Đại Đường Đạo Soái

Thái Cực Điện là trung tâm của toàn bộ hoàng cung, chuyên môn dùng để xử lý đại sự quốc gia, việc quân cơ, cho nên xung quanh cũng không có hồ
nước dùng để nghỉ ngơi thưởng ngoạn, thậm chí ngay cả giếng nước cũng
không có, muốn dập tắt lửa, nhất định phải xuyên qua năm hành lang dài
mới có thể đến được nguồn nước gần nhất.

Chỗ nguồn nước này, Đỗ
Hà lại vô cùng quen thuộc, không phải nơi nào khác, mà chính là Hoằng
Văn quán, học phủ cao nhất của vương triều Đại Đường, cũng là nơi tàng
thư, cách đây không lâu, hắn chính là đệ tử ở nơi này, lưu lại không ít
hồi ức ở đây. Nếu không phải nhờ Hoằng Văn quán, hắn và Trường Nhạc, Lý
Tuyết Nhạn có lẽ sẽ như bèo nước gặp nhau.

Hoằng Văn quán ở cách
Thái Cực Điện không xa, Thiên viện của Hoằng Văn quán có một hoa viên
tên là “Di Viên", trong hoa viên phong cảnh hợp lòng người, trúc xanh
mọc lên san sát, đây là nơi đệ tử nghỉ ngơi chơi đùa. Trong Di viên vừa
vặn có một tiểu hồ, có thể lấy nước dập lửa. Cấu tạo của tiểu hồ rất
tinh diệu, nối liền với nước ngầm dưới lòng đất, vì vậy không bao giờ
phải lo thiếu nước.

Đỗ Hà ven đường thẩm tra, chỉ cần những người có diện mạo không rõ, đều bị hắn chặn lại tra hỏi.

Hắn một đường truy đuổi đến Di viên, lại bất ngờ không tìm được tung tích của Công Tôn Dạ Nguyệt.

Có phải nhân lúc mọi người không chú ý, thích khách đã trốn vào trong “Di viên” rồi không?

Hoằng Văn quán không chỉ là học phủ cao nhất của Đại Đường, mà nó còn là đệ
nhất tàng thư của Đại Đường, có tất cả thư tịch truyền lưu hậu thế từ
xưa đến nay và một số bản đơn lẻ gần như thất truyền. Đồng thời còn là
nơi các cổ giả nghiên cứu học vấn. Đệ tử ở nơi này đều là hoàng tử, hậu
duệ quý tộc, sách ở đây đều là tinh hoa tổ tiên di truyền lại ngàn năm
qua, những nhà nghiên cứu ở đây đều là Đại Nho nổi tiếng, có Khổng Dĩnh
Đạt, Vu Chí Ninh, Chử Toại Lương, Lý Huyền Đạo, Lý Thủ Tố, Hứa Kính
Tông…..bọn họ đều là nhân vật có địa vị hiển hách.

Trận thế như
vậy đủ để biểu thị Hoằng Văn quán được thủ vệ như thế nào, nếu không
được cho phép, người bình thường căn bản không được phép chạy vào đây.


Nơi duy nhất có thể giấu người chính là Di viên này, di viên vừa vặn là nơi đệ tử nghỉ ngơi, buông lỏng tinh thần, đương nhiên sẽ không có thủ vệ
can thiệp. Lúc này đệ tử Hoằng Văn quán đang trong giờ lên lớp, di viên
ngoại trừ những binh sĩ và cung nữ đến múc nước, không có bất cứ kẻ nào
tồn tại, đúng là nơi ẩn núp rất tốt.

Đỗ Hà kêu hai gã binh sĩ
trông giữ ở cửa ra vào, còn mình rất nghiêm túc tìm tòi những nơi có thể giấu mình trong di viên, cho dù là nơi rừng cây rậm rạp cũng không
buông tha, không bỏ sót, nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.

Hắn mờ mịt dựa vào cây cầu gỗ thông đến học đường, nhíu mày.

- Lẽ nào mình đoán sai rồi? Công Tôn Dạ Nguyệt căn bản không lẫn vào đám
cung nữ cứu hoả mà là trốn ở nơi khác? Nàng hiện tại rút cuộc đang ở
đâu?

Rất nhiều nghi vấn liên tiếp kéo đến, Đỗ Hà cảm thấy đầu mình như trướng lên.

- Tỉnh táo.

- Tỉnh táo.

- Mình phải suy nghĩ thật kỹ, nhất định sẽ có dấu vết để lại.

Hắn vuốt vuốt hai bên huyệt thái dương, thầm nghĩ:

- Phải suy xét lại một lần nữa, ta không tin Công Tôn Dạ Nguyệt thật sự có thể bay lên trời.

Nếu mình là Công Tôn Dạ Nguyệt, giết người xong, muốn chạy ra hoàng cung sẽ dùng cách gì?

Thứ nhất, đổi y phục trên người để người khác không chú ý, nếu quần áo quá
nổi bật sẽ không cách nào ẩn thân. Hoàng cung giống như mê cung, cho dù
Công Tôn Dạ Nguyệt đã ở Đông Cung hơn một tháng, nhưng Lý Thừa Càn không thể đưa nàng đến Thái Cực Điện dò xét địa hình. Cho nên, Công Tôn Dạ
Nguyệt căn bản không quen địa hình gần đây. Nếu đổi lại là mình, trong
tình huống đến một nơi không quen địa hình, mà lại thủ vệ sâu nghiêm,
làm thế nào bảo vệ tính mạng? Lựa chọn thứ hai không phải là mù quáng
chạy tán loạn, mà là lẫn vào đám người, che dấu. Chỉ có như vậy, mới có
thể tránh bại lộ bản thân, lẫn vào đội cứu hỏa là một điểm rất quan

trọng.

Nghĩ tới nghĩ lui, tất cả lại quay về điểm ban đầu, tựa hồ tất cả suy nghĩ manh mối, đều đến chỗ đội cứu hoả là đứt đoạn.

- Được rồi, mặc kệ trước đã, bước thứ ba, nếu mình là Công Tôn Dạ Nguyệt, bước thứ ba sẽ làm như thế nào? Lẫn vào đội cứu hoả chỉ là tính toán
tạm thời. Trong lúc hỗn loạn, có lẽ không có người để ý đến sự hiện hữu
của mình, nếu thế lửa dập tắt, Công Tôn Dạ Nguyệt có tướng mạo xuất
chúng rất dễ bị người khác phát giác. Cho nên bước thứ ba chính là trước khi thế lửa dập tắt, tìm một chỗ ẩn núp. Hoàng cung không phải như
những nơi khác, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Bởi vì chuyện ám sát,
toàn thành giới nghiêm, vào lúc này muốn nhân lúc hỗn loạn ra khỏi Hoàng thành là chuyện hoàn toàn không thể. Nếu là ta, ta sẽ tìm một nơi an
toàn trốn đi, không cho bất luận kẻ nào tìm được, khiến những người đang tìm mình cho rằng mình đã trốn ra Hoàng thành, từ đó buông lỏng cảnh
giới. Chỉ có như vậy, mới có thể tăng tỷ lệ thành công.

Tại sao lại nghĩ đến góc chết rồi.

Đỗ Hà phát hiện mình nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thoát khỏi “Đội cứu hỏa”
và “Di viên”, bởi vì chỉ có hai nơi này mới có thể để Công Tôn Dạ Nguyệt ẩn thân, nhưng trên thực tế Công Tôn Dạ Nguyệt cũng không ở trong “Đội
cứu hỏa” và “Di viên”.

- Chẳng lẽ tên kia thật sự mọc cánh bay đi, hoặc là biến thành con rùa đen, tiến vào trong nước.

Hắn vốn không có tâm trạng oán thán, nhưng lúc này bỗng nhiên linh quang chợt lóe.

- Tiến vào trong nước, tiến vào trong nước.

Hắn nhắc đi nhắc lại mấy lần, Đỗ Hà tựa hồ đã điều tra toàn bộ “Di viên”,
duy nhất có một chỗ chưa tìm là dưới nước. Dựa theo lẽ thường, con người hoàn toàn không có khả năng giấu mình dưới đáy nước, nhưng thế sự không có tuyệt đối, vạn nhất Công Tôn Dạ Nguyệt có công phu nín thở, thật sự
có thể giấu mình dưới nước thì sao?

Hắn nhìn xuống dưới cầu, thật sự là chỗ nước bùn, phát hiện có mấy dấu bàn tay.

Đội viên cứu hoả đang ở bên hồ lấy nước cứu hỏa. Công Tôn Dạ Nguyệt muốn
lẻn vào chỗ sâu ở giữa hồ ẩn núp, biện pháp duy nhất là từ thông đạo
mình đang ở đi tới dòng suối nhỏ thông với hồ nước, chậm rãi lẻn vào
giữa hồ. Dấu tay này chính là chứng cứ hữu lực nhất chính minh Công Tôn

Dạ Nguyệt đi tới giữa hồ.

Địa điểm Công Tôn Dạ Nguyệt ẩn thân chính là giữa hồ.

Đỗ Hà mừng rỡ như điên, bước nhanh vào bên hồ, tìm tòi đến cuối cùng, hai
mắt như điện, tìm kiếm trên mặt hồ, bỗng nhiên hắn phát hiện chỗ giữa hồ tràn đầy hoa sen lại có thêm một thứ, hiểu ý mỉm cười, vốn muốn tiến
lên, liền dừng lại trầm ngâm, đi về hướng Lập Chính điện.

Lúc này Trường Nhạc và Lý Tuyết Nhạn cũng đang ở Lập Chính điện.

Đỗ Hà đã tìm được địa điểm ẩn thân của Công Tôn Dạ Nguyệt, nhưng hắn chưa vội vàng vạch trần.

Vì sao Công Tôn Dạ Nguyệt không tiếc mạo hiểm, nguy hiểm đến tính mạng xếp đặt kế hoạch tiến vào hoàng cung, ám sát Lý Sùng Hoàng. Lý Tuyết Nhạn
có nhìn lầm hay không, Lý Sùng Hoàng đó rút cuộc có phải là Lý Sùng
Hoàng thật sự hay không? Lý Sùng Hoàng thiện hay ác, rút cuộc trên người hắn có bí mật gì?

Trước khi những bí ẩn này chưa được cởi bỏ, lý tính của Đỗ Hà nói cho hắn biết, tuyệt đối không thể để lộ địa điểm ẩn
thân của Công Tôn Dạ Nguyệt.

Công Tôn Dạ Nguyệt giết người trong
hoàng cung, giết người trong thọ yến của Lý Thế Dân, thậm chí giết người trước mặt Lý Thế Dân, hơn nữa vì để cho mình không rảnh chú ý đến nàng, còn làm ra hành động ám sát Lý Thế Dân, những chuyện này chẳng khác nào cái tát vào thẳng mặt Lý Thế Dân, nếu để lộ địa điểm ẩn thân của nàng,
cho dù Lý Thế Dân khoan hồng độ lượng như thế nào, cũng không thể tha
thứ cho nàng.

Mấu chốt của vấn đề chính là ở chỗ Lý Sùng Hoàng,
nếu Lý Sùng Hoàng là kẻ bại hoại làm việc ác bất tận, như vậy Công Tôn
Dạ Nguyệt giết hắn chính là trừ hại, nếu khai ra Công Tôn Dạ Nguyệt, hắn chẳng khác nào đã làm một chuyện trái với lương tâm, từ đó thương tiếc
cả đời. Nếu Lý Sùng Hoàng là người vô tội, vậy Công Tôn Dạ Nguyệt bị
trừng phạt đúng tội, khi đó bắt được nàng, cũng không hổ thẹn với lương
tâm.

Đỗ Hà đi tới Lập Chính điện, Trường Nhạc cũng nghe nói Lý Thế Dân và Lý Sùng Hoàng gặp chuyện, lo lắng tiến lên hỏi thăm.

Đỗ Hà an ủi, nói tình huống cho Trường Nhạc biết.

Trường Nhạc nghe nói Lý Thế Dân không việc gì, nhẹ nhàng thở ra, nhưng nghe Lý Sùng Hoàng đã gặp chuyện bỏ mình, khuôn mặt u sầu lại hiện ra, thở dài
nói:

- Biểu ca gặp nạn, bá phụ nhất định là rất đau lòng.

Đỗ Hà an ủi vài câu, nhìn về phía Lý Tuyết Nhạn.

Lý Tuyết Nhạn lấy từ trong lòng ra một bình ngọc nhỏ, thấp giọng nói:


- Bên trong chính là dung dịch lột da, chỉ cần bôi dung dịch này lên mặt Lý Sùng Hoàng, là thật hay giả sẽ biết ngay.

Đỗ Hà tiếp nhận bình ngọc, đặt trong ngực.

Lý Tuyết Nhạn hoài nghi Lý Sùng Hoàng dùng thuật dịch dung, hơn nữa thủ
pháp rất giống thuật dịch dung mà nàng đã học, nếu như vậy, dùng dung
dịch này để hóa giải thuật dịch dung, đương nhiên cũng sẽ có hiệu quả.
Cho nên sau khi yến hội kết thúc, Đỗ Hà đã kêu Lý Tuyết Nhạn hồi phủ
chuẩn bị dung dịch này, để vạch trần thân phận thật sự của Lý Sùng
Hoàng.

Trước kia hắn không muốn quấy nhiễu yến hội của Lý Thế
Dân, cộng thêm không thể khẳng định, vì vậy mới không vạch trần. Ý định
sau khi yến hội kết thúc, tìm một cơ hội trực tiếp giội dung dịch hóa da lên mặt hắn, để phân biệt thiệt giả, nhưng không ngờ Công Tôn Dạ Nguyệt lại đi trước một bước, giết chết Lý Sùng Hoàng. Nếu đã xảy ra loại bất
ngờ không thể kháng cự này, thân phận thật sự của Lý Sùng Hoàng lại càng đáng giá khảo cứu.

Đỗ Hà cầm dung dịch hóa da đi tới Thái Cực Điện.

Lý Thế Dân thấy hắn trở về vội hỏi:

- Có bắt được hung thủ không?

Đỗ Hà lắc đầu nói:

- Không, nàng ta giảo hoạt dị thường, phóng hỏa thu hút binh lính tuần
tra, không truy tìm được tung tích, chỉ tìm được y phục nàng ta thay ra, đoán chừng đã cải trang thành cung nữ hoặc thái giám trốn ở nơi nào
rồi.

Lý Thế Dân cũng không nghi ngờ gì, chỉ nói:

- Ngay cả ngươi cũng không thể đuổi bắt, Công Tôn Dạ Nguyệt thật sự không chỉ ám sát như vậy, ngươi thấy thế nào?

Đỗ Hà ngừng một lát nói tiếp:

- Đúng vậy, đây là một kế hoạch ám sát đã được thiết kế rất chi tiết, mặc dù không thể xác định vì sao Công Tôn Dạ Nguyệt lại chọn hoàng cung,
nhưng tiểu tế có thể khẳng định, mục đích của nàng chỉ có một mình Lý
Sùng Hoàng. Điểm này hoàn toàn có thể thấy được, nàng chỉ đơn giản phi
kiếm đã có thể xuyên thẳng qua người Lý Sùng Hoàng, nhưng phi kiếm về
phía Bệ Hạ lại rất hạ thủ lưu tình, vì vậy ta hoàn toàn có thể xuất phát sau nhưng đến trước, bắt được phi kiếm của nàng. Cho nên tiểu tế cho
rằng muốn tìm hiểu ngọn nguồn việc này, phải bắt đầu từ trên người Lý
Sùng Hoàng. Chúng ta hoàn toàn không biết gì về Công Tôn Dạ Nguyệt, địch nhân của Lý Sùng Hoàng chính là đối tượng chúng ta phải điều tra. Nhưng trước đó, tiểu tế muốn xác nhận một chuyện, Lý Sùng Hoàng này rút cuộc
có phải là Lý Sùng Hoàng thật sự hay không…Tiểu tế cảm thấy, hắn rất có
thể là giả mạo, dùng thuật dịch dung để cải trang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận