Đại Đường Đạo Soái

Đỗ Hà mặc y phục dạ hành, chạy nhanh trên đường lớn.

Hắn đã hiểu rõ dụng ý, mục đích của Lý Thế Dân, trong nội tâm liền lập ra kế hoạch.

Giờ phút này hắn nắm chắc khả năng thuyết phục được Lý Thế Dân cao tới tám
phần, nhưng dù sao tám phần cũng không phải là hoàn mỹ. Hắn còn cần
chứng cớ đến chứng minh luận điểm của mình là đúng.

Cho nên hiện tại hắn cần đi tìm một chút vận khí.

Ban đêm là thiên hạ của đạo soái, trầm tịch đã thật lâu, cũng đã tới thời điểm nên hành động.

Chỉ là lần này Đỗ Hà không phải nhắm vào những phú thương bất nhân, mà là quốc gia “Thổ La Bặc” bụng dạ khó lường.

Đi tới cửa sau dịch quán của Đại Đường vương triều chuyên môn dùng chiêu
đãi quốc khách, nhìn thấy bốn phía không người, lại nhìn thoáng qua
tường vây cao hơn trượng, nhẹ nhàng cười. Mũi chân Đỗ Hà điểm nhẹ lên
mặt đất, cả người bay lên không, lại nhảy lên hơn trượng, xác định không có hộ vệ chung quanh lại lần nữa nhảy lên, đưa tay cầm đầu tường, thật
dễ dàng lộn vòng rơi vào trong dịch quán.

Đây là nơi dành cho
quốc khách của các quốc gia ở lại, vì tránh né sự kiện ngoại giao, thủ
vệ sâm nghiêm, thỉnh thoảng có thể thấy được từng tổ vệ binh đang không
ngừng đi tuần tra.

Đã sắp tới cuối giờ Hợi, là khoảng mười một
giờ đêm, cảnh sắc ban đêm ảm đạm, dịch quán bao phủ dưới màn đem đen
nhánh, chỉ còn vài địa phương cá biệt còn có ánh đèn chiếu ra, không
biết là ai còn chưa ngủ.

Hành động lần này của Đỗ Hà cũng chỉ là
đột nhiên, không chuẩn bị đầy đủ, không biết người của Thổ Phiên đang ở
nơi nào, chỉ có thể lần lược tìm kiếm từng sân viện.

Cũng may mắn đặc phái viên các quốc gia đều được ở lại từng phân viện riêng tư, bằng không muốn đi tìm từng nơi cũng sẽ là một việc vất vả.

Vì không
muốn can thiệp sinh hoạt cá nhân của sứ giả các quốc gia, vệ binh Đại
Đường chỉ phụ trách an toàn ngoài viện, trong nội viện có hộ vệ cùng hộ
vệ của chính quốc gia họ đảm nhiệm chức trách.

Cho nên không bao
lâu Đỗ Hà đã tìm được nơi ở của sứ giả Thổ Phiên, dù sao kiểu tóc chẳng
khác gì bánh quai chèo của họ thật sự quá dễ dàng làm người khác chú ý.

Đỗ Hà nhanh như liệp báo đi tới ngọn cây bên cạnh viện, tập trung tư tưởng nhìn xuống dưới, nhìn thấy thủ vệ khắp bốn phía đều lộ ra thần sắc
ngưng trọng, âm thầm tán thưởng:

- Thổ Phiên quả nhiên bất phàm,
chẳng trách ngày sau có thể trở thành kình địch của Đại Đường, theo
những quân tốt hộ vệ cho hắn cũng có thể thấy rõ được.

Một đám hộ vệ thân hình bưu hãn cùng thần sắc chăm chú chấp hành nhiệm vụ đều biểu hiện ra tố chất quân sự cực cao, không thua kém gì quân tốt Đại Đường.

Nhìn vào gian phòng còn lộ ra ánh sáng trên lầu hai, trong lòng Đỗ Hà biết được đó chính là địa phương mà mình muốn tìm kiếm.

Chỉ là vị trí của hắn còn cách mái hiên nơi đó tới bốn trượng, dùng khinh
công của hắn còn chưa đủ để lăng không phi hành xa bốn trượng, thế nhưng nếu không từ không trung bay vọt qua, với sự cẩn thận tỉ mỉ của những
hộ vệ Thổ Phiên kia, từ trên mặt đất thật sự khó thể tới gần.

Trong lòng suy tính suốt nửa canh giờ, hộ vệ Thổ Phiên rõ ràng không hề lộ ra chút cơ hội nào cho hắn lợi dụng thừa dịp, cuối cùng Đỗ Hà không nhẫn
nại được nữa, quyết định mạo hiểm thử xem một lần, bởi vì hắn không còn
thừa nhiều thời gian, không có thời gian chờ đợi thêm được nữa.

Cũng may hắn biết rõ thiếu sót của mình, đã mang theo một sợi dây thừng dài
hơn năm trượng, có thể đem ra sử dụng. Hắn thắt dây thừng thành một
thòng lọng, ném ra ngoài. Độ tinh chuẩn vốn là kỹ xảo sở trường của Đỗ
Hà từ trước tới nay, dây thừng bay ngang không gian bốn trượng, nhẹ
nhàng linh hoạt rơi xuống nóc nhà khấu chặt vào nơi nào đó.

Sau đó hắn giống như loài chim bay lặng yên không một tiếng động đi tới mái hiên, giấu kín hành tung.

Nhìn chuẩn nơi đặt chân, hắn lật người bay lên hành lang trên lầu hai được
vây lan can, ẩn ngoài cửa sổ, trong tai lập tức nghe được tiếng nói
chuyện thật khẽ của hai người truyền ra từ trong phòng, liền nhìn vào
bên trong.

Đó là một gian phòng được bày trí hoa lệ, Đỗ Hà vừa
liếc mắt liền nhận ra là đại mập mạp trung niên mà hôm nay hắn nhìn thấy – Thổ Phiên quốc đại tướng Lộc Đông Tán, còn có một người ngồi ở góc
chết trong phòng nhìn không thấy, không biết là người phương nào.

Bọn họ nói chuyện rất nhỏ, đang đàm luận chuyện trọng yếu nào đó.

Trên mặt hắn lộ vẻ vui mừng, tập trung tinh thần yên lặng lắng nghe nhưng trên mặt lập tức lộ ra vẻ thất vọng.

Có lẽ bọn hắn đang thương nghị chuyện trọng yếu nào đó, nhưng bọn họ lại
nói tiếng Thổ Phiên, Đỗ Hà từng tung hoành qua các quốc gia, hắn biết
Anh ngữ, tiếng Nga, Nhật ngữ, tiếng Pháp, nhưng lại không biết được
tiếng Tạng.

Vừa âm thầm lo lắng vừa cảm thấy bất đắc dĩ.

Đợi thật lâu, chợt thấy đại tướng Lộc Đông Tán đứng lên, từ trong tủ áo bên cạnh lấy ra một kiện tơ lụa đường trang, sau đó lấy ra ngà voi, hoàng
kim, mã não các loại trân bảo từ trong một bảo rương bên cạnh gói lại.

Đỗ Hà nhìn thật chăm chú, lại nhìn ra màn đêm bên ngoài, tính toán thời
gian, đã sắp rạng sáng, trong nội tâm mừng thầm, xem bộ dáng của Lộc
Đông Tán là có ý định mang theo những bảo bối kia đi ra ngoài.

Thần bí như vậy, nhất định là có bí mật không thể lộ ra cho người khác hay biết!

Nỗi thất vọng trong lòng Đỗ Hà đã biến mất, bò lên trên nóc nhà, hắn quan
sát toàn bộ dịch quán, trừ phi Lộc Đông Tán có thể biến thành chuột chui động, bằng không dù hắn theo cửa nào rời khỏi dưới góc độ quan sát của
Đỗ Hà cũng không thể né tránh được tai mắt của hắn.

Bởi vì theo
suy đoán của Đỗ Hà, Lộc Đông Tán không thể nào quang minh chính đại đi
ra ngoài, dù sao hắn cố tình cải trang y phục, chính là vì làm việc nào
đó bí mật không dám cho người biết!

Quả nhiên không ngoài suy
đoán của Đỗ Hà, Lộc Đông Tán cũng không đi bằng cửa chính mà là đi qua
cửa hông, dùng thang đi qua tường vây, biến mất trong màn đêm.

Đỗ Hà lăng không nhảy lên, như loài chim từ nóc nhà trực tiếp vượt qua tường vây rơi bên ngoài.

Từ dưới bay lên trên với công lực của Đỗ Hà hiện tại còn có chút cố hết
sức, nhưng từ trên bay xuống với khinh công hiện tại của Đỗ Hà là chuyện thật đơn giản.

Đi theo sau lưng Lộc Đông Tán, Đỗ Hà vừa vui vừa sợ, triển khai thân pháp tuyệt thế truy đuổi theo.

Phía trước Lộc Đông Tán chuyển hướng đi về phía đông, thẳng tới Phù Dung
Viên nổi danh Trường An, Phù Dung Viên nằm bên trong thành, xuôi theo
nơi này là Khúc Giang Trì chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn, là ngự uyển
hoàng gia nổi danh, là do Tùy Văn Đế năm thứ ba tu kiến, thời nhà Đường
mở ra cung cấp cho du khách tham quan, cảnh sắc u tĩnh tao nhã.

Nhưng vào lúc này là thời gian rạng sáng, bên trong công viên lại tối như
mực, ngoài tiếng côn trùng rả rít không có một bóng người.

Đỗ Hà
khinh công xuất chúng, đã từng nhiều lần đi qua Phù Dung Viên, phi
thường quen thuộc hoàn cảnh nơi này, vì vậy truy theo Lộc Đông Tán cũng
có trợ giúp thật lớn.

Lộc Đông Tán đeo túi trân bảo lớn, nhìn
trái lại nhìn phải, cẩn thận xuôi theo rừng cây ven hồ đi tới, rừng thu
lá hồng, cảnh sắc thật đẹp, nhưng hắn lại không có tâm tư thưởng thức.

Đỗ Hà đi theo Lộc Đông Tán xuyên qua đường mòn vào rừng, đi vòng quanh một lúc hai mắt tỏa sáng, trước mặt là phiến đất trống, ở giữa có một tiểu
đình dùng gỗ xây dựng, trong đình có một thân hình cao dài cầm đèn ***g
màu đỏ.

Đỗ Hà tập trung tinh thần nhìn kỹ lại, bởi vì thân có nội công, tai mắt linh hoạt hơn xa người khác, có lẽ còn chưa tới mức thần
kỳ có thể nhìn xuyên thấu màn đêm như trong tiểu thuyết ghi lại, nhưng
chỉ cần có chút ánh sáng là hắn có thể nhìn thấy rõ.

Thân ảnh cầm đèn ***g tỏa ánh sáng nhợt nhạt kia lại vì vậy mà lộ ra gương mặt thật của hắn!

- Là hắn!

Đáy lòng Đỗ Hà thất kinh, người kia hắn cũng nhận thức, lúc trước khi Đỗ Hà giới thiệu cho Lý Thế Dân về móng ngựa bằng sắt, Lý Thế Dân dẫn Đỗ Hà
đến Thiểu Phủ Giám tìm tượng sư kỹ thuật xuất chúng nhất chế tạo ra móng ngựa.

Bên cạnh vị tượng sư kia có một thanh niên học đồ, thân ảnh trước mắt chính là thanh niên học đồ kia!

Còn đang trong kinh ngạc, chỉ nghe thanh niên học đồ đã kêu lên:

- Sao lại tới chậm như vậy, đã mang đồ vật tới chưa?

Lộc Đông Tán cầm túi trân bảo đặt lên bàn đá trong tiểu đình, nói:

- Toàn bộ ở đây, đồ ta cần đâu?

Thanh niên kéo túi trân bảo, tham lam cười vài tiếng, sau đó cởi bỏ áo ngoài, nói:

- Đồ vật ngươi muốn ta đã ghi chép trong áo, lần sau nếu có chuyện tốt này, hãy nhớ tìm ta!

Hắn cầm cả túi trân bảo vội vàng bỏ đi.

Lộc Đông Tán mượn ánh trăng nhìn thoáng qua đồ vật mà thanh niên học đồ lưu lại, cười nhẹ một tiếng cầm áo mặc lên người, cũng vội vàng rời đi.

Nhìn thân ảnh của Lộc Đông Tán, hai mắt Đỗ Hà trong màn đêm u ám chợt lòe lòe tỏa sáng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui