Đại Đường Đạo Soái

Lý Dật Phong cũng gọi lớn một tiếng, bước tới vươn ra cánh tay.

- Ba!

Hai tay nắm lại một chỗ, Lý Dật Phong nói:

- Đã lâu không gặp!

Gặp được bằng hữu cũ, tâm tình Đỗ Hà vui sướng cười to nói:

- Đã hơn một năm rồi chứ, một năm thời gian tuy không lâu lắm, nhưng đại
danh của ngươi ta đã sớm nghe như sét đánh bên tai, nhất là các ngươi
tiêu diệt mã tặc Ma Bàn Sơn thật sự làm người hả lòng hả dạ!

Mã tặc Ma Bàn Sơn nguyên lai là một đám cường đạo chiếm cứ ở Ma Bàn Sơn, đó là chuyện xảy ra thật lâu trước kia.

Lúc ấy thiên hạ đại loạn, mã tặc Ma Bàn Sơn ung dung trong núi rừng, không
chuyện ác nào không làm. Sau khi thiên hạ thống nhất, mã tặc Ma Bàn Sơn
cũng khó thể sống yên ở nơi đó, liền chạy trốn tới Liêu Đông.

Bọn hắn vẫn chưa bỏ qua hành vi làm ác, thường xuyên kết bè kết đảng vào
Đại Đường cướp phá. Bọn hắn chỉ có năm mươi người, đặc biệt luôn lựa
chọn những thôn trang yếu nhỏ đánh cướp, qua lại như gió, vừa thấy tình
hình không đúng liền chạy ra khỏi cảnh nội Đại Đường, quan viên địa
phương đối với đám mã tặc này vạn phần đau đầu.

Nửa năm trước, Lý Dật Phong triệu tập mười vị đồng môn sư huynh đệ tiến vào Liêu Đông,
tìm được sào huyệt của mã tặc Ma Bàn Sơn một lưới bắt hết bọn hắn, đều
giết chết.

Việc này thông qua đủ loại con đường được lan truyền ra, ngay cả Đỗ Hà ở xa tận Trường An cũng được nghe thấy.

Lý Dật Phong khách khí nói:

- Chuyện này không đáng là gì, ta chỉ là một võ phu nhỏ bé, có thể làm
được chỉ là như thế. Làm sao sánh được như Thanh Liên luôn vì nước vì
dân, một kế một mưu đều có thể tạo phúc vạn dân.


- Ha ha!

Đỗ Hà cười nói:

- Đừng nói lời khách sáo khen tặng ta. Ta cũng không có chỗ tốt gì cho
ngươi…Đi, vào nhà chúng ta từ từ tâm sự! Ta cũng vừa lúc có chuyện muốn
nhờ mọi người, hi vọng mọi người có thể giúp ta một chuyện!

Lý Dật Phong không chút do dự nói:

- Chỉ cần nằm trong khả năng của ta, Thanh Liên cứ nói thẳng không ngại, nhưng hôm nay là sinh nhật của sư phụ ta, ta nghĩ…

Đỗ Hà ngẩn ra, lập tức cười nói:

- Hiểu được, hiểu được, chúng ta lập tức khởi hành, ta xin làm chủ cho
các ngươi gặp mặt Chu sư phụ, về phần thời gian ta sẽ tận lực kéo dài
dùm hai người!

Hắn cũng không nói thêm gì khác, chỉ mang theo hai người đi tới thiên lao giam giữ Chu Chấn Uy.

Thiên lao nằm trong Đại Lý Tự, thông truyền Đại Lý Tự Khanh một tiếng liền có thể đi vào.

Đi vào bên ngoài thiên lao, thủ vệ nhìn thấy Đỗ Hà đến, ánh mắt cười đến híp lại, cao giọng chào hỏi.

Đỗ Hà đối đãi với địch nhân lãnh khốc vô tình, nhưng đối với bằng hữu của
mình cũng dốc hết lòng dạ, lúc trước hắn đã đáp ứng Lý Dật Phong phải
chiếu cố chu đáo cho Chu Chấn Uy, liền không hề nuốt lời. Mỗi cách mấy
tháng hắn đều đến thiên lao một chuyến, cho ngục tốt một ít tiền, nhờ
bọn họ chăm sóc chu đáo, vì vậy đôi bên đều thật quen thuộc lẫn nhau.

Ngục tốt nói:

- Đỗ tướng quân đến thăm Chu lão sao?

Đỗ Hà lấy ra một văn tự của Đại Lý Tự Khanh phê duyệt, nói:

- Hôm nay là sinh nhật của Chu lão, đồ đệ cùng nghĩa nữ của Chu lão muốn
vào thăm hắn, đây là điều lệnh được phê duyệt của Đại Lý Tự Khanh.


Chu Chấn Uy phạm phải tội mưu phản, tuy rằng được miễn tội chết nhưng vẫn
là trọng tội, người ngoài muốn gặp được hắn cũng phải có điều lệnh do
chính tay Đại Lý Tự Khanh phê duyệt.

Ngục tốt xác nhận không sai, mang theo hai người đi vào.

Sư đồ phụ thân nữ nhi gặp mặt ôn chuyện, Đỗ Hà cũng không đi theo, ở bên
ngoài chuẩn bị hết thảy sau đó lại cấp cho ngục tốt ít tiền. Đây cũng
không tính là hối lộ, dù sao cũng không phải gọi bọn họ làm chuyện gì
trái pháp luật, chỉ để họ ở trong phạm vi khả năng cho phép chiếu cố Chu Chấn Uy một chút mà thôi.

Ở bên ngoài thiên lao đợi được giây lát, Đỗ Hà nghĩ nghĩ lại đi ra ngoài mua một bình Đỗ Khang tửu.

Quay về Đại Lý Tự, ngục tốt thấy bình rượu trong tay Đỗ Hà liền cảm thấy làm khó. Thiên lao trọng tội nếu không có tình huống đặc thù sẽ không cho
phép thăm viếng, càng khỏi nói là mang đến đồ vật gì đó.

Đỗ Hà thấp giọng nói:

- Châm chước lần này thôi, dù sao cũng là sinh nhật, các ngươi làm như không nhìn thấy là được, có việc gì ta chịu trách nhiệm!

Chính là câu nói nhận chỗ tốt của người thì làm việc cho người.

Bọn họ đều thu nhận qua chỗ tốt của Đỗ Hà, cũng khó thể cự tuyệt, do dự mãi cuối cùng nói:

- Chỉ là lần này thôi, lần sau không thể được nữa!

Đỗ Hà đem rượu đưa vào cho Chu Chấn Uy, cười nói:

- Chu quán chủ, rượu này xem như ta dùng chúc thọ cho ngươi!

Trong mắt Chu Chấn Uy sáng ngời, mừng rỡ cười nói:

- Tốt, tốt, tốt! Một năm không biết mùi rượu, con sâu rượu trong bụng đã sớm quậy ngất trời!

Hắn khẩn cấp mở ra bình rượu, gõ nắp giấy, thật cẩn thận lại gấp gáp uống ừng ực.


Tới giờ rời khỏi thiên lao!

Chu Linh Linh vẫn còn đắm chìm trong nỗi ly biệt với Chu Chấn Uy, tâm tình không tốt, không nói một lời nào.

Lý Dật Phong cũng vô cùng cảm khái, cảm kích nói:

- Sư phụ vẫn còn thật khỏe mạnh như vậy, đa tạ Thanh Liên.

Đỗ Hà như không lưu ý phẩy tay nói:

- Khách khí làm gì đây? Chúng ta quan hệ thế nào nha, kỳ thật ta cũng
không hề làm gì, chỉ có chút chuẩn bị, hết thảy làm theo trình tự mà
thôi.

Hắn nhờ vả ngục tốt chiếu cố chỉ là để họ quan tâm nhiều
hơn, cũng không làm ra điều gì đặc thù hóa, những tội phạm khác ăn uống
thế nào thì Chu Chấn Uy cũng ăn như thế, dù sao Chu Chấn Uy phạm trọng
tội, đã vào thiên lao cũng không phải để đi hưởng thụ…

Lý Dật Phong cũng lý giải được sự khó xử của Đỗ Hà, cũng không nói gì thêm, ngừng một chút nói:

- Khi nãy không phải ngươi nói có việc cần nhờ chúng ta sao? Chúng ta
hiện tại cũng không có việc gì, có chuyện thì cứ nói thẳng.

Đỗ Hà gật đầu đáp:

- Quả thật là có việc, việc này không vội, về phủ của ta rồi hãy nói.

Đi vào Đỗ phủ, Đỗ Hà để Trường Nhạc cùng Lý Tuyết Nhạn mang theo Chu Linh
Linh vào trong phủ du ngoạn, an ủi nàng một chút, hắn lại lôi kéo Lý Dật Phong đến đại sảnh nói rõ dụng ý của mình.

- Kỳ thật cũng không có gì, chỉ hi vọng ngươi giúp ta bảo vệ một người!

Lý Dật Phong đáp:

- Chuyện này không thành vấn đề, là ai, đừng là nữ nhân thì tốt rồi!

Đỗ Hà nhìn hắn như trêu chọc khiến hắn đỏ mặt, chợt cười nói:

- Yên tâm đi, không để hậu viện nhà ngươi phải cháy lên đâu. Là nam nhân, hơn nữa rất trọng yếu đối với Đại Đường ta, là đại tướng quân của triều đình, A Sử Na Xã Nhĩ!

Lý Dật Phong xấu hổ ho khan một tiếng, hỏi:


- Chuyện gì xảy ra, đại tướng quân A Sử Na Xã Nhĩ gặp phải kẻ thù hay là bị đe dọa?

Đỗ Hà nói:

- Nếu như biết là người nào cũng không nhờ ngươi lo lắng. Vấn đề ở chỗ
cũng không thấy có người này tồn tại, cũng không bị đe dọa, chỉ là do ta tình nguyện làm mà thôi.

- A!

Lý Dật Phong mở to miệng, ngây người nhìn Đỗ Hà không hiểu ý nghĩa trong lời nói của hắn.

Đỗ Hà cũng không biết làm sao giải thích, nghĩ nghĩ nói:

- Đây là ý tưởng của cá nhân ta, kỳ thật gần đây đại tướng quân A Sử Na
Xã Nhĩ đang xử lý chuyện Đông Đột Quyết dung nhập vào Đại Đường, việc
này quan hệ quá lớn, đối với Đại Đường vô cùng ích lợi. Đương nhiên cũng sẽ liên lụy tới một số người, ta lo lắng loại người này sẽ bất lợi với
đại tướng quân. Có lẽ do ta đa nghi nhưng không thể không phòng!

Đỗ Hà có ý tưởng này là bởi vì đang suy nghĩ làm sao mau chóng để quân tốt Đột Quyết dung nhập vào Đại Đường, chợt liên tưởng tới việc này.

Quân đội không giống như dân chúng, dân chúng Đông Đột Quyết đã quen với
những ngày yên ổn, cho nên bọn họ không muốn tiếp tục trải qua chiến
tranh, nguyện ý cùng Đại Đường dung hợp, điểm này là hợp tình hợp lý.
Nhưng ý tưởng đồng dạng chưa chắc sẽ xuất hiện trên người binh sĩ Đột
Quyết, bọn họ đều là chiến sĩ, không có khả năng e ngại chiến đấu, hơn
nữa càng ưa thích chiến đấu. Bởi vì đối với binh sĩ mà nói, có chiến đấu ý nghĩa có công tích, có khen thưởng.

Bất cứ quốc gia dân tộc
nào cũng sẽ không thiếu khuyết phần tử cực đoan hiếu chiến, trong mấy
vạn tướng sĩ Đông Đột Quyết chưa chắc không có loại người này tồn tại.
Phần tử cực đoan vì muốn đạt tới mục đích, chuyện gì cũng có thể làm
được.

Ám sát A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư Lực là có thể ngăn
cấm việc dung hợp thật hữu hiệu, phần tử cực đoan chưa chắc sẽ không bí
quá hóa liều.

Nghĩ tới đây Đỗ Hà liền cảm giác mình phải lập tức chuẩn bị, để phòng ngừa sự cố đột phát, chặt đứt âm mưu của bọn hắn.

Vì thế hắn liền rời khỏi Thượng Thư Tỉnh, dự tính giao cho Hoàng Phủ Hạo
Hoa cùng Ba Vũ Hưng đến bảo hộ A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư Lực,
nhưng lại ngoài ý liệu gặp được Lý Dật Phong.

Lý Dật Phong võ nghệ cao cường, tự nhiên là người thích hợp nhất được lựa chọn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận