Đại Đường Đạo Soái

Ngọn đèn lại một lần nữa được thắp lên, lờ mờ thấy cảm nhận được không khí tử vong.

Lý Dật Phong nhìn qua thi thể chất ngổn ngang, trong lòng cũng cảm thấy
chấn động. Hắn hành tẩu giang hồ nhiều năm, trên tay cũng nhiễm qua
không ít máu tươi, nhưng vẫn là lần thứ nhất có loại cảm giác này. Sát
nhân trong im ắng so với việc giáp mặt đại chiến càng thêm mãnh liệt.

Đỗ Hà thấy Lý Dật Phong biểu lộ có chút khác thường, cười hỏi:

- Như thế nào, sợ sao?

Lý Dật Phong thở dài nói:

- Không phải, chỉ là có chút cảm giác nói không nên lời, trước kia sát
nhân đều là bằng vào bản lãnh của mình, hôm nay lại dùng loại thủ đoạn
này, cảm thấy rất không được tự nhiên.

Đỗ Hà hiểu ý cười nói:

- Nguyên lai là tinh thần trọng nghĩa quấy phá, ta minh bạch, cũng có thể lý giải, vấn đề này chỉ là do cách nhìn của ngươi mà thôi.

Chuyện như vậy, Đỗ Hà sớm đã nhìn ra.

Tinh thần trọng nghĩa chỉ sẽ xuất hiện trên TV, muốn cứu được người thì thủ
đoạn phải cao minh hơn đối thủ mà không phải dựa vào tinh thần trọng
nghĩa, thứ này không kiếm nổi cơm ăn. Tựa như kết quả trước mắt, nếu như không phải Đỗ Hà thủ đoạn thông thiên, nhiều lần xuất kỳ bất ý tiêu
diệt từng chút thì bọn họ há có thể đứng ở chỗ này nói chuyện?

Lý Dật Phong hiển nhiên minh bạch, dù không thoải mái nhưng vẫn bội phục Đỗ Hà, hỏi:

- Làm sao để giết tiếp?

Đỗ Hà không trả lời thẳng:

- Ngươi biết làm bếp?

Lý Dật Phong gật đầu, hành tẩu giang hồ phải tự lo cơm ăn nước uống, biết làm cơm cũng không phải chuyện lạ.

Đỗ Hà lại khác, tuân theo chủ nghĩa cá nhân nên không xuống bếp, chỉ là

trước kia thèm ăn nên có học qua làm được mấy món dân dã, còn bảo nấu
mấy món phức tạp thì không làm được.

- Vậy thì đi làm đi, chúng
ta làm mấy thứ ăn khuya rồi bưng lên. Với bản sự hai người chúng ta,
người nhiều hơn nữa cũng không sợ, chỉ sợ bọn họ đông một cái tây một
cái, không tiện ra tay, có thể tụ tập bọn chúng lại là được rồi.

Đỗ Hà vào lúc bắt đầu triển khai ám sát đã từng đề phòng vạn nhất đảo qua
phòng bếp thấy trong đó cũng không có người, tìm kiếm một lát thì thấy
nước và bánh bao để nguội.

Bọn họ đi vào phòng bếp, Lý Dật Phong
phụ trách động thủ, Đỗ Hà đứng canh nơi cầu thang, lúc này hết thảy đều
ngủ say nên không có bất cứ dị thường nào.

Lý Dật Phong lo lắng
thời gian dài để cho người phát giác nên nổi lửa thật to, còn dùng ống
đồng thổi thêm, không bao lâu đã hâm nóng bánh bao.

Bọn họ chuẩn
bị xong bánh bao, Đỗ Hà cẩn thận che lại đầu bậc thang khoang hai và
khoang ba để ngừa âm thanh truyền lên khoang cao nhất. Chỉ cần kế hoạch
bọn họ thành công, dù địch nhân có phát giác hay không cũng không có ý
nghĩa, chỉ cần có được hiệu quả tập kích bất ngờ mới tốt.

Đỗ Hà đeo Hoàn Thủ Đao sau lưng, đi tới buồng nhỏ trên khoang bốn.

Khoang thuyền thứ tư trống trải, ngoại trừ một ít mái chèo thì không bài trí
bất kỳ vật gì, có gần 50 người ngồi ở hai bên chèo thuyền, bốn phía đều
có tặc nhân cầm đao quan sát, nếu ai dám lười biếng thì lập tức xuống
tay.

Đỗ Hà cùng Lý Dật Phong đều bưng lồng hấp, lên tiếng:

- Huynh đệ, đói bụng không! Ăn một cái bánh bao cho đầy bao tử.

Mọi người đều biết, vào lúc rạng sáng là dễ đói bụng nhất, cả một đám đều

đã bụng sôi réo, nhưng vì là lâu la nên đâu có quyền ăn khuya. Vừa nghe
có ăn khuya thì cả đám đều cười toe toét.

Trong lòng bọn chúng
đều cho rằng thương thuyền đã bị chúng chiếm cứ, người trên thuyền đều
là phe mình, người ngoài đều đã bị khống chế, không ai có thể đối
nghịch, căn bản không thể ngờ Đỗ Hà, Lý Dật Phong rắp tâm bất lương.

Đây cũng là hiệu dụng lớn nhất của việc địch minh ta ám.

Đỗ Hà tính ra có mười ba tên.

Nhìn sát trong gang tấc thấy không kẻ nào có phòng bị, Đỗ Hà, Lý Dật Phong liếc mắt nhìn lẫn nhau ra hiệu.

Hai người hiểu ý lui một bước, nhất tề ra đòn sát thủ.

Trường kiếm trong tay Lý Dật Phong rung lên, đâm ra năm kiếm, đều chuẩn xác
vào tim khiến cả đám không kịp kêu một tiếng ngã vật mà vong.

Kiếm pháp của hắn đem ba chữ “nhanh chuẩn độc” phát huy vô cùng tinh tế!

Đao quang của Đỗ Hà lóe lên, cắt ngang cổ họng ba người, xé toang lồng ngực người thứ tư.

Còn lại mấy người hoảng hốt, mỗi người như ở trong mộng mới tỉnh.

- Bịch! Một cước của Đỗ Hà đá trúng một tên vừa mới rút đao ra khiến hắn bất tỉnh.

Có bốn người cách gần Đỗ Hà hoảng hốt, hồn phi phách tán, tản ra hai bên.

Đỗ Hà cười lạnh, đuổi theo một tên bổ cho một đao, tiếp đó Hoàn Thủ Đao rời khỏi tay, kích xạ ra ngoài, bắn chết một người.

Hai người còn lại thấy hắn ném đi vũ khí liền cười dữ tợn, rút kiếm phân tả hữu đánh ngược trở về.

Đỗ Hà không nhanh không chậm, mắt thấy hai thanh trường kiếm chuẩn bị đâm
vào cơ thể thì thân hình lóe lên, hai tay xảo diệu bắt lấy hai thanh
trường kiếm khiến chúng đâm phập vào nhau.


Trong khoảnh khắc, mười ba người đều bị bọn họ giết sạch sẽ, cơ hồ không có bao nhiêu động tĩnh.

Ngược lại những người đầu bếp bị bắt chèo thuyền thấy vậy đều kêu gào sợ hãi.

Lý Dật Phong vội nói:

- Đừng kêu, chúng ta cứu các ngươi đấy.

Đỗ Hà lắc đầu cười khổ, biết gọi như vậy thì tầng trên có thể nào không
nghe thấy, bọn họ đã từ tối thành sáng, lúc này không còn chủ ý tập kích bất ngờ chú ý, quyết định cường công, nói:

- Nếu không cầm binh
khí theo chúng ta phản kháng, có thể sẽ chết nhưng có cơ hội về nhà. Nếu không thì hoặc là bị tặc nhân giết hoặc bắt làm nô lệ suốt đời, vĩnh
viễn không gặp lại thân nhân.

Đỗ Hà nói vậy hơn lời của Lý Dật
Phong rất nhiều, Lý Dật Phong còn chưa trải qua chiến trường, chưa biết
lực lượng kích phát của một người khi tuyệt vọng. Nghe Đỗ Hà nói xong,
nguyên một đám đầu bếp người chèo thuyền đều lộ ra cảm xúc mãnh liệt,
nghĩ tới khả năng vĩnh viễn không gặp lại người nhà thì tạo thành lực
lượng phản kháng không gì sánh kịp.

Bọn họ chỉ trầm mặc một hồi liền lần lượt đứng lên, tìm được vũ khí vừa tay, xếp hàng trước Đỗ Hà, mắt đỏ rực như dã thú.

Cái này là người!

Trong giới tự nhiên, người dã thú có trí tuệ cao, cũng có nghịch lân của
mình, tình cảm với người nhà không thể nghi ngờ là nghịch lân lớn nhất.

Hành tung đã bạo lộ thì cũng không cần quỷ kế gì, bởi vì bọn họ có được lực lượng tuyệt đối.

Đỗ Hà lần đầu hành động đã giết chết hơn hai mươi người trên tầng hai,
trên tầng ba một mình hắn giết mười người, sau đó lại hợp tác với Lý Dật Phong hợp tác giết 24 người, tại tầng bốn, hai người lại tiếp tục giết
mười ba người, cộng thêm dưới bong thuyền tổng cộng là bảy tám chục
người. Căn cứ theo tình báo của chủ thuyền, vì chút sai lầm mới thuê tám mươi vị tài công đầu bếp. Những người này chỉ có một bộ phận cực nhỏ
không tham dự lần hành động này, cộng thêm lâm trận đào ngũ nhiều nhất
không quá chín mươi người.

Điều này cũng có ý nghĩa hiện giờ tặc
nhân chỉ có mười người giúp đỡ, còn bọn họ ngoại trừ bốn mươi người bị
Đỗ Hà kích phát tâm huyết nam nhi, còn có chừng một trăm nhân vật có thể phô trương thanh thế, hoàn toàn có thể giành được thắng lợi có tính áp
đảo.

Dưới tình huống như vậy còn muốn né tránh, muốn dùng quỷ kế ám chiêu chỉ là vẽ vời.


Lý Dật Phong cũng có chút bực bội, nghe Đỗ Hà quyết định cường công, lập tức vũ động thanh kiếm trong tay:

- Đỗ huynh, để cho ta thu thập đám vương bát đản lúc sáng tới bắt chúng ta!

Đến bây giờ, trong đầu hắn vẫn nhớ cảnh đứa bé chưa đầy mười tuổi bị tên
thủ lĩnh chặt đầu, cũng nhớ rõ cảnh tượng người phụ nữ bị mổ bụng, càng
nhớ rõ khuôn mặt khả ổ của tên đầu mục.

Đỗ Hà biết trong lòng hắn nghĩ gì, lập tức cung với Lý Dật Phong đi đầu, dẫn một đám dũng sĩ
huyết khí phương cương phóng lên lầu trên.

Lúc bọn họ xông lên
lầu thì đám tặc nhân cũng không bỏ chạy điên cuồng như trong tưởng tượng mà dù biết bên mình yếu hơn nhưng vẫn không chút hoảng sợ, dùng tên nỏ
hợp trận, phong tỏa đầu bậc thang.

Đám người Đỗ Hà nhất thời không thể công kích.

Đỗ Hà khó hiểu, thầm nói:

- Chẳng phải bọn chúng là một đám đám ô hợp sao?

Hắn cúi đầu trầm ngâm, trong đầu đột nhiên hiện ra một ý niệm, động tác bọn chúng mau lẹ như thế, có thể bất tri bất giác khống chế con thuyền này, hiển nhiên có kế hoạch tinh vi nhưng thành viên lại không biết lẫn
nhau, hơn nữa cảnh giác thấp.

Hẳn đây có ý trộn lẫn, biểu hiện ra là một đám đạo tặc ô hợp, thực tế là hành động có dự mưu?

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, chỉ cần đem thuyền bỏ neo chỗ kín, đem cả đám lâu la giết đi, chỉ giữ lại tâm phúc là có thể độc chiếm
toàn bộ tài vật, hơn nữa không lưu lại chút dấu vết.

Cho nên những người khác là đám ô hợp, nhưng thủ lĩnh và tâm phúc đều trải qua huấn luyện nghiêm khắc.

Nghĩ như vậy, Đỗ Hà lại lần nữa nghi vấn, không biết nhóm người có liên quan đến dư nghiệt của Lý Kiến Thành hay không, bọn chúng cần tiền nên làm
việc cướp bóc này.

Thấy Đỗ Hà trầm mặc không nói, Lý Dật Phong cho là hắn không có chủ ý gì hay, dứt khoát nói:

- Không bằng như vậy, ta xông lên hấp dẫn tên nỏ, Đỗ huynh ở dưới lợi dụng sơ hở tiến vào.

- Không cần!

Đỗ Hà cười lạnh:

- Ta có biện pháp bức bách bọn chúng đánh với chúng ta một trận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận