Đại Đường Đạo Soái

Thời điểm bắt đầu điểm tướng. Người đi lên đầu tiên là Binh Bộ Thượng
Thư Lý Tích, bổ nhiệm Lý Tích đại tổng quản Sóc Châu Đại Hạnh Quân, toàn quyền phụ trách chiến sự với Tiết Duyên Đà. Lại cho Lý Tích an bài các
tướng
lĩnh cấp dưới cho mình, theo thứ tự là Hữu Truân Vệ Đại tướng quân
Trương Sĩ Quý, Tả Vệ Đại tướng quân Lý Đại Lượng, Lương Châu Đô Đốc Lý
Tập Dự, Doanh Châu Đô Đốc Trương Kiệm, bốn người bọn họ phân biệt là
tổng quản Khánh Châu Đạo Hạnh Quân, tổng quản Linh Châu Đạo Hạnh Quân,
tổng quảng Lương Châu Đạo Hạnh Quân, tổng quản Doanh Châu Đạo Hạnh Quân, hiệp trợ Lý Tích phá địch.

Về phần Đỗ Hà, hắn được Lý Thế Dân bổ nhiệm thành phó tổng quản Sóc Châu Đạo Hạnh Quân, lĩnh phần quan trọng
là Tả Uy Vệ, trực tiếp nghe lệnh Lý Tích điều khiển.

Sau khi ra mệnh lệnh này, ánh mắt Lý Thế Dân nhìn qua địa phương của Đỗ Hà, lộ ra nụ cười đầy thâm ý.

- A!

Đỗ Hà không có để ý, âm thầm hô lên một tiếng, vung nắm đấm lên.

Địa vị phó tổng quản Sóc Châu Đạo Hạnh Quân không thấp, là đại tướng gần
với Lý Tích, Trương Sĩ Quý, Lý Đại Lượng, Lý Tập Dự, Trương Kiệm năm vị
lão đại tướng.

Tuy là lần thứ hai, cho Lý Tích làm đại tổng quản
khi xuất chinh, thống soái tam quân, với tư cách là phụ tá của hắn, địa
vị thực tế trên ý nghĩa không kém Trương Sĩ Quý, Lý Đại Lượng, Lý Tập
Dự, Trương Kiệm bao nhiêu.

Vào lúc này hắn hận không thể ôm lấy
Lý Thế Dân mà hôn một cái thật mạnh, bởi vì trong tay của hắn là một vạn quân, với tư cách là phụ tá của Lý Tích, ít nhất cũng có thể được phân
trong tay của hắn một ít binh mã, ý nghĩa lúc này khi xuất chinh, hắn có thể chỉ huy quân đội ít nhất không dưới hai vạn. So với năm ngàn, bảy
ngàn trước đó, chênh lệch quá lớn.

Đại quân tập kết, tuyên thệ trước khi xuất quân bắc phạt.


Đối với Đỗ Hà xuất chinh, thê nhi phụ mẫu đã có chuẩn bị trong lòng, nhưng
cổ tình cảm quyến luyến sâu đậm, không cách nào che dấu được.

Đỗ Hà trước bái biệt phụ mẫu, sau đó lại cáo biệt thê nhi.

Cùng Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn, Vũ Mị Nương nói chuyện đơn giản, Đỗ Hà cũng bất chấp công chúng ở đây, ôm Trường Nhạc vào ngực, nói nhỏ:

- Đợi ta về, trước khi hài tử ra đời, ta nhất định sẽ quay về, dùng thắng lợi mà tiếp đón nó xuất hiện trên thế gian...

Sau đó lại cáo biệt với Lý Tuyết Nhạn, Vũ Mị Nương bằng một cái ôm, nói vài lời an ủi. Xoay người nhảy lên lưng ngựa, quay đầu nhìn người thân, sau đó giơ roi ngựa lên, giục ngựa theo quân bắc thượng, một thân quang
khải chói mắt, dưới ánh mặt trời chiếu xạ, phát ra hào quang sáng chói.

Trạm đầu tiên, chính là Sóc Châu.

Lý Tích với tư cách là đại tổng quản Sóc Châu Đạo Hạnh Quân, cho nên quân
doanh Sóc Châu nghiễm nhiên theo quân bắc thượng, thu thập binh sĩ Cửu
Châu, Lý Tích ra chiến trường.

Tiết Duyên Đà phát triển nhiều
năm, binh mã đã đạt tới ba mươi vạn, toàn bộ ba mươi vạn binh đều tinh
thông cưỡi ngựa bắn cung. Lúc này đây, Đại Đường xuất động quân bắc phạt là hai mươi lăm vạn quân, đây là lần xuất quân quy mô đầu tiên của Đại
Đường trong những năm gần đây.

Đại Đường biểu hiện ra hai mươi
lăm vạn quân so ra còn kém ba mươi vạn quân của Tiết Duyên Đà, nhưng sức chiến đấu trên thực tế của quân Đại Đường, đã sớm vượt qua ba mươi vạn
quân Tiết Duyên Đà, bất luận là phương diện nào.

Đỗ Hà đi theo Lý Tích một đường bắc thượng, trải qua hơn mười ngày bôn ba, đại quân đến Sóc Châu.

Trương Sĩ Quý, Lý Đại Lượng, Lý Tập Dự, Trương Kiệm là đại tướng trấn thủ biên cương của Đại Đường, rời khỏi lãnh địa, chờ Lý Tích tới Sóc Châu, tham
gia lần hội nghị quân sự đầu tiên trong lần bắc phạt này.

Nhưng sắc mặt bốn vị đại tướng nghênh đón hắn cũng không có gì đẹp mắt, bọn họ nhìn Lý Tích cười thật miễn cưỡng mà thôi.


Lý Tích cảm thấy khác thường.

Hắn không phải Hầu Quân Tập, sau khi đảm nhiệm Binh Bộ Thượng Thư, rất xem
trọng quan hệ với tướng lĩnh Đường triều. Trương Sĩ Quý, Lý Đại Lượng,
Lý Tập Dự, Trương Kiệm đều là lão tướng Đường triều, cũng có hơn mười
năm giao tình với hắn, nếu không có chuyện đặc biệt xảy ra, bọn họ không tới mức có sắc mặt như thế này.

- Như thế nào, chư vị tướng quân?

Sắc mặt Lý Tích nghiêm túc nói một câu.

Trương Sĩ Quý nói:

- Tiết Duyên Đà đáng hận, vừa mới nhận được tin tức, bọn chúng huyết tẩy
Hắc thành, quân tốt và dân chúng trong thành không còn một ai sống sót.

Trương Sĩ Quý trong tiểu thuyết tiếng xấu lan xa, nhất là trong Tiết Nhân Quý
Chinh Đông, miêu tả hình tượng của hắn thành người hèn hạ vô sỉ, nhiều
lần hãm hại Tiết Nhân Quý, là tiểu nhân âm hiểm.

Kỳ thật đây chỉ
là tiểu thuyết nói vậy, Trương Sĩ Quý chân thật là một đại tướng quân
thân kinh bách chiến, hắn sinh ra trong thế gia tướng môn, thể lực hơn
người, tiễn pháp siêu quần, trợ thủ đắc lực bắn bách phát bách trúng.
Những năm cuối nhà Tùy, triệu tập một đám lưu dân làm loạn, công hãm
thành thị. Về sau tìm nơi nương tựa Lý Uyên, theo Lý Thế Dân tây chinh,
tiêu diệt Tiết Cử cát cứ tây bắc, Tiết Nhân Cảo. Sau đó lại phụng mệnh
làm tổng quản Mã Quân, dùng binh lực trong hoàn cảnh xấu đánh bại Vương
Thế Sung với năm vạn binh lực hùng mạnh, sáng tạo ra kỳ tích điển hình
lấy mạnh thắng yếu.

Từ đó về sau, hắn đi theo Lý Thế Dân nam

chinh bắc chiến, là một trong những đại tướng tâm phúc sớm nhất của Lý
Thế Dân, trong biến loạn Huyền Vũ Môn, cũng lập nhiều công lao hãn mã,
là một tướng quân có chiến tích không thua Tần Quỳnh, Úy Trì Kính Đức.

Hắn dáng người thon dài, gương mặt trắng nõn, nhìn hắn không giống như một
đại tướng thân chinh bách chiến, ngược lại có vài phần giống nho tướng.

Vào lúc này, hắn trợn mắt trừng trừng, vung vẩy cánh tay, nghiến răng nghiến lợi.

Hắc thành là một tòa thành đất nằm người trường thành, rất nhỏ, ở đó chỉ
đóng quân hơn trăm người, dân chúng trong nội thành cũng không nhiều,
người già yếu phụ nữ và trẻ em cũng chỉ hơn hai ngàn người. Cũng không
hoàn toàn là người nhà Đường, tất cả dân tộc đều có, bởi vì nơi giao hội giữa Đại Đường và thảo nguyên, đại đa số người ở đây là dân thảo nguyên và người Đường thông hôn với nhau. Bọn họ sớm đã Hán hóa, cho rằng mình là người Đường, cũng không ai đi sống ở nhà Đường. Hắc thành cùng rất,
người dân ở Hắc thành rất chất phác, du kích Tiết Duyên Đà tiến công
không được. Mà đối mặt với một tòa thành ở ngoài trường thành, binh mã
của Tiết Duyên Đà, nhìn thấy quân Đường thủ ở cửa thành, cho nên biến
nơi này thành nơi trút giận.

Bởi vì quân Tiết Duyên Đà nhiều lần
tấn công trường thành không có kết quả, cho nên không có được chiến tích gì. Hôm nay tin tức Đại Đường xuất binh truyền vào thảo nguyên, bộ đội
du kích của Tiết Duyên Đà nhận được mệnh lệnh, ý định làm náo loạn.

Có chút du kích của Tiết Duyên Đà không muốn quay về tay không, lại nhìn
trúng Hắc thành này có lính Đại Đường, cho nên huyết tẩy Hắc thành.

Mà tướng quân thủ ở Hắc thành, cộng thêm hơn trăm quân lính, chiến đấu tới cuối cùng, toàn bộ chết trận.

Trương Sĩ Quý, Lý Đại Lượng, Lý Tập Dự, Trương Kiệm bốn viên nhận được tin
tức, tức giận lòng mang căm phẫn. Bốn người bọn họ không ai là không
phải chém giết không biết bao nhiêu người trên sa trường mà bò lên vị
trí đại tướng, tuy binh mã của bọn họ không ở Sóc Châu, nhưng mang theo
không ít thân binh, hợp lại đi tới gần Hắc thành. Nhưng đã trễ, thảo
nguyên mênh mông không biết địch nhân đi nơi nào, nhưng Hắc thành đã
biến thành tử vực.

Bốn vị tướng quân trở lại Sóc Châu, vừa vặn nghe nói Lý Tích đã tới.

Bọn họ có quan hệ không tệ với Lý Tích, cho nên dù tức giận trong lòng, nhưng vẫn phải nở nụ cười.


- Đáng hận!

Trong lòng Đỗ Hà nghe được mà tức giận, thầm nghĩ:

- Người già yếu phụ nữ và trẻ em cũng không buông tha, đám người kia chẳng khác gì lũ cầm thú.

Hắn căm giận bất bình, Tuyết Vô Ảnh cũng biết được tâm tình của chủ nhân,
cho nên lỗ mũi phì phì, hắn vuốt ve bờm của Tuyết Vô Ảnh, trong nội tâm
khẽ động, hỏi:

- Bốn vị tướng quân, không biết du kích Tiết Duyên Đà rời đi lúc nào?

Trương Sĩ Quý liếc nhìn Đỗ Hà, nhận ra hắn, biết rõ hắn chính là phó tổng quản Đạo Hạnh Quân, địa vị cũng không kém hắn, cũng nói:

- Ước chừng một tiếng rưỡi trước...

Đỗ Hà vội hỏi:

- Khá tốt, đại tổng quản, mạt tướng chờ lệnh, nguyện suất lĩnh hai ngàn
quân dưới trướng đi báo thù cho dân chúng và quan quân Hắc thành.

Lý Tích nhìn Đỗ Hà, nói:

- Ngươi có mấy thành nắm chắc...

Đỗ Hà chém đinh chặt sắt nói:

- Đuổi theo đám súc sinh này mười phần nắm chắc, về phần toàn diệt, tạm
không rõ ràng lắm. Nhưng chỉ cần đối phương chưa hội hợp với đại quân,
có mười thành nắm chắc thủ thắng, nếu có đại quân trợ giúp, mạt tướng
cũng có thể cam đoan toàn thân trở ra.

Lý Tích nhìn người cực chuẩn, biết rõ năng lực của Đỗ Hà, lúc này hạ lệnh:

- Lệnh cho ngươi xuất chiến, thủ thắng trở về, dùng bắt giữ đầu của đám hàng binh Tiết Duyên Đà tế điệu vong lịnh Hắc thành.

- Vâng... Mạt tướng hiểu rõ!

Đỗ Hà cười lạnh lĩnh mệnh, trên mặt tràn ngập khí tức sát phạt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận