Đại Đường Đạo Soái

Đám tôm tép nhãi nhép kia rút cuộc có hình dáng như thế nào, tên là gì,
Đỗ Hà không hứng thú biết, càng không hứng thú tìm hiểu, hắn chỉ biết
không lâu nữa những người này đều sẽ trở thành một cỗ thi thể, một bộ
hài cốt. Đối với người chết, hắn thật sự không cách nào hứng thú giao
hảo, chỉ tập trung tinh thần luyện binh.

Đối với biểu hiện này của Đỗ Hà, Trần Tử Du vốn đang nghi vấn thân phận của hắn cũng hoàn toàn yên tâm.

Hắn cho rằng nếu Đỗ Hà thật sự lòng dạ khó lường, không thể không lợi dụng
thời cơ lần này bắt chuyện với bọn hắn, hiểu rõ thực lực của bọn hắn,
nhưng rất hiển nhiên “Đỗ Tường” cũng không làm như vậy. Nào biết Đỗ Hà
làm như vậy hoàn toàn là vì trong mắt hắn những người này giống như
người chết.

Đỗ Hà muốn tìm hiểu địa hình địa thế gần đây, để thuận tiện đánh địch sau này, tìm được Trần Tử Du, hùng hổ nói:

- Trần đại nhân, trước mắt chúng ta cũng không đủ nguồn gốc binh lực. Một đội tinh binh thật sự không chỉ phải biết chém giết trên đất liền mà
còn phải hiểu rõ lục các loại chiến thuật địa hình như công thành, phòng thủ, lâm chiến, chiến đấu trên đường phố…. cần trải qua huấn luyện khác nhau. Hiện giờ quân đội của chúng ta chém giết lục chiến đã có thực lực không tầm thường, phối hợp cũng có đề cao lớn hơn, nhưng công thành,
phòng thủ, lâm chiến, chiến đấu trên đường phố lại chưa bao giờ luyện
tập. Cho nên ta muốn lợi dụng địa hình địa thế tự nhiên của Ông Sơn,
luyện binh chuẩn bị chiến tranh.

Trần Tử Du vốn đã tín nhiệm Đỗ
Hà, huống chi hắn nói rất đúng sự thật, một đội tinh binh muốn làm được
chuyện người khác không thể làm, nhất định phải trải qua huấn luyện
nghiêm khắc, nắm giữ phong cách chiến thuật người khác không chuẩn bị,
cũng vui vẻ đồng ý.

Vì vậy, Đỗ Hà dẫn binh mã tới nơi này nơi kia, tìm hiểu địa hình của Ông Sơn.

Một tháng lại trôi qua, Thứ sử Tô Châu Vương Quang Hồng, Thứ sử Hàng Châu
Lưu Nhân Quỹ đã tiền nhiệm, dư nghiệt của Lý Kiến Thành trước đây phần
lớn đều tụ tập ở Ông Sơn, cho dù Thứ sử Hàng Châu trước kia Miêu Khánh
cũng bỏ quên chức vị Huyện lệnh huyện Dư Hàng chạy thoát.

Đỗ Hà
đi đến đỉnh núi Ông Sơn, phân phó tất cả quân linh theo thông lệ leo
lên luyện tập. Hơn một ngàn người dưới mệnh lệnh của hắn xếp thành hàng
xuống núi, sau khi cách thời gian bọn họ lên núi còn nửa canh giờ, xác
định gần đó không có người, hắn cắm tay vào miệng, huýt sáo.


Một
bóng đen từ trên trời giáng xuống, chuẩn xác hạ xuống bên cạnh Đỗ Hà,
đây chính là thần ưng Mãnh nhi được bá chủ Thác Bạt Vô Song thuần dưỡng. Trước khi đến Ông Sơn, hắn đã ngờ tới việc này nhất thời không cách nào trở về, hắn không thể mang theo bồ câu đưa tin, không cách nào truyền
đạt tin tức, vì vậy tiện lợi dùng đặc tính linh thông của Mãnh nhi.

Trải qua thời gian dài ở chung, Mãnh nhi đã tiếp nhận tồn tại của Đỗ Hà,
trong tư tưởng của Mãnh nhi hắn đã có địa vị nhất định. Chỉ cần chủ nhân Thác Bạt Vô Song không hạ lệnh, đại khái Mãnh nhi vẫn chờ đợi hắn phân
phó.

Hắn kêu Mãnh nhi đi theo, chính là vì có thể truyền tin kịp thời.

Đỗ Hà sờ lên cánh chim cường tráng của Mãnh nhi, trói chặt lá thư vào chân của nó, kêu nó đi tìm chủ nhân của mình.

Mãnh nhi vỗ cánh bay cao.

Thác Bạt Vô Song nhận được lá thư của Đỗ Hà, lập tức đi tìm Lưu Nhân Quỹ.

Hắn không nói rõ nội dung bức thư, chỉ tỏ vẻ Ông Sơn có dư nghiệt phản
Đường, mưu đồ tạo phản, kêu hắn hiệp trợ đại quân Tô Định Phương ở Giang Lăng xuôi nam phá địch.

Lưu Nhân Quỹ đi tìm Vương Quang Hồng,
hai người cùng sử dụng quyền lực Lý Thế Dân giao phó cho bọn hắn phong
tỏa Trường Giang, cấm du khách vãng lai.

Lúc này Hoàng Phủ Hạo
Hoa cũng cầm tín vật của Lý Thế Dân, tìm được Tô Định Phương, một vạn
đại quân suốt đêm xuôi theo Trường Giang.

Dưới tình huống không có ai phát giác, Tô Định Phương đã dẫn tinh nhuệ Đại Đường chạy nhanh ra

Trường Giang, tiến vào biển cả, trực chỉ Ông Sơn.

Bọn họ có Mãnh nhi dẫn đường, giống như có vệ tinh di động, tốc độ vừa nhanh lại vừa tinh chuẩn.

Sau khi biết được đại quân Tô Định Phương sắp đến, Đỗ Hà thay đổi phương
thức huấn luyện, hắn dùng quân Ngụy Vũ của Ngô Khởi thời kỳ chiến quốc
làm thí dụ.

Quân Ngụy Vũ là bộ binh tinh nhuệ do Ngô Khởi huấn
luyện, sách sử ghi lại. Binh sĩ khoác trên vai tam trọng giáp, cầm
thương phối kiếm, điều khiển nỏ nặng 12 thạch, cầm theo 50 mũi tên, mang theo khẩu phần lương thực trong ba ngày, cả buổi có thể đi một trăm

dặm, hơn nữa có thể tiến nhập chiến đấu trước thời hạn. Ngô Khởi suất
lĩnh quân Ngụy Vũ nam chinh bắc chiến, từng đánh hạ Hàm Cốc quan, đại
chiến bảy mươi hai, toàn thắng sáu mươi bốn, cướp hơn năm trăm thổ địa ở bờ tây Hoàng Hà của Tần quốc, áp súc Tần quốc đến khu vực hẹp dài phía
tây Hoa Sơn, là một đội cường binh nổi tiếng trong lịch sử.

Dùng quân Ngụy Vũ làm thí dụ, chính là biểu thị thể năng của quân đội chưa đủ.

Sau khi được Trần Tử Du cho phép, Đỗ Hà một lần nữa cải biến phương thức,
chủ yếu huấn luyện thể năng, hàng ngày đều ép khô tất cả khí lực của
binh lính.

Huấn luyện dã chiến là vì tìm kiếm địa đồ, luyện tập
thể năng chính là để một ngàn quân đầy đủ sức lực biến thành mỏi mệt,
khi tác chiến với Đường quân, mất đi thực lực vốn có.

Ngày hôm đó sau khi Đỗ Hà huấn luyện xong trở về, bất ngờ gặp Lý Dật Phong ở ngoài Ẩn Long cốc.

Đỗ Hà thầm than, trong đáy lòng có vẻ phức tạp:

- Thì ra hắn là người ở đây.

Đối với vị bằng hữu đã từng kề vai chiến đấu như Lý Dật Phong, Đỗ Hà không
phải chỉ có hảo cảm bình thường, thậm chí đã xem người này là hảo hữu
của mình, nhưng hiện giờ hắn lại là một thành viên trong bọn phản nghich này, điều này khiến Đỗ Hà thật sự cảm thấy ngũ vị tạp trần, rất khó
chịu, mỉm cười chào hỏi hắn.

Lý Dật Phong sắc mặt lạnh lùng, nhìn thấy Đỗ Hà cũng cảm thấy bất ngờ, hơi ngây người, thầm nghĩ:

- Đỗ huynh gia nhập nơi này từ lúc nào?

Nhưng hắn cũng không lên tiếng hỏi, hắn đang có tâm sự, cũng chào hỏi qua loa rồi vội vàng rời đi.

Đỗ Hà cảm thấy kỳ quái, ở trong mắt hắn Lý Dật Phong là một nhân vật hay nói, hôm nay hắn làm

sao vậy, biểu lộ như người ta thiếu nợ hắn, chuyện gì xảy ra? Trực giác nói cho hắn biết, đã có chuyện phát sinh, hắn nhìn thoáng qua đám binh sĩ
đã mệt mỏi gần như nửa chết nửa sống, kêu bọn hắn giải tán, còn mình thì đi về hướng Lý Dật Phong rời đi.

Hắn còn chưa đến nơi đã thấy Lý Dật Phong và Chu Chấn Uy dẫn theo một đám đồ đệ nổi giận đùng đùng đi

ra khỏi phòng, trực chỉ nơi nghị sự sâu trong sơn cốc.

Ba Vũ Hưng cũng ở bên trong, hai mắt hắn phóng hỏa, nghiến răng nghiến lợi, tựa hồ đã biết chuyện gì khiến cho người ta nổi giận, nhìn thấy Đỗ Hà, bởi vì
không thể chào hỏi, chỉ thiện ý nhẹ gật đầu, ra hiệu cho hắn, biểu thị
có thứ tốt để xem.

Đỗ Hà cũng vui mừng, vào thời điểm mấu chốt này lại có nội chiến, thật thú vị, vì vậy nhanh chóng đi theo.

Chu Chấn Uy đi vào phòng nghị sự, cửa ra vào đang đóng lại, trực tiếp xông vào, thanh thế bức người.

Trần Tử Du, Vân Trác và một số mưu sĩ đang thương nghị thế cục trước mắt,
thấy Chu Chấn Uy vô lễ như vậy, cũng không khỏi nhíu mày.

Trần Tử Du cũng thầm giận quát:

- Chấn Uy, ngươi làm cái gì vậy, tại sao vô lễ như thế.

Chu Chấn Uy nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ta là một người thô lỗ, không biết đạo lý gì cả, nhưng ta không phải là súc sinh, có trời đất chứng giám. Ta muốn hỏi các ngươi, trên núi Hội
Kê có phải các ngươi đã làm chuyện gì không có tính người hay không, còn nữa ba tên đồ đệ của ta có phải do các ngươi hại chết hay không? Bắt
bọn chúng làm thí nghiệm gì đó?

Hắn nổi trận lôi đình, mắt phóng
hỏa diễm, ***g ngực nở nang phập phồng bất định, hai bàn tay nắm chặt,
đầu ngón tay thậm chí cứa vào da thịt chảy máu.

Sắc mặt Trần Tử
Du, Vân Trác nhất thời trắng bệch, lấy người sống thử độc, chỉ có trời
đất biết, đây là bí mật giữa phụ tử bọn hắn, chưa bao giờ nói với người
ngoài, làm sao Chu Chấn Uy có thể biết được?

Đỗ Hà còn chưa biết tình huống cụ thể, nhưng vẫn cảm thấy thích thú, thầm nghĩ:

- Hắc, thú vị rồi, náo động đi, càng huyên náo càng thú vị

Trần Tử Du cố gắng kiềm chế nộ hỏa trong lòng, khuyên nhủ:

- Chấn Uy, việc này bịa đặt, đừng nói bậy ở đây.

Lý Dật Phong cao giọng nói:

- Nói bậy gì chứ, tất cả chuyện này đều là ta tận mắt nhìn thấy, tại sao lại nói là nói bậy?

Hắn cũng giống như Chu Chấn Uy, trong cơn giận dữ, không cách nào tự kiềm chế.

Thì ra lúc trước, sau khi hắn phát hiện Đoạn Kiền Chí mất tích, tâm tình

không yên ổn, sau khi kêu người truyền tin cho Chu Chấn Uy, một mình
triển khai điều tra, căn cứ vào đủ loại manh mối còn sót lại trên hiện
trường, không ngừng triển khai điều tra, bám theo hành tung của tiểu đội Đạp Nguyệt đi tới đất Kinh Châu.

Ở Kinh Châu truyền lưu rất nhiều chuyện quái dị, nhưng đều có một đặc tính là tráng đinh mất tích.

Lý Dật Phong theo bản năng liên hệ hai chuyện này lại với nhau, tưởng rằng cùng một bọn phạm tội, triển khai điều tra, kết quả điều tra ra núi Hội Kê.

Có lẽ biết làm chuyện này bất nghĩa, bởi vì làm thí nghiệm
cần rất nhiều người sống, cho tới bây giờ, những người chết vì thí
nghiệm của bọn hắn đã lên tới hơn 300 người. Bọn hắn không hành động ở
bản địa, toàn bắt những người ngoại tỉnh, một thời gian dài các nơi bắt
đầu truyền lưu trong vùng có yêu quái ăn thịt người. Cũng bởi vậy nam
nhân đi ra ngoài đều vô cùng cẩn thận, không để bọn chúng thừa cơ bắt
được.

Sau khi Phùng Đông Vũ sử dụng hết người cho thí nghiệm, vẫn không gom góp đủ số lượng.

Vì vậy, tình thế bức bách phải ra tay ở Giang Nam. Người Giang Nam trọng
văn, dân chúng đa số có thể chất yếu đuối, những người có thân thể cường tráng phần lớn đều là người của võ quán Chấn Uy. Một lần bắt được năm
học đồ của võ quán Chấn Uy, dùng để thí nghiệm thuốc độc.

Lần này đúng lúc đụng vào Lý Dật Phong đang điều tra chuyện này.

Lý Dật Phong lặng lẽ, âm thầm đi theo, đã phát hiện ra điều bí mật ở núi Hội Kê.

Lý Dật Phong làm người chính trực, nhìn thấy màn mất hết tính người như
vậy, tức giận đến mức sùi bọt mép, lòng đầy căm phẫn, chỉ hận không thể
giết chết tất cả bọn người trong sơn cốc, sau khi hắn chế trụ tất cả mọi người trong sơn cốc, vẫn không phát hiện ra tung tích của Đoạn Kiền
Chí, chỉ có điều ở trong sơn hầm sau núi đã tìm được hơn trăm cỗ thi thể hư thối. Hắn không cách nào phân biệt ai là Đoàn Kiền Chí, chỉ có thể
trói Phùng Đông Vũ đến tìm Trần Tử Du, Vân Trác nói chuyện phải trái.

Phùng Đông Vũ giảo quyệt, trên đường đi nhảy xuống biển chạy trốn, Lý Dật
Phong không giỏi bơi lôi, không cách nào đuổi theo, chỉ có thể nổi giận
đùng đùng tới Ông Sơn, nói việc này cho Chu Chấn Uy.

Chu Chấn Uy
vốn hào hiệp, chỉ vì năm đó Lý Kiến Thành lôi kéo hắn, cứu tính mạng của hắn, cộng thêm Lý Thế Dân trơ trẽn thí huynh giết đệ bức phụ thoái vị,
mới gia nhập đội ngũ của bọn hắn.

Hôm nay biết được Trần Tử Du,
Vân Trác dùng dân chúng vô tội thí nghiệm thuốc, nhất thời tức giận đến
sùi bọt mép, nổi trận lôi đình.

Ngay khi bọn hắn đang chửi bới hung hăng nhất, một người hoảng hốt vọt vào đại sảnh kêu lên:

- Không hay rồi, Đường binh...... Đường binh giết đến tận đây rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận