Đại Đường Đạo Soái

Bởi quá mức bất ngờ, Đỗ Hà dựa vào khinh công phát huy tới mức tận cùng
mới có thể tránh né. Đổi lại là người khác, cho dù là Tần Quỳnh, Úy Trì
Kính Đức đều khó có thể tránh thoát.

A Sử Na Kết Xã Suất muốn vuốt ve thần câu, vậy chẳng khác nào tới chịu đòn.

Đúng vậy!

Ngay khi bàn tay A Sử Na Kết Xã Suất gần chạm tới gáy thần câu, đột nhiên
thân câu dùng thân thể của chính mình chạm tới thân thể A Sử Na Kết Xã
Suất.

A Sử Na Kết Xã Suất căn bản cảm thấy bất ngờ, không thể tưởng tượng được!

Quá mức kinh hãi, hiện tại còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, dĩ
nhiên cảm giác hai chân mình cách mặt đất giống như đang bay.

Đám người vây xem trợn mắt há mồm nhìn.

A Sử Na Kết Xã Suất chỉ vuốt ve, dĩ nhiên thần câu trực tiếp đánh một cái bay đi: Thân thể A Sử Na Kết Xã Suất hùng tráng nặng gần hai trăm cân,
dĩ nhiên bị đá bay lên không, giống như quả bóng cao su cuồn cuộn bay
khỏi đài cao!

Ánh mắt mọi người nhìn theo quỹ đạo bay của A Sử Na Kết Xã Suất, bậm môi nhìn hắn đập vào hàng rào chắn ngang chỗ Lý Thế
Dân, sau đó lưu lại thời gian khá lâu, bấy giờ mới từ từ ngã nhào, sau
cùng đập mạnh xuống đất.

Thân thể A Sử Na Kết Xã Suất kia có hình thù kỳ quái nằm sấp ở nơi đó, không nhúc nhích giống như đã chết.

Lực bạo phát kinh khủng này, đâu phải là ngựa, mà là voi, tuyệt đối là voi điên.

Tất cả mọi người sửng sờ nhìn, bọn họ đều đã chuẩn bị tâm lý, thế nhưng đâu nghĩ lực lượng thiên mã thần câu mạnh như vậy, trong lòng tất cả đám
người đều cảm thấy may mắn, may mắn chính mình không phải người dẫn đầu.

Đỗ Hà giật mình một hồi lâu, nhưng vẻ tươi cười trên khuôn mạt càng thêm rạng ngời.

Lý Thế Dân đi tới cạnh đài cao, khom người nhìn A Sử Na Kết Xã Suất té ngã trên mặt đất, xem có bình yên vô sự hay không?


A Sử Na Kết Xã Suất nằm thẳng trên cỏ, nhìn mây trắng trên trời, tựa như
người già gặp chứng si ngốc, ngây ngốc mở lớn miệng, con mắt trân châu
không nhúc nhích, bởi vì quá mất mặt, thật không thể tưởng tượng nổi,
đến bây giờ hắn còn không thể tin chuyện này là thực, vẫn không chút
phản ứng.

Lý Thế Dân thấy dáng vẻ A Sử Na Kết Xã Suất như vậy, thầm nghĩ:

- Lần trước ta chỉ coi như bị đá đau thắt lưng mấy ngày, coi như gặp may!

Quá nữa ngày, A Sử Na Kết Xã Suất mới chật vật bò dậy từ trên cỏ, khuôn mặt xấu hổ biến thành màu quả cà chua.

Thể trạng hắn như trâu, cơ bắp toàn thân như cam như sắt, sức kháng cự siêu cường. Thiên mã thần câu kia đá một cước như vậy không đủ để hắn tổn
thương quá nặng, chỉ là quá mất mặt.

Người xung quanh đứng xem
vốn lo lắng thay A Sử Na Kết Xã Suất, không ai tỏ thái độ, nhưng thấy
hắn bình yên vô sự, nhớ tình tràng cảnh lúc trước, trong lòng không nhịn được thấp giọng cười thầm.

Tiếng cười thực sự giống như bệnh truyền nhiễm.

Một người cười, mười người cười, trăm người cười, tiếp đến là hàng nghìn người cười.

Có chút bụng dạ không tốt, càng nhìn càng cảm thấy hả hê kêu thành tiếng:

- Uy... Ngươi được không a, còn chưa lên ngựa đã nằm sấp xuống, một kích
đều không chịu nổi... Hãy đổi người, để cơ hội lại cho người khác đi!

A Sử Na Kết Xã Suất cười gượng, mất thể diện, sắc mặt khó coi tới cực điểm, không kiềm chế nổi rống lớn một tiếng:

- Ahaaa...

Đằng đằng sát khí ập vào kẻ cầm đầu tạo lên chuyện này.

Lúc này đây hắn không còn tâm tư lấy đức phục ngựa, lựa chọn phương pháp
sảng khoái nhất, trực tiếp dùng sức mạnh cưỡi trên lưng ngựa.

A

Sử Na Kết Xã Suất lớn lên trên thảo nguyên, bọn họ là dân tộc du mục,
thuần phục ngựa vượt bậc, xoay người đẹp mắt, dễ dàng ngồi trên lưng
thiên mã thần câu. Trong suốt cuộc đời, hắn thuần phục không biết bao
nhiêu ngựa hung mãnh, hắn tự tin, chỉ cần chính mình vừa lên lưng ngựa,
không một con ngựa nào trong thiên hạ có thể hất hắn khỏi lưng.

Nhưng hắn lại không biết vừa mới tiến gần tới lưng thiên mã thần câu, trong
nháy mắt, thần câu đột nhiên ngồi xuống phát lực, như mũi tên bay về
phía trước.

A Sử Na Kết Xã Suất chưa kịp nắm dây cương, thân hình chưa kịp ổn định, toàn thân theo quán tính bay vào không trung, lại đập mặt xuống đất thêm lần nữa.

Bịch một tiếng, cát bụi bay mù mịt.

Thiên mã thần câu ngừng lại cách đó không xa, trong con ngươi giống như đèn ***g lộ rõ ý coi thường.

Đánh ngã lần này, so với lúc trước còn lợi hại gấp bội, ngay cả A Sử Na Kết
Xã Suất mình đồng da sắt đều không thể chống đỡ, lăn lộn trên mặt đất,
trong chốc lát không đứng được dậy, lục phủ ngũ tạng tựa hồ đều lệch vị
trí.

Chịu đả kích, trong mắt A Sử Na Xã Xuất lóe lên lửa giận
càng sâu đậm. Bản tính hắn cao ngạo cuồng vọng, bằng không sẽ không vì
quốc gia của chính mình chịu sự không chế của Đại Đường mà phẫn hận mấy
chục năm, đến nỗi quyết định được ăn cả ngã về không.

Hai lần, tròn hai lần để thần câu đánh ngã trên mặt đất.

Nhất là trước mặt mấy nghìn người tại đây, đặc biệt chính mình đã kiên quyết nói ngay vừa rồi. Như vậy chẳng phải vả mình một bạt tai thật mạnh sao?

Điều này đối với A Sử Na Kết Xã Suất mà nói là nỗi nhục nhã khắc sâu trong lòng.

Con mắt hắn đỏ ngầu, lại thêm lần nữa chằm chằm nhìn thiên mã thần câu.

Phịch...


Phịch...

Phịch...

Lực lượng của thiên mã thần cầu tựa hồ nằm ngoài dự đoán của mọi người, mặc cho A Sử Na Kết Xã Suất triển khai mười tám loại thủ đoạn, đều bị nó
quăng khỏi lưng, lần sau lợi hại hơn lần trước!

Liên tục ba lần, xương cốt A Sử Na Kết Xã Suất mềm nhũn, thở hổn hển như trâu, mồ hôi đổ như mưa.

Liều mạng một phen, mặc dù trải qua khoảng thời gian ngắn, nhưng khiến hắn sử dụng toàn lực, thể lực tiêu hao sạch sẽ.

A Sử Na Kết Xã Suất vẫn muốn nếm thử, từng bước đi về phía thiên mã thần câu.

Thiên mã thần câu ngẩng đầu lên cao, xoay người, quay mông của chính mình về
phía A Sử Na Kết Xã Suất, dáng vẻ vênh váo hò hét quả thực giống như mèo vờn chuột, bày tỏ chính mình không có hứng thú vui đùa.

A Sử Na
Kết Xã Suất đi được hai bước, nhưng trông thấy vậy, trong mắt dần dần
chuyển thành nhu hòa, dù trong lòng vô cùng không muốn, cũng đành phải
thở dài quỳ rạp trên mặt đất, quay về phía thiên mã thần câu dập đầu lạy ba lạy. Ủ rũ đi tới trước đài, khom người cúi đầu nói:

- Thiên
Khả Hãn bệ hạ, thiên mã thần câu thông linh, có lẽ là thiên long mã biến thành, A Sử Na Kết Xã Suất là con người, bất lực thuần phục, tin rằng
đương đại không ai có thể đủ sức làm được điểm này.

Tuy rằng chịu thất bại, nhưng khẩu khí hắn vẫn cuồng vọng như cũ, tỏ ý thần câu thông linh do thiên long mã biến thành, thực lực của hắn không thể thuần
phục. Cuồng vọng hơn nữa, hắn khẳng định trong thiên hạ không ai có thể
phục tùng. Hàm ý, ngay cả hắn không thành công, sẽ không ai có thể làm
được việc này.

Ngôn ngữ cuồng vọng này, khiến dũng sĩ Đại Đường đang nóng lòng muốn thử, nghe mà giận tím mắt, mở miệng vặn lại:

- Tiểu tử Đột Quyết, dám khinh Đại Đường ta không người?

- Ai nói long sẽ biến thành ngựa? Nói bậy?

- Chính mình không đủ bản lĩnh, mượn cớ nói lung tung, thực sự vô sỉ!

* * *

Tiết Nhân Quý nghe xong, căm giận bất bình nói:

- A Sử Na Kết Xã Suất quá cuồng vọng, thực sự đáng trách!


Trên khuôn mặt Trường Nhạc cũng lộ rõ vẻ bất bình, triều Đường khí chất uy
dương, từ quốc dân, đến phụ nữ và trẻ em là người đường mà tự hào. Hiện
tại khinh thường Đại Đường bọn họ, vậy ngay cả nữ tử đều để ý tới.

Đỗ Hà cười nói:

- Tại sao Nhân Quý không tới thử một lần?

Tiết Nhân Quý lắc đầu than thở:

- Nếu đủ khả năng, ta cũng muốn để A Sử Na Kết Xã Suất kia biết Đại Đường ta người tài nhiều vô kể, chỉ là có lòng mà không có sức. Ta thuở nhỏ
nhà nghèo, trong nhà không có ngựa, ngày xưa luyện tập dùng lừa để thay
thế, gần đây mới được cưỡi chiến mã, có thể khổ luyện cưỡi ngựa. Năng
lực thực sự có hạn, tuy A Sử Na Kết Xã Suất kia thất bại, nhưng sử hữu
khả năng cưỡi ngựa và thuật thuần phục ngựa siêu phàm, hai điều kiện này đều vượt trên ta. Hắn còn không thành công, đổi lại là ta, kết quả sẽ
không cải thiện nhiều.

Đỗ Hà thầm than, chuyện này không thể
trách được. Cũng là do hàn môn và thế tộc khác nhau rất lớn, hàn môn
sinh hoạt thiếu thốn, thiếu tiền tài, còn thế tộc tài lực vô hạn, hàn
môn không thể so sánh. Chuyện này cũng là nguyên nhân vì sao đệ tử hàn
môn gấp hai mươi lần đệ tử thế tộc, nhưng không thể phát triển bằng đệ
tử thế tộc.

Ba viên lão tướng trải qua trăm trận bên cạnh Lý Thế Dân cũng vì lời cuồng vọng của A Sử Na Kết Xã Suất mà phẫn nộ.

Úy Trì Kính Đức tính tình nóng nảy, càng có Trình Giảo Kim trong đầu chỉ có ý niệm chiến đấu.

Trình Giảo Kim đảo mắt, cười nói:

- Tần lão ca cưỡi ngựa cực tốt, hãy để tiểu tử Đột Quyết kia mở rộng tầm
mắt, cho hắn biết Đại Đường ta cường mạnh, Đột Quyết nho nhỏ hắn thua
kém trăm triệu lần.

Tần Quỳnh khẽ lắc đầu nói:

- Đừng vội, trước mắt xem trong đám thanh niên trẻ tuổi có người tài hay không, hãy lưu cơ hội này cho thanh niên trẻ tuổi đi!

Hắn chinh chiến cả đời, đã tới tuổi xế chiều. Toàn thân bệnh tật, tuy được
Đỗ Hà lưu thông máu chữa khỏi hoàn toàn, nhưng tuổi tác đã cao, thời
gian có thể chinh chiến vì Đại Đường chỉ có thể đếm được trên đầu ngón
tay. Hắn từ lâu đã thông suốt, câu nói “cơ hội lưu lại cho thanh niên
trẻ tuổi”, điều này không cần bàn cãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận