Đại Đường Đạo Soái

Vẻ xanh trắng trên mặt hắn đã biến mất, chuyển sang cười lạnh, giống như nắm chắc thắng lợi trong tay.

Đỗ Hà không đếm xỉa tới mà hỏi:

- Thường lão bản Bách Thắng đổ phường sẽ không chơi bẩn chứ?

Thường Bách Vạn cả giận nói:

- Đỗ công tử, lời này của ngươi không đúng. Thường mỗ mở cửa để làm sinh ý vẫn luôn coi trọng hai chữ thành, tín. Qua hai mươi năm, kim bài của
Bách Thắng đổ phường vẫn nổi danh ở Trường An, chưa bao giờ chơi bẩn,
chỉ cần Đỗ công tử có thể bắt được Bách Thắng đổ phường ta chơi bẩn chỗ
nào thì ta sẽ nguyện ý bồi thường gấp 10 lần tổn thất.

Đỗ Hà cười nhạt:

- Rất tốt, rất tốt!

Đi vào chiếu bạc, nhà cái đã chuẩn bị xong, cung kính mà hỏi:

- Có thể đã bắt đầu chưa?


- Xin cứ tự nhiên!

Nhà cái cầm hai nắm cờ, ném lên không trung rồi cầm một cái bình hứng lấy, sau đó đặt xuống bàn, đưa tay làm hiệu đặt cược.

Đỗ Hà vẫn cười, dù hắn không biết đối phương có thể giở trò gì nhưng lại có thể đoán ra bên trong quân kỳ.

Bởi vì loại gian lận này đã sớm bị phá giải trong lịch sử.

Có một câu chuyện về người bán dầu, hắn có thể rót dầu qua lỗ xu nhỏ, chỉ bởi vì quen tay.

Người đầu bếp cầm một đồ ăn có thể đoán ra trọng lượng của nó bởi vì bọn họ là người chuyên nghiệp.

Quân cờ lớn nhỏ đồng dạng, sức nặng đồng dạng, một người quen tay cầm vốc cờ lên có thể biết có bao nhiêu quân, tự nhiên có thể ra tay đạt được mục
đích.

Về phần thủ đoạn gì, Đỗ Hà cũng không rõ ràng rồi.

Kỳ thật như hắn nghĩ, nhà cái có thể dựa vào sức nặng quân cờ để phân biệt ra nhiều ít, đồng thời trong bình có một chốt mở ngầm, vào lúc cuối

cùng nhấn vào sẽ giữ lại một số quân, như vậy có thể khống chế được số
lượng.

Cho nên ván này, Thường Bách Vạn coi như nắm chắc thắng lợi trong tay.

Thường Bách Vạn cười nói:

- Không biết Đỗ công tử dám đặt bao nhiêu.

Đỗ Hà khẽ mỉm cười nói:

- Dĩ nhiên là toàn bộ!

Nói xong, hắn nhìn đống thẻ đánh bạc trên bàn, trong lòng ngầm tính toán,
dù tốc độ quân cờ rơi xuống rất nhanh nhưng với nhãn lực của hắn đã có
thể thấy hết tổng cộng là sáu mươi quân cờ, tách theo bốn là mười lăm
tổ, cuối cùng còn lại hai con.

Hắn vẫn cười, đặt tất cả tiền lên bàn.

Đã đến thời điểm kết thúc nên lần này hắn muốn thua, không muốn thắng.

Đỗ Hà cao giọng nói:

- Mọi người tại đây làm chứng, ta đặt 40 vạn lượng, thắng thì được tám mươi vạn lượng, thua thì mất hết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận