Đại Đường Đạo Soái

Đây chính là tuyệt kỹ Đỗ Hà đẽo gọt trong mấy ngày gần đây, đao kiếm
cũng không phân tách. Đao có mũi đao, mặc dù không bén nhọn bằng mũi
kiếm, nhưng cũng có thể trí mạng, kiếm có kiếm phong, có thể không sắc
bén bằng đao phong, nhưng cũng đủ tạo thành một lỗ hổng trên cơ thể.
Cũng có nghĩa, đao có thể làm kiếm đâm kích, kiếm cũng có thể làm đao
chém xuống, sử dụng đao kiếm hỗn hợp, vào thời điểm đối địch có thể đạt
được kỳ hiệu.

Thái cực là một trong những kiếm thuật thủ thế lợi
hại nhất trong thiên hạ, lúc này sử xuất đao cương mãnh, cố nhiên có
chút chẳng ra sao cả, nhưng kỳ diệu trong đó thật sự bất ngờ.

Tiết Nhân Quý lui nhanh, thầm kêu:

- Không ổn rồi.

Đỗ Hà lấy đao phá thế tiến công của hắn, buộc hắn triệt thoái về sau, tiếp theo thanh kiếm còn lại sẽ là uy hiếp lớn nhất.

Đúng như hắn dự liệu.

Tiết Nhân Quý có võ nghệ tương đương Đỗ Hà, trong giây phút phân định thắng
bại, người nào có thể nắm chắc ưu thế sẽ giành được thắng lợi.

Đỗ Hà dùng thái cực đao bức lui Tiết Nhân Quý, chính là một cơ hội tốt trời ban.

- Xem kiếm!

Đỗ Hà tiến lên truy kích, Bàn Long kiếm đâm phá trời cao, khi hóa huyễn ra kiếm ảnh khổng lồ, đột nhiên hiện ra kiếm thể, giống như thiểm điện lao đến, sắc bén không gì sánh được.

Tiết Nhân Quý chưa bao giờ nhìn thấy thanh kiếm nào nhanh như vậy, chỉ thấy đối phương khẽ động tay,
kiếm quang lập tức bách thể mà đến, không chỉ không có ý tứ áp dụng thủ
thế, còn hoàn toàn là đấu pháp lấy cứng chọi cứng.

Tiết Nhân Quý
thầm thấy kỳ quái, cũng không thể không ra tay, trường kích huy vũ, lấy
lực phá lực, hoàn toàn không ngờ chiêu này như đá chìm đáy biển, phảng
phất như bổ vào cây bông.

Thái cực kiếm!

Tốc độ biến chiêu của Đỗ Hà hơn xa Tiết Nhân Quý, trong nháy mắt kiếm kích chạm vào nhau, kiếm thế thay đổi, lại một lần nữa dùng phương pháp tứ lạng bạt thiên
cân đánh tan lực đạo của Tiết Nhân Quý.


Hắn nhảy lên, tay trái dùng toàn lực chém về phía Tiết Nhân Quý.

Đây mới là sát chiêu chân chính của Đỗ Hà .

Định Đường đao phá không mà xuống, phát sinh tiếng huýt gió bén nhọn.

Tiết Nhân Quý muốn lùi cũng không thể lùi, mạnh mẽ cắn răng, giơ kích tiếp đao.

Đao kích tương giao, phát sinh thanh hưởng toàn trường.

Ngay cả binh lính thủ vệ bên ngoài quân doanh đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Lực lượng của Tiết Nhân Quý chắc chắn ở trên Đỗ Hà, nhưng lực lượng của hắn đã bị Đỗ Hà lấy Thái cực kiếm đánh tan, xuống tấn bất ổn, liên tục lui
về phía sau.

Đỗ Hà đắc thế không buông tha, đao kiếm đều xuất hiện, kiếm đè nặng Phương Thiên Họa Kích của Tiết Nhân Quý, đao gác ở cần cổ.

Thu đao kiếm vào vỏ, Đỗ Hà thản nhiên cười nói :

- Ta đi trước một bước.

Tiết Nhân Quý cũng không có bất cứ vẻ uể oải gì, cười nói:

- Đừng đi quá vội, ta đuổi theo sau.

Hai người đều mỉm cười.

Đỗ Hà xác thực chiến thắng, nhưng cũng không quá thoải mái, chênh lệch
giữa Tiết Nhân Quý và hắn rất nhỏ bé, chỉ cần không nỗ lực, chuyện Tiết
Nhân Quý vượt qua hắn sẽ vô cùng nhanh chóng. Muốn không bị vượt lên,
hắn chỉ có thể không ngừng tiến bộ, liên tục tiến bộ.

Thời gian
của trận chiến này rất ngắn, cũng không giống như trước kia, vừa đánh đã là 180 hiệp, từ khi Tiết Nhân Quý giành ra chiêu trước đến khi Đỗ Hà
dùng Định Đường đao thủ thắng, hai bên tổng cộng ra chiêu chưa đến hai
con số, xem như là thắng bại trong chớp mắt, nhưng bọn họ đều sử xuất
tuyệt chiêu, khiến quan khách xung quanh đều cảm thấy lần xem này không
uổng phí, đều hoan hô ủng hộ bọn họ.

Chỉ có mấy người tâm sự nặng nề, La Thông mặt không biểu tình, Lý Nghiệp Tự cũng giống như vậy. Bọn

họ nhớ mang máng năm đó võ nghệ của Đỗ Hà hơn kém bọn họ không nhiều,
nhưng hôm nay hắn đã tiến bộ vượt bộ, bỏ xa bọn họ ở phía sau.

Hai người bọn họ không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ
không cam lòng và không muốn, ý chí chiến đấu trong mắt càng mãnh liệt.

Nhưng trong số mọi người ở đây, người cao hứng nhất không phải là Đỗ Hà, mà
là Trình Giảo Kim đang đứng trên giáo đài, còn người thống khổ nhất
đương nhiên là Úy Trì Kính Đức.

Trình Giảo Kim há miệng, phát ra tiếng cười đinh tai nhức óc.

Úy Trì Kính Đức khổ sở nhìn xung quanh, tựa hồ đang suy nghĩ tìm một hố ngầm chui xuống.

- Úy Trì lão đệ...

Trình Giảo Kim đặc biệt kéo dài thanh âm, ánh mắt

nheo lại, lỗ tai dựng lên, nhìn Úy Trì Kính Đức.

Úy Trì Kính Đức cảm thấy vô cùng khó xử, bỗng nhiên kêu lên:

- Đỗ tiểu tử, võ nghệ của ngươi không tồi, chúng ta so mấy chiêu.

Hắn dự định nhảy xuống giáo đài, lẩn đi.

Nhưng Trình Giảo Kim đã tới trước một bước, kéo tay Úy Trì Kính Đức, chắn trước mặt hắn.

Luận về tâm tư mưu ma chước quỷ, mười tên Úy Trì Kính Đức cũng không đánh
lại một mình Trình Giảo Kim, về thủ đoạn này bất cứ ai cũng không thể
thắng được hắn?

Trình Giảo Kim cười tủm tỉm nói:

- Nếu ngươi không muốn thì có thể không gọi, ta cũng không miễn cưỡng.

Úy Trì Kính Đức trong cơn giận dữ, trước mặt bao người, không mở miệng không được:

- Trình, Trình lão... Lão ca...


Khuôn mặt già nua thoáng chốc đã chuyển thành màu đỏ tím sắc.

Đỗ Hà đang trên đường dự triều sớm, đối chiến với Tiết Nhân Quý đã qua nửa tháng.

Đỗ Hà cũng không vì thắng lợi mà buông lỏng lĩnh ngộ với võ đạo.

Trong mắt hắn đã xuất hiện một mảnh thiên địa khác, một thế giới hoàn toàn
mới. Đúng như Tần Quỳnh đã nói, một người có thể rèn đúc tố chất tới
đỉnh phong, có thể luyện chiêu thức thành thục, nhưng vĩnh viễn không
thể luyện tinh thần tới đỉnh phong.

Con đường võ đạo không bao giờ có chừng mực.

Sau khi hắn chiến thắng Tiết Nhân Quý, lại tìm được Chu Chấn Uy, nói cho hắn biết lĩnh ngộ một tháng qua của mình.

Lúc đó vẻ mặt Chu Chấn Uy rất bình thản, chậm rãi nói với hắn:

- Dưới sự nỗ lực của ngươi, cánh cửa võ đạo đã mở ra. Thế nhưng ngươi
phải biết rằng, võ công xưa nay có phân chia cao thấp, mở được cánh cửa
võ đạo cũng không có nghĩa ngươi biến thành cao thủ, nhưng chỉ có mở
được cánh cửa võ đạo, lý giải võ đạo, ngươi mới có khả năng trở thành
cao thủ. Muốn nhìn thấu và chiến thắng địch nhân mạnh hơn, ngươi nhất
định phải sở hữu ý chí và kỹ xảo không thua địch nhân. Ở những phương
diện này, ngươi còn kém người đã trải qua trăm ngàn rèn luyện như ta rất xa. Nếu như ngươi muốn trở thành cao thủ có thể đánh bại ta hoặc là sư
phụ ta, nhất định phải có ba nền tảng tố chất vượt qua hai người chúng
ta, ngoại trừ không ngừng tôi luyện tăng cường thực lực bản thân, còn
phải thông qua vô số thực chiến đúc rút kinh nghiệm.

Chu Chấn Uy
rất mạnh, sư phụ của hắn, thiên hạ đệ nhất hào hiệp Cầu Nhiêm Khách còn
mạnh hơn, muốn chiến thắng bọn họ, nhất định phải nỗ lực nhiều hơn.

Dù sao cao thủ trên thế giới này cũng không chỉ có một mình Tiết Nhân Quý.

Cái Đỗ Hà cần phải làm chính là vượt qua.

Đứng trên triều đường, Lý Thế Dân và quần thần đang thương nghị đại sự cày bừa vụ xuân.

Cày bừa vụ xuân quan hệ đến căn bản của một quốc gia, là chuyện quan trọng
nhất hiện nay của đế quốc Đại Đường. Mấy ngày nay, khi Đỗ Hà xử lý
chuyện ở Thượng Thư Tỉnh, cũng là xoay quanh chủ đề cày bừa vụ xuân,
nhất là tình hình trồng trọt ở Giang Nam.

Năm nay là năm đầu tiên mở rộng trồng hai mùa lúa nước, văn võ cả triều đều vô cùng coi trọng.

Đỗ Hà là người khởi xướng, đương nhiên không dám có bất cứ qua loa gì.

Cũng may hiện tại người trông coi chính trị Giang Nam là Lưu Nhân Quỹ, đối

với vị tể tướng tương lai này, Đỗ Hà luôn cảm thấy rất yên tâm.

Lúc này Lý Thế Dân đang cầm một bản tấu chương, biểu tình vốn rất vui vẻ
đột nhiên biến đổi, nhíu mày, đặt tấu chương lên trên bàn, trầm mặc hồi
lâu nói:

- Thứ sử Định Châu ở phương bắc, truyền đến tấu chương,
nói nơi này một tháng không có mưa, khả năng sẽ ảnh hưởng đến thu hoạch
năm nay, bách tính đều đang rất lo lắng, chư vị ái khanh có ý kiến gì
không?

Trong lúc nhất thời triều đình vô cùng yên lặng.

Bởi vì hai mùa thu đông thiếu mưa, hơi nước bốc hơi càng nghiêm trọng. Nếu
mùa xuân nhiều mưa, xuất hiện tình hình hạn hán, ý nghĩa ba mùa thu,
đông, xuân sẽ liên tục khô hạn, chuyện này sẽ mang đến nguy hại trí mạng đối với cây nông nghiệp. Vì vậy mới có câu nói mưa xuân quý như dầu.

Định Châu một tháng không có mưa, đã là tình hình hạn hán cực kỳ nghiêm trọng.

Trời không đổ mưa chính là tai họa tự nhiên không thể tránh, con người làm sao có thể nghịch thiên?

Đối mặt với câu hỏi của Lý Thế Dân, văn võ trong triều đều trầm mặc.

Lúc này Ngụy Chinh bất ngờ đứng ra nói:

- Bệ hạ, tình hình hạn hán như vậy chỉ ở Định Châu, hay tuyệt đại bộ phân khu vực phương bắc.

Lý Thế Dân nói:

- Chỉ có ở Định Châu, những nơi khác cũng không có tình trạng này.

Nghe nói như vậy, văn võ cả triều cũng thở phào nhẹ nhõm.

Định Châu có lãnh thổ không nhỏ, nhưng so với lãnh thổ Đại Đường cũng chỉ
như muối bỏ biển. Mặc dù ruộng đồng có thể mất mùa, nhưng dựa vào thu
hoạch của những nơi khác, đủ để bù đắp thiếu hụt của bách tính Định
Châu. Huống chi năm nay phía nam thực hành hai mùa lúa nước, thu hoạch
sẽ tăng bội, ứng phó với tình hình hạn hán của một châu huyện hoàn toàn
dư dả.

Đại Ti chưởng quản nông nghiệp Diệp Tông Diễn tiến lên nói:

- Đối mặt với tình hình hạn hán lần này, vi thần cho rằng phải thực hiện
ba chuyện. Thứ nhất, dán bố cáo, trấn an dân tâm. Thứ hai, nghiêm ngặt
đốc thúc thương nhân địa phương, cấm trữ hàng lương thảo, lên giá cố
định. Thứ ba, vận chuyển lương thực đến kho thóc gần Định Châu, để có
thể cứu đói bất cứ lúc nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận