Đại Đường Đạo Soái

Nhưng hiện tại hắn đang ở thảo nguyên xa nghìn dặm, Lý Thế Dân, Đỗ Như
Hối không thể bảo vệ hắn, để hắn kiến nghị. Tuy rằng Đỗ Hà rất ít khi
dựa vào họ, nhưng chính nhờ vào bọn họ, Đỗ Hà mới có thể thể hiện bản
lĩnh của bản thân mà không hề cố kỵ.

Toàn lực thi triển sợ đầu sợ đuôi và không hề cố kỵ có sự khác biệt rất lớn.

Bản thân Đỗ Hà mang trên mình khinh công cái thế, cũng không lo lắng tới an nguy của chính mình, nhưng chính mình phải chịu trách nhiệm với bằng
hữu và thuộc hạ cùng đi.

Vì vậy đối mặt với loại tình huống này,
Đỗ Hà càng suy nghĩ chu đáo, cẩn thận hơn so với trước đây. Hắn thủy
chung tin tưởng người có chuẩn bị, thận trọng mới là phương pháp khắc
chế địch hay nhất.

Quá trình kéo dài mấy ngày, tuy Đỗ Hà không
tiếp nhận được tinh tình báo gì hữu ích từ miệng đại tướng Tiết Duyên
Đà, nhưng phát hiện đại tướng Tiết Duyên Đà rất nhiệt tình với hắn, bất
luận yêu cầu gì đều tận tâm tận lực hoàn thành, dù cho chính mình đưa ra yêu cầu có chút quá mức, nhưng đối phương vẫn đáp ứng không chút do dự.

Thái độ toàn bộ người trên kẻ dưới tại Tiết Duyên Đà đối với hắn không chút sai sót.

Đỗ Hà cười thầm:

- Tiết Duyên Đà này đủ bất hạnh, rõ ràng phát hiện tương lai Đại Đường
nhất định dẫn quân tới, trong lòng biết khó thể tránh được một trận
chiến. Thế nhưng thực lực song phương chênh lệch, không dám có bất cứ

hành động nào quá khích, chỉ có thể giở âm mưu quỷ kế ở sau lưng.

Phát hiện điểm ấy, Đỗ Hà nắm chặt thêm ba phần thành công đối với chuyến đi
lần này, không dây dưa lỡ việc, tốc độ tới vương đình khả hãn Tiết Duyên Đà bắt đầu nhanh hơn.

Năm ngày sau, rốt cục Đỗ Hà tới vương đình khả hãn Tiết Duyên Đà.

Vương đình khả hãn Tiết Duyên Đa xa xa ngoài dự liệu của Đỗ Hà, dọc đường đi
đã trải qua hơn sáu bộ tộc lớn, bất luận là bộ tộc nào, bọn họ đều có
đặc điểm giống nhau. Hàng rào gỗ đơn giản dựng thành thế phong ngự tiến
công, ngay cả trướng bồng đều còng một chỗ, còn có ngựa dê đông đúc.
Khiến người ta cảm giác đây chính là thảo nguyên, không có đoàn người
dày đặc, không có kiến trúc quá thời đại, chỉ có đất rộng mênh mông bát
ngát, còn có ngựa dê nhiều không kể xiết.

Nhưng vương đình khả
hãn Tiết Duyên Đà cũng là một tòa kiến trúc khá hùng vĩ, hội trường khí
chất tinh thông, đài lớn cực kỳ quy mô, người người đông đúc, nghiễm
nhiên là một tòa thành trì hùng vĩ. Đường nhiên bàn về quy mô con kém xa tòa thành đệ nhất thiên hạ Trường An, không sánh bằng Lạc Dương, Dương
Châu, nhưng quy mô tương đối lớn. Tòa thành trì như vậy nếu tại Trung
Nguyên thì không quá kỳ quái, nhưng trên thảo nguyên lại khiến người ta
kinh ngạc.

Lý Dật Phong kinh ngạc nói:

- Không ngờ trên thảo nguyên cư nhiên có thể thấy tòa thành trì quy mô như vậy, thực sự khiến người ta kinh ngạc.


Không chỉ có Đỗ Hà, Lý Dật Phong cảm thấy kỳ quái, mỗi một tướng một sĩ đều có loại cảm giác này, chỉ là bọn họ không nói ra.

Đỗ Hà cười nói:

- Đây chính là tính tất yếu của lịch sử!

Không ngừng tiến bộ là đặc tính lớn nhất của nhân loại, cho dù tại thảo nguyên cũng vậy.

Tòa thành trì này chính là căn cứ xác thực, dân tộc trên thảo nguyên sinh
sống theo nguồn nước và đồng cỏ thời gian ngắn làm sao có thể tạo lên
thành trì quy mô như vậy? Có thể thấy được Đường triều phát triển, các
dị tộc khác cũng không chậm chạp theo đuôi, lấy tốc độ phát triển này
khiến người ta kinh ngạc.

Đỗ Hà biết rõ lịch sử lại càng rõ ràng, sau đời Đường bởi vì nhiều nhân tố, các quốc gia Khiết Đan, dân tộc Nữ
Chân, Mông Cổ... Trên thảo nguyên đều thành lập đế quốc thuộc về chính
mình, trở thành đế quốc không thua gì vương triều người Hán. Dị tộc phát triển như vậy khiến Hoa Hạ gặp phải đại nạn không thể xóa nhòa.

Tâm nguyện lớn nhất của Đỗ Hà chính là ngăn cản chuyện như vậy phát sinh
trong lịch sử, muốn làm được điểm này, chỉ có biện pháp duy nhất chính
là chinh phục, triệt để chinh phục toàn bộ thảo nguyên, để bọn họ trở
thành một bộ phận thuộc về Đại Đường. Điểm này Đường triều làm không
đúng chỗ. Tất nhiên trong lịch sử, Đại Đường uy danh bốn bể, võ công cái thế, nhưng bởi vì Hoa Hạ đối với các dị tộc từ trước đến này đều không

sử dụng chính sách đuổi cùng giết tận, cho bọn cơ hội thở dốc, để bọn họ quật khởi thêm lần nữa.

Hiện tại hắn biết được lịch sử ghi chép, đương nhiên hắn không để chuyện này phát sinh.

Trong khi hắn trầm tư như vậy, dần dần tiến vào vương đình khả hãn, khả hãn
Tiết Duyên Đà Di Nam dẫn lão bằng hữu Đại Độ Thiết và các nhân vật cao
tầng Tiết Duyên Đà đến nghênh đón.

Song phương gặp mặt, Đỗ Hà
phát hiện Di Nam, Đại Độ Thiết và đám nhân vật cao tầng Tiết Duyên Đà
thấy chính mình cưỡi Tuyết Vô Ảnh, trên mặt bọn họ lộ rõ thần sắc phức
tạp, Đỗ Hà hiểu ý cười, nhớ lại trước kia hắn lừa Đại Độ Thiết và Cố Dục Thiết đạt được Tuyết Vô Ảnh, vì thiên mã thần câu này mà Tiết Duyên Đà
còn trải qua một trận chiến với tây Đột Quyết.

Vóc dáng Di Nam
lực lưỡng, có khí lực cường tráng của người trên thảo nguyên, thân hình
tráng kiện, mặt mày uy mãnh, thái độ thân thiết, vừa thấy mặt liền cười
ha hả nói:

- Đỗ tướng quân thiếu niên anh hùng, như sấm bên tai, hôm nay tận mắt chứng kiến, hơn cả nghe danh.

Đỗ Hà cười đáp lẽ:

- Phong thái của khả hãn vẫn như xưa, thật đáng mừng.

Sau màn nghi lễ, Di Nam dẫn Đỗ Hà tiến vào vương đình khả hãn Tiết Duyên
Đà, tiến vào toàn thành duy nhất tại thảo nguyên phương bắc.

Tiến vào thành, Đỗ Hà phóng mắt nhìn xung quanh, lúc này mới cảm giác được
chính mình đang ở thảo nguyên, phòng ốc trong thành đều là trướng bồng,

đường cũng là cỏ, ngoại trừ pháo đài kiên cố, tất cả những cái khác vẫn
mang phong thái người thảo nguyên. Nhưng hắn rất nhanh phát hiện, hầu
như thiết kế bên trong thành đều mô phỏng theo kiến trúc Trường An, tuy
rằng quy mô và bố cục chỉnh thể còn kém xa, nhưng mơ hồ có vẻ rất giống
nhau, rõ ràng đây là Trường An thu nhỏ.

Thần sắc hắn bất động
nhìn xung quanh, tuy chỉ là tòa thành trì nho nhỏ, nhưng từ đó lại có
thể nhận thấy dã tâm tiến về Trường An, nắm giữ Trường An.

Di Nam nhiệt tình đưa Đỗ Hà tới trung tâm vương đình khả hãn, chỉ vào trướng bồng cao hai tầng có một không hai nói:

- Đỗ tướng quân, nơi này là chỗ ở của ngài, toàn bộ thảo nguyên ngoại trừ trướng bồng khả hãn ta, không thể tìm ra trướng bồng thứ hai xa hoa
hơn. Nếu như ngài thích, vậy sẽ ở đây, nếu như không thích ta sẽ tặng
trướng bồng của ta cho ngài ở.

Đỗ Hà cũng không hề để ý tới
trướng bồng chuẩn trước mắt được chuẩn bị tỉ mỉ, ngược lại quan sát địa
hình xung quanh. Ở đâu cũng không quan trọng, quan trọng chính là chiếm
một chỗ địa hình có lợi, có thể tùy ứng phó tình huống bộc phát.

Xung quanh rộng rãi, trướng bồng trải rộng rất nhiều chỗ trống, ngoại trừ
bọn họ xung quanh vẫn chưa xuất hiện bất cứ một người Tiết Duyên Đà nào. Tức là, Di Nam dựa vào mảnh đất này giao cho Đỗ Hà, hắn hoàn toàn không can thiệp tới dân nơi đây, với địa hình mà nói, thực sự là chỗ tốt.

Thấy thần tình Đỗ Hà như vậy, trong mắt Di Nam, Đại Độ Thiết đều hiện lên
một tia kiêng kỵ lo âu, chỉ có loại tướng quân thân trải qua trăm trận
chiến mới có thể để ý được địa thế địa hình, mẫn cảm với địa thế địa
hình tới mức này. Đỗ Hà mới chỉ hai mươi tuổi đã dưỡng thành thói quen
này, thực sự khiến người ta cảm thấy sợ hãi, trong đầu đám người Di Nam
đều có loại ý nghĩ: “Nếu như hắn thực sự trưởng thành, có lẽ còn lợi hại hơn Lý Tĩnh!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận