Đại Đường Đạo Soái

Lần tặng thưởng này của Lý Thế Dân lập tức khiến hết thảy động tâm, nhất là những thanh niên đang muốn biểu hiện bản thân trước mặt Lý Thế Dân
lại càng như vậy.

Chỉ là muốn đạt được thanh danh như Đỗ Hà thì nhất thời không dám động thủ, nhưng lập tức liền có người nghĩ thông suốt.

Đỗ Hà là cao thủ nổi tiếng Đại Đường, trùng phong hãm trận, mọi việc đều
thuận lợi, lâm địch đối chiến cũng không gặp thua trận. Tới luận bàn nếu như thắng thì thanh danh lên cao, bại cũng là chuyện đương nhiên. Đã
như thế, cần gì phải quan tâm thắng bại? Đã nghĩ như vậy liền có người
đi lên khiêu chiến, đầu tiên lại là Sài Lệnh Vũ.

Sài Lệnh Vũ mặc kính phục màu trắng, đầy phong độ bước tới trường, cười nói:

- Thanh Liên huynh, ta và ngươi quen biết hồi lâu, nhưng chưa bao giờ
luận bàn qua. Ta biết bản thân không phải là địch thủ của ngươi nhưng
nhớ ngươi từng nói với Di Ái, cao thủ chân chính chỉ có thể tiến bộ
trong nghịch cảnh, chỉ không ngừng khiêu chiến cường giả mạnh hơn mới có thể đi lên. Hôm nay ta cũng tới thử xem!

Lời này quả thật Đỗ Hà từng nói với Phòng Di Ái khi mới tập võ.

Một cao thủ chân chính muốn tiến bộ nhanh chóng cần không ngừng cố gắng,
không ngừng khiêu chiến với đối thủ tương đương, thậm chí hơn mình, từ
đó thấy được khuyết điểm để bổ cứu.

Muốn có được cảm giác thắng lợi từ những đối thủ yếu hơn mình hay chỉ biết vùi đầu vào khổ luyện là cực kỳ ngu xuẩn.

Trong thi đấu thể thao có một câu “Trưởng thành trong nghịch cảnh, muốn hành
hạ người, trước hết phải tiếp nhận khảo nghiệm bị hành hạ!”

Những lời này áp vào tập võ có nghĩa là “Muốn đánh người, trước hết phải học bị đánh.”

Đỗ Hà nhếch miệng cười cười, tuy hắn không biết Sài Lệnh Vũ nghe từ đâu,
bất quá lúc đó hắn nói chưa hết ý, phần sau chính là một tay mơ lại đi
tìm cao thủ tỷ thí thì đó là tâm lý biến thái tìm tai vạ, không phải để
phát triển.

Lão tử Sài Thiệu của Sài Lệnh Vũ văn võ song toàn,
xem như một anh hùng, mẹ của hắn - Bình Dương công chúa càng thêm là

khai quốc công thần của Đại Đường, danh chấn thiên hạ. Tính ra hắn cũng
là con cháu nhà tướng, chỉ là hổ phụ phượng mẫu lại sinh ra một khuyển
tử, khác nhau một trời một vực với song thân.

Nhưng bởi vì song
thân hắn qua đời sớm, tuổi còn nhỏ đã kế thừa tước vị của cha, đất phong của mẹ, trở thành người có tước vị cao nhất trong thế hệ trẻ. Cũng bởi
vì như thế, trong nhà lại không có người có thể quản hắn để đến nỗi
dưỡng thành tính cách Hoa Hoa Công Tử, văn không thành vũ chẳng phải,
ngoại trừ khi còn bé được cha dạy cho tiễn pháp còn lại công phu khác
bằng không, một người tùy tiện trên đường cũng có thể thắng.

Loại người này cũng đi lên khiêu chiến, Đỗ Hà trố mắt, không nói nên lời.

Kỳ thật Sài Lệnh Vũ cũng không trông cậy vào có thể đánh thắng Đỗ Hà, chỉ
là muốn trước mặt giai nhân biểu hiện mà thôi. Nguyên lai Sài Lệnh Vũ
thích con gái của Lý Tĩnh, từng có gặp qua Đỗ Hà vài lần, chính là Lý Vi Linh.

Lý Vi Linh chịu ảnh hưởng của mẹ nàng là Hồng Phất Nữ,
thuở nhỏ muốn làm một hiệp nữ, trong suy nghĩ ý trung nhân dĩ nhiên cũng phải là một hiệp khách võ nghệ cao cường. Đối mặt với truy cầu của Sài
Lệnh Vũ chẳng thèm ngó tới, tỏ vẻ võ công của phu quân tương lai phải
cao hơn mình.

Sài Lệnh Vũ bị kích thích, thỉnh một “cao thủ” danh khí rất lớn học tập công phu, học hơn tháng, tự cho là đã lĩnh ngộ tất
cả, còn được sư phụ khen là kỳ tài tập võ, đánh bại tất cả võ sư trong
phủ.

Hắn không biết là bởi vì thân phận của hắn đặc thù nên võ sư trong phủ không dám thắng hắn, chỉ cho bản thân quả thực có thiên phú
tập võ, mặc dù đánh không thắng đệ nhất cao thủ trong thế hệ trẻ là Đỗ
Hà cũng có thể đối chiến, vừa học hỏi vừa khiến giai nhân mở mắt.

Đỗ Hà không ngờ người đầu tiên ứng chiến lại là Sài Lệnh Vũ, thật sự còn
hơn cả trứng thối, cũng không thể không đáp ứng. Vào lúc đối phương múa
may xong hơn mười thế thì hắn tiện đà nhấc chân tống hắn về ghế vẫn còn
dư lực.

Sài Lệnh Vũ thậm chí thấy không rõ Đỗ Hà ra chân thế nào, biết song phương chênh lệch đến mức nào, sắc mặt tái nhợt.


Người vây xem cũng im lặng, thực lực hai người cách nhau quá xa, thắng bại căn bản không có gì phải nghi ngờ.

Người tiếp theo ứng chiến là một trong tám tên dở hơi của Trình gia, lão đại Trình Xử Mặc.

Trình Xử Mặc sờ mũi, cười nói:

- Những gì ta muốn nói đều bị Sài Lệnh Vũ nói rồi, cũng không cần dài dòng, trực tiếp đấu võ!

Đỗ Hà cười ứng chiến.

Trình Xử Mặc với tư cách lão đại Trình gia, là người có võ nghệ cao nhất
trong tám huynh đệ, kế thừa tính cách dũng mãnh thiện chiến của cha hắn. Tuy không kịp La Thông, Tiết Nhân Quý nhưng cũng thuộc về hảo thủ nhất
lưu, Đỗ Hà cũng phí hết một phen công phu mới có thể đánh bại.

Với tư cách bằng hữu, Đỗ Hà sao không biết được dụng ý của Trình Xử Mặc,
cũng không lưu thủ, chuyên tấn công nhược điểm để hắn có thể biết được
thiếu sót của mình.

Tình thế quyết đấu của hai người tuy nghiêng
về một bên nhưng thế công của Đỗ Hà và thủ đoạn phòng thủ của Trình Xử
Mặc cũng khiến mọi người đã mắt, hoan hô ầm ĩ.

Trên mặt A Sử Na
Kết Xã Suất cũng lộ vẻ ngưng trọng, người thường xem náo nhiệt, người
trong nghề xem môn đạo. Thực lực của Đỗ Hà biểu hiện đủ khiến hắn kiêng
kỵ, tuyệt đối không thể tưởng được Đỗ Hà tuổi còn trẻ lại có bản lãnh
như thế, trong mắt cũng hiện lên một tia nộ diễm: Đỗ Hà không sợ bạo lộ
thủ đoạn của mình chính là coi thường hắn.

Hắn đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm vào Đỗ Hà nói:

- A Sử Na Kết Xã Suất đến lĩnh giáo cao chiêu của Đỗ tướng quân!

Đỗ Hà thong dong cười nói:


- Thỉnh!

Thái độ của hắn thản nhiên, ngược lại càng bộc lộ vẻ khinh miệt.

Kẻ ngu khi đối địch chỉ biết dùng sức húc đầu vào, người thông minh ngược
lại khống chế tình thế, điều khiển tâm lý đối phương, chiếm hết tiên cơ.

Đỗ Hà không hề nghi ngờ tựu là người thông minh. Hắn tuy không tận mắt
nhìn thấy võ nghệ của A Sử Na Kết Xã Suất nhưng từ thi thể của A Sử Na
Tạp Lạp thì có thể phán đoán tuyệt không kém hơn hắn. Dù sao với tư cách đệ nhất cao thủ của một dân tộc hiếu chiến, thực lực nhất định bất
phàm, mấu chốt còn ở chỗ A Sử Na Kết Xã Suất có ưu thế về tuổi tác, tầm
tuổi hơn bốn mươi chưa đến năm mươi chính là thời điểm cực thịnh về kinh nghiệm lẫn thể lực dồi dào nhất của một nam nhân, so với tuổi mười tám
chưa hoàn toàn phát dục của Đỗ Hà dĩ nhiên chiếm ưu thế.

Ở vào hoàn cảnh xấu, chỉ có thể đem hoàn cảnh xấu khác kết hợp mới là lựa chọn lý trí nhất.

Khống chế cảm xúc của A Sử Na Kết Xã Suất để hắn mất đi bình tĩnh đối địch là dụng ý của Đỗ Hà. Hắn sớm biết tính cách của A Sử Na khuyết hãm nên dễ
dàng làm được chuyện này.

A Sử Na Kết Xã Suất dĩ nhiên trúng kế,
bị Đỗ Hà khinh thị như thế nên phẫn nộ đến cực điểm, gương mặt bành ra,
bộc lộ sát khí nhưng lang sói, không nói hai lời, vượt lên trước ra
chiêu.

Đỗ Hà nhíu mày, thầm cảnh giác, thần sắc dần dần ngưng
trọng, có một loại ảo giác A Sử Na Kết Xã Suất đã không phải là người mà là một dã thú khoác da người.

Còn chưa chờ hắn triển khai tư
thế, A Sử Na Kết Xã Suất đã như mãnh hổ chụp mồi bay vọt tới, quyền trái như thiểm điện thống kích đỉnh đầu Đỗ Hà với lực lượng của Tu La. Nếu
trúng phải quyền này thì dù bất tử cũng bị chấn động não biến thành ngu
ngốc.

Đỗ Hà chân đạp theo bộ vị thất tinh lóe lên, tránh được một chiêu quái dị, phản thân phi cước đá vào hậu tâm A Sử Na Kết Xã Suất.

A Sử Na Kết Xã Suất bay nhào mà đến, người đang ở không trung muốn tránh
cũng không được, phản chiêu này không thể nghi ngờ là trí mạng.

- Phanh! Một tiếng!

Một cước trí mạng này ngoài ý muốn lại để cho A Sử Na Kết Xã Suất phòng thủ được. Hắn triển khai song cước trên không trung khiến một cước của Đỗ
Hà đá vào bàn chân hắn, vừa tiếp đất lập tức thân thể gập lại sẵn sàng

công kích.

Đỗ Hà lộ vẻ kinh nghi hiếm thấy, tuy song phương vừa
giao thủ chỉ một chiêu nhưng hắn phát giác chiêu thức của A Sử Na Kết Xã Suất phi thường quái dị, giống như dã thú công kích, lại một lần nữa
cảm giác đối thủ cũng không phải người, mà là một dã thú hình người.

- Không ổn rồi!

Lý Nghiệp Tự nhìn qua A Sử Na Kết Xã Suất, trầm mặt hồi lâu, nói:

- Lần này Thanh Liên huynh xem như gặp gỡ kình địch.

Hắn vừa mới mở miệng, những người bên cạnh đều nhìn vào.

La Thông quan tâm truy vấn:

- Lời này nói như thế nào?

Lý Nghiệp Tự nói:

- Ta nhớ sư phụ đã từng nói qua, chiêu thức võ nghệ nguyên ở dã thú. Dã
thú vì sinh tồn, có kỹ phẩm chém giết siêu phàm. Nhân loại bắt chước
hình thái dã thú, tiến hành cải tiến sáng chế chiêu thức tinh diệu
truyền lưu đời sau. Trải qua ngàn năm tang thương biến hóa, tự thành một mạch sớm đã thoát ly. Nhưng có ít người phản phác quy chân, bắt chước
kỹ năng chém giết nguyên thủy nhất của dã thú trở thành cao thủ đương
thời, đa số đều là dị tộc. Kỹ xảo của bọn họ so với võ nghệ chính thống
của chúng ta càng thêm quái dị, khó lòng phòng bị, không chút nào kém
hơn võ kỹ Trung Nguyên. A Sử Na Kết Xã Suất rất có thể là một trong số
đó, hình thái hắn như Sói nhưng lại nhanh hơn sói, lực lượng như hổ
nhưng càng thêm uy mãnh quả thật kình địch......

Bọn họ đều biết sư phụ Lý Nghiệp Tự là đệ nhất thiên hạ hào hiệp Cầu Nhiêm Khách, lời này không giả, đều lộ thần sắc lo lắng.

Đỗ Hà cũng nghe bọn họ nói chuyện với nhau, trong nội tâm giật mình, khó
trách cảm giác mình đang đối chiến với dã thú. Đây là lần đầu tiên hắn
gặp kỳ chiêu quái chiêu như vậy, liệt hỏa bốc lên rừng rực trong mắt.

Chỉ có không ngừng khiêu chiến cường giả bất đồng mới là mấu chốt tiến bộ của võ nghệ.

Mặc kệ phẩm chất làm người của A Sử Na Kết Xã Suất như thế nào nhưng không thể nghi ngờ hắn là cường giả.

Đỗ Hà cảm thấy huyết dịch trên người bắt đầu sôi trào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận