Đại Đường Đạo Soái

Đỗ Hà thầm cười trộm, không ngờ khí lượng của Hầu Quân Tập lại nhỏ nhen
như vậy, cơm ăn không thấy ngon, ngủ không yên giấc. Nếu không phải
không thể lên tiếng thì hắn đã lên tiếng hát ca chúc mừng.

Nhưng
khi hắn đang âm thầm mừng rỡ, lại nghe có người nói hắn và người Cao
Xương người cấu kết, nhất thời tức giận trợn tròn mắt, thầm mắng:

- Ta mệt mỏi đi thu phục Cao Xương, tên hỗn đản nào nói bậy lại sau lưng!

Hắn vừa nghĩ đến đây, liền nghiêng người sang bên cạnh, can đảm nhìn vào trong phòng.

Hầu Quân Tập vừa nghe xong lời này, tinh thần bỗng nhiên chấn động, vội vàng gọi hắn tiến vào.

Người đến là một văn sĩ áo trắng, mắt đẹp mày thanh, khoảng chừng ba mươi mấy, tướng mạo khôi ngô, lộ ra phong độ nhẹ nhàng.

Đỗ Hà cũng biết người này bất phàm, nhìn hắn mấy lần, chỉ thấy Hầu Quân
Tập tự mình tiến lên mời hắn ngồi xuống, thần sắc có vài phần tôn
kính, khiến cho Đỗ Hà cũng cảm thấy bất ngờ. Với tính cách không coi ai
ra gì của Hầu Quân Tập, vậy mà cũng lộ ra loại thần sắc này với người
đến?

Hắn lại nhìn về hướng phòng ngủ, lúc này văn sĩ áo trắng đã ngồi xuống, Hầu Quân Tập hỏi:

- Tạ tiên sinh, ngươi đã điều tra được tin tức Đỗ Hà câu kết với Cao Xương như thế nào?

Đỗ Hà lạnh lùng mỉm cười, có thể nghe ra, khi Hầu Quân Tập nói lời này có ý tứ hưng phấn, hoàn toàn bộc lộ tâm tư của hắn muốn bắt lấy mình.

Chỉ nghe Tạ tiên sinh cười lạnh nói:

- Mọi chuyện đúng như Tướng quân đã dự đoán, tất cả đều là tính toán của
Đỗ Hà và Trương Hùng, bọn họ đã cấu kết ngay từ đầu rồi!

- Ta thông đồng cái đầu ngươi!

Đỗ Hà thầm mắng, tiếp tục tập trung tư tưởng suy nghĩ lắng nghe.

Hầu Quân Tập thúc giục nói:

- Tạ tiên sinh có chuyện gì cứ nói thẳng, ta là người thô kệch, không thích quanh co lòng vòng.

Tạ tiên sinh vẫn bình thản nói:

- Chuyện đã xảy ra, chỉ cần tự thuật đơn giản, Đại soái tự nhiên sáng tỏ! Đại Đường cường thịnh ta ngạo thế thiên hạ, các tộc trong thiên hạ
không ai không dám theo, chỉ là tên chuột nhắt Lợi Thất há lại dám tranh phong với Đại Đường ta? Nhưng vì Trương Hùng mê hoặc, mới tùy tiện xuất binh đối địch với Đại Đường ta. Trương Hùng đối mặt với bảy ngàn quân
tiên phong của Đỗ Hà cũng chẳng quan tâm, đồng thời còn trú đóng binh mã ở Xích Đình cốc, khả nghi hơn là an bài hơn mười vạn con chiến mã đằng
sau đại doanh. Việc này không nói, bảy vạn quân Đột Quyết trong sơn cốc
tựa hồ bị tiêu diệt hoàn toàn, nhưng Trương Hùng lại còn sống, còn để
cho Đỗ Hà bắt giữ. Đỗ Hà cũng rất có ý tứ, đối mặt với Trương Hùng, hắn
chẳng những không giam giữ, mà còn đưa hắn về Cao Xương, sau đó Cao
Xương cứ thế mà đầu hàng?

Người tên là Tạ tiên sinh này nói rất
hời hợt, nhưng lông mày Đỗ Hà dần dần cau lại, những lời tên họ Tạ này
nói hoàn toàn không phải sự thật, sự thật trải qua lời nói của hắn hoàn
toàn bị bẻ cong.

Rõ ràng là vì Cao Xương, Trương Hùng đã lợi dụng dã tâm của Ky Lợi Thất thuyết phục hắn xuất binh. Trương Hùng rõ ràng
là nhìn xa trông rộng, dùng Xích Đình cốc làm cứ điểm, ngăn chặn viện
binh của Đại Đường. Còn mình nhìn ra Trương Hùng bất phàm, dùng chiến
thuật không chiến mà khuất phục, thuyết phục Cao Xương đầu hàng.

Nhưng trải qua lời nói của Tạ tiên sinh, lại trở thành một âm mưu vô cùng
lớn, mình thoáng chốc trở thành kẻ chủ mưu của âm mưu này, Trương Hùng
trở thành kẻ đồng lõa phối hợp khăng khít, chiến đấu lần này là một trận vô gian đạo vô cùng lớn.

Nhân vật tên Tạ tiên sinh này thật sự không biết xấu hổ, quá vô sỉ.

Người ta nói đại ca móc túi âm hiểm ngoan độc, nhưng làm sao có thể so sánh với thư sinh mặt trắng?

Trưởng Tôn Vô Kỵ và Tạ tiên sinh chính là loại người như vậy.

Nên nói là người nào càng ra vẻ đạo mạo lại càng hèn hạ vô sỉ mới đúng.

Đỗ Hà ở bên cạnh tức giận suy nghĩ, lỗ tai dựng đứng, hắn biết bọn họ chắc chắn đang thương nghị âm mưu bất lợi cho mình.

Lúc này, Hầu Quân Tập hùng hổ nói:

- Quả thật như thế, ta biết ngay mà, tên nhãi ranh Đỗ Hà làm sao có thể
đánh ra một trận chiến tuyệt vời như vậy, thì ra hắn đã sớm có cấu kết
với Cao Xương, khó trách đám vong quốc lại coi trọng hắn như vậy, đúng
là phụ tử giống nhau, hắn cũng giống như cha hắn đều là lũ chuột nhắt.

Trong mắt Đỗ Hà ngùn ngụt lửa giận. Hầu Quân Tập mắng hắn, hắn có thể không
thèm để ý, nhưng lại dám mắng phụ thân Đỗ Như Hối trước mặt hắn, cái này không thể tha thứ.

- Chỉ có điều….

Hầu Quân Tập nói tiếp:

- Chỉ có những cái này thôi sao? Tất cả những điều này đều là suy đoán,
cũng không có bất cứ chứng cứ gì rõ ràng. Bệ Hạ rất sủng ái tên tiểu tử
Đỗ gia này, sẽ không dễ dàng tin tưởng. Huống chi, hắn còn lập được công lao như vậy! Hơn nữa, nếu Đỗ Hà thật sự cấu kết với Cao Xương, tại sao
phải tiêu diệt Cao Xương? Chuyện này có vẻ kỳ quái, nếu chỉ dựa vào điểm này vẫn chưa đủ.

Tạ tiên sinh lạnh lùng mỉm cười:

- Ta
lại cho rằng cái này là đủ rồi, tiêu diệt Cao Xương chỉ là kế nghi binh, dưới quân uy của Đại Đường ta, Cao Xương không thể kiên trì bám trụ,
chỉ có tiêu diệt, sau đó đứng dậy mới có thể trường tồn. Trước khi Bệ Hạ thiết lập Đô Hộ Phủ ở Cao Xương, Đại soái có nghĩ tới nơi này sẽ thiết
lập Đô Hộ Phủ không?

Hầu Quân Tập lắc đầu, thành thực nói:

- Chưa từng, ta vẫn cho rằng Bệ Hạ sẽ lập Cúc Trí Thịnh làm Cao Xương Vương!

Đây là cách làm từ trước đến nay của Đường triều. Năm đó Đại Đường đều làm
như vậy ở Đột Quyết, Thổ Dục Hồn. Đại Đường tiêu diệt Tây Đột Quyết,
nhưng không chiếm cứ thổ địa Tây Đột Quyết mà là cấp đất đai cho Tiết
Duyên Đà, tiêu diệt Thổ Dục Hồn, lại lập tức cho người của Thổ Dục Hồn
làm Vương, trả thổ địa đánh chiếm lại cho bọn họ.

Cách làm nhỏ
hẹp này vốn bắt nguồn từ bài học cổ “Tiên Hoa Hạ nhi hậu di thu” của
Tiền Tần, từ xưa đến nay phần lớn đều lấy nội địa là “gốc rễ”, biên cảnh là “cành lá”, chỉ cần cây đại thụ che trời Trung Nguyên tươi tốt là
được rồi, những thổ địa san bằng tịch thu kia không cần nghĩ đến.

Thống trị nội bộ cho tốt, sau đó mới suy nghĩ đến di thu thổ địa.

Đại Đường hiện giờ còn có tiềm lực phát triển rất lớn ở Trung Nguyên, sẽ
không quan tâm đến những thổ địa nhỏ bé xa xôi như Cao Xương. Cho nên
Hầu Quân Tập căn bản không xem Cao Xương như lãnh địa của Đại Đường,
cũng chính vì như vậy hắn mới dám làm xằng bậy như vậy.

Chỉ có
điều không ngờ Lý Thế Dân lại thay đổi cách làm từ trước đến nay, thiết
lập An Tây Đô Hộ Phủ ở Cao Xương cách Đại Đường mấy ngàn dặm, thật sự
khiến hắn trở tay không kịp.

- Ngươi nói là Đỗ Hà cố ý diệt Cao
Xương, là vì cứu Cao Xương, không cho Cao Xương tổn thất binh lực, chỉ
vì xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, cho nên mới tạo thành cục diện hôm
nay? Đây là Đỗ Hà chó ngáp phải ruồi, cũng không phải không có thông
đồng với địch.

Trên mặt Hầu Quân Tập lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ, lập tức lại hỏi:

- Có chứng cớ không?

- Không có!

Tạ tiên sinh thản nhiên nói thẳng.

- Nhưng cho dù không có chứng cớ thì như thế nào, tất cả chuyện này đều
rất hợp tình hợp lý, khó có thể giải thích, đủ để cho Đỗ Hà hết đường
chối cãi. Đại soái không nên quên năm đó khi công phạt Đột Quyết, Vệ
công Lý Tĩnh cũng nhận được vu cáo, dù sao trong luật pháp Đường triều
cũng không luận tội vu cáo cũng, cho dù không thành, Đại soái cũng không có tổn thất.

- Nói có lý!

Hầu Quân Tập phá lên cười. Đỗ Hà từ một nơi bí mật gần đó nghe thấy, liền sờ vào thuốc bột trong ngực, lạnh lùng cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui