Đại Đường Đạo Soái

Lời nói của Lý Tuyết Nhạn khiến cho thần sắc Đỗ Hà ngưng trọng, thuật
dịch dung rất thần kỳ, chỉ có nhìn thấy tận mắt mới có thể nhận thức ảo
diệu bên trong, chỉ cần người nắm giữ môn kỹ thuật này có kỹ thuật siêu
quần, có thể dễ dàng biến thành một người khác, hơn nữa còn không lộ ra
bất cứ sơ hở nào.

Lý Tuyết Nhạn từ khi bất ngờ nhận được bí tịch
dịch dung, biết rõ kỹ thuật dịch dung này có thể trợ giúp Đỗ Hà, cũng
dụng tâm học tập, kỹ thuật tương đối không tệ. Khi nàng cải trang, cho
dù là Đỗ Hà cũng khó lòng phân biệt thật giả.

Lý Hiếu Cung là
công thần của vương triều Lý Đường, là danh tướng nền móng, nửa giang
sơn Lý Đường thậm chí có thể nói do Lý Hiếu Cung giành được. Trong dòng
họ Lý thị chỉ có hai người được Lý Thế Dân coi trọng. Một người là Lý
Hiếu Cung, một người khác là Lý Tông Đạo.

Lý Sùng Hoàng là con trai trưởng của Lý Hiếu Cung, thân phận địa vị của hắn rất cao, hoàn toàn không thua gì hoàng tử.

Sao hắn lại dịch dung, lại giả mạo?

Đỗ Hà cảm thấy tình thế nghiêm trọng, hơi trầm ngâm, bất động thanh sắc.

Thừa dịp mọi người không chú ý, kéo Lý Tuyết Nhạn đi đến bên cạnh, nghiêm túc thấp giọng nói:

- Nàng có chắc chắn không? Chuyện này vô cùng nghiêm trọng.

Lý Sùng Hoàng có địa vị rất cao, người cải trang dịch dung thành hình dạng của hắn, có thể làm rất nhiều chuyện. Vào thời khắc đặc thù này, nếu
như hắn là một sát thủ, vậy trong yến hội lần này hắn có thể ám sát bất
cứ người nào, thậm chí kể cả Lý Thế Dân, Trưởng Tôn Hoàng Hậu, về phần
đám Thái tử, Ngụy vương, chỉ cần biểu lộ một ít hảo cảm, bọn chúng sẽ
giống như ruồi ngửi thấy phân người, thi nhau lôi kéo hắn.

Đương
nhiên đây chỉ là một giả thiết, còn có rất nhiều khả năng khác. Dù sao
thân phận địa vị của Lý Sùng Hoàng có thể đơn giản làm ra tổn thất thảm

trọng với Đại Đường.

Lý Tuyết Nhạn thấy Đỗ Hà bất ngờ biểu lộ
nghiêm túc, cũng ý thức được chuyện này nghiêm trọng, nhưng nàng nhíu
mày, vội vàng nói:

- Không thể, ta chưa từng qua lại với Lý Sùng
Hoàng, ngay cả hình dáng của hắn thế nào ta cũng không biết. Chỉ là nhìn thấy mặt của hắn có cảm giác rất cổ quái, không chân thực, nhưng ta
không nhìn ra sơ hở, chỉ có điều loáng thoáng cảm thấy mặt hắn đầy đặn
mất tự nhiên.

Nếu không….nếu không để ta quan sát một lát xem rút cuộc là thật hay giả.

Nàng thầm hận mình vô dụng, vào thời điểm mấu chốt lại không giúp gì được.

- Không cần.

Đỗ Hà có thể hiểu được tâm tình của nàng, kéo tay nàng cười nói:

- Không cần, ta tin tưởng cảm giác của nàng, nếu không thực sự có chuyện
như vậy, nàng sẽ không vô cớ sinh ra cảm giác kỳ quái này. Nếu nàng quá
chú ý, ngược lại sẽ khiến hắn phát giác, đánh rắn động cỏ. Chuyện tiếp
theo cứ giao cho ta, ta cũng muốn xem hắn rút cuộc là thần thánh phương
nào, có mục đích gì.

Hắn lạnh lùng mỉm cười, ánh mắt trở nên thâm thúy sắc bén.

Lý Tuyết Nhạn ngọt ngào cười nói:

- Vậy mọi việc giao cho phu quân.

Trở lại trước điện, Đỗ Hà đón nhận ánh mắt hỏi thăm của Trường Nhạc, mỉm cười, tỏ vẻ không cần chú ý.

Hôm nay là sinh nhật của Lý Thế Dân, chỉ cần “Lý Sùng Hoàng” này không tạo
ra chuyện gì bất ngờ, việc này đợi sau khi buổi lễ kết thúc mới đi xử

lý, nếu “Lý Sùng Hoàng” có ý đồ gây sự, cũng vừa vặn có thể xem xem hắn
có mục đích gì.

Trường Nhạc là người hiếu thuận, việc này tốt nhất nên giấu nàng, để tránh nàng hao tổn tinh thần, lo lắng hãi hùng.

Đỗ Hà lôi kéo Phòng Di Ái hỏi thăm về Lý Sùng Hoàng.

Lý Hiếu Cung từ khi được phong làm Hà Gian Nguyên Vương, cũng không quan
tâm đến bất cứ sự vụ gì, tất cả mọi chuyện trong đất phong đều giao cho
con trai cả Lý Sùng Hoàng xử lý, còn mình ở lại Trường An hưởng lạc. Cho nên Lý Sùng Hoàng quanh năm ở đất phong, thay thế Lý Hiếu Cung xử lý
mọi chuyện, gần mười năm rồi, số lần đến Trường An có thể đếm trên đầu
ngón tay. Phòng Di Ái không quen hắn, cũng không biết rõ về hắn, chỉ
biết Lý Sùng Hoàng rất xuất sắc. Năm đó khi Phòng Di Ái và Đỗ Hà còn lăn lộn ở Trường An, danh khí của Lý Sùng Hoàng vừa lộ ra, đã có tài nghệ
không tầm thường.

Đỗ Hà cũng biết thời gian Lý Sùng Hoàng ở
Trường An không dài, trong thời gian ngắn rất khó thăm dò được tình
huống của hắn, cũng không hỏi nhiều.

Không bao lâu, giờ lành đã
tới, bọn họ xếp thành đội ngũ, tiến về tổ miếu tế tổ, trải qua lễ tiết
phức tạp, trước sau bận rộn nửa canh giờ, Lý Thế Dân mới đến Lập chính
điện tiếp nhận chúc mừng của con cái và đồng tông.

- Hôm nay
chính là sinh nhật của trẫm, trẫm vốn không muốn tổ chức phô trương như
vậy, vốn chỉ muốn đến Lập chính điện tùy tiện ăn một bữa cơm rau dưa,
nhận lời chúc mừng là được rồi, tiếc rằng không lay chuyển được Thái tử, Khác nhi, Thái nhi còn có bọn người Cao Dương, không tổ chức yến tiệc
chúc mừng ở Đông Cung, làm trái hiếu tâm của bọn hắn, khiến chư vị bằng
hữu chê cười rồi.

Tiến vào đại điện, Lý Thế Dân và Trưởng Tôn
Hoàng Hậu ngồi vào vị trí chủ vị của mình, sau khi nhận lời chúc mừng

của mọi người, vô cùng khách khí nói.

- Bệ Hạ nói quá lời.

Mọi người trong điện đồng loạt hồi lễ.

Những lời này có vẻ ra vẻ, nhưng lại không thể thiếu.

Lý Thế Dân cười nói:

- Ở đây đều là người một nhà, họ hàng thân thích, mọi người cũng không cần câu thúc, cứ vui vẻ tự nhiên.

Ánh mắt của hắn đảo qua đám người, rất nhanh phát hiện mấy người Đỗ Hà đang xếp ở hàng phía trước, trên mặt hiện ra nụ cười như hoa.

Trường
Nhạc là Trưởng công chúa của Đại Đường, có địa vị rất cao, lúc này Đỗ Hà cũng nhờ hồng phúc của nàng, ngồi ở hàng phía trước.

Lý Thế Dân cũng không quan tâm ánh mắt của người khác, vẫy tay nói:

- Trường Nhạc, nào…ngồi xuống bên cạnh phụ hoàng, nói chuyện với phụ hoàng.

Lời này vừa nói ra, các hoàng tử đều đỏ con mắt.

Trong yến hội như vậy người có thể ngồi cạnh Lý Thế Dân và Trưởng Tôn Hoàng Hậu sẽ có vinh quang lớn lao thế nào.

Hai bên Trưởng Tôn Hoàng Hậu đã có hai người, một là Tấn Vương Lý Trì mười
một tuổi, một là Tấn Dương công chúa còn chưa đến bảy tuổi, chỉ có bên
cạnh Lý Thế Dân còn một chỗ trống, người có thể ngồi ở đó, hiển nhiên vô cùng vinh hạnh.

Nếu Lý Thừa Càn ngồi ở đó, chứng tỏ Lý Thế Dân
vẫn sủng ái hắn như trước, ngôi vị Thái tử càng thêm vững chắc. Nếu Lý
Khác, Lý Thái ngồi ở đó, chứng tỏ Lý Thế Dân thiên vị, bọn hắn có hi
vọng trở thành Thái tử Đại Đường. Tất cả đều ước ao có thể ngồi vào vị
trí đó.

Nhưng khi nghe Lý Thế Dân gọi Trường Nhạc, mấy huynh đệ
đều vô lực, tinh lực báo oán cũng không có. Từ nhỏ đến lớn, Trường Nhạc
đều là bảo bối của Lý Thế Dân và Trưởng Tôn Hoàng Hậu, tất cả những gì
hay nhất đều là giành cho Trường Nhạc, huynh đệ bọn họ hoàn toàn không
có phần.


Chỉ có điều không ngờ sau khi Trường Nhạc được gả đi, nàng vẫn có có địa vị như vậy trong lòng Lý Thế Dân.

Trường Nhạc có chút do dự, cảm giác mình là người của Đỗ gia, ngồi ở đó có vẻ không thích hợp.

Lý Thế Dân quả quyết không vui nói:

- Con đến Đỗ gia thì không phải là con gái của phụ hoàng nữa sao, ngồi bên cạnh phụ hoàng có gì mà do dự.

Trường Nhạc liếc nhìn Đỗ Hà, dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến của hắn.

Lý Thế Dân khoát tay nói:

- Không cần nhìn, nếu Xú tiểu tử dám không đáp ứng, trẫm sẽ lập tức lột da hắn.

Đỗ Hà tỏ vẻ như người vô tội, tại sao lại liên lụy chuyện này lên đầu ta,
không trút bỏ tức giận lên đầu nữ nhi bảo bối, cũng đừng chuyển dời đến
người ta, ngài là lão đại, nói thế nào chẳng được, ngại ngần sờ mũi, đầu hàng nói:

- Tiểu tế nào dám.

Trường Nhạc thấy tất cả mọi
người trong sảnh đều cổ quái nhìn bọn họ, cũng biết không đứng ra không
được, vì vậy cũng thoải mái ngồi xuống bên cạnh Lý Thế Dân.

Lúc này Lý Thế Dân mới thoả mãn gật đầu.

Vẻ thân thiết của bọn họ cũng không che giấu được những người có lòng trong đại điện.

Lý Thừa Càn ghen ghét nắm chặt tay, Lý Thế Dân và Đỗ Hà có quan hệ tốt đẹp như vậy, hoàn toàn là bất lợi đối với tương lai sau này của hắn.

Lý Thái thần sắc phức tạp, ngay từ khi bắt đầu hắn đã biết rõ Đỗ Hà tuyệt
đối không phải người bình thường, nếu có thể lôi kéo hắn đến trận doanh
của mình, tuyệt đối có thể là một cánh tay đắc lực của mình. Nhưng hết
lần này tới lần khác Đỗ Hà và tập đoàn thế gia vọng tộc Sơn Đông nảy
sinh xung đột lợi ích cực lớn, hắn chỉ có thể chọn một trong hai. Mặc dù Đỗ Hà rất được Hoàng Đế sủng ái, nhưng thực lực của hắn làm sao có thể
so sánh với tập đoàn thế gia vọng tộc Sơn Đông đã trải qua trăm ngàn năm truyền thừa? Chỉ có thể vì dưa hấu ném hạt vừng, đoạn tuyệt qua lại với Đỗ Hà.

Nhưng hiện giờ Đỗ Hà chẳng những tiến nhập Thượng thư
tỉnh, thanh danh của hắn cũng như hạt vừng nở hoa, liên tiếp dâng cao,
hiện tại đã phân biệt không rõ, rút cuộc ai là hạt vừng, ai là dưa hấu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận