Đại Đường Đạo Soái

Lô Tử Thiên chui ra khỏi xe, lặng lẽ gõ cửa sau. Hắn đưa mắt nhìn quanh
vẫn không phát hiện được có gì khác thường, nghĩ tới bản thân mình chẳng khác gì kẻ làm tặc, không khỏi thở dài:

- Bây giờ gia tộc làm gì cũng phải lén lút, Lô gia tử tôn thật sự đáng buồn!

Hắn cười tự giễu, có chút cảm khái lại có chút bất đắc dĩ. Nhưng đây chính là lựa chọn của hắn, chẳng thể trách được người khác.

Lúc trước là do hắn quyết định góp sức cho Lý Thừa Càn, đảm đương một chức
mưu sĩ dưới trướng Lý Thừa Càn, giúp đỡ hắn ổn định thái tử vị.

Hiện giờ nghĩ đến lại cảm thấy có chút hối hận, bản thân mình thật tuổi trẻ
khí thịnh, tự xưng biết liệu sự như thần, có thể nắm giữ hết thảy. Nghĩ
đem Lý Thừa Càn nắm chặt trong tay, nhưng sự thật chứng minh bản thân
mình thật sự quá khinh thường thiên hạ hào kiệt. Thái độ làm người của
Lý Thừa Càn, tính cách lại bá đạo tuyệt đối không thể nắm chắc được hắn
trong tay điều khiển. Hiện giờ lại xuất hiện thêm một Hầu Quân Tập, thái độ làm người của Hầu Quân Tập nhìn qua như kẻ hữu dũng vô mưu, hành vi
lỗ mãng, mà từng hành động đều rất thận trọng, trong cương liệt lại tràn ngập xảo quyệt, tâm cơ thâm trầm. Vừa trở thành tâm phúc của Lý Thừa
Càn không bao lâu, đã lập tức đem mũi nhọn chĩa về hướng mình, nếu không phải mình hao hết tâm tư che giấu, lại được Lý Thừa Càn giúp đỡ, không
chừng ngày hôm nay mình đã biến thành một cỗ thi thể bỏ rơi nơi hoang
dã.

Tình huống hiện tại của Lô Tử Thiên thật sự xấu hổ, Hầu Quân
Tập đã giành được thân phận đệ nhất mưu sĩ của hắn, địa vị của hắn đã
không bằng lúc trước, vốn không nên mạo hiểm trở về, nhưng hắn lại nghe
được tổ phụ Lô Tử Kiến mật báo, nói Huỳnh Dương Trịnh gia gia chủ Trịnh
Thiên Phàm tới Trường An, hi vọng hắn có thể đến khuyên nhủ Trịnh Thiên
Phàm, hiểu được Lý Thừa Càn không đáng giúp đỡ, toàn lực chuyển qua ủng
hộ Lý Thái, lại nhân cơ hội gặp mặt vị hôn thê Trịnh Chỉ Phái cùng báo
chút tình huống của Lý Thừa Càn.

Bất đắc dĩ Lô Tử Thiên đành viện một lý do đi ra ngoài làm việc thừa đêm tối lén lút chạy tới đây.

Trong bóng đêm ánh mắt Đỗ Hà chợt lóe, còn sáng ngời hơn cả ngôi sao trên bầu trời, trong mắt mang theo cỗ thần thái khác thường, thầm nghĩ:

- Là hắn, Lô Tử Thiên…

Đỗ Hà cũng không thích việc đấu tranh chính trị, nhưng nếu đã bước chân
vào vòng luẩn quẩn này, có rất nhiều chuyện đều là thân bất do kỷ.

“Biết người biết ta trăm trận trăm thắng”, đây là một câu kim thạch lương ngôn trong “Tôn Tử binh pháp”.

Những lời này đều có thể dùng vào trong bất cứ lĩnh vực gì, quân sự, thương trường, tình trường, đương nhiên cũng là chính trị.

Lý Thừa Càn là địch nhân của Đỗ Hà, đối với địch nhân không hiểu biết gì

là một chuyện thật đáng sợ. Đỗ Hà khinh thường Lý Thừa Càn nên cũng
không dặn Vũ Mị Nương chú ý hành tung của hắn, nhưng trên chính trị khi
cùng bằng hữu trò chuyện với nhau, phàm là đề cập tới Lý Thừa Càn, đều
không tự chủ được khiến cho hắn phải lưu ý một phần.

Lô Tử Thiên xuất hiện trong tầm mắt Đỗ Hà trong loại tình huống này.

Lô Tử Thiên là người của Lô gia, điểm này không có gì giấu diếm. Lúc ấy Đỗ Hà luôn cảm thấy thật kỳ quái, môn phiệt thế gia chú trọng nhất việc
tẩy não, phàm là nhân tài do bọn hắn bồi dưỡng đều trải qua tẩy não cho
lợi ích của gia tộc, cho dù bản thân bọn hắn ở địa vị cao cũng đem lợi
ích gia tộc đặt ở vị trí thứ nhất, thứ hai mới là trung thành với vị
hoàng đế như Lý Thế Dân.

Cũng chính bởi vì như thế, Lý Thế Dân
mới cảm thấy thế tộc môn phiệt như mắc khúc xương ở cổ họng. Ở thời hiện đại sau này đánh giá công tích trị vì lớn nhất của Vũ Tắc Thiên chính
là bởi vì nàng có công bình định sự lũng đoạn của thế tộc môn phiệt.

Lô Tử Thiên là con cháu trực hệ của Lô gia, nếu hắn chịu ruồng bỏ lợi ích
của gia tộc là chuyện thật khó thể làm người tin tưởng.

Vì thế Đỗ Hà phân phó Đạp Nguyệt Lưu Hương triển khai điều tra Lô Tử Thiên, cuối
cùng đã cho ra kết luận. Lô Tử Thiên độc lập độc hành, cùng ý kiến của
Lô gia không hợp nhau, giận dỗi rời đi Lô gia, trở thành phụ tá của Lý
Thừa Càn. Lô Tử Thiên làm mưu sĩ dưới trướng Lý Thừa Càn, không ngừng ra nhiều mưu kế giúp đỡ hắn, lấy được lòng tín nhiệm của Lý Thừa Càn.

Trong lúc nhất thời Đỗ Hà cũng không cách nào phán đoán được Lô Tử Thiên là
thực sự quy thuận hay là giả vờ. Tâm ý của người này thật sự khó lường,
Đỗ Hà cũng không phải thần linh, chưa bao giờ cùng Lô Tử Thiên tiếp xúc
nên Đỗ Hà căn bản không cách nào nhìn thấu được bí mật trong lòng đối
phương. Vì thế lúc đó hắn cũng không quá để ý, chỉ cần Lý Thừa Càn không chọc tới hắn, hắn cũng không cần đi trêu chọc một vị thái tử, mặc dù vị thái tử này chỉ mang danh tạm thời, nhưng thái tử dù sao cũng vẫn là
thái tử.

Hiện giờ Lô Tử Thiên lén lút quay về nhà như vậy, trong lòng hắn hướng về ai không cần nói cũng đã biết.

Đỗ Hà cười thầm:

- Có một quân cờ nguy hiểm như vậy ở bên cạnh, chỉ sợ Lý Thừa Càn càng thêm nhiều tai nạn…

Vừa nghĩ như vậy, hắn cũng không tiếp tục do dự nhảy qua tường vây.

Lô gia đại viện thật lớn, vách tường cao tới bốn thước, cũng không có chỗ
nào có thể bám víu, nhưng chút độ cao ấy đối với Đỗ Hà chẳng thấm vào
đâu, dễ dàng bay lên tường vây nhảy vào bên trong.


Lô gia chiếm diện tích rộng lớn, cũng không biết hắc y nhân kia mang “Lan Đình Tập Tự” đi nơi nào.

Hắn nhận được tin tức từ chỗ Vũ Mị Nương, theo dõi Phương Như Vũ, thấy tận
mắt Phương Như Vũ mang theo “Lan Đình Tập Tự” giao cho một hắc y trung
niên, lập tức đi theo, cho tới Lô phủ.

Nam tử trung niên muốn bỏ
rơi Đỗ Hà không thể nghi ngờ chính là người si nói mộng. Nhưng sau khi
hắn tiến vào bên trong Lô phủ, Đỗ Hà phải nhiễu vòng tới hậu viện, trong khoảng thời gian này hắn đã mất đi tung tích của nam tử trung niên kia.

Bỏ đi, không bằng đi theo Lô Tử Thiên, lần này hắn đến nhất định là muốn
đi gặp Lô Tử Kiến… bên trong Lô phủ ngoại từ Lô Tử Kiến còn chưa có
người nào dám trộm “Lan Đình Tập Tự”!

Giờ phút này Đỗ Hà còn chưa biết rõ nguyên do, chỉ cho rằng “Lan Đình Tập Tự” bị người của Lô gia lấy trộm.

Lô Tử Thiên đi thật nhanh bên trong hành lang, Đỗ Hà nhẹ nhàng đi bên trên nóc hành lang đuổi theo, không có chút tiếng vang. Rẽ trái lại rẽ phải, không bao lâu đã đi tới đại sảnh nơi Lô Tử Kiến cùng Thôi Trung Bình,
Trịnh Thiên Phàm đang ngồi.

Đỗ Hà đứng trên nóc nhà, trong tầm
mắt của hắn có thể nhìn thấy hắc y trung niên đã cầm “Lan Đình Tập Tự”
từ trong tay Phương Như Vũ đang theo một gia đinh dẫn dắt đi ra ngoài
đại sảnh. Trong tay hắc y trung niên không còn cầm chiếc hộp đựng “Lan
Đình Tập Tự”, không hề nghi ngờ hắn đã giao cuộn tranh chí bảo kia cho
người nào đó.

Lúc này Lô Tử Thiên đã đi vào đại sảnh.

Đỗ
Hà đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện gia đinh người hầu vây quanh khắp
bốn phía xa xa, không có người nào đứng gần đại sảnh. Trong lòng hắn
thầm nghĩ gia quy của Lô phủ đúng thật sâm nghiêm, người nào chưa được
thông truyền không thể tới gần đại sảnh được nửa bước, điều này cũng
giúp cho hắn thoát khỏi nguy hiểm bị phát hiện khi đang nghe lén.

Hắn đổi tư thế móc chân lên nóc chuyển người xuống mái hiên bên dưới đại
sảnh. Bởi vì đại sảnh thật lớn nên cũng không cần làm cửa sổ, nhưng ở
dưới mái hiên cũng được làm vài khung cửa thông gió hình chữ nhật, bảo
đảm bên trong đại sảnh luôn được thoáng khí.

Quả nhiên ở cách hắn không xa dưới mái hiên có một đạo ánh sáng lộ ra, chính là lỗ thông gió bên trong đại sảnh.


Đỗ Hà xuyên qua lỗ thông gió quan sát bên trong đại sảnh, đã lâu không làm việc này khiến trong lòng hắn mơ hồ dâng lên cảm giác hưng phấn.

Lỗ thông gió cũng không lớn, nhưng là từ bên trên nhìn xuống dưới, cảnh
tượng bên dưới đại sảnh đại khái có thể xem hết vào trong mắt. Chỉ riêng làm cho người ta khó chịu chính là người bên trong đại sảnh đều mờ mờ,
khiến cho hắn nhìn không được thoải mái.

Chỉ thấy bên trong đại
điện có ba người đang ngồi trên ghế, một vị lão giả cầm đầu tay cầm một
cuộn tranh không ngừng thưởng thức lại than thở. Hai trung niên nam tử
đứng hai bên người hắn cũng nhìn cuộn tranh không chớp mắt, trong miệng
cũng tấm tắc khen ngợi không thôi.

Thần sắc Đỗ Hà ngưng tụ lại,
dù cách khá xa nhưng hắn vẫn nhìn thấy được cuộn tranh trong tay lão giả kia chính là “Lan Đình Tập Tự” bị đánh cắp của Ngu phủ.

- Quả thật là bọn hắn…

Trong lòng Đỗ Hà còn đang nghĩ ngợi, chỉ thấy Lô Tử Thiên đi tới gần bên,
hướng ba người đang chiêm ngưỡng “Lan Đình Tập Tự” kêu lên:

- Tằng gia gia, Thôi thúc phụ, Trịnh thúc phụ…

Đỗ Hà cũng không nhận thức Lô Tử Kiến, Thôi Trung Bình cùng Trịnh Thiên
Phàm, nhưng theo cách xưng hô của Lô Tử Thiên, hắn lại đoán được một
phần.

Tằng gia gia chính là Lô gia lão gia tử Lô Tử Kiến, về phần Thôi thúc phụ cùng Trịnh thúc phụ như vậy chính là người của Thôi gia
cùng Trịnh gia đi. Có thể thân cận với Lô Tử Kiến như vậy, địa vị không
thể tầm thường. Họ Thôi kia rất có thể là Thôi Trung Bình. Bộ dáng của
họ Trịnh tuấn lãng như thế, tất nhiên là Trịnh Thiên Phàm…

Năm
đại thế gia bên trong Đại Đường rất có danh vọng. Đỗ Hà cũng thường
xuyên nghe được tin tức về bọn họ, đối với bọn họ cũng có hiểu biết, mặc dù không dám nói suy đoán của mình là đúng, nhưng hắn cũng nắm chắc
được bảy thành.

Thấy chắt nhi đã đến, Lô Tử Kiến phát ra tiếng cười to sang sảng:

- Tử Thiên, ngươi cũng đến thưởng thức đệ nhất thiên hạ hành thư này một chút đi… “Lan Đình Tập Tự”?

Lô Tử Thiên hô một tiếng, chuyện “Lan Đình Tập Tự” bị đánh cắp khiến toàn
thành Trường An đều huyên náo xôn xao, hắn làm sao có thể không biết,
liền kinh ngạc nói:

- Chuyện “Lan Đình Tập Tự” mất trộm là kiệt tác của tằng gia gia…

Lô Tử Kiến lắc đầu nói:

- Là Ngụy Vương phái người đánh cắp, chẳng qua tằng gia gia muốn xem thử
phong thái thư pháp của thiên hạ đệ nhất hành thư nên thông báo với Ngụy Vương một tiếng, Ngụy Vương liền cho ngươi đưa tới. Hắn đã đem “Lan
Đình Tập Tự” tặng cho Lô gia chúng ta…


Lô Tử Thiên lại kinh hô một tiếng.

Đỗ Hà cũng cảm thấy không sao tưởng tượng nổi, giờ phút này hắn mới biết
nguyên lai “Lan Đình Tập Tự” là do Lý Thái phái người trộm lấy, đây là
chuyện mà hắn không cách nào tưởng tượng. Ngay lập tức trong lòng hắn
thầm giật mình, liền hiểu được vì sao tên đại mập mạp ngạo mạn vô lễ Lý
Thái kia lại mời chào được không ít người tử trung với hắn.

Cỗ hào khí xem chí bảo như cỏ rác, lại có bao nhiêu người có thể làm được?

Xem ra mình đã quá xem thường tên mập mạp kia, cũng đúng, nhi tử mà Lý Thế
Dân yêu thích nhất làm sao chỉ đơn giản là một tên mập mạp vô dụng bất
tài?

- Thủ bút thật hào phóng…

Thần tình của Lô Tử Thiên không thể tin tưởng, Lô Tử Kiến thu lại “Lan Đình Tập Tự”, đưa cho Trịnh Thiên Phàm nói:

- Tiểu Trịnh, ngươi nói thế nào?

Trịnh Thiên Phàm đẩy “Lan Đình Tập Tự” ra, nói:

- Trịnh mỗ không lời nào để nói, kể từ hôm nay Trịnh Thiên Phàm đại biểu
Trịnh gia, sẽ cùng Lô gia và Thôi gia cùng tiến cùng lui, toàn lực nâng
đỡ Ngụy Vương cướp lấy thái tử vị…Về phần “Lan Đình Tập Tự”, nên trả lại cho hắn đi. Vật này Lý Thế Dân thích nhất, để Ngụy Vương hiến cho hắn
tốt hớn. Ngụy Vương không tiếc cho người trộm “Lan Đình Tập Tự”, nói vậy cũng có tâm

ý này!

Đỗ Hà nghe lời này trong đầu liền hiện lên cảnh tượng Trí Vĩnh kinh sợ tới mức hôn mê rơi xuống nước, trong
mắt hiện lên tia tức giận, Lý Thái thật đúng là xem mạng người như cỏ
rác.

Lô Tử Kiến gọi Lô Tử Thiên ra hậu viện tìm Trịnh Thế Mỹ cùng Trịnh Chỉ Phái trò chuyện, mình cùng Thôi Trung Bình, Trịnh Thiên Phàm
thương thảo làm sao kéo cả hai đại gia tộc còn lại ủng hộ Lý Thái.

Đỗ Hà nghe thật chăm chú, nhưng lại cảm thấy không có ý nghĩa gì.

Ước chừng tới rạng sáng, Thôi Trung Bình, Trịnh Thiên Phàm đều cáo từ rời đi.

Đỗ Hà nhìn “Lan Đình Tập Tự”, đang suy nghĩ làm thế nào trộm ra ngoài.

Lô Tử Kiến ngồi thật lâu bên trong đại sảnh, sau đó cho người gọi Lô Tử Thiên đến, hỏi thăm tình hình gần đây của hắn.

Lô Tử Thiên thần bí nói:

- Tằng gia gia, thái tử đã thông đồng với Hầu Quân Tập, âm thầm phát
triển thực lực, tiểu tôn hoài nghi bọn hắn có thể sẽ phát động biến cố
Huyền Vũ Môn lần nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận