Vì chuyện thành thân, Đỗ Hà nhiều tháng rồi không tới quân doanh.
Kỳ nghỉ vừa kết thúc, sáng sớm Đỗ Hà đã tới Tả Uy Vệ quân doanh tiếp nhận
điểm danh của đại Tướng quân Lý Tích, đồng thời nhiệt tình chào hỏi
những tướng quân cùng quân doanh với hắn.
Vốn nhân duyên của Đỗ
Hà cũng không tệ, hiện giờ còn trở thành phò mã gia, con rể của Lý Thế
Dân, quan hệ tốt với hắn, nịnh bợ mấy câu cũng không có gì xấu.
Đỗ Hà đáp lễ, cũng không có gì kiêu ngạo, trong quân doanh Tả Uy Vệ, mọi
người đều là chiến hữu, sau này không thiếu những lần đồng tâm hiệp lực, cùng nhau tác chiến, hữu nghị lẫn nhau có thể xúc tiến song phương càng thêm phối hợp ăn ý, cực kỳ hữu dụng với chiến sự.
- Ha ha, tân lang phò mã trở về rồi!
Khi Đỗ Hà đang nói chuyện với chư tướng trong quân doanh, bên ngoài doanh
trướng vang lên tiếng cười quái dị, Lý Kính Nghiệp bước vào quân trướng.
- Đúng vậy! Ta cưới công chúa, gần đây chi tiêu trong nhà quá nhiều, bắt
đầu đói ăn, cho nên tiền ngươi thiếu ta cũng nên trả đi.
Đỗ Hà
nheo mắt, xoa tay. Tên gia hỏa này bình thường rất thích nói những lời
trêu chọc, tổn hại người khác. Đỗ Hà sớm đã nhìn thấu hắn, nghe xong
tiếng cười của hắn, trong lòng cũng đoán được dụng ý, nhất định là muốn
giễu cợt mình đã đến, vì vậy trực tiếp đưa ra chuyện đòi nợ.
Khuôn mặt tươi cười của Lý Kính Nghiệp lập tức cứng ngắc, những lời trêu chọc đã chuẩn bị sẵn nghẹn ứ nơi cổ họng, nụ cười kia nháy mắt đã chuyển
thành nịnh nọt:
- Đại ca tha thứ, là tiểu đệ sai, thật sự không lấy ra được nhiều tiền như vậy.
Đỗ Hà thoả mãn nhìn biểu hiện của hắn, cũng không tiếp tục truy vấn.
Lý Kính Nghiệp lại tỏ vẻ đau khổ, thầm hận mình lúc trước tự mình dẫn thân vào tội nợ, để bây giờ đi đâu cũng phải chịu uất ức như vậy.
Ngay khi bọn họ đang vui đùa rộn rã, ngoài lều chợt truyền đến tiếng ho
khan, tất cả đều nhận ra đó là thanh âm của Tả Uy Vệ Đại Tướng quân Lý
Tích.
Đoàn người vội vàng chia ra hai bên, chờ Lý Tích bước vào.
Nhờ trận chiến với Thổ Phiên, Đỗ Hà có công xếp thứ hai, hiện giờ đứng trên Lý Kính Nghiệp, trong số các chư tướng cùng cấp bậc Trung Lang tướng,
hắn là người xếp thứ hai, còn vị danh tướng quân ở trên hắn đã ở vị trí
đó 10 năm rồi.
Lý Tích nhìn Đỗ Hà, âm thầm nhẹ gật đầu.
Giống như trước đây, Lý Tích căn cứ vào tình huống đóng quân, lần lượt ban bố nhiệm vụ cho chư tướng, tất cả tướng quân đều lĩnh mệnh mà đi.
Không bao lâu, trong quân trướng đã không còn một ai ngoài Đỗ hà.
- Hiền chất, nghỉ phép hơn một tháng, không mài mòn mũi nhọn của ngươi chứ.
Lý Tích tươi cười, đi thẳng đến trước người Đỗ Hà.
Đỗ Hà cao giọng nói:
- Đại tướng quân yên tâm, tiểu chất ta cũng không vô năng như vậy, cường tráng lắm!
Hắn nói xong, liền gồng tay, biểu thị cơ bắp, nhưng Đỗ Hà vốn không phải là người có cơ bắp, cộng thêm quần áo ngăn cản, vì vậy cơ bắp căn bản
không hiện ra.
Lý Tích thấy hắn đùa nghịch, lắc đầu cười khổ:
- Tiểu tử ngươi thật không đứng đắn, tốt rồi, đi thôi, La Thông thật đúng là nhân tài, quân doanh được hắn quản lý thỏa đáng, toàn quân được huấn luyện hợp lý, thực lực cũng tăng lên không ít.
Đỗ Hà bái biệt Lý Tích, giục ngựa đi tới quân doanh.
Thời gian còn sớm, quân đội còn chưa tập kết, binh Lýnh lẻ tẻ đang ngồi trên giáo trường hoạt động đơn giản.
Thấy Đỗ Hà đi vào quân doanh, các tướng sĩ đều hoan hô tên hắn.
Trong quân doanh này, hắn vẫn rất được quân tâm.
La Thông, Vương Đức Chính, Phòng Di Ái nhận được tin tức, cũng cùng nhau đến nghênh đón.
- Vất vả các ngươi rồi!
Đỗ Hà mỉm cười, giơ quyền chào hỏi mọi người, đón vào quân trướng, hỏi thăm tình hình huấn luyện.
La Thông có vẻ tự ngạo nói:
- Tất cả đều tốt, chúng ta đều căn cứ vào một số yếu điểm luyện binh mà
Tướng quân lưu lại huấn luyện, khiến sự ăn ý giữa các tướng sĩ đề thăng
rất lớn, “Nguyên Tòng Cấm Quân” hoang phế cũng đã dần dần khôi phục lại
tiêu chuẩn trước kia.
Phòng Di Ái cũng không thể chờ đợi được nói:
- Đại ca, đám ranh con dưới trướng của ta, kẻ nào cũng được ta huấn luyện sát sao, thực lực tăng nhiều, đợi khi huấn luyện nhất định sẽ khiến
ngươi chấn động.
Vương Đức Chính cũng lộ ra ý tứ tương đồng.
Đỗ Hà thấy tam tướng nói tự tin như vậy, cũng vội vàng đến giáo trường xem tụ binh thao luyện.
Nhìn từng đội binh mã chạy đi chạy lại xung phong liều chết trên giáo
trường, phối hợp giữa các đội kỵ binh, bộ binh, mạch đao cũng không chê
vào đâu được, liên tục tán thưởng.
Chỉ trong hơn một tháng, La
Thông, Phòng Di Ái, Vương Đức Chính đã giành được hiệu quả rất lớn, nhất là phối hợp của hai quân đã có công phu rất lớn.
Lý Thế Dân giao cho hắn thống soái “Nguyên Tòng Cấm Quân”, đội binh mã này vốn là nền
tảng để Lý Uyên lập nghiệp, chiến lực đương nhiên không tầm thường,
nhưng vì hoang phế đã lâu, có vẻ lạnh nhạt với chiến kỹ.
Khi Đỗ
Hà tại nhiệm, chú trọng khôi phục thực lực của bọn hắn, cho nên bố trí
rất nhiều huấn luyện cường lực, lấy lại thực lực ban đầu của bọn họ.
Nhưng chiến trường không phải nơi biểu hiện cá nhân dũng mãnh, mấu chốt
vẫn là ăn ý giữa quân với quân, đội với đội.
“Nguyên Tòng Cấm
Quân” và khúc bộ hắn nắm giữ vốn là hai đội ngũ bất đồng, song phương
chưa bao giờ phối hợp với nhau, hoàn toàn không hề ăn ý, cho nên bước
tiếp theo là luyện hai quân ăn ý.
Đúng lúc này Đỗ Hà vừa vặn
thành thân, cho nên chỉ có thể ghi lại một cuốn luyện binh bao gồm tâm
đắc luyện binh đặc biệt của mình khi thỉnh giáo Lý Tĩnh, Lý Tích giao
cho La Thông, Phòng Di Ái, Vương Đức Chính, để bọn họ so sánh tập luyện. Hiện giờ đã qua một tháng, hiệu quả đã tương đối đáng khen.
Đỗ
Hà là tướng lĩnh trong quân, đương nhiên không thể không ca ngợi khích
lệ bọn họ, lại kêu bọn họ phân lĩnh binh mã tập luyện như thường ngày,
còn mình thì ở bên cạnh chỉ điểm, quan sát.
Hắn vốn đang chờ Lý
Thế Dân phái đi tiêu diệt dư nghiệt của Lý Kiến Thành, thế nhưng hơn một tháng qua, Lý Thế Dân hoàn toàn không có bất kỳ động tĩnh nào, tựa hồ
như quên mất việc này, không khỏi khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
Đỗ Hà thấy Lý Thế Dân án binh bất động, biết hắn tất có kế hoạch, cũng
không vì thế mà phí sức, hàng ngày không ở quân doanh thì ở viện khoa
học kỹ thuật, nếu không nữa thì về nhà với thê tử, làm chuyện đại sự của con người.
Nhưng không biết tại sao, Trường Nhạc vẫn chưa thấy có thai.
Trường Nhạc thường vì thế mà lo lắng, nhưng Đỗ Hà lại tuyệt đối không gấp, hắn mới 16 tuổi, Trường Nhạc cũng chưa quá 16 tuổi, còn sớm lắm, nếu sinh
con quá sớm cũng không phải chuyện tốt.
Chuyện đáng nhắc tới chính là tiệm trà của Vũ Mị Nương cuối cùng cũng đã khai trương, khi Lý Thế
Dân hạ chỉ phong trà Long Tĩnh là cống trà, nàng đã nắm bắt cơ hội, mở một tiệm trà Long Tỉnh ở trung tâm chợ phía Tây.
Đỗ Hà đã đồng ý làm một bài thơ mời khách cho tiệm trà của nàng.
Lần này hắn đọc thuộc chính là bài thơ “Thưởng Trà” của Lưu Vũ Tích:
- Trà móc câu mọc giữa vùng hoa cỏ
Ông bạn già hái gói tặng người tiên
Trăng sông Tương đêm hôm nay sáng tỏ
Chiếu hoa bay đầy chén dáng nghiêng nghiêng.
Bài thơ của tài tử thư pháp danh gia như Đỗ Hà đã đủ để người ta chú ý, kế
tiếp trà Long Tĩnh lại được phong làm cống trà, càng làm cho trà Long
Tỉnh nổi tiếng khắp Trường An.
Vũ Mị Nương rất biết làm ăn, nàng
biết rõ thế nhân không chưa hiểu biết về trà, chưa hẳn cam lòng bỏ ra số tiền lớn mua trà. Cho nên tiệm trà Long Tỉnh không chỉ bán lá trà, đồng thời còn bán nước trà, một số thực phẩm phụ phẩm, để cho người trong
tiệm nhấm nháp nói chuyện phiếm.
Trà có phân loại: Lá trà non
bình thường thứ đẳng, lá trà non Bích Loa Xuân trung đẳng, lá trà non
Tây Hồ thượng đẳng, mầm trà trung đẳng bình thường, mầm trà Bích Loa
Xuân ưu đẳng, mầm trà Long Tĩnh thượng đẳng nhất, giá tiền không đồng
nhất, tùy người thưởng thức.
Cái này chỉ cần thưởng qua một lần,
tựa hồ không có người nào không mua chút ít mang về nhấm nháp, nhất là
Bích Loa Xuân thượng đẳng và trà Long Tĩnh thượng đẳng lại càng bán
chạy.
Mặc dù đây là hai loại trà đắt nhất, nhưng ở Trường An chưa bao giờ thiếu kẻ có tiền, loại đồ uống chiêu đãi khách quý này chính là thứ mà những nhân vật giao tế rộng rãi như bọn họ không thể thiếu.
Cho nên số lượng bán đi cực kỳ kinh người, lợi nhuận vượt xa mở nhà trọ.
Vũ Mị Nương dùng hàng tồn hơn nửa năm, cuối cùng vẫn không đủ cung cấp,
bất đắc dĩ chỉ có thể nâng giá, hơn nữa tiêu thụ lượng bằng nhau, quy
định một ngày chỉ có thể bán hai mươi hộp, để tránh xuất hiện hiện tượng hết hàng.
Chỉ trong thời gian một tháng ngắn ngủi, trà đã hoàn toàn truyền lưu khắp Trường An.
Xã hội thượng lưu Đại Đường khi chiêu đãi khách nhân, nếu không lấy ra trà Long Tĩnh thượng đẳng sẽ bị người ta khinh bỉ, phong tục uống trà dần
dần từ Trường An truyền bá đến các nơi.
Trong thời gian một
tháng, Vũ Mị Nương đã chuyển đổi sản xuất trà thành mặt hàng có nguồn
lợi nhuận vô cùng lớn, khiến tất cả đều đỏ mắt ghen tị.
Tiền hoa
hồng Đỗ Hà nhận được cuối tháng là số tiền khổng lồ tám vạn quan tiền,
đối diện với loại lợi nhuận khổng lồ này, ánh mắt Vũ Mị Nương không
ngừng lấp lánh, dần dần có mộng tưởng lớn hơn.
Đỗ Hà nhìn ra, vị
nữ hoàng đầu tiên tương lai này đã bắt đầu cảm thấy thích thú kiếm tiền, mục tiêu đã dần dần phát triển trên con đường nữ hoàng kinh doanh.
Đây cũng là chuyện Đỗ Hà muốn nhìn thấy nhất.
Sáng nay, khi Đỗ Hà tới quân doanh, La Thông cũng đã tới trước một bước, hai người trò chuyện trong doanh.
La Thông đột nhiên cho ra hiệu cho hắn, kêu hắn nhìn ra phía sau.
Đỗ Hà quay đầu nhìn lại, đã thấy Phòng Di Ái ủ rũ đi tới, vẻ mặt u oán, tựa hồ như có người thiếu 180 vạn.
- Sao vậy?
Đỗ Hà hiếu kỳ tiến lên hỏi thăm. Hắn biết thần kinh Phòng Di Ái không ổn
định, nếu không phải có chuyện gì nhất định sẽ không lộ ra biểu lộ như
vậy.
Phòng Di Ái đau khổ nói:
- Xong rồi. Lão đại, ta xong đời rồi, cuộc đời vui vẻ của ta đã bị phụ thân ta chôn vùi rồi!
Đỗ Hà càng nghe càng cảm thấy khó hiểu.
La Thông cũng không hiểu ra sao:
- Rút cuộc là chuyện gì?
Phòng Di Ái thở dài, than thở:
- Phụ thân đã sắp xếp một hôn sự cho ta, đối phương là nhi nữ của Bệ Hạ.
La Thông trợn trừng mắt:
- Nữ nhân của Bệ Hạ không phải như hoa như ngọc, còn không biết hưởng?
Đỗ Hà lại trợn tròn mắt, Cao Dương, vị công chúa trốn dưới giường định
nghe âm thanh hoan hảo của mình hôm thành thân, rốt cuộc lại gả cho vị
huynh đệ của mình sao?
Lúc này Đỗ Hà cũng không biết nên chúc mừng hay là báo tin dữ.
Cao Dương là nhân vật ngoại tình tiên phong đầu tiên nổi tiếng trong lịch sử!
Phòng Di Ái gấp gáp kêu to:
- Hưởng thụ cái đầu, đây là ngươi không biết. Đừng tưởng rằng tất cả công chúa đều dễ nói chuyện như đại tẩu nói chuyện với đại ca, công chúa
giống như Bồ Tát, hàng ngày phải lấy ra quỳ lạy. Nếu ta lấy công chúa
thì đừng mơ tưởng đến chuyện đi thanh lâu kỹ viện tiêu sái, nếu ta lấy
công chúa, mộng tưởng ba vợ bốn nàng hầu cũng không thể thực hiện, nếu
ta lấy công chúa, sau này quan hệ vợ chồng còn phải đợi nàng đồng ý. Về
sau ta ở phủ công chúa, không còn nhân sinh tự do, hạnh phúc của ta cũng xong đời.
Vẻ mặt hắn trắng bệch, tức giận đến mức giơ chân rồi lại không thể làm gì.
Đỗ Hà, La Thông đưa mắt nhìn nhau, không ngờ Phòng Di Ái còn có suy nghĩ “cao thượng” như vậy.
La Thông trơ trẽn nói:
- Đây là ngươi tự tìm lấy!
Mặc dù Phòng Di Ái là bằng hữu của hắn, nhưng hắn vẫn không quen nhìn loại tác phong này của Phòng Di Ái.
Phòng Di Ái cũng lơ đễnh, La Thông là người chung tình, từ khi hắn chuộc thân cho Ngu Tử Linh, hai người đã cố gắng rất nhiều, cuối cùng cảm động La
mẫu, đồng ý hôn sự của bọn họ.
Hiện giờ hai người có thể nói là
cầm sắt hòa minh, ân ân ái ái, tuy hai mà một, La Thông còn có lời thế
suốt đời chỉ yêu một người, không lấy vợ nữa, cho nên cũng không trông
cậy hắn cùng loại giống như mình.
Phòng Di Ái kéo Đỗ Hà nói:
- Lão đại, vì hạnh phúc của huynh đệ, ngươi phải giúp đỡ ta!
Đỗ Hà khinh bỉ nói:
- Đây là công chúa có cầu cũng không được, nhất định là bệ hạ tự mình ban hôn. Thánh chỉ đã truyền xuống, không ai có thể thay đổi. Di Ái, ngươi
tốt nhất vẫn nên nhận mệnh! Mặc dù Cao Dương ngang ngược vô lễ một chút, nhưng xác thực rất xinh đẹp, chỉ cần ngươi đánh bại được nàng, có lẽ có thể xem là nhân duyên tuyệt đẹp.
Đỗ Hà cảm thấy có chút không mặt mũi nào đối mặt với vị huynh đệ của hắn. Bởi vì hắn nói ra những lời trái lương tâm nhất.
Phòng Di Ái ngẩn ngơ, sửng sốt hồi lâu mới nói:
- Lão đại. Ngươi nghe ai nói Bệ Hạ ban Cao Dương cho ta?
Đỗ Hà cũng sững sờ nói:
- Chẳng lẽ không phải Cao Dương công chúa?
Phòng Di Ái gật đầu nói:
- Ta nhớ rất rõ. Cha ta nói là con gái thứ mười sáu của Bệ Hạ, con gái
của Trưởng Tôn hoàng hậu, là Thành Dương công chúa, chứ không phải công
chúa thứ mười bảy Cao Dương công chúa!
- Không phải là tốt rồi, không phải là tốt rồi.
Đỗ Hà cũng thầm thấy may mắn cho vị huynh đệ của mình, chỉ cần không phải
nha đầu ngốc Cao Dương, những người khác đều dễ nói chuyện. Thành Dương
công chúa, cái tên này nghe rất quen tai, rút cuộc là ai nhỉ?
Bỗng nhiên hắn thấp giọng hô lên:
- Thành Dương công chúa!
Hắn lộ ra kinh ngạc, cười khổ không được, âm thầm nghĩ ngợi:
- Thành Dương công chúa không phải là người Lý Thế Dân ban cho ta trong lịch sử hay sao?
Tại sao lại lộn xộn như vậy? Mình lại lấy Trường Nhạc công chúa vốn được gả cho Trưởng Tôn Trùng, còn Thành Dương công chúa vốn được gả cho mình
lại được Lý Thế Dân ban cho Phòng Di Ái, nữ bạo long Cao Dương rốt cuộc
ban cho ai?
Hắn không nghĩ ra đầu mối, nhưng cũng không thèm nghĩ nữa, bất kể lịch sử như thế nào, dù sao mình đã sáp nhập vào xã hội
này, đã loạn thì cứ để nó loạn, chỉ là trong lòng không khỏi mặc niệm
cho vị hôn phu tương lai của Cao Dương.