Đại Đường Đạo Soái

Bộ dáng của người mới tới khiến Đỗ Hà phải ghé mắt, đó là một
tòa núi thịt còn vĩ đại hơn cả Trình Phỉ Thúy, chỉ thấy tên mập kia cao
gần một thước tám, so với Đỗ Hà còn cao hơn chút ít, mặt đầy thịt béo
tới mức không thấy được cổ họng, màu da ngăm đen, mặt có chút râu, đôi
mắt đen phảng phất như mắt chuột không ngừng xoay chuyển láo liên, tướng mạo gian tặc nói không nên lời. Hắn mặc một kiện áo ngoài bằng da gấu
hoa lệ, bao bọc thân hình hắn từ đầu tới chân, có thể đoán sơ qua chiếc
áo kia cũng ít nhất khoảng ba bốn mươi cân.

Quần áo tuy lớn nhưng vẫn bị thân hình béo ú của hắn làm căng cứng giống như tùy thời đều bị
xé rách, cực kỳ giống một đầu gấu đen cực lớn.

Đỗ Hà đi vào Đại
Đường cũng đã ba năm, trong ba năm rốt cục có thể nhìn thấy được một
nhân vật đủ đánh đồng cùng Kim Nhật Đông của Cao Ly, xem sức nặng của
thân hình hắn chỉ sợ không dưới bốn trăm cân, so với người Cao Ly từng
bị hắn hành hạ thê thảm chỉ có thể nặng hơn, hoàn toàn là khổng lồ. Nhìn gương mặt béo còn lớn hơn cả cái bánh nướng gấp ba phần khiến Đỗ Hà cảm giác như đã từng quen biết, tựa hồ đã gặp nhau ở nơi nào.

Tên
mập kia nhìn trái lại nhìn phải, nện từng bước nhỏ đi tới trước, tựa hồ
đối với hắn mà nói chuyện đi đường là một công việc rất mệt nhọc, nhưng
giờ phút này trên mặt hắn lại lộ ra vẻ thỏa mãn, hào quang hưng phấn,
giống như được bánh nóng từ trên bầu trời rơi xuống đập trúng, kiếm lớn
một số tiền.

Mái tóc hắn đen bóng tới mức không sao chịu nổi, tựa hồ có bôi qua dầu hoặc nhuộm qua, sáng tới mức khiến người hoa mắt.

Nhìn thấy Đỗ Hà ngây người nhìn hắn, tên mập ngẩng cao đầu từ trong lỗ mũi khinh miệt hừ một tiếng.

Bên trong tiếng hừ khẽ ẩn chứa cảm xúc vô cùng phức tạp. Nó thể hiện ra vẻ
tức giận vì cử chỉ đại bất kính của một tiểu dân hèn mọn dám vô lễ dùng
ánh mắt như vậy nhìn hắn, khiến người cao quý như hắn cảm thấy không
vui; Lại thể hiện ra loại thỏa mãn cùng tự đắc của một kẻ cao cao tại
thượng không ai bì nổi.

Nghe được tiếng hừ của hắn, Đỗ Hà mới phục hồi lại tinh thần, âm thầm chắt lưỡi, đúng là một đầu gấu đen khổng lồ.

Thấy thần sắc khinh miệt của hắn, Đỗ Hà chỉ cười khan cho qua, đối với loại người này Đỗ Hà thật sự chẳng muốn so đo gì với hắn.

Đại gấu đen cười ha ha, đi thẳng tới quầy lớn ở giữa:

Lê chưởng quỹ, dạ minh châu mà ta nhìn trúng ngươi đóng gói lại cho ta, ta muốn! Bao nhiêu tiền, ngươi nói cái giá đi!

Hắn làm như tài đại khí thô tiêu tiền như nước, ra tay xa xỉ, hoàn toàn ra bộ khí phái xem tiền tài như bùn đất.

Lê chưởng quỹ không dám lãnh đạm, cung kính nói:


Từ đông gia, không phải là tiểu nhân không bán cho ngài, chỉ là trong khế
ước viết rõ ràng một tháng sau chuộc đồ, hôm nay còn chưa đến kỳ đâu!

Đỗ Hà liếc nhìn tòa núi thịt kia, ẩn ẩn hiểu ra, cười cười:

Từ đông gia, hắn họ Từ, bộ dáng lại có vài phần giống Từ Thạch, vậy cũng
là người của Từ gia, khó trách hung hăng càn quấy như thế!

Đặc
thù của nền kinh tế vương triều phong kiến Trung Quốc chính là “trọng
nông ức thương”, tỉ trọng thương nghiệp trong kinh tế quốc dân chiếm cứ
rất thấp. Bất quá có truyền thống – sĩ nông công thương, địa vị của
thương nhân cũng thấp hơn nông dân nhiều cấp bậc. Nhưng Đường triều là
một triều đại rất khai sáng, là vương triều phong kiến không hề kỳ thị
kinh thương ít có trong lịch sử Trung Quốc, chẳng những không hề kỳ thị
thương nhân, ngược lại còn cung cấp rất nhiều điều kiện tiện lợi cho
việc phát triển kinh thương, điều này cũng tiến thêm một bước thể hiện
ánh mắt của Lý Thế Dân rất dài xa. Lý Thế Dân khởi xướng kinh tế kinh
thương ở Trinh Quán vương triều đã có tiến triển nhanh chóng nhảy vọt,
những thành thị kinh thương mới phát triển mọc lên như măng mùa xuân,
vào thời ấy những thành thị nổi danh kinh thương của thế giới có hơn
phân nửa tập trung tại Trung Quốc.

Nhưng mọi việc đều có tính hai mặt của nó, bởi vì địa vị của thương nhân tăng lên, khi xúc tiến kinh
tế phát triển đồng thời cũng không tránh khỏi lưu lại việc một ít thương nhân ương ngạnh ỷ vào tiền tài mà hung hăng càn quấy.

Từ đông
gia chính là một ví dụ rất điển hình, bởi vì của cải nhiều, nuôi một đám tay chân, mặc cho ai nhìn thấy hắn cũng phải sợ ba phần, vì vậy cũng
dưỡng thành thái độ không xem ai ra gì.

Đỗ Hà cũng không thèm để ý tới, nhưng trong tai không tránh khỏi nghe được Từ đông gia kia quát to:

Cái gì mà còn chưa tới kỳ hạn, tiểu tử nghèo kia đã đem dạ minh châu cầm
đúng giờ Thân một khắc của ba mươi ngày trước, hôm nay đã đến kỳ hạn một tháng, có thể bán cho ta rồi!

Đơn vị thời gian thời cổ đại được
tính một năm mười hai tháng, một tháng năm tuần, một tuần bảy ngày, một
ngày mười hai canh giờ, một giờ có tám khắc. Ba mươi ngày vừa vặn một
tháng!

Lê chưởng quỹ nói không ra lời.

Từ đông gia giận dữ nói:


Lê Khải, lão già ngươi đừng có rượu mời không uống mà đòi uống rượu phạt,
thật muốn ta đến trước mặt đông gia của các ngươi cáo trạng ngươi mới
nguyện ý đem dạ minh châu bán cho ta phải không?

Lê Khải dám giận nhưng không dám nói, vẻ mặt như khiêm tốn, Từ đông gia tên là Từ Mạn
Thành, là một trong những con cháu trực hệ của Từ gia, phụ trách cơ
nghiệp của Từ gia tại Dương Châu. Làm người tham lam thành tính, ngang
ngược, nhưng trong kinh thương lại thật lão luyện, là nhân vật kinh
thương lĩnh quân của Dương Châu. Bởi vì đặc biệt yêu thích sưu tầm trân
châu, vì vậy còn có một danh hiệu – Từ Trân Châu.

Vào một tháng
trước, đại hiếu tử Tống Tư Thành nổi tiếng Lâm huyện bởi vì bệnh tình
nguy kịch của mẫu thân, sợ chậm trễ cứu chữa mẹ mình nên đem tổ truyền
chi bảo của gia đình là dạ minh châu lấy ra đi cầm.

Dạ minh châu
lớn bằng miệng chén cơm, sáng long lanh như bạch ngọc, không có chút xíu tỳ vết, trong đêm tối lại sáng rực như ban ngày, có thể nói chính là
vật báu vô giá.

Lê Khải đã làm nghề giám định đồ cổ hơn bốn mươi
năm, hắn thật sự không cách nào giám định giá trị của dạ minh châu, muốn hắn đánh giá chỉ có thể đưa ra bốn chữ - giá trị liên thành. Hắn thật
khó tưởng tượng một thiếu niên bán mì nghèo túng làm sao có thể lấy ra
được bảo bối như thế.

Nhìn Tống Tư Thành trung thực chất phác, Lê Khải làm chủ nhận cầm dạ minh châu, chỉ cầm có ba lượng mà thôi.

Hắn cũng không phải chủ tâm tham nuốt dạ minh châu của Tống Tư Thành, mà là hi vọng sau một tháng hắn có thể chuộc lại được vật báu vô giá này, hắn không đành lòng từ trên người đại hiếu tử như Tống Tư Thành lợi nhuận
đồng tiền trái lương tâm như vậy. Chẳng ngờ được khiến cho Từ Mạn Thành
hay biết, ý đồ chiếm đoạt dạ minh châu, nên tỏ ra ý tứ muốn dùng năm
mươi lượng mua lại, hơn nũa còn đi tìm đông gia hiệu cầm đồ tạo áp lực.
Đông gia vừa nghe viên trân châu chỉ cầm ba lượng, căn bản khinh thường, liền đáp ứng xuống.

Năm nay Lê Khải đã sáu mươi tuổi, nhi tử
chết sớm chỉ còn lại một đôi cháu trai, đại tôn nhi sắp lập gia đình,
tiểu tôn tử cũng cần tiền đến trường, hắn là trụ cột duy nhất trong nhà, không thể mất đi công việc này. Vì vậy hắn chỉ có thể lấy cớ nói không
thể làm hỏng quy củ của hiệu cầm đồ làm ảnh hưởng danh dự mà kéo dài
việc này.

Hắn thật sự không muốn làm cho bảo vật vô giá kia bị

long đong rơi vào tay kẻ tham lam như Từ Mạn Thành, nhưng chuyện đến
hiện tại hắn đã không còn cách nào duy trì thêm được nữa, nhìn thấy một
khắc giờ Thân vẫn còn dư một chút mới tới lúc, linh cơ khẽ động nói:

Từ đông gia đã hiểu lầm, ta nào dám, thật sự là thời gian không cho phép,
ta cũng không tránh được, ngươi xem còn cách chút nữa mới đến thời gian
a!

Từ Mạn Thành lộ vẻ mặt quả nhiên là thế, cũng không phản ứng, chỉ hừ hừ nói:

Xem ngươi cũng không dám, ta ở đây chờ, cũng không tin tiểu tử nghèo kia có thể ở thời gian cuối cùng này có thể xuất ra ba lượng bạc!

Đỗ Hà không biết rõ nguyên do bên trong, nghe mà không hiểu ra sao, nhưng đã
mua được lễ vật trong ý tưởng nên không vì vậy mà mất đi hào hứng, mỉm
cười đi ra hiệu cầm đồ.

Đi qua hai con đường, hắn chợt thấy phía
trước có một thanh niên dáng vẻ trung thực đôn hậu trong tay cầm một cây trâm cài tóc, đang vội vã hướng bên này chạy tới, suýt nữa đã va chạm
vào người Đỗ Hà.

Thân hình Đỗ Hà lóe lên né tránh.

Thanh niên đôn hậu kia vội ngừng chân, vội vàng quay lại liên tục xin lỗi:

Xin lỗi, thật là xin lỗi, thời gian của ta đang gấp, không đụng trúng ngươi đi!

Thần sắc hắn thành khẩn, không ngừng gật đầu xin lỗi.

Đỗ Hà mỉm cười, cũng không so đo với hắn, chỉ nói:

Cẩn thận một chút, trên đường lớn đụng trúng người tuy là việc nhỏ nhưng dù sao cũng không tốt!

Thanh niên đôn hậu liên tục xin lỗi, cũng không vội vàng chạy nhanh, chỉ là đi nhanh hơn một chút.

Đỗ Hà đang định quay người rời đi, lại phát hiện khắp bốn phía có năm sáu
người đang chỉ trỏ tới, chợt ngẩn ngơ, sau đó nhìn thấy mấy người kia đi về hướng thanh niên đôn hậu nọ.

Đỗ Hà hiếu kỳ dừng bước.

Phanh!

Một tiếng vang lên, một trung niên nhân cường tráng trong nhóm người kia va chạm vào người thanh niên đôn hậu.

Thanh niên kia chỉ lảo đảo, nhưng trung niên nhân lại thối lui ba bước đặt mông ngồi bệch trên mặt đất.

Thanh niên càng thêm hoảng sợ, vội vàng tiến lên dìu hắn, còn chưa chờ thanh
niên đi tới gần, đám người kia đã vây quanh chỉ trỏ, thanh niên có miệng khó giải thích, chỉ không ngừng nhận lỗi.

Đỗ Hà nhìn thấy rõ
thanh niên được hắn nhắc nhở vốn đã thả chậm bước chân, là do những
người kia cố ý đụng vào người hắn, huống chi đây chỉ là va chạm rất nhẹ, căn bản không đủ khả năng tạo thành phản ứng té ngã lớn như thế, xem

không vừa mắt, liền đi tới chụp bàn tay đang định đẩy thanh niên kia,
nói:

Ta thấy rõ, là các ngươi kiếm chuyện với người ta!

Lực đạo trên tay hắn không lớn, nhưng chân khí đã hóa thành một cương châm
xuyên vào da thịt người kia, đâm thẳng tận sâu trong xương cốt.

Những người khác liếc mắt nhìn nhau, liền vung quyền đánh thẳng vào người Đỗ Hà.

Thanh niên đôn hậu kinh ngạc kêu to:

Đừng động thủ, chuyện gì cũng từ từ nói, là lỗi của ta, là lỗi của ta!

Phanh!

Thanh niên chắn ngay trước người Đỗ Hà, dùng mặt của mình thay hắn nhận lấy một quyền đánh tới.

Đỗ Hà vốn định giáo huấn đám người kia, nhưng không ngờ thanh niên ngăn
ngay trước mặt khiến hắn không cách nào đánh trả, giật mình thấy trên
mặt thanh niên bị sưng lên một khối, máu tươi tràn ra khóe môi, một
quyền kia đúng là hung ác.

Hắn lập tức giận dữ, trực tiếp vận
khởi Đại Kỳ Phong Vân Chưởng nhất thời chưởng phong tràn ra bốn phía, vỗ lên đám người kia mỗi tên ba chưởng, nội lực thẳng xuyên vào trong cơ
thể bọn hắn, đánh bọn hắn bật ngược ra sau.

Đối mặt với đám người không nói đạo lý kia, hắn hạ nặng tay, nội lực sẽ hoành hành suốt ba
ngày, đau đớn kịch liệt sẽ tra tấn đám người kia suốt ba ngày ba đêm mới có thể tiêu trừ.

Ngươi không sao chứ?

Đỗ Hà có chút không lời nhìn thanh niên, không có thực lực tội gì lại can thiệp vào, còn ngăn cản giúp mình.

Thanh niên miễn cưỡng cười:

Không…không gì…

Miệng của hắn bởi vì bị đánh nên lời nói có chút không rõ ràng:

Bọn…hắn…thế…lại…

Đỗ Hà cười nói:

Không sao, chỉ là trừng phạt nhỏ cảnh cáo, sẽ tốt thôi, ngươi không phải có việc gấp sao?

Vừa nhắc tới thanh niên chợt nhớ ra, xin lỗi một tiếng, vội vàng rời đi chạy thẳng tới hiệu cầm đồ mà Đỗ Hà vừa bước ra khi nãy.

Trong tích tắc hắn bước vào hiệu cầm đồ, Từ đông gia như núi thịt kia cầm một hộp gấm trong tay cười to đi ra.

Đỗ Hà liên hệ toàn bộ sự việc, chợt hiểu ra, hắn đột nhiên cảm thấy tay mình hình như phát ngứa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận