Đại Đường Đạo Soái

Đại ca của Đỗ Hà, Đỗ Cấu chỉ dạy hắn thành loại quân tử này, nhưng Đỗ Hà xưa nay không thích lễ pháp. Lão gia tử một mực quản Đỗ Hà vào khuôn
phép, bởi vậy mỗi lần đối mặt với lão gia tử Đỗ Hà đều phải cẩn thận tỉ
mỉ, nhất cử nhất động chỉ có thể nghiêm túc tuân thủ quy tắc.

Nhưng chỉ thể hiện bên ngoài, sau lưng lại bộ mặt khác.

Hiện nay để lão gia tử bắt gặp đúng lúc, trở về không thể tránh một trận quở mắng, tư vị này quả thực không khác gì hình phạt.

- Tiểu tế ra mắt bệ hạ, bái kiến Phòng thúc phụ, phụ thân!

Hắn vô cùng cung kính hành lễ vấn an.

Lý Thế Dân cười nói miễn lễ, Phòng Huyền Linh gật đầu thay lời chào, Đỗ Lão gia tử lại thản nhiên hừ một tiếng.

Lý Thế Dân thấy Đỗ Hà gặp Đỗ Như Hối như chuột gặp mèo, trong lòng thầm
cười, tựa hồ trông thấy Đỗ Hà rất vui vẻ. Qua một hồi lâu, mới hỏi mục
đích Đỗ Hà tới.

Trong lòng Đỗ Hà âm thầm phỉ báng vài câu, rất
nhanh khôi phục tâm tình, hắn không quên ý đồ chính mình tới đây, nghiêm nghị nói:

- Tiểu tế vì A Sử Na Kết Xã Suất mà tới, nghĩ chúng ta có thể lợi dụng cơ hội lần này, chính thức thu phục đông Đột Quyết, để
bọn họ chính thức trở thành con dân Đại Đường ta.

Hắn vừa dứt lời.

Lý Thế Dân và Phong Huyền Linh, Đỗ Như Hối đều liếc mắt nhìn nhau, trong mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Không phải độc nhất vô nhị, hôm nay bọn họ tụ họp cùng một chỗ chính là thương nghị việc này.

Bọn họ nghĩ xuất hiện một A Sử Na Kết Xã Suất, sau này tất nhiên sẽ xuất
hiện người thứ hai, người thứ ba, để phòng ngừa xuất hiện tình hình như
vậy, đều suy nghĩ phương pháp triệt để, hơn nữa đã có manh mối sơ bộ.

Lý Thế Dân trầm giọng nói:

- Nói chút quan điểm của ngươi!

Đỗ Hà tự tin cười nói:

- Muốn để đông Đột Quyết dung hợp với Đại Đường ta, tất cả không ngoài
đồng hóa, mà đồng hóa bằng phương pháp tối ưu nhất, không ngoài dùng văn hóa xâm lược. Lấy văn hóa của Đại Đường chúng ta giáo dục bách tính Đột Quyết, để bọn họ học tập tất cả văn hóa Đại Đường ta, quen tất cả thói
quen Đại Đường ta, do đó quên đi chính mình là dân tộc du mục.

Lý Thế Dân nói:

- Điểm này trẫm cũng minh bạch. Chỉ là văn hóa xâm lược không phải chuyện tình một sớm một chiều, ví như dùng sức mạnh, như vậy sẽ kích phát
những di dân này. Nhưng không cần sức mạnh, bọn họ sinh hoạt trên thảo
nguyên sớm đã thành thói quen, muốn tiếp thu văn hóa Đại Đường cũng
không dễ dàng.

Sau mấy năm bọn họ triển khai chính sách cùng loại, đoạt được hiệu quả không như ý người.

- Đó là vì trong lòng còn tâm tư phản nghịch.


Đỗ Hà phỏng đoán thông suốt tâm tư những người này, tiếp tục nói:

- Nói khó nghe, bọn họ đều là đám nộ lệ mất nước, là nô lệ mất nước,
trong lòng bọn họ luôn hoài niệm tới cố quốc, không muốn tiếp thu văn
hóa nước khác. Chuyện này không thể cưỡng ép, nhưng nếu như chúng ta có
thể phá vỡ tư tưởng trói buộc bọn họ, vậy sẽ làm ít mà hưởng công nhiều.

Ba người Lý Thế Dân, Phong Huyền Linh, Đỗ Như Hối nghe xong, trong mắt đều sáng ngời, tựa có chút suy nghĩ, đầu tiên thỉnh giáo nói:

- Vậy hiền tế có cảm nang diệu kế gì?

Đỗ Hà nói:

- Lợi dụng A Sử Na Kết Xã Suất, tiến hành sao tác, tạo nên thế tiến công
dư luận, để toàn bộ người Đột Quyết đều hiểu được bệ hạ, đều ca ngợi bệ
hạ, như vậy bọn họ tự nhiên sẽ thiếp thu bệ hạ.

Sao tác!

Thế tiến công dư luận!

Ngôn ngữ thế kỷ mới khiến ba người nghe không sao hiểu được.

Sớm đã có thói quen Đỗ Hà nói lời kinh người, nhưng khi nghe được loại từ
ngữ mới mẻ như vậy, trên mặt Lý Thế Dân vẫn lộ vẻ hứng thú nồng đậm. Chỉ có hắn biết, chỉ cần Đỗ Hà nói ra một ít lời không ai hiểu, thường
thường phía sau sẽ có cẩm nang diệu kế khiến kẻ khác phải líu lưỡi.

Phòng Tuyền Linh, Đỗ Như Hối ngược lại không thể lý giải một lệ cũ này.

Phòng Huyền Linh không hiểu ra sao nói:

- Tiểu Đỗ tướng quân, “sao tác” và “tiến công dư luận” này giải thích như thế nào? Đây là lần đầu tiên lão phu nghe thấy.

Đỗ Hà cười cười, giải thích sơ qua.

- Sao tác chính là vì mở rộng lực ảnh hưởng của người hoặc sự vật, thông
qua các loại hoàn cảnh tuyên truyền nhiều lần, lấy được mục đích người
người đều biết. Về phần thế tiến công dư luận chính là lợi dụng lời nói
đại chúng, kích động một quần thể, lợi dụng một sự tình để công kích cá
nhân nào đó.

Lý Thế Dân, Phòng Tuyền Linh, Đỗ Như Hối đều là nhân vật số một số hai đương đại, nghe hắn giải thích như vậy, trong lòng
cũng đã loáng thoáng hiểu được dụng ý của Đỗ Hà, đều cảm thấy trước mắt
sáng ngời.

Đỗ Hà cười rồi nói tiếp:

- Chính là lợi dụng cơ hội lần này, tập hợp tất cả lực lượng trong triều tiến hành tỏ thái độ
đối với ý đồ mưu phản của A Sử Na Kết Xã Suất. Bệ hạ khoan dung đối với
di dân Đột Quyết, hữu mục cộng đổ, coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ
rồi, nhưng người Đột Quyết không biết cảm ơn, ngược lại mưu đồ hại bệ
hạ, loại tồn tại bội bạc như thế này, tất nhiên sẽ bị nghìn người chỉ
trích. Chỉ cần bệ hạ phát động tất cả văn võ bá quan trong triều, quát
mắng lòng người Đột Quyết xấu xa, biểu thị không phải tộc của ta, tâm

không hướng về, yêu cầu trừng phạt nghiêm khắc dân chúng Đột Quyết. Đến
lúc đó rồi, sinh hoạt yên ổn của di dân Đột Quyết chắc chắn sẽ bị đánh
vỡ, người người cảm thấy bất an.

- Mà bệ hạ tự nhiên khư khư cố
chấp giữ gìn Đột Quyết, trở thành cột trụ đắc lực của Đột Quyết, biểu
thị tấm lòng khoan dung như trước, vẫn đối đãi với di dân Đột Quyết như
trước.

Loại chuyện như vậy, tất nhiên sẽ khiến vương tộc và tướng lĩnh như A Sử Na Xã Nhĩ, Chấp Thất Tư Lực khắc sâu trong ngũ tạng,
những người đó lẫn di dân Đột Quyết nhất định sẽ sinh hảo cảm đối với bệ hạ. Nếu như tạo thành loại cục diện này, chỉ cần một chút thủ đoạn nho
nhỏ, lợi dụng vương tộc và những tướng lĩnh uy tín và trung thành A Sử
Na Xã Nhĩ, Chấp Thất Tư Lực, để bọn họ khuyên bảo di dân Đột Quyết dung
nhập vào Đại Đường, tất nhiên sẽ làm nhiều công ít. Nói trắng ra chính
là hát đôi, văn võ bá quan toàn triều chính là vai ác mặt đen, lợi dụng
việc này, đưa di dân Đột Quyết lên đầu sóng ngọn gió, mà bệ hạ làm người tốt, thu dân tâm.

- Kế thâm diệu!

Phòng Huyền Linh tiến lên một bước, kích động nói:

- Bệ hạ, kế này của tiểu Đỗ tướng quân chính là công tâm. Nguyên nhân di
dân Đột Quyết chậm chạp không dung nhập vào Đại Đường ta, xét tới cùng
chính là ở lòng người. Bọn họ là người vong quốc, nhưng vẫn hoài niệm cố quốc như cũ. Nhưng nếu như khiến bọn họ cảm nhận bệ hạ vượt xa tất cả
khả hãn anh hùng trong lòng người Đột Quyết, tự nhiên là dân tâm hướng
về, mọi việc đều thuận lợi.

Vẻ mặt của Lý Thế Dân cũng rất hưng
phấn, lấy tài trí của hắn, không khó phán đoán chính xác, xác suất thành công của chuyện này cực lớn. Hắn tựa hồ đã thấy, trong lãnh thổ đại
đường chỉ có bách tính Đại Đường.

Đỗ Như Hối chính là người lãnh tĩnh nhất trong ba người, nhắc nhở nói:

- Kế này có thể thực hiện, nhưng không thể quá mức, nếu như bức tới chỗ
quá mức, dẫn phát phản loạn, vậy thì cái được không bù nổi cái mất rồi.

Đỗ Hà cũng tiếp lời:

- Phụ thân đại nhân lo lắng không sai, cũng như chó cùng rứt giậu, thỏ cấp bách cắn người.

Chó thỏ còn như vậy huống chi là người, chừng mực của chuyện này ở đâu cần
do bệ hạ đắn đo rồi. Chỉ cần nắm chắc chừng mực, đừng lo phóng hỏa đốt
người.

Lý Thế Dân không có bất cứ do dự gì, chuyện được định ra như vậy.

Bốn người bọn họ bắt đầu thương nghị các bước cụ thể đối với kế hoạch này,
thẳng cho tới khi tự thấy không có bất cứ sơ hở nào mới bắt đầu tản đi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Thế Dân vượt qua hai đêm trong thú liệp trường dẫn người trở về Trường An, lúc này đã tới thời điểm náo nhiệt, cả đám châu đầu ghé tai. Bọn họ nói A Sử Na Kết Xã Suất có dụng tâm hiểm ác, hành
vi như vậy, đương nhiên làm hại những di dân Đột Quyết không có tâm ý

phản loạn.

Việc này cũng không dừng lại, chỉ là một điểm bắt đầu.

Bạo phát chân chính còn ở phía sau.

Sắp xếp tất cả, chỉ thiếu một mồi lửa.

Ngay khi Lý Thế Dân trở lại Trường an, làm trò trước mặt văn võ bát quan,
thương nghị xử trí A Sử Na Kết Xã Suất, châm mồi lửa cuối cùng. Đối với
dụng tâm hiểm ác của A Sử Na Kết Xã Suất, văn võ bá quan toàn triều đồng tâm hiệp lực, sức mạnh giống như thành đồng, nhất trí đối ngoại.

Có kiến nghị chém đầu, có kiến nghị lăng trì, có diệt tộc, không có bất cứ ai cầu tình thay hắn.

Tử hình là chuyện không thể tránh né, nhưng lúc phán án tử hình, chuyện này chưa kết thúc.

Hình bộ thượng thư đột nhiên lên tiếng:

- Không phải tộc của ta, tâm không hướng về.

Khẩu hiệu này quả thực rất sâu sắc đối với việc nắm giữ di dân Đột Quyết
trong tay, không thể dung túng bọn họ làm bậy. Biểu thị phi thường
nghiêm khắc, chính là bởi vì Lý Thế Dân quá mức nhân từ đối với di dân
Đột Quyết, quá mức phóng túng, cuối cùng mới dẫn tới chuyện ngày hôm
nay. Hẳn là phải thay đổi phương hướng, hạn chế sự tự do của người Đột
Quyết, đưa bọn họ trở thành loại người hạ đẳng, trở thành nô dịch của
Đường triều.

Sau đó Ngụy Chinh càng đưa ra nhiều kiến nghị khiến mọi người có cách nhìn chung.

Hắn biểu thị phía nam Đường triều hoang vu dị thường, cần phải khai khẩn,
hắn đề nghị di chuyển tất cả người Đột Quyết tới Lĩnh Nam, để bọn họ
trồng trọt ở nơi này.

Kế này nhìn như hòa bình, nhưng trên thực tế vô cùng độc ác.

Người Đột Quyết đã sớm quen thuộc đối với phương thức sinh hoạt của chính
mình, nuôi dưỡng dê ngựa, lấy thịt làm thức ăn. Mà Lĩnh Nam chính là khu vực thâm sơn cùng cốc, thổ địa nơi này cằn cỗi, không thể chăn thả. Đẩy tới Lĩnh Nam, bằng với việc ép buộc người Đột Quyết thay đổi phương
thức sinh tồn vốn có của chính mình.

Đề nghị này trên triều lập
ức khiến khắp nơi nổi lên sóng to gió lớn, người tán thành trên triều
chiếm tuyệt đại đa số, đều cho rằng biện pháp như vậy sẽ hạn chế loại
chuyện tương tự phát sinh.

Đương nhiên cũng có một ít cá biệt
phản đối, thế nhưng dưới song triều quần chúng sôi sục trên triều, điểm
thanh âm phản đối này trở nên phi thường yếu kém.

Đối với lời can gián của văn võ bá quan trong triều, Lý Thế Dân quyết định chính là cự tuyệt…

Cự tuyệt… Cự tuyệt lần nữa, biểu thị A Sử Na Kết Xã Suất chỉ có thể biểu
thị cho chính hắn, hắn phạm lỗi không nên để bộ tộc Đột Quyết phải chịu
đựng.

Lời nói của Lý Thế Dân hiển nhiên không thể phục chúng,
tiếng phản đối liên tục vang lên, nhưng Lý Thế Dân vẫn kiên trì, biểu
thị sẽ không trừng phạt đối với Đột Quyết.

Hai bên giằng co một chỗ.

Hai triều Đường Tống là thời đại tư tưởng rộng lớn nhất, nhất là thả lỏng đối với văn sĩ can gián.


Tại thời điểm cần thiết, đám quan văn can gián sẽ hoàn toàn không nhìn uy
nghiêm của hoàng đế, vì ý kiến của chính mình, tiến hành biện hộ không
sợ hãi. Tựa như Lý Thế Dân ngại Ngụy Chinh như hổ, Bao Chửng thóa mạ
Tinh Tử, phun mặt mũi hoàng đế Nhân Tông, hoàng đế Nhân Tông cũng không
dám phản bác.

Tình hình trên triều hiện tại chính là cục diện này.

Giữa đại thần và hoàng đế, ai cũng không chịu thỏa hiệp nhượng bộ.

Quốc công phủ.

Tất quốc công chính là tước vị của A Sử Na Xã Nhĩ, năm đó chiến dịch Cao
Xương, Hầu Quân Tập một mình lấy đi rất nhiều trân bảo, Đường quân lập
tức trên làm dưới theo, có thể nói là lấy quan binh đi làm cướp.

Nhưng làm phó tướng của Hầu Quân Tập, A Sử Na Xã Nhĩ không hề thông đồng làm
bậy cùng với Hầu Quân Tập, biểu thị chưa phụng hiếu, vật nhỏ chưa dám
lấy. Trong ba quân, cũng chỉ có Tả kiêu vệ quân dưới sự suất lĩnh của A
Sử Na Xã Nhĩ không lấy một ly của bách tính, tất cả tiền tài cướp đoạt
được đều cất giữ vào kho, giữ mình trong sạch. Lúc trở lại trường an, Lý Thế Dân khen ngợi, ban tặng Cao Xương bảo đao, cũng lệnh kiểm giáo tả
doanh bắc môn, phong làm Tất quốc công.

Lúc này khuôn mặt Tất
quốc công A Sử Na Xã Nhĩ vô cùng u sầu, đi theo hắn chính là Chấp Thất
Tư Lực, cũng là người Đột Quyết, quan cư đại tướng quân hữu lĩnh quân,
là một trong mười hai đại tướng quân Đường triều.

Tranh luận trên dưới Triều đình, bọn họ thân làm quan viên thượng tầng của Đại Đường,
tự nhiên biết rõ ràng, đều tự quan tâm, nhưng không có lực phản đối. Sự
kiện A Sử Na Kết Xã Suất tập kích vừa rồi, từ lâu đã đẩy bọn họ vào nơi
vạn kiếp bất phục, không thể chiếm lý.

A Sử Na Xã Nhĩ mời Chấp
Thất Tư Lực đến quý phủ của chính mình cũng là vì thương nghị chuyện
này, hi vọng có thể tìm được một phương pháp giải quyết hoàn mỹ.

Cũng giống như A Sử Na Xã Nhĩ, khuôn mặt của Chấp Thất Tư Lực cũng là đầy vẻ u sầu.

Sự khác nhau lớn nhất giữa người Đột Quyết và Đại Đường chính là sống quần cư, người trong bộ lạc bọn họ ăn ở cùng nhau, cùng săn bắn, cùng nhau
bảo hộ bộ lạc, cảm tình lẫn nhau vô cùng sâu đậm. Bọn họ thị sát, coi
tính mệnh bộ tộc khác giống như chó lợn, thế nhưng đối với người trong
tộc của mình lại tương thân tương ái, coi như người một nhà.

Hiện tại tộc nhân gặp chuyện không may, bọn họ đều cấp bách giống như kiến bò chảo nóng.

A Sử Na Xã Nhĩ không có thời gian đi khách sáo, đi thẳng vào vấn đề nói:

- Tư Lực, đối với tình thế trước mặt, ngươi có biện pháp nào? Vô luận như thế nào chúng ta cũng không thể người trong tộc bị đẩy tới Lĩnh Nam,
nơi này cùng sơn cùng thủy, không có cỏ nuôi súc vật, tộc nhân sinh hoạt nơi đó, không dám tưởng tượng.

Chấp Thất Tư Lực lắc đầu, xụ mặt nói:

- Ngươi nói làm sao ta không biết, chỉ là tình thế như vậy, ngươi cũng
biết… Nếu như không phải thiên khả hãn bệ hạ có lòng dạ rộng rãi như
thảo nguyên, kết quả của tộc nhân chúng ta đã sớm định rồi.

Hắn thực sự không có kế nào hữu dụng, tất cả oán khí đều tập trung hết lên người A Sử Na Kết Xã Suất, táo bạo nói:

- Đều là do tên chết tiệt A Sử Na Kết Xã Suất kia, thiên khả hãn bệ hạ
đối tốt với chúng ta như vậy, hắn cư nhiên gây rối, thực sự đáng trách,
tộc nhân chúng ta bị hắn hại chết rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận