Đại Đường Đạo Soái

Biểu diễn của Tư Ba Đạt Khắc Tư dũng mãnh gan dạ khiến mọi người tập
trung vào xem, tán thưởng tự đáy lòng nhưng câu nói của A Nhĩ Bá Khắc Bố cũng có chút không coi ai ra gì.

Sau lưng các sứ giả đến tham
gia yến hội là các quốc gia của bọn họ, xem thường bọn họ coi như xem
thường các quốc gia này. Sĩ có thể giết, không thể nhục, vinh nhục cá
nhân đã là như thế huống chi là vinh nhục quốc gia?

Chỉ là Tư Ba
Đạt Khắc Tư xác thực dũng mãnh gan dạ, người bình thường không phải là
đối thủ. Bọn họ tới đây để chúc mừng, không phải để đánh nhau, nên phần
lớn là quý tộc am hiểu văn hóa mà dũng sĩ, lực sĩ không nhiều, cũng chưa từng phát tác trước mặt mọi người, chỉ chờ xem mọi chuyện phát triển
thế nào.

Rõ ràng, với tư cách chủ nhà Đại Đường đối mặt loại tình huống này mà không đứng ra tỏ vẻ một chút, vậy chẳng phải coi như thừa
nhận dũng sĩ của đế quốc Ả rập là vô địch?

Đỗ Hà thầm mắng, thực
sự không thể không đứng ra: Tư Ba Đạt Khắc Tư rất mạnh, điều này không
cần hoài nghi, võ kỹ được tôi luyện trong sinh tử quả thật khiến người
sợ hãi thán phục, nhưng chưa hẳn có thể vượt qua cái thế hổ tướng Tần
Quỳnh, Úy Trì Kính Đức của Đại Đường.

Nhưng Tần Quỳnh, Úy Trì
Kính Đức đều là tướng quân trên ngựa, mã chiến xem như độc bộ thiên hạ,
nhưng bộ chiến không khỏi phải kém sắc một ít. Cái này cũng không tính
mấu chốt của vấn đề, quan trọng là ở hai chữ ….tay không.

Với tư cách là một Tướng quân, bọn họ muốn xung trận giết địch, nhất định phải có binh khí.

Trong tay có binh khí cùng trong tay không binh khí có khác biệt rất lớn.

Tần Quỳnh, Úy Trì Kính Đức tuổi tác đã cao, thể lực nhất định suy giảm, sở
trường không ở quyền cước, muốn vượt qua Tư Ba Đạt Khắc Tư ở phương diện này không có nhiều khả năng.

Về tập tính của sư tử, bọn họ cũng
không biết. Trong tình huống như vậy nếu để bọn họ xuất hiện sẽ có khả
năng gặp nguy hiểm rất cao.

Về phần các hổ tướng như Tần Quỳnh,

Úy Trì Kính Đức Tô Định Phương, Tiết Vạn Quân, Tiết Vạn Triệt, nếu cầm
cầm binh khí cũng chưa chắc không phải là đối thủ của Tư Ba Đạt Khắc Tư
nhưng nếu tay không tấc sắt liền tuyệt đối không kịp hắn rồi, La Thông,
Lý Nghiệp Tự cũng là như thế.

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể
là hắn có khả năng trước lúc Tần Quỳnh, Úy Trì Kính Đức tiếp nhận khiêu
chiến đứng lên giành trước.

A Nhĩ Bá Khắc Bố có chút ngoài ý
muốn, đồ sát mãnh thú cũng không khó khăn, nhưng mấu chốt ở chỗ tay
không, Tư Ba Đạt Khắc Tư có thể thành công là do trong hai mươi năm tôi
luyện trong chém giết. Điều này không phải là người bình thường có thể
làm được, Đường triều không tồn tại thảm vô nhân đạo như vậy nên hắn cho rằng nhất thời không thể tìm ra dũng giả có thể ngang tay. Thấy có
người ứng chiến, đáy lòng không khỏi cả kinh, đến khi nhìn lại chỉ là
một thiếu niên thoạt nhìn còn chưa đầy hai mươi tuổi thì cười giễu cợt,
thiện ý nhắc nhở:

- Vị tiểu huynh đệ này, sư tử hung hãn dũng
mãnh. Ngươi cũng được chứng kiến, dưới miệng của nó không nói tình cảm,
không để ý là mạng vong, đây cũng không phải là trò chơi.

Hắn thực khó tưởng tượng, một thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi như Đỗ Hà có bao nhiêu năng lực.

Đỗ Hà khẽ mỉm cười nói:

- Điểm ấy không phiền Sứ giả quan tâm, ta đã dám đứng ra thì có mười phần nắm chắc.

Hắn không nói với A Nhĩ Bá Khắc Bố mà nói với Lý Thế Dân vì muốn được tham dự cần phải có sự cho phép của Lý Thế Dân.

Lý Thế Dân biết rõ Đỗ Hà không làm chuyện không nắm chắc, trong lòng nghĩ
con rể của mình ngay cả chuyện bay lên trời còn có thể làm được, đối phó sư tử chẳng phải dễ như trở bàn tay, cũng cười nói:

- Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, sứ giả không cần lo ngại, năng lực của kẻ này
tuyệt không dưới dũng sĩ Tư Ba Đạt Khắc Tư của quý quốc.

Bá Khắc Bố nghe Lý Thế Dân nói như thế cũng không ngăn cản thêm.

Đỗ Như Hối tuy lo lắng cho an nguy của con nhưng cũng không ra mặt ngăn lại.


Đỗ Hà nghe Lý Thế Dân đáp ứng, rót một chén rượu đầy, mũi chân điểm trên
cây cột của Cự Lộc Giác phóng thẳng hơn hai mét rồi đặt chân vững vàng
trên mặt đất, chén rượu trong tay không hề sánh một giọt.

Hắn
đăng trường như vậy khiến mọi người kinh hãi ồ lên, tuy một thân công
phu khinh thân của Đỗ Hà sớm đã không phải bí mật gì, nhưng cứ thế đơn
giản phóng qua Cự Lộc Giác cao 2m vẫn làm dấy lên một hồi kinh hô. Nhất
là những sứ giả vốn ít khi thấy những điều kỳ quái càng trợn tròn mắt
không thể tin.

A Nhĩ Bá Khắc Bố càng nhiều lần xoa mắt, lộ ra thần sắc kinh hãi.

- Tiểu tử này lại chói mắt như thế.

Lý Thế Dân thấy Đỗ Hà lớn tiếng doạ người, hiểu ý cười cười, cũng tăng thêm phần tin tưởng.

Đỗ Hà bình thản bước đến bên cạnh Tư Ba Đạt Khắc Tư, tự mình kính rượu cho hắn.

Hai người ngôn ngữ khác biệt, Đỗ Hà cũng không nói thêm điều gì, chỉ giơ ngón tay cái lên, khen một câu:

- Vậy mới tốt chứ, chân dũng sĩ.

Tư Ba Đạt Khắc Tư nhìn qua chén rượu, khuôn mặt cương nghị khẽ động dung.
Tuy hắn không biết Đỗ Hà nói cái gì nhưng đọc được sự tôn kính trong ánh mắt: Hắn từ nhỏ đã là nô lệ, từ nhỏ đã vì sinh tồn trải qua huấn luyện
khắc nghiệt, từ mười hai tuổi đã liều mạng với sói trong đấu trường. Từ
20 năm gần đây, đối thủ của hắn đã chuyển từ ấu sói dần sang sói trưởng
thành, sói đói, cuối cùng là bốn loại mãnh thú sư tử hổ gấu báo. Thân
phận của hắn là nô lệ, tuy dũng mãnh vô cùng nhưng thủy chung không hề
có được tôn nghiêm. Tại Đại Đường lại ngoài ý muốn cảm nhận được sự tôn
trọng của Đỗ Hà, khuôn mặt thoáng hiện nét cười. Hắn uống một hơi cạn
sạch chén rượu, nói một hồi bằng tiếng Ả rập, Đỗ Hà nghe không rõ, nhưng từ thủ thế của đối phương cũng cảm nhận được là hắn bảo bản thân phải
dè chừng.

Đỗ Hà mỉm cười tràn đầy tự tin.


Tư Ba Đạt Khắc Tư đi ra sân bãi.

Bá Khắc Bố đã cho người mở chuồng một con sư tử.

Bậc vương giả của rừng núi lao ra khỏi ***g sắt, luận uy vũ hình thể còn
vượt qua con lúc trước. Thân thể thon dài khỏe mạnh, cơ bắp bốn chân như thép, làn da sáng bóng như hoàng kim, chiếc bờm tung bay như ngàn vạn
hỏa xà bay múa, ngạo nghễ lộ ra phong phạm quân vương.

Con sư tử
há miệng, nước bọt từ hàm răng nhọn hoắt theo đó chảy ra, ánh mắt hung
ác tập trung nhìn vào Đỗ Hà. Là một con sư tử đang bị bỏ đói, nó định vị Đỗ Hà là một con mồi.

- Hống.

Con hùng sư nổi giận gầm
lên một tiếng, thanh âm còn chưa dứt thì thân thể đã vọt đến như tia
chớp, Đỗ Hà quả thật chưa từng thấy loài vật nào có tốc độ như vậy.

Khoảng cách mười trượng trong nháy mắt đã bị áp sát.

Hùng sư đã bắt đầu cuộc săn, Đỗ Hà lại ngơ ngác đứng đấy, không tránh không né, tựa hồ hoàn toàn không kịp phản ứng.

Khoảng cách song phương cách càng ngày càng nhỏ, từ mười trượng rút xuống chưa đầy một mét, sư tử lăng không nhảy lên, một đôi chân trước như cương
châm lóe lên hào quang quỷ dị dưới ánh mặt trời, chộp vào hai vai của Đỗ Hà. Đây cũng là sát chiêu mà sư tử thường dùng nhất, tốc độ xen lẫn lực lượng, không để cho con mồi nào chạy trốn. Chỉ cần móng vuốt sắc bén có thể bắt lấy con mồi, nó sẽ cắn nát chỗ yếu nhất của con mồi, tạo thành
Nhất Kích Tất Sát: Đồng dạng như lúc trước đối phó Lang Vương.

Tư Ba Đạt Khắc Tư cũng bởi vì biết rõ một chiêu này lợi hại mới đổi dùng đấu pháp tiên hạ thủ vi cường.

Hoàn toàn có thể tưởng tượng, chỉ cần để cho sư tử tiên cơ thì tiếp theo tại yết hầu của Đỗ Hà sẽ mở ra một cái lỗ lớn.

Tốc độ sư tử quá nhanh, mắt thường phán đoán đã né tránh không kịp.

Một màn huyết tinh, tàn nhẫn sắp phát sinh.

Trên yến hội đã có người nhịn không được nghẹn ngào kinh hô, thậm chí không dám nhìn nữa.

Mặc dù là trấn định như Lý Thế Dân, cũng theo đó biến sắc, hoảng sợ đứng lên.

Nhưng trong sát na móng vuốt chạm vào thân thể, thân ảnh của Đỗ Hà đã biến
mất không thấy gì nữa. Hắn tựa như ngã sấp xuống, thân thể nghiêng một
góc với mặt đất chừng mười lăm độ, hoàn toàn thoát khỏi quy luật vật lý, xoay tròn một vòng, chân vẫn không hề rời khỏi chỗ.

Không thấy
được động tác của hắn như thế nào, chỉ biết hắn đã dùng một phương thức
không phù hợp với quy luật vật lý, tránh được một kích trí mạng.


Thấy một màn như vậy, người xem bốn phía đều cảm giác choáng váng.

Đỗ Hà đối diện với sư tử, ra vẻ cười nhạo.

Thấy hắn biểu lộ như thế, Lý Thế Dân đang kinh hãi cũng ngầm cười khổ: Loáng thoáng trong lòng lại thấy cảm giác bị Đỗ Hà đùa nghịch.

Đỗ Như Hối cũng nhẹ nhàng thở ra, mới phát hiện lòng bàn tay mình đã đẫm mồ hôi lạnh.

Phòng Di Ái cười ha hả:

- Ta biết ngay lão đại sẽ thu thập được con súc sinh này.

- Thôi đi.

Lý Kính Nghiệp phì phì:

- Cũng không biết lúc trước là ai đem chén rượu hắt đi, ý đồ xông lên phía trước.

Phòng Di Ái cười hắc hắc:

- Đâu phải là ta lo lắng chứ.

Hai người đang cãi nhau thì sư tử vừa vồ hụt lại lần nữa đã phát động thế công mới.

Đỗ Hà cười bình thản, vẫn như trước không tránh không né.

Mọi người đã trải qua một lần kinh hãi, lần này lại trợn tròn mắt nhìn Đỗ Hà đối phó.

Vào lúc sư tử tới gần, Đỗ Hà không lặp lại chiêu cũ, ngược lại mũi chân
điểm một cái, lăng không nhảy lên mặt đất trên 2m để sư tử trượt qua.

Đỗ Hà trên không trung sử xuất kỹ xảo thiên cân trụy, vững vàng đứng trên lưng sư tử đem nó làm ngựa cưỡi.

Mọi người kinh hô, nhao nhao ghé mắt.

Sư tử chợt cao chợt thấp vẫn không thể hất được người trên lưng xuống liền đột ngột lăn một vòng trên mặt đất.

Mọi người lại lần nữa kinh hô, không thể tưởng được sư tử lại có trí tuệ
như vậy, Đỗ Hà ngồi ở trên người của nó, nó liền đè thân hình xuống
không để cho hắn chạy thoát.

Đỗ Hà cũng là cả kinh, nhưng hắn
phản ứng cực nhanh, trước khi sư tử lăn xuống đất đã lấy chân về, nhẹ
nhàng nhảy lên, lúc rơi xuống đất, hai chân đã đạp lên con sư tử lăn
trên mặt đất, đồng thời còn xoay người nắm lấy gáy nó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận