Đại Đường Đạo Soái

- Hắc!

- Xem ta đây!

- Nha nha nha, xem ta đây, tiếp lấy!

Trên bầu trời Đỗ phủ phiêu đãng thanh âm thanh thúy đang chơi đùa rộn rã.

Đã là đầu mùa đông, hôm nay trời nắng thật hiếm thấy, ánh mặt trời cao chiếu, lại làm lòng người thật dễ chịu ấm áp!

Đỗ Hà nằm trên ghế dài, híp mắt ngắm nhìn hai thân ảnh động lòng người trên sân viện, trên mặt hiện lên vẻ mỉm cười thư thái.

Trên sân viện Trường Nhạc cùng Lý Tuyết Nhạn đang chơi cầu lông, nếu nói
bóng chuyền là vận động của nam nhân, tràn đầy tình cảm mãnh liệt, cầu
lông lại là trò chơi của nữ tử, cung cấp cho các nàng chơi đùa.

Phương tiện giải trí thời cổ đại thật sự quá ít, hơn nữa nơi này lại không lưu hành hoạt động dạo phố mua sắm du lịch như thời hiện đại, một hảo thê
tử ở trong nhà giúp chồng dạy con, hiếu thuận trưởng bối ở trong mắt thế nhân mới là điển hình của hiền thê lương mẫu. Nhưng là người của thế kỷ 21, Đỗ Hà lại không nghĩ như vậy.

Phu thê là một chỉnh thể, lẫn
nhau ưng thuận chăm lo sự nghiệp của mình, sinh hoạt riêng của mình.
Nhưng cách nói này ở tại Đường triều thật sự như đi vào đầm rồng hang
hổ, Đỗ Hà cũng biết với lực lượng một người khó thể cải biến thế giới,
loại chuyện này không thể cưỡng cầu.

Chỉ là Trường Nhạc vẫn một
mực ở mãi trong nhà, lượng vận động thật sự ít ỏi đến thương cảm. Bình
thường khi hắn có ở nhà còn có thể đốc xúc được nàng chạy bộ vận động,
nhưng nếu hắn không ở nhà, nàng thà tình nguyện cầm quyển sách hoặc cầm
bút đọc sách vẽ tranh vượt qua một ngày, cũng không muốn vận động.

Đây cũng không phải nàng lười biếng, chỉ là sở thích, nàng không thích chạy bộ, lại ưa thích vẽ tranh đọc sách.

Vì vậy Đỗ Hà suy nghĩ một ít hoạt động giải trí hiện đại, nhìn xem có thể
tạo ra được một ít trò chơi cung cấp cho Trường Nhạc chơi đùa, cho hai
nàng giải trí.

Nổi danh nhất không gì bằng bóng bàn, cầu lông,
tennis, là ba loại trò chơi an toàn còn có tính giải trí, hơn nữa còn
thích hợp cho nữ tử chơi đùa.

Tennis lại không quá thịnh hành ở
Trung Quốc, Đỗ Hà không hiểu biết nhiều về môn vận động này nên bỏ qua.
Bóng bàn được xem là quốc kỹ của người Trung Quốc, chỉ cần là người

trong nước cũng không có ai chưa từng được nghe qua. Ban đầu hắn dự định dùng bóng bàn, nhưng hắn phát hiện quả bóng bàn lại làm bằng plastic,
hắn chế tạo, dùng khoa học kỹ thuật Đường triều chế tạo liền làm quả cầu nổ tung, không thể làm được nên đành buông tha.

Trái lại cầu
lông lại dễ dàng chế tạo, dùng một quả cầu da tròn nhét lông vũ vào là
được, khó khăn chỉ là vợt cầu lông, nhưng điều này cũng không thành vấn
đề, không có được lợi sợi nhựa như đời sau, dùng kim ti sợi đồng cũng
được thôi! Tuy lực co dãn còn kém một chút, nhưng chỉ cần có thể sử dụng là được, dù sao cũng chỉ vì chơi đùa.

Đỗ Hà cũng không trông cậy có thể tạo ra loại vợt cầu lông của thế kỷ 21, nên chấp nhận thông qua.

Kiểu đồ chơi mới vừa được tạo ra, lập tức hấp dẫn ánh mắt Trường Nhạc. Mọi
người luôn giống nhau, đều là động vật ưa thích hưởng thụ. Cổ nhân không phải không thích chơi đùa, chỉ là phương tiện giải trí ít nên không
chơi. Trường Nhạc cũng giống như vậy, cầu lông lại đơn giản dễ học, ngay lập tức đưa tới hứng thú của nàng, chỉ là khổ sở không có đối thủ.

Người hầu không dám cùng nàng chơi đùa, Đỗ Hà cũng không khả năng suốt ngày chơi với nàng.

Lý Tuyết Nhạn vừa vào cửa, ngay lập tức cùng nàng gom thành một đôi.

Cá tính Lý Tuyết Nhạn càng thêm hiếu động, sau ngày tân hôn liền thích vận động này. Lúc ấy vết thương tân hôn còn chưa khỏe, đi đường còn có chút lảo đảo, nhưng nàng cũng không nhịn được chơi suốt hai hiệp. Hôm nay
thương thế khôi phục, càng thích thú, nhàn rỗi lại quấn quýt Trường Nhạc đòi thi đấu.

Đừng nghĩ Trường Nhạc bình thường không hiếu động,
nhưng khi chơi cầu lông kỹ thuật lại thật tốt, cặp mắt tỉnh táo luôn có
thể bắt rõ địa điểm cầu lông rơi xuống, quyết đoán đánh ra.


Tuyết Nhạn hiếu động, luận thân thủ thì nhanh nhẹn hơn Trường Nhạc,
nhưng lực phân tích lại thua kém quá nhiều, luôn thất bại mà chấm dứt,
có thể nói gặp chiến tất bại, nhưng càng bại càng hiếu chiến.

Vốn Đỗ Hà còn có cơ hội ra sân, nhưng về sau hai người nhất trí chiếm cả quyền lực cầm vợt của hắn.

Bởi vì, hắn quá mạnh mẽ!

Tốc độ của hắn không ai so sánh nổi, càng thêm nhanh tay lẹ mắt, ám khí bay tới hắn còn dùng tay tiếp được, huống chi chỉ là một quả cầu lông nho
nhỏ.

Kết quả hết lần này tới lần khác hắn đều ngược sát Trường
Nhạc cùng Lý Tuyết Nhạn. Có một lần chấp hai đánh một hai nàng cũng bị
đánh bại hoàn toàn. Thế là từ đó về sau, hai người nhất định không muốn
cùng hắn chơi đánh cầu lông, Đỗ Hà cũng không để ý, mỗi lần hai nàng
chơi đùa hắn đều bồi bên cạnh, nghe hai nàng kêu gọi vui vẻ, nhìn tư thế lả lướt của hai nàng, chỉ vậy hắn đã cảm thấy thỏa mãn, chỉ mong có thể nhàn nhã như thế mà qua cả đời.


Thế cục trên sân viện cũng giống như hắn đã suy đoán trước, Lý Tuyết Nhạn dựa vào tinh lực dồi dào liên
tục tấn công, chuyên đánh những quả cầu tốc độ cực nhanh, Trường Nhạc
không có được tinh lực như thế, nhưng nàng vẫn có thể bình tĩnh đánh trả trở lại.

Trận so tài có thể nói cực kỳ phấn khích.

Đỗ Hà nhìn tư thái của hai nàng tràn đầy tinh lực, ánh mắt nhìn một lúc đã có chút biến vị, hơn nữa hiện tại ánh mắt hắn quan sát không chỉ đơn
giản là xem so đấu, bởi vì trong đầu hắn hiện tại đang thoáng hiện dáng
vẻ phong tình vạn chủng của hai nàng lúc trên giường, trong lòng không
ngừng xao động.

Trường Nhạc đoan trang hiền lành, tuy đã thành
thân hơn một năm nhưng lúc ân ái vẫn chưa thể hoàn toàn thả ra chính
mình. Lý Tuyết Nhạn tuy chỉ mới thành thân, nhưng đêm động phòng hoa
chúc thậm chí còn chủ động cùng hắn thay đổi tư thế.

Nhưng muốn
so đấu với Đỗ Hà nàng vẫn còn rất non, về sau mới biết được vì đêm động
phòng hoa chúc, mẹ của Lý Tuyết Nhạn đã sớm đưa cho nàng một quyển đông
cung đồ, bên trong vẽ lại nhiều tư thế thật khó xử, Lý Tuyết Nhạn vì
không muốn bị xấu mặt, đè nén xấu hổ xem đông cung đồ suốt ba đêm học
trộm tư thế bên trong.

Chuyện gì nàng cũng không hiểu, mẹ nàng
cũng không thể giải thích rõ với nàng, vì vậy nàng cho rằng những tư thế kia phải được thực hiện trong đêm động phòng, vì vậy mới chủ động thay
đổi tư thế với Đỗ Hà.

Đỗ Hà thầm cười trộm, cũng không nói ra, Lý Tuyết Nhạn muốn làm gì hắn cũng làm, khi nàng không biết làm thêm gì
nữa, Đỗ Hà mới bắt đầu xuất chiêu theo những tư thế từng xem qua ở thời
hiện đại.

Tuy Lý Tuyết Nhạn cảm thấy thật khó xử, nhưng nàng chỉ
nghĩ đó là chuyện phòng the thật bình thường giữa phu thê, vì vậy đều
tiếp nhận, nhờ vậy liền khiến cho Đỗ Hà lâng lâng, thường xuyên nghĩ nếu Trường Nhạc cũng chịu thả lỏng như thế thật sự là tốt nhất.

Nghĩ đi nghĩ lại trên mặt hắn hiện lên nụ cười tà ý, thầm nghĩ: Có cơ hội
phải trái ôm phải ấp, đem hai nàng đều dỗ dành lên giường cùng một lúc
đi, để hai nàng còn có thể học tập lẫn nhau!

No bụng sẽ sinh dâm
dục, lời nói này tuyệt không sai. Sau khi cưới Lý Tuyết Nhạn về nhà, Đỗ

Hà lại nghĩ tới việc chuẩn bị xuôi nam. Chuyến đi này không ít hơn nửa
năm, cho nên một tháng nay hắn biến thành trạch nam thời cổ đại, mỗi
ngày cùng Trường Nhạc và Lý Tuyết Nhạn hầu như không hề bước chân ra
khỏi cửa.

Cả ngày hết ăn lại chơi không thì lên giường, cuối cùng mới đi ngủ, ngày hôm sau tiếp tục lặp lại.

Thời gian trôi qua thật vô cùng thoải mái, vì vậy tâm tư của hắn cũng thay
đổi, giữa ban ngày cũng nghĩ tới những chuyện phòng the, tự mình cười
không ngừng.

- Hắc hắc hắc…

Nghĩ tới chỗ cao hứng, hắn còn bật cười thành tiếng.

Đột nhiên một gương mặt thanh tú xuất hiện ngay trước mặt Đỗ Hà trong gang tấc, hai khuôn mặt cơ hồ muốn dán sát cùng một chỗ.

- Oa!

Đỗ Hà quát to một tiếng, chột dạ lật người tránh ra. Cũng may ghế dài khá
rộng nên hắn không bị té xuống, liền tập trung nhìn tới, nhận ra là
khuôn mặt của Lý Tuyết Nhạn. Không biết nàng với Trường Nhạc đã ngừng
chơi từ khi nào, đang đi tới gần hắn.

- Làm gì vậy, xuất quỷ nhập thần, thật dọa người!

Đỗ Hà ai oán nói.

Lý Tuyết Nhạn cũng bị tiếng hô to của Đỗ Hà làm hoảng sợ, nghe tiếng ai oán của hắn giậm chân nói:

- Còn oán muội sao, chúng ta chơi mệt mỏi muốn nghỉ ngơi một chút, tự
nhiên nghe huynh người “hắc hắc” thật quái dị, gọi huynh cũng không
nghe, tiếng cười thật tà ác, làm người ta nghe không thoải mái chút nào!

- Ách…

Đỗ Hà xấu hổ sờ sờ mũi, nào dám nói ra sự thật, có chút chột dạ nói:

- Không có gì!

Trường Nhạc hoài nghi nhưng cũng không hỏi tới.

Đỗ Hà ngồi dậy kéo Trường Nhạc cùng Lý Tuyết Nhạn ngồi hai bên người hắn:

- Nghỉ ngơi một chút, chơi trò chơi phải như vậy. Thích hợp chơi mới có
lợi cho thân thể, nhưng nếu quá mức ngược lại sẽ hại thân. Phải chú ý
nhiều hơn, không thể miễn cưỡng, nhất là Trường Nhạc, thân thể của nàng
yếu ớt, rèn luyện sẽ cho nàng được ích lợi lớn, nhưng nếu quá mức thì
nguy hiểm cũng tăng lên, nên chú ý!

Trường Nhạc cười ngọt ngào, đáp ứng sự quan tâm của Đỗ Hà.


Tĩnh tọa chốc lát, Trường Nhạc nói:

- Đỗ lang, ngày mai là ngày tướng công cùng Tuyết Nhạn hồi môn, hôm qua
thiếp thân đã cho người mua một đôi Ngọc Như Ý, ngày mai nhớ mang đến
đưa cho thúc phụ!

Đỗ Hà gật đầu, lập tức giật mình nói:

- Ngày mai là ngày Tuyết Nhạn hồi môn rồi sao? Đã một tháng?

Cả tháng qua hắn chỉ vui chơi, thậm chí cũng quên mất cả ngày tháng.

Lý Tuyết Nhạn cũng có chút ngoài ý muốn, ngay lập tức gương mặt đỏ như nhỏ máu, hiển nhiên nàng cũng giống như Đỗ Hà, đem ngày trọng yếu như vậy
lãng quên.

Nếu không phải Trường Nhạc nhớ rõ, có lẽ ngày mai họ sẽ gây ra chê cười.

Đỗ Hà thở ra một hơi, không thể tưởng được thoáng chốc đã qua một tháng
thời gian, thật quá mức đột nhiên, hắn còn chưa có chuẩn bị tâm lý.

Trường Nhạc hiểu rõ trượng phu của mình, nhìn thấy một tháng qua Đỗ Hà ở nhà
làm bạn cùng hai nàng, sớm biết trong lòng trượng phu có việc, chỉ là
nàng không hỏi thẳng ra mà thôi, vì vậy chậm rãi dựa đầu lên vai hắn,
buồn bã nói:

- Đỗ lang phải đi sao?

Thân thể mềm mại của Lý Tuyết Nhạn khẽ run, cũng dựa đầu qua không nói gì.

- Ân!

Đỗ Hà buồn bực lên tiếng:

- Đã nói qua với nhạc phụ, à, là bệ hạ! Sau khi hết thời gian nghỉ thành
hôn phải khởi hành, đi xử lý một chuyện cơ mật. Ngày mai hồi môn, đoán
chừng sáng sớm ngày mốt phải đi rồi. Chuyến đi này ít nhất phải hơn nửa
năm, trong nhà cùng cha mẹ giao cho hai nàng.

Trường Nhạc cùng Lý Tuyết Nhạn cũng không muốn làm Đỗ Hà cảm thấy thương cảm, liền miễn cưỡng cười, Trường Nhạc nói:

- Đỗ lang yên tâm đi thôi, trong nhà còn có chúng ta!

Lý Tuyết Nhạn ngẩng đầu cắn khẽ vành tai Đỗ Hà, thấp giọng nói:

- Không cần lo lắng chuyện trong nhà, nhưng nếu để cho Tuyết Nhạn biết
được tướng công ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ, nhất định cắn đứt lỗ tai
tướng công xuống!

Nói xong làm như uy hiếp liếm liếm môi, nhìn qua thật quá mê người!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận