Đại Đường Đạo Soái

Trải qua nửa tháng lộ trình, đoàn người của Đỗ Hà đã sắp vượt qua quân doanh phía bắc Trường Thành.

Ở ngày này Đỗ Hà nhận được khiêu chiến của Uyên Cái Minh Đông.

Nhìn thấy Uyên Cái Minh Đông vẻ mặt âm tàn đứng ngay trước mặt, Đỗ Hà lộ ra biểu tình dở khóc dở cười.

Những quân tốt vây xem chung quanh chỉ trỏ, bộ dáng như xem thường hoặc xem
cuộc vui, có cả Tịch Quân Mãi, Tiết Nhân Quý cùng La Thông.

Hôm
trước Đỗ Hà bất mãn biểu tình cùng ngữ khí không xem ai ra gì của Uyên
Cái Minh Đông, ý định cho hắn một sự giáo huấn, cho hắn biết thế gian
không thiếu nhân tài.

Nhưng hắn hoàn toàn không thể nghĩ ra dụng
tâm này của hắn chẳng những không làm cho Uyên Cái Minh Đông hiểu được
đạo lý, ngược lại hắn còn cảm thấy sỉ nhục, càng ngày càng quá mức.

Bởi vì được cho phép, Uyên Cái Minh Đông được tỉ mỉ trị liệu, trong mười
ngày đã hoàn toàn khôi phục. Theo ước định chỉ cần hắn chiến thắng một
trong ba người Tịch Quân Mãi sẽ thả hắn rời đi.

Uyên Cái Minh Đông liền tìm Tiết Nhân Quý, hơn nữa còn xem thường liếc mắt nhìn Tịch Quân Mãi, cao ngạo nói:

- Dũng sĩ Cao Câu Lệ không động thủ cùng tiểu nhân đê tiện!

Lời này lập tức làm Tịch Quân Mãi nổi trận lôi đình, chỉ hận không thể tự
mình ra tay hung hăng cho đối phương giáo huấn khắc sâu. Nhưng Uyên Cái
Minh Đông đã chỉ điểm Tiết Nhân Quý, hắn cũng không làm gì được, chỉ dặn Tiết Nhân Quý hạ nặng tay.

Dụng tâm của Uyên Cái Minh Đông thật
rõ ràng, hắn đã kiến thức được võ nghệ của Tịch Quân Mãi, tuy rằng lúc
ấy hắn không có cơ hội xuất thủ, nhưng nếu Tịch Quân Mãi không có tuyệt
kỹ trong người, hắn làm sao lại không còn cơ hội phản ứng? Hắn không thể xác định mình thắng được Tịch Quân Mãi hay không nên lựa chọn Tiết Nhân Quý. Dù sao theo suy nghĩ của hắn, thân hình Tiết Nhân Quý khôi ngô
tráng kiện, là hán tử tây bắc điển hình, chỉ có sức lực mà không đủ độ
linh hoạt, như vậy hắn có thể lợi dụng được điểm này.

Nhưng hắn đã quên, trên đời này không có chuyện gì là tuyệt đối.

Thủy có thể khắc hỏa, nhưng hỏa chẳng phải cũng đem thủy bốc hơi?


Tiết Nhân Quý chứng thật là có sức mạnh, nhưng võ nghệ của hắn đã đạt tới
cảnh giới nhất định, loại thủ đoạn của võ giả chuyên dùng chiêu thức
linh hoạt hắn làm sao lại không biết rõ?

Uyên Cái Minh Đông tự cho mình cao minh, lại không biết mình bi kịch chọn trúng người mạnh nhất trong ba người.

Tiết Nhân Quý được Đỗ Hà chỉ thị, vì thế vừa xuất thủ liền dùng mười thành
lực lượng, chỉ dùng một quyền đã kết thúc cuộc đấu, đánh bay Uyên Cái
Minh Đông ra xa, ngất xỉu tại chỗ.

Sau khi Uyên Cái Minh Đông
tỉnh lại, vô liêm sỉ tìm lý do bản thân mình không được ăn uống đầy đủ
nên không có khí lực, bộ dáng không chút xấu hổ.

Lời này khiến
Tiết Nhân Quý tức giận đến hối hận, lẽ ra không nên đánh một quyền thu
phục hắn mà phải dùng hắn xem như bao cát từ từ luyện tập mới tốt nhất.
Đỗ Hà lại ra lệnh cho hắn ăn uống no nê, lại dặn La Thông khi tỷ thí
phải đánh cho hắn nôn ra toàn bộ những gì đã ăn vào.

Uyên Cái
Minh Đông tuy còn chưa lựa chọn đối thủ, nhưng Đỗ Hà đã hiểu rõ hắn,
người kế tiếp sẽ là La Thông, thấy Đỗ Hà có ý định giáo huấn Uyên Cái
Minh Đông, La Thông liền gật đầu đáp ứng.

Quả nhiên đúng như suy
đoán của Đỗ Hà, Uyên Cái Minh Đông không dám tiếp tục giao thủ với Tiết
Nhân Quý, Tịch Quân Mãi hắn lại không nắm chắc, vì vậy chỉ lựa chọn La
Thông.

Uyên Cái Minh Đông cùng La Thông chuyên về linh hoạt, lần
đầu tiên cùng hắn giao thủ, Đỗ Hà suýt nữa trở tay không kịp, khi đó hắn còn chưa quen thuộc với thân thể này, phải dựa vào khinh công mới có
thể né tránh.

La Thông đấu với Uyên Cái Minh Đông chính là dùng
xảo chế xảo. Hắn ra tay không chút lưu tình, quyền đấm cước đá, thật sự
đánh cho Uyên Cái Minh Đông nôn ra hết thức ăn, gương mặt khá anh tuấn
bị đánh thành đầu trư, phỏng chừng ngay cả mẫu thân hắn cũng không nhận

ra hắn.

Bị ngược thành như vậy Uyên Cái Minh Đông vẫn chưa tỉnh
ngộ, còn viện lý do mình bị giam giữ quá lâu nên tay chân không linh
hoạt vì vậy mới thua bại.

La Thông nghe được lời này lại giận dữ, lại hối hận không đánh cho hắn nằm liệt giường để phát tiết.

Đỗ Hà lại trị thương cho Uyên Cái Minh Đông, tỏ vẻ cho hắn lựa chọn thời gian tiếp tục khiêu chiến.

Trải qua sáu ngày điều dưỡng, khi sắp đi tới quân doanh phía bắc Trường
Thành, Uyên Cái Minh Đông khôi phục thực lực, lần này hắn không dám tiếp tục đấu với La Thông mà trực tiếp chỉ vào Đỗ Hà, khẩu xuất cuồng ngôn
nói:

- Tiểu nhân vô sỉ, ta xem như minh bạch rồi. Chính ngươi
không dám đánh với ta lại cho bộ hạ của ngươi dùng thủ đoạn ti tiện
thắng ta, thật đáng xấu hổ. Có bản lĩnh ngươi tới đánh với ta! Phái đám
người dùng thủ đoạn ti tiện thắng lợi vốn không đáng là đối thủ của ta.

Mấy ngày nay đều do Kim Bác Triết đảm nhận phiên dịch cho bọn họ.

Từ trong miệng Kim Bác Triết nghe được những lời này, ba người Tịch Quân Mãi giận dữ đến đỏ mắt.

Đỗ Hà cũng dở khóc dở cười, bị giận đến phát cười, liền nói:

- Được, ngươi muốn đánh với ta, ta phụng bồi tới cùng!

Tam tướng nghe nói Đỗ Hà muốn đánh, đều dùng vẻ mặt bi ai nhìn Uyên Cái Minh Đông.

Cùng ở chung trong một đội ngũ, mấy người bọn họ thường xuyên luận bàn võ
nghệ, tôi luyện lẫn nhau, võ nghệ của Đỗ Hà ra sao họ hiểu rõ ràng, đều
biểu lộ vẻ mặt vui sướng khi thấy người gặp họa.

Uyên Cái Minh Đông cũng nghe qua đại danh của Đỗ Hà, không dám khinh thường, sắc mặt âm trầm.

Đỗ Hà mang theo nụ cười thản nhiên, nói:


- Thế nào, chuẩn bị sẵn sàng chưa? Ngươi động thủ trước, ta cũng không muốn nghe ngươi viện cớ nhảm nhí!

Uyên Cái Minh Đông mặt dày, nhưng nghe lời trào phúng cũng hơi ửng đỏ. Hơn nữa lời này còn do Kim Bác Triết phiên dịch lại.

Hắn quát lên một tiếng, nắm tay như một đoàn ảo ảnh đánh thẳng tới Đỗ Hà,
vì muốn lấy lại mặt mũi, lần này hắn xuất thủ mười thành lực lượng.

Uyên Cái Minh Đông có sai lầm thật lớn, chính là chọn

sai đối thủ.

Luận nhanh nhẹn linh hoạt Đỗ Hà nói mình thứ hai đương thời không ai dám xưng thứ nhất.

Muốn lấy linh hoạt thắng hắn, chính là nằm si nói mộng.

Đỗ Hà đá lên một cước, chuẩn xác xuyên qua quyền ảnh đá văng hữu quyền của hắn, bước tới một bước, liền dùng tuyệt kỹ thành danh “Câu Lậu Thủ” của Lý Tiểu Long đem tay trái của hắn áp chế, lập tức tay phải trảo cổ tay
hắn, xoay mạnh ba cái, chỉ nghe ba tiếng “răng rắc” vang lên.

Cả
cánh tay trái của hắn, cổ tay, khuỷu tay, bả vai đều lệch vị trí. Loại
đau đớn bị mạnh mẽ sai khớp khiến cho hắn không nhịn được kêu thảm thành tiếng.

Ngay lúc này thân hình Đỗ Hà chợt lóe, xuất hiện bên cạnh hắn, nắm lên tay phải lại tiếp tục đánh lệch vị trí.

Uyên Cái Minh Đông kêu lên tê tâm liệt phế, hai tay đã bị phế bỏ.

Đỗ Hà vẫn thong dong cười nhạt, nhẹ giọng hỏi:

- Phục hay không phục?

Uyên Cái Minh Đông cũng xem như là người rắn rỏi, bị đãi ngộ như thế lại cắn răng rống lên một câu:

- Không phục!

Những lời này hắn dùng Hán ngữ hét ra.

Hắn không biết Hán ngữ, nhưng cũng nói được vài từ thông dụng.

Đỗ Hà cũng không lên tiếng, một cước giẫm lên ngực hắn, hai tay nắm lấy hai cánh tay hắn lại kéo ngược ra sau.

Một trận thanh âm xương cốt vang lên răng rắc, hai cánh tay Uyên Cái Minh Đông lại được sửa về vị trí cũ.

Nối xương sửa cốt cực kỳ đau đớn, Đỗ Hà lại xuất ra thủ đoạn thật mãnh liệt, đau đớn càng có thể nghĩ ra.

Sắc mặt Uyên Cái Minh Đông tái nhợt, không còn chút huyết sắc, hắn cắn chặt răng ứa máu, buộc mình không rên thành tiếng, nhưng loại đau đớn này
làm sao nói chịu liền có thể chịu được?


Hắn không ngừng rên lên, Đỗ Hà thấy vậy liền nói:

- Giúp ngươi nối trở về còn đau thành như vậy, xem ra ngươi vẫn thích bị lệch xương nhiều hơn.

Nói xong hai tay hắn lại đánh ra, một lần nữa đánh lệch xương cốt hai tay của Uyên Cái Minh Đông.

Hắn đau đến hai mắt trợn trắng, run bần bật quát:

- Ngươi thật độc!

Đỗ Hà nhàn nhạt cười:

- Đối phó với loại người mặt dạn mày dày như ngươi phải độc ác một chút,
bản thân ta muốn nhìn xem đến tột cùng là xương cốt của ngươi cứng rắn
hay miệng cứng rắn, ta muốn đem xương cốt trên người ngươi đánh gãy từng cây một, sau đó chỉnh trở về, một lần lại một lần, dù sao thời gian còn rất nhiều. Khi nãy chỉ bất quá là món khai vị mà thôi!

Sắc mặt
Kim Bác Triết biến thành tái nhợt, đem lời phiên dịch lại cho Uyên Cái
Minh Đông, thân thể hắn cũng không tự chủ được liên tục rùng mình, ánh
mắt nhìn Đỗ Hà tràn đầy kinh hãi.

Răng rắc…

Răng rắc…

Răng rắc…

Đỗ Hà bẻ gãy từng ngón tay của Uyên Cái Minh Đông thật chậm rãi.

Uyên Cái Minh Đông làm sao chịu đựng nổi, thống khổ chảy cả nước mắt, kêu to:

- Nhận thua!

Đỗ Hà chỉnh lại xương tay cho hắn, cho người nhốt hắn trở vào xe tù. Trêu
đùa tên tiểu sửu này vài lần xem như tìm vui, nếu chơi không biết mệt
chính là tâm lý biến thái.

Ánh mắt Đỗ Hà liếc nhìn qua Kim Bác Triết khiến đối phương bị hăm dọa tới mức đặt mông ngồi bệch trên mặt đất.

Thấy hình dáng của Kim Bác Triết, khóe miệng Đỗ Hà lộ ra ý cười như có như không.

Trên đường đi hắn cũng không có thời gian thẩm vấn hai người, dự tính đi tới nơi an toàn sẽ tra hỏi.

Trải qua việc hôm nay, tính khí của Uyên Cái Minh Đông thì khó mà nói, nhưng hiển nhiên Kim Bác Triết nhất định sẽ thành thật khai ra hết thảy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận