nóng bức, Đường Cao Tổ Lí Uyên lên núi
nghỉ mát, giao quốc gia đại sự lại cho Thái tử Lý Kiến Thành quản lý.
Một ngày Lý Kiến Thành bị Lý Nguyên Cát xúi giục dùng tên giả Lý Thành
đến thanh lâu tìm đệ nhất danh kĩ Trường An Tống Nhạn Nhi.


Kiến Thành và Lý Thế Dân là anh em cùng mẹ cùng cha, ngoại hình rất
giống nhau, khi còn trẻ đều là thiếu niên anh tuấn khôi ngô, hơn nữa tài hoa hơn người, gặp gỡ Tống Nhạn Nhi như tri kỷ, cuối cùng nửa năm sau

Tống Nhạn Nhi mang thai.

Lúc này Lý Kiến Thành mới tiết lộ thân phận, muốn chuộc thân cho nàng, đón nàng vào Đông Cung.

Nào ngờ Tống Nhạn Nhi nhất thời biến sắc, thì ra nàng chính là ấu nữ của
Tống Lão Sinh Đại tướng Tùy triều. Tống Lão Sinh là lang tướng Tùy
triều. Năm Đại Nghiệp mười ba, Lí Uyên khởi binh tiến vào Quan Trung,
Tống Lão Sinh được phái suất lĩnh hai vạn tinh binh đóng giữ Hoắc Ấp. Lý Kiến Thành ra kế nói Tống Lão Sinh hữu dũng vô mưu, chỉ cần dùng một
tiểu đội nhỏ bé dụ dỗ, nhất định sẽ xuất chiến. Lí Uyên vì vậy tự mình
lĩnh kỵ binh Hoắc Ấp mai phục thành đông, còn phái Lý Kiến Thành, Lý Thế Dân suất lĩnh hơn mười kỵ binh đến dưới thành nhục mạ Tống Lão Sinh, dụ hắn xuất chiến. Tống Lão Sinh trúng kế, suất quân xuất chiến, đến nỗi
chết trận.

Vì Tống Lão Sinh chết trận, Tống gia mới gia đạo sa sút, Tống Nhạn Nhi lưu lạc phong trần.

Tống Nhạn Nhi tính tình mạnh mẽ, biết ái lang chính là cừu nhân giết cha,
trong cơn tức giận, lập lời thế suốt đời không gặp, rời khỏi Trường An.
Lý Kiến Thành chỉ có thể phái người đi theo hộ tống, nhưng Tống Nhạn Nhi rất giảo hoạt, trên đường đi né tránh được tai mắt của tất cả mọi
người.

Lý Kiến Thành sợ Lí Uyên trách phạt hắn đang trong thời
gian tọa trấn Trường An, không xử lý quốc sự cho tốt, mà tới thanh lâu
vui vẻ, căn bản không tiết lộ việc này, chỉ có tâm phúc của Lý Kiến
Thành mới biết được chuyện này.

Sau khi Lý Kiến Thành bị giết, ca ca của Trần Tử Du là Trần Tử Lương nhớ tới việc này, âm thầm dùng mọi
cách tìm kiếm nhi tử của Lý Kiến Thành, cuối cùng đã tìm được mẫu tử
Tống Nhạn Nhi ở phía nam Ngô địa. Nhi tử của Lý Kiến Thành đã trưởng
thành, được Tống Nhạn Nhi đặt tên là Lý Phục Thành.

Trần Tử Lương là phụ tá đắc lực của Lý Kiến Thành, là đệ nhất học sĩ dưới trướng Thái tử Học sĩ, tương đương với chủ mưu của Lý Kiến Thành, hắn nói dĩ nhiên
là đúng.

Đông Phương Thụ mừng rỡ như điên, thấy Lý Phục Thành có
lòng báo thù cho vi phụ, cướp lấy giang sơn Đại Đường vốn thuộc về Lý
Kiến Thành, đương nhiên ra sức cống hiến.


Lần này Lý Phục Thành
đích thân đến Trường An, vì có ý lấy lại bảo vật Lý Kiến Thành để lại,
đồng thời cũng tiếp kiến một số nhân vật từng sát cánh chiến đấu với Lý
Kiến Thành lưu lại Trường An, như bọn người Vũ Văn Thần, Chu Trường Quý.

Hôm nay là ngày Vũ Văn Thần động thủ đầu tiên, có thể thành công hay không, chỉ nhìn hôm nay mà thôi.

Trong mười năm lẩn trốn, hắn đã chu du thiên hạ, xem như kiến thức rộng rãi,
biết rõ danh tiếng của Thiên Khả Hãn Lý Thế Dân không phải danh hão, nếu muốn lật đổ hắn, thiết yếu phải có được khối tài sản lớn, còn có tia hi vọng, bằng không thì không mấy khả quan.

Hôm nay là ngày mấu chốt nhất, Đông Phương Thụ cả đêm khó ngủ.

Đang lúc hắn nghĩ đến không biết thành công hay không, chợt nghe thấy tiếng
đập cửa dồn dập và tiếng gọi của Ngụy Phong Vân, trong lòng kinh ngạc
bước ra khỏi phòng. Hắn bước nhanh vào đại đường, nhưng thấy Ngụy Phong
Vân ở tiền viện giống như kẻ điên, lớn tiếng la hét, còn có hai người
dìu hắn, nhưng lực lượng không đủ, bất giác nhíu màu, trong lòng thoáng
hiện lên dự cảm không tốt.

- Đông Phương tiên sinh, Ngụy đại nhân bị thương, ngực trúng một kiếm, tựa hồ tổn thương vô cùng nghiêm trọng.

Một người dìu Ngụy Phong Vân nói.

Đông Phương Thụ biến sắc, tiến lên phía trước.

Lúc trước song phương cách xa nhau, hắn không thấy rõ lắm, lúc này nhìn gần, Đông Phương Thụ lập tức biến sắc.

- Rút lui, mau rút lui!

Hắn đã nghĩ đến chuyện nguy hiểm, vội vàng kinh hãi kêu lên.

Nhưng tất cả đã trễ.

Đỗ Hà nhìn phủ đệ trông rất bình thường ở trước mặt, trong mắt lóe ra hào
quang hưng phấn, hắn đã bố trí 2000 binh mã bao vây xung quanh phủ đệ.

Ngay cả bản thân hắn trước đó cũng không nghĩ tới có thể đạt được kết quả như vậy.

Đây là khâu cuối cùng mà hắn bố trí, cũng là khâu hắn không chắc chắn nhất.

Những người khác bất luận là Vũ Văn Thần hay Chu Trường Quý, Đỗ Hà đều có có
thể chắc chắn bắt được chúng. Nhưng nhân vật Thiếu chủ ẩn thân ở vùng
ngoại ô Trường An, nếu có bất kỳ động tĩnh nào, tất nhiên sẽ khiến bọn
hắn chú ý, chạy trốn.


Đối với đám dư nghiệt của Lý Kiến Thành mà nói, nếu không diệt trừ đầu lĩnh của bọn họ, tất cả cố gắng của mình đều phí công.

Nhưng làm thế nào mới có thể chính xác tìm được đầu lĩnh của bọn chúng?

Vì thế Đỗ Hà tựa hồ đã nghĩ ra vô số khả năng, cuối cùng đều bác bỏ.

Cho đến một ngày, trên đường đi Đỗ Hà gặp một hán tử say rượu, tâm tư
chuyển động, tìm được một kế: Tính mạng con người rất kiên cường đồng
thời cũng rất kỳ diệu. Trái tim là chỗ hiểm trên cơ thể, bị vật cứng đâm thủng chắc chắn sẽ bỏ mạng, nhưng nếu chỉ đùa nghịch, không ảnh hưởng
đến trai tim thì không ngại, chỉ cần có thể đâm một kiếm vào chỗ dưới
trái tim thì có thể khiến đối phương bất tỉnh, nhưng vẫn giữ được tính
mạng.

Chỉ cần vứt hắn vào đống thi thể, ở trong một vùng hoang
phế, giả vờ không biết hắn chưa chết, sau khi tỉnh lại, người đó rất có
thể sẽ dẫn bọn họ đi tìm chỗ ẩn thân của đầu lĩnh thật sự.

Chỉ có điều vạn nhất đối phương có cảnh giác, một chiêu này chưa hẳn có hiệu
quả, cho nên hắn đã chuẩn bị thuốc mê, ý định mê hoặc tâm thần đối
phương, nhưng sau khi hắn tận mắt nhìn thấy dược hiệu của Ngũ thạch tán
đã lập tức có suy nghĩ mới.

Ngũ thạch tán chẳng những có thể mê
hoặc tâm thần đối phương, lại có thể khiến đối phương phấn chấn tinh
thần, không biết mình đang ở nơi nào, đúng là lựa chọn tốt nhất.

Vì vậy, Đỗ Hà theo kế hoạch mà làm, khi nói chuyện với Vũ Văn Thần, đã tập trung vào Ngụy Phong Vân, lúc bắt Chu Trường Quý, đã chắc chắn là biệt
viện ở Đông Giao Trường An, cố ý vứt Ngụy Phong Vân ở gần Đông Giao, hi
vọng hắn có thể dẫn đường.

Kết quả rất tốt so với tưởng tượng,
sau khi Ngụy Phong Vân ăn ngũ thạch tán, đã mất đi năng lực phán đoán,
chỉ dựa vào cảm giác, trực giác làm việt, trực tiếp dẫn bọn họ đến chỗ
biệt việt dư nghiệt của Lý Kiến Thành ẩn thân.

Đỗ Hà sớm đã giấu
2000 binh mã ở gần Đông Giao, sau khi phát hiện ra sào huyệt của thủ
lĩnh phản loạn, lập tức kêu binh mã bao vây xung quanh.

Sau khi xác định đối phương không có đường nào chạy trốn, Đỗ Hà cười nói:

- Di Ái, phá cửa!

Phòng Di Ái nhếch miệng cười, giơ Mạch Đao 100 cân đi tới ngoài phủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận