Đại Đường Đạo Soái

Đỗ Hà bị tiếng cười sảng khoái của lão nhân gia lây nhiễm nên
cũng cười theo, sau đó lại không hiểu sao việc này quan hệ đến mình,
nghi hồ nhìn sang Lưu Nhân Quỹ.

Lưu Nhân Quỹ mỉm cười, hiển nhiên minh bạch nguyên do trong đó, chỉ là không nói cho hắn biết

mà thôi.

Đỗ Hà khó hiểu hỏi:

- Lão trượng, đây là vì sao? Chẳng lẽ là bởi vì Đỗ Hà là người đầu tiên đưa ra đề nghị về hai vụ lúa sao?

- Chỉ là một trong số đó!

Lão nhân gia ra vẻ khinh thường người trước mặt cô lậu quả văn, nói:

- Thiếu niên lang cũng biết chuyện ôn dịch ở Tô Châu hơn nửa năm trước?

Đỗ Hà cười nói:

- Nghe nói qua, hình như là được sự nỗ lực của Đỗ Hà cùng Tôn Tư Mạc cứu được dân chúng toàn thành!

Lão nhân gia cảm kích rưng rưng:

- Không sai, khi đó ôn dịch bùng phát ở Tô Châu, không chỉ nhà ta mà cả
mười lăm vạn dân chúng đều bị uy hiếp, là Đỗ Hà Đỗ đại nhân vào lúc nguy cơ đã không bỏ rơi chúng ta, bất chấp nguy hiểm, đích thân tới Tô Châu, không chối từ khổ cực cứu được tính mạng mười lăm vạn người. Trong mắt
chúng ta, Đỗ đại nhân tựa như Bồ Tát sống. Lúc trước triều đình ban bố
tin tức gieo hai vụ, không có mấy người nguyện ý đảm đương phong hiểm.
Nếu trồng thành thì chúng ta không lo áo cơm nhưng nếu thất bại thì cơm
không có mà ăn. Về sau hay là do Đỗ Hà Đỗ đại nhân đề nghị, là hắn
nghiên cứu địa hình khí hậu Giang Nam được ra kết luận. Đỗ

đại
nhân là phụ mẫu tái sinh người Tô Châu, đề nghị của hắn tự nhiên muốn
tốt cho chúng ta. Đúng là bởi vì chúng ta tin tưởng Đỗ đại nhân, mới có
thu hoạch hôm nay. Tháng bảy sắp đến, mạ vụ thứ hai cũng đã sắp chuẩn bị xong, hiện tại chúng ta chỉ chờ cày lại là có thể gieo, đến lúc thu
hoạch thì con của ta dư tiền cưới vợ rồi.


Lão nhân gia cười vui vẻ, trên mặt tràn đầy chờ mong.

- Thôi ngươi về nói cho cha mẹ, bảo họ đừng chần chừ. Đương kim Hoàng
Thượng đã không phải là bạo quân Dương Quảng mà là một minh quân, Đỗ đại nhân càng là một vị quan tốt nguyện ý bán mạng cho dân chúng chúng ta,
cần tin tưởng kế sách của bọn họ. Bỏ lỡ năm nay, còn có sang năm, sang
năm lại bỏ lỡ thì không nên.

Đỗ Hà cười khổ, lão nhân kia đã xem
hắn như người đi nghe ngóng tin tức, xem ra tình huống như vậy đã phát
sinh nhiều lần, những người này ngoài ý muốn đã trở thành người phát
ngôn cho việc trồng hai vụ rồi. Càng không ngờ một số chuyện thuận tay
mình làm lúc trước lại được dân chúng ghi khắc, thật sự cảm thấy có chút hổ thẹn, cười nói:

- Tạ lão nhân gia nhắc nhở, ta biết rồi!

Đỗ Hà cười cùng lão nhân gia cáo từ rời đi.

Lưu Nhân Quỹ dẫn đầu đi về hướng trồng khoai lang, nói:

- Nếu không là Tướng quân ở chỗ này rất được dân tâm thì chuyện mở rộng hai vụ không phải chuyện dễ.

Đỗ Hà cảm khái nói:

- Ngày xưa gieo trồng, có quả hôm nay, người làm quan muốn được kính
trọng kính yêu, cần phải làm việc thật sự, lấy dân làm gốc làm dân giàu
cường quốc!

Lưu Nhân Quỹ gật đầu:

- Một câu “làm dân giàu cường quốc” so với quốc cường dân phú càng thêm khiến người nhận thức.

Hai người đi vài dặm tới một chỗ ruộng trồng khoai lang thấy khoai lang phát triển rất khỏe.

- Tốt! Tốt hơn trong tưởng tượng của ta và ngươi!

Đỗ Hà không chỉ vỗ tay cười to, thần sắc còn có vẻ hưng phấn hơn so với chuyện hai vụ lúa. Lưu Nhân Quỹ kinh ngạc nói:


- Tướng quân, lần này di thực khoai lang thành công có thể lợi tại thiên
thu? Không phải Nhân Quỹ không tin Tướng quân, chỉ là quá không thể
tưởng tượng rồi. Ngươi có biết Triệu Hồi trồng khoai thế nào không. Hắn ủ phân rồi vùi khoai vào, để khoai mọc thành mầm, sau khi đủ dài thì cắt
đi rồi trồng, phương thức này quả thật trước đây chưa từng thấy.

Đỗ Hà sáng mắt, trong lòng mừng rỡ, xem ra mình ủy thác không sai. Hắn đã
từng thấy ở nông thôn cách gieo mầm khoai lang như vậy. Bởi vì dây khoai lang sống rất khỏe nên chỉ cần gieo dây là đủ.

Hắn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lưu Nhân Quỹ, cười nói:

- Chờ xem, sự thật sẽ chứng minh hết thảy.

Khoai lang một năm hai vụ, một mẫu tốt có thể cho 2000 đến 3000. Kỳ thật vào
đời sau sản lượng khoai lang không chỉ vậy mà một vạn năm ngàn cân cũng
có thể.

Bất quá Đỗ Hà không biết giống khoai lang này là gì nên
cũng chỉ nói như vậy, nhưng như vậy cũng đã là con số cực lớn vào thời
giờ. Bởi vì Đường triều sản lượng một mẫu lúa nước bình quân chỉ có một
thạch, khoảng dưới 350 cân, từ đó có thể suy nếu trồng khoai lang thành
công sẽ khiến cho nông nghiệp của Đại Đường phát triển ra sao.

Hoàn toàn có thể khẳng định, khoai lang gieo trồng thành công có thể cam
đoan về sau Đại Đường không còn ưu phiền vì quân lương, dù là viễn chinh Cao Ly cũng như thế.

Lưu Nhân Quỹ lại bị con số trong miệng Đỗ Hà dọa cho nói không ra lời.

Trong ruộng cũng không thấy bóng dáng Triệu Hồi, chắc đang huấn luyện thủy quân ở bến cảng Thượng Hải.

Hai người cũng đã xong lần cải trang vi hành, về tới Tô Châu, thay đổi một
thân quần áo, dùng cơm trưa, hai người cùng giục ngựa đi tới bến cảng
Thượng Hải. Thượng Hải vào Đường triều khác Thượng Hải đời sau một trời
một vực, không cách nào đánh đồng.

Với tư cách là thành phố trung tâm tài chính kinh tế, mậu dịch và vận tải đường thủy của đời sau,

Thượng Hải lúc này vẫn chỉ là một làng chài nhỏ, phạm vi chưa quá một
dặm. Bởi vì cần thi công bến tàu ụ tàu mà ba mươi mấy hộ nhân khẩu trong làng đã được Lưu Nhân Quỹ khuyên bảo dời xa rồi.

Hôm nay Thượng Hải chỉ có quan quân huấn luyện, trông hết sức hoang vu.

Đỗ Hà đứng tại bờ sông Hoàng Phố, nhìn xem một dải hoang vu, nhịn không được ở nụ cười khổ.

Lưu Nhân Quỹ nói:

- Thượng Hải ngoại trừ thích hợp kiến tạo bến tàu cơ hồ không có gì.

Đỗ Hà tuy chấn động vì sự hoang vu của Thượng Hải nhưng lại tự tin cười nói:

- Có ưu thế như vậy đủ rồi, tương lai hải vận phát triển, có được bến
cảng tiện lợi, chỉ cần con đường tơ lụa trên biển mở rộng thành công, ta có thể cam đoan, chưa tới trăm năm, tại đây chắc chắn sẽ thay thế Tô
Châu trở thành đô hội lớn nhất Giang Nam.

Cũng chỉ có người biết rõ đại thế lịch sử như hắn mới dám buông cuồng ngôn như vậy.

Đi vào bến tàu, Triệu Hồi đang huấn luyện 500 người trên bãi đất trống.
Hắn cầm một cái bảng gỗ khoa tay múa chân nhỏ, thỉnh thoảng viết xuống
một ít tri thức hàng hải, thái độ nghiêm cẩn chăm chú, ngay cả hai người bọn họ đã đến cũng không phát giác.

Đỗ Hà, Lưu Nhân Quỹ cũng không quấy rầy, chỉ ở một bên nhìn xem.

Đến khi tan học, Triệu Hồi mới phát hiện hai người bọn họ, vội vàng tiến lên hành lễ vấn an.

Đỗ Hà cười trêu:

- Không thể tưởng được Triệu huynh thật đúng là có thiên phú làm lão sư.

Triệu Hồi ở Giáng Châu Long Môn còn không biết thân phận Đỗ Hà nhưng hiện giờ đã ở trong quân Đại Đường nửa năm sao còn không biết, vội vàng hành lễ, nói huynh đệ tương xứng, xấu hổ, không dám nhận.

Đỗ Hà cũng không miễn cưỡng, trong quân vẫn rất coi trọng cấp bậc.

Dù thân như La Thông, Phòng Di Ái vào lúc Đỗ Hà hạ đạt mệnh lệnh cũng dùng danh xưng Tướng quân, không cho phép gọi Thanh Liên hay đại ca.

Triệu Hồi nói:

- Đều là một ít kinh nghiệm nhỏ nhưng hết sức hữu dụng cho đi biển sau này.

Đỗ Hà lại để cho Triệu Hồi dẫn hắn đi thăm quân doanh. Triệu Hồi thuyết
minh chi tiết như thế nào phân phối thủy thủ; như thế nào phân phối công tượng sửa chữa đội thuyền; như thế nào phân phối nhân viên y tế, hết

thảy đều rõ ràng.

Vào lúc đi thăm, Đỗ Hà phát hiện nguyên một đám tướng tá thuỷ quân nhìn về phía Triệu Hồi đầy kính phục, là sự tuyệt
đối phục tùng với trưởng quan, thầm nghĩ:

- Xem ra Triệu Hồi không chỉ là một thuyền trưởng tốt mà còn là một Tướng quân khiến tướng sĩ dưới trướng bội phục.

Triệu Hồi nói:

- Đỗ tướng quân, ngươi nói chúng ta lúc nào có thể ra biển.

Đỗ Hà kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ hết thảy đều chuẩn bị sẵn sàng rồi hả?

Triệu Hồi tự tin cười nói:

- Những thứ nên dạy cũng đã dạy, người của Tướng quân cho ta đều là chiến sĩ dũng mãnh, hoàn toàn có thể đủ ứng phó hết thảy nguy hiểm, kém chỉ
là kinh nghiệm, cái này chỉ có thể gia tăng trong thực tế. Mạt tướng cố ý đi ra trước ở các quốc gia lân cận, để kết giao, khai thông buôn bán.
Sau khi chuẩn bị sẽ đi xa. Kỳ thật trước lúc mạt tướng đến đây đã đi qua nhiều quốc gia, bọn họ tuy không phát triển như Đại Đường nhưng lại có
rất nhiều thứ Đại Đường không có, rất muốn giao dịch với chúng ta.

Đỗ Hà cũng lộ vẻ hưng phấn, cuối cùng cũng đã đến lúc khai thác hải vực cho Đại Đường, cười nói:

- Qua mấy ngày nữa ngươi theo ta gặp mặt Bệ Hạ, chờ Bệ Hạ đồng ý viết các văn kiện giao hảo rồi sẽ triển khai đi thuyền...... Bất quá chuyện
khoai lang không thể xem nhẹ!

Trong mắt Đỗ Hà, chuyện khoai lang vẫn có phân lượng rất nặng.

Triệu Hồi đáp:

- Điểm này mạt tướng sớm có chuẩn bị, lúc trước chuẩn bị trồng khoai lang đã bàn giao tất cả kỹ thuật cho nhà nông tin cậy, hôm nay để hắn quản
lý sẽ không có chuyện gì.

- Vậy là tốt rồi!

Thời gian Đỗ
Hà ở lại Giang Nam không dài, còn chưa đủ một tháng, xử lý xong ba đại
sự, thăm các nơi Giang Nam, ghi lại thực tế liền dẫn Triệu Hồi trở về
Trường An.

Lúc hắn quay về Trường An đã là hạ tuần tháng tám, cách hôn lễ chưa đủ mười ngày.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận