Đại Đường Đạo Soái

Phanh!

Một tiếng vang thật lớn!

La Thông quát to
một tiếng, vung mạnh côn đánh vào, quả cầu giống như một đạo lưu tinh
thẳng tới chỗ khung thành của Lý Nghiệp Tự.

Lý Nghiệp Tự đưa tay
ôm lấy cầu, lực đánh thật lớn khiến hắn phải lui ra sau một bước nhỏ,
nhưng chung quy vẫn vững vàng đem cầu đón lấy.

Lý Nghiệp Tự nhếch miệng cười, cao giọng nói:

- Đã nói rồi, tiểu thí hài như ngươi muốn từ trong tay Lý gia ta vào cầu còn sớm lắm!

Hắn khiêu khích lắc lắc phe phẩy đầu ngón tay hướng La Thông, vẻ mặt khinh thường.

Trong mắt La Thông như phun ra lửa đỏ, hàm răng cắn chặt ken két.

Lý Nghiệp Tử lại dùng chân đá mạnh cầu ra ngoài.

Lực lượng một cước này thật lớn, trực tiếp bay qua hơn nửa sân.

Thần sắc Đỗ Hà khẽ biến, kêu thầm:

- Không xong!

Trận đấu đã tiếp cận gần hết hiệp đầu tiên, hiện giờ điểm số là 2 : 0, bọn họ đã bị đánh vào hai cầu.

Trận chiến này Đỗ Hà phi thường bị động.

Cũng không biết do nguyên nhân gì, mỗi cử động của hắn, mỗi mệnh lệnh hoặc
dụng ý tựa hồ đều bị đối phương nhìn thấu, hơn nữa dễ dàng phá giải.

Trên phương diện chiến thuật bọn họ đã muốn kém cỏi hơn một bậc, mấu chốt ở
chỗ chỉ có thể nhìn hai người bọn họ phát huy trọng tâm.

Đỗ Hà
còn tốt, phát huy đủ trình độ của mình, vì hạn chế hắn, người canh phòng hắn đã tăng lên tới ba người. Vốn đây là cơ hội tiến công tốt nhất, tuy rằng hành động của Đỗ Hà nhận lấy hạn chế, nhưng một mình hắn lại giữ
chân được ba người của đối phương, ý nghĩa ở nhân số bọn họ đã chiếm
được ưu thế.

Nhưng La Thông lại bị Lý Nghiệp Tự chọc giận, hoàn toàn kích khởi tính thi đấu cá nhân.

Chiến thuật của hắn trở nên lộn xộn, dĩ nhiên nếu so sánh đối phương càng chơi càng thuận tay, đã vào được hai cầu.

Vì đoạt về điểm số, Đỗ Hà không thể không gia nhập vào đội hình công kích.

Giờ phút này hắn lại kẹt trong sân của đối phương, nhưng Lý Nghiệp Tự đá
quả cầu lại vượt qua sân của bọn họ, cho dù hắn quay về phòng ngự nhanh
hơn nữa cũng chẳng đuổi kịp bóng.

Mất đi cường viện như Đỗ Hà, Lý Nghiệp Hủ cùng ba gã đồng đội liền thẳng hướng công vào khung thành của bên họ.

Có lẽ bọn hắn không có được kỹ thuật nhân mã hợp nhất như Đỗ Hà, cũng
không có bản lĩnh đao nhọn xé rách trận địa như La Thông, nhưng bọn hắn
biết phối hợp ăn ý.

Một đám người như quân nhân, không tham công, không liều lĩnh, lấy chuyền bóng phối hợp, nhanh chóng đột nhập khu vực cấm, cuối cùng bị Lý Nghiệp Hủ một kích đánh cầu thẳng vào trong khung
thành.

3 : 0, đội Kính Lữ đã mở rộng ưu thế điểm số.

Thần sắc của Đỗ Hà càng thêm nghiêm túc, hắn nhận ra đây là phương pháp phòng thủ phản kích!

Đối phương nhằm vào mình gia nhập đội hình công kích mà dùng chiến thuật phòng thủ phản kích!

Huấn luyện của đối phương lại là ai, chẳng những nhìn thấu mỗi ý đồ bước đi
của mình, còn nhằm vào nhược điểm của đội bóng, nhằm vào mỗi cơ hội để
thừa dịp nguy cơ, áp dụng chiến thuật thủ đoạn đúng với tính cách từng
cầu thủ.

Chẳng lẽ cũng có huấn luyện viên bóng đá đã xuyên qua, lại trở thành huấn luyện viên của Kính Lữ đội.

Điều này sao có thể?

Đỗ Hà lắc đầu xua đuổi ý nghĩ miên man kia, không thể không khép chặt lại
đội hình, dùng phòng thủ chiến, đem chút thời gian cuối cùng của hiệp
một kéo dài tới chấm dứt.

Về tới sân nghỉ giải lao, Đỗ Hà nói:

- Minh Đạt, nửa trận sau ngươi không cần ra sân!

Sắc mặt Đỗ Hà có chút âm trầm, thua cầu là chuyện thật bình thường, tất cả
mọi người đều có trách nhiệm, hắn cũng không muốn đem chuyện này tính
toán hay đem tội danh đổ lên người La Thông, nhưng La Thông mất bình
tĩnh đã là sự thật, tiếp tục cho hắn ra sân đã không còn ý nghĩa.

- Vì sao?

La Thông mở to hai mắt không chút tình nguyện nhảy dựng lên.

Đỗ Hà lạnh nhạt nói:

- Không tại sao, bởi vì ta là đội trưởng! Chính ngươi tự mình tỉnh táo lại một chút đi!

Hắn không hề quản La Thông, mà đem những cầu thủ còn lại tụ tập thương
nghị, căn cứ tình huống hiện tại ban bố chiến thuật hoàn toàn mới.

Chiến tuyệt nhằm vào hoàn cảnh xấu trước mắt!

Nửa trận sau bắt đầu!

Bên ngoài sân bóng, Lý Thế Dân cùng Lý Tĩnh tiếp tục quan sát tất cả chuyện này.

- La Thông đã ra sân!

Sắc mặt Lý Thế Dân có chút buồn bực, hắn thật xem trọng Thiết Huyết Phách
Vương đội của Đỗ Hà, trong tư tâm hắn hy vọng đội này có thể chiến
thắng.

Nhưng bởi vì Lý Tĩnh gia nhập, làm Đỗ Hà luôn bị quản chế
làm bị thủng khung thành ba lần, đáy lòng hắn buồn bực khó thể tiêu tan!

Lý Tĩnh lại gật đầu khen ngợi:

- Quyết định sáng suốt, môn mã cầu này giống như hai quân giao đấu, đại
tướng vô cùng quan trọng lại bị mất đi lý trí, nếu không đổi người chỉ
biết mang đến càng nhiều tổn thất. Nhưng mất đi La Thông, Thiết Huyết
Phách Vương đội giống như mất đi một cánh tay, uy lực giảm đi, xem ra
thắng bại đã định!

Lý Thế Dân khẽ thở dài, Đỗ Hà cùng Lý Tĩnh vốn đã có chênh lệch, hơn nữa Lý Tĩnh ở trong bóng tối, Đỗ Hà ở ngoài sáng, thất bại là chuyện hợp tình lý.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, kết quả là như thế. Trừ phi Đỗ Hà có thể nghĩ ra được kỳ chiêu!

Lý Tĩnh dùng ánh mắt nhìn chung toàn cục quét quanh cầu trường.

Sân bóng như chiến trường, bất cứ sơ sẩy gì cũng đều làm người thất bại.

Cho dù giờ phút này Lý Tĩnh vẫn không hề thả lỏng cảnh giác, không xem nhẹ
đối thủ đây là chuẩn tắc cơ bản của một vị danh tướng.

- Phản công!

Lý Thế Dân đột nhiên khẽ quát một tiếng.

Chặt đứt hậu vệ của Kính Lữ đội, đem cầu truyền cho Đỗ Hà, Đỗ Hà mang cầu vọt tới trước, lập tức có ba người đưa hắn vây lại.

Đỗ Hà giữ lại cầu, truyền qua La Cường bên đường biên.

La Cường vừa nhận được cầu, chạy dọc theo biên như bay, thấy La Cương đã
đi vào khu vực cấm, không hề có chút do dự - truyền vào ngay giữa.

La Cương đón cầu, làm ra tư thế chuẩn bị đánh tới.

Lý Nghiệp Tự nhếch miệng cười, đang định đánh cầu, chợt thấy La Cương đem
cầu truyền cho Đỗ Hà từ phía sau cắt ngang lao lên, trong lòng trầm
xuống, vội đem ánh mắt tập trung trên người Đỗ Hà.

Đỗ Hà đón cầu cũng không có chút do dự trực tiếp đánh thẳng, cầu hướng góc phải khung thành bên dưới bay đi.

Lý Nghiệp Tự thong dong nhảy dựng lên, đúng ngay lúc này dị biến đột phát, quả cầu thế nhưng không tiếp tục bắn lên mà lại trái với lẽ thường xoay tròn hướng bên ngược lại bay thẳng vào.

1 : 3, Thiết Huyết Phách Vương đội rốt cục đoạt về một quả.

Sân bóng hoàn toàn yên tĩnh, ba vạn người đều xem tới ngây người.

Ngay lập tức liền bộc phát ra một trận tiếng hô vang rung trời, tất cả mọi
người đều bị một quả cầu của Đỗ Hà đánh vào mà khuynh đảo.

Đỗ Hà
cao hứng nắm chặt nắm tay vung lên, vừa rồi đánh quả cầu Đỗ Hà đã dùng
kỹ xảo xoay bóng của bóng bàn, dùng gậy đánh mã cầu làm vợt đánh bóng
bàn, dùng nội lực gia trì, làm quả cầu xoay tròn ba trăm sáu mươi độ,
cho nên sau khi bay tới quả cầu cũng không bị bắn lên mà lại nghiêng
xoáy lăn vào hướng nghiêng trái tiến khung thành.

Trận đấu tiếp
tục, ở nửa trận sau Đỗ Hà bởi vì không còn La Thông làm tiến công thủ,
quyết đoán áp dụng chiến thuật phòng thủ phản kích 5-3-2, đây là một
loại phòng thủ phản kích điển hình.

Tuy nói là phòng thủ, nhưng
vẫn vạn phần phấn khích, chỉ xem dân chúng khắp bốn phía hô to từng trận liền biến nhiệt hỏa của trận đấu đã xâm nhập lòng người.

Nửa trận sau tiến hành được nửa thời gian, Đỗ Hà lại nghênh đón thêm một lần cơ hội.

Lý Nghiệp Hủ đem cầu truyền cho đội viên bên cạnh, tính toán dùng kỹ xảo hai vượt một né qua sự ngăn chặn của trung phong.

Đỗ Hà đã có đoán trước, quyết đoán bay tới chen vào, chặt đứt đường cầu do Lý Nghiệp Hủ truyền qua, đem cầu truyền cho La Cường bên đường biên.

Cú chuyền bóng tinh chuẩn lại một lần nữa làm người xem toàn trường khuynh đảo.

La Cường mang cầu chạy như điên, thấy quân hậu vệ đến ngăn trở, liền vung gậy truyền vào trung ương.

La Cương đón cầu, lần thứ hai làm ra tư thế như chuẩn bị đánh, sau đó vẫn như trước truyền cho Đỗ Hà ở phía sau đang lao lên.

Đỗ Hà dưới ánh mắt muôn người nhìn chăm chú, lại một lần nữa lấy thủ pháp y đúc đem cầu đánh về phía khung thành.

Lý Nghiệp Tự giận quát một tiếng:

- Ta làm sao có thể bị phương pháp đồng dạng cho ngươi tiếp tục vào thêm một lần!

Hắn lao thẳng tới quả cầu, nhưng lần này hắn đã tính sai.

Đỗ Hà không đánh cầu vào khung thành mà là chuyền bóng.

La Cương nghiêng nghiêng ở bên kia chen vào, giành trước Lý Nghiệp Tự một bước, đem cầu đánh vào ở phương hướng ngược lại.

2 : 3, Thiết Huyết Phách Vương đội lại đoạt lại một quả lần hai.

Lúc này Đỗ Hà, La Cương, La Cường lấy sự tinh diệu phối hợp, thắng được toàn trường ủng hộ.

Nhìn thấy điểm số dần dần bị đoạt về, chân mày Lý Tĩnh rốt cục nhíu lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui