Đại Đường Đạo Soái

Trình Giảo Kim là nhân vật như thế nào, một cái tát của hắn, không nói
là khai sơn phá thạch, nhưng cũng có lực đạo trên trăm cân.

Trưởng Tôn Trùng vốn không sở trường võ công, làm thế nào có thể chống đỡ được?

Trình Giảo Kim bĩu môi, khinh thường nói:

- Tiểu tử này không có sức mạnh, phế vật như vậy mà cũng xứng làm con rể của lão Trình này?

Khuê nữ, con có cần suy nghĩ lại không, kỳ thật ta cảm thấy tiểu tử Đỗ gia
kia không tệ, có năng lực có bản lĩnh, lợi hại hơn tên vương bát đản này nhiều.

Nghe xong lời này, toàn thân Đỗ Hà đều nổi da gà.

Biến hóa bất ngờ này khiến cho Đỗ Hà trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc, nhưng
cũng cảm thấy buồn cười, cũng có mấy phần suy nghĩ hả hê:

- Lão
hồ ly Trưởng Tôn định giới thiệu nương tử của ta cho nam nhân khác, vậy
tiểu gia phải làm bà mối, tặng cho con trai ngươi một nương tử đầy đặn.

Không ngờ cuối cùng Trình Giảo Kim lại nói một câu trúng ý mình, ông trời,
với thân thể khuê nữ của ngươi, nếu lấy nàng, không phải sẽ bị nàng đè
chết hay sao.

Sắc mặt Đỗ Hà thoáng chốc trở nên trắng bệch.

Hắn hạ quyết tâm, nếu Trình Giảo Kim nói xằng bậy, trực tiếp lưu lại đường
thoát cho mình thì hắn sẽ từ bỏ, nếu không như lời Trình Giảo Kim nói
thì thật sự quá khủng khiếp.

Đỗ Hà không có bệnh tim, nhưng cũng không chịu nổi.

Trình Phỉ Thúy liếc nhìn Đỗ Hà, nhỏ nhẹ nói:

- Đỗ công tử đúng là không tệ, giống như Trưởng Tôn công tử, nhưng người
ta đã bị Trưởng Tôn công tử chạm vào rồi, là người của nhà Trưởng Tôn
rồi, nhi nữ….nhi nữ cũng chỉ có thể lấy hắn!

Đỗ Hà nghe thấy câu
nói đầu tiên của Trình Phỉ Thúy, trái tim như muốn nhảy ra khỏi ***g
ngực, nghe tiếp câu sau mới thở ra nhẹ nhõm, hắn phát hiện mình đã bị
hai cha con này dọa toát mồ hôi.

Trình Giảo Kim thật sự là một nhân vật cực phẩm.

Trường Nhạc công chúa nhìn màn hý kịch trước mặt, mỉm cười ẩn ý với Đỗ Hà, còn Lý Tuyết Nhạn càng lộ ra thần sắc đáng tiếc, tựa hồ như cảm thấy tiếc
hận thay cho hắn.

Đỗ Hà trừng mắt nạt các nàng, càng khiến hai cô gái che miệng cười khẽ.

Trưởng Tôn Trùng bị ném xuống đất, cuối cùng bò lên, hắn vặn vẹo uốn éo bả vai, gượng cười chắp tay thi lễ nói:

- Trình lão tướng quân, vãn bối cảm giác vô cùng có lỗi với lệnh ái,
nhưng đây chẳng qua là một chuyện ngoài ý muốn, hiểu lầm, vãn bối thật
sự không chủ ý cợt nhả lệnh ái, thật sự…..

Khi hắn nói đến đây
tựa hồ như muốn khóc, liếc nhìn Trình Phỉ Thúy đang ở bên cạnh say đắm
nhìn mình, bất giác không nhịn được rùng mình một cái, cái miệng phồng
lên như con ếch, tựa hồ muốn ói, nhưng vội vàng nuốt xuống.

- Hiểu lầm?

Trình Giảo Kim đạp một cước lên bàn học:

- Ngươi nói là hiểu lầm! Khốn khiếp, ngươi lột y phục của khuê nữ ta rồi nói hiểu lầm là xong chuyện sao!

Trình Giảo Kim túm lấy vạt áo của Trưởng Tôn Trùng, nâng hắn lên trước mặt mình, tức giận mắng.

- Tiểu tử này chán sống rồi đúng không, có muốn lão tử cởi y phục của
ngươi, cưỡi ngựa kéo ngươi trần trùng trục chạy mấy vòng Trường An rồi
nói với ngươi là hiểu lầm hay không?

Trưởng Tôn Trùng run rẩy, có người nào không biết Trình Giảo Kim là nhân vật hỗn thế ma vương của
Đại Đường, ở Trường An, không có chuyện gì mà Trình Giảo Kim không dám
làm.

Nếu thật sự chọc giận hắn, có lẽ thật sự phải trơ trụi chạy khắp Trường An.

Hắn nuốt từng ngụm nước, vội vàng lắc đầu nói:

- Trình lão tướng quân, vãn bối...... Vãn bối không có ý tứ này.

- Vậy là ý tứ gì!

Trình Giảo Kim không kiên nhẫn, lắc lư Trưởng Tôn Trùng trong tay nói:

- Tiểu tử thối ngươi sao lề mề vậy, có ý tứ gì thì mau nói, lão tử không có tính nhẫn nại.

Trưởng Tôn Trùng bị Trình Giảo Kim xách lên, chân không thể chạm đất:

- Cái này...... Hôn nhân đại sự phải được phụ mẫu cho phép, bà mối dẫn lời, vãn bối không thể nào tự mình quyết định.

- Chuyện này thì dễ thôi, sao ngươi không nói sớm!

Trình Giảo Kim thả Trưởng Tôn Trùng xuống nói:

- Lão Trình ta chính là phụ thân của khuê nữ, về phần ngươi là con rể
tương lai của lão Trình ta, ta chính là phụ thân của ngươi. Như vậy là
được phụ mẫu cho phép rồi!

- Tiếp theo là bà mối dẫn lời!

Hắn nhìn xung quanh học đường, đưa tay túm lấy Sài Lệnh Vũ để ra trước mặt nói:

- Tên gia hỏa này là nhi tử của Bình Dương công chúa, có thân phận, có
địa vị, thích hợp làm bà mối nhất. Cho nên ta quyết định, bà mối chính
là hắn!

- Tiểu tử, ngươi có bằng lòng làm bà mối hay không?

Trình Giảo Kim trừng mắt nhìn Sài Lệnh Vũ, nắm đấm đã giơ lên, đốt ngón tay còn phát ra tiếng răng rắc.

Sài Lệnh Vũ đối mặt với trận thế này, chân tay mềm nhũn, nào dám nói không, vội vàng gật đầu.

- Tốt rồi, hiện tại đã có phụ mẫu, bà mối cũng có! Tiểu tử ngươi cũng có thể gọi ta là nhạc phụ, đồng ý lấy khuê nữ của ta đi!

Những lời này của Trình Giảo Kim thật sự khiến Đỗ Hà kinh ngạc tột cùng, hắn
đã từng gặp nhiều chuyện càn rỡ, nhưng chưa có chuyện nào càn rỡ như thế này.

Nhưng Đỗ Hà cũng cảm thấy thống khoái, nhất là lúc này
Trưởng Tôn Trùng đồng ý cũng không được, không đồng ý cũng không được,
trong lòng cảm thấy vô cùng đắc ý:

- Vui thật, vui thật......

- Ta hiểu rồi!

Trình Giảo Kim đột nhiên lộ ra thần sắc bừng tỉnh, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Tiểu tử thối này, có phải ngươi không muốn lấy khuê nữ của ta, cho nên mới tìm mọi cách từ chối như vậy?

Lão Trình xem như cũng là người biết chuyện, cuối cùng cũng nghĩ ra mấu chốt của vấn đề.

Trình Phỉ Thúy khóc lóc chạy ra ngoài.

Trình Phỉ Thúy đau lòng gần chết, tựa như thuốc nổ sắp bộc phát!

- Hảo tiểu tử, ngươi giỏi lắm!

Trình Giảo Kim chỉ tay vào Trưởng Tôn Trùng, tức giận đến phát run, bước tới.

- Can đảm lắm, lão Trình ta thật đúng là nhìn lầm ngươi! Ngươi đúng là có gan hùm mật gấu, trước mặt mọi người dám lột y phục của khuê nữ ta, đùa giỡn nữ nhi. Sau đó lại trở mặt không nhận! Ngươi nghĩ Trình Giảo Kim
ta dễ khi dễ như vậy sao.

Hắn giang tay tát tới.

Dưới uy
thế của Trình Giảo Kim, hai chân Trưởng Tôn Trùng như mềm nhũn, không
đứng thẳng được, ngã xuống đất, nhờ vậy may mắn tránh được cái tát bất
ngờ này.

- Bốp….

Bàn tay Trình Giảo Kim đánh vào tường gỗ, trực tiếp tạo ra một lỗ lớn trên vách.

Nếu một chưởng này đánh thật, cho dù Trưởng Tôn Trùng nhanh như mèo, chắc chắn cũng chết chắc.

Đỗ Hà đứng dậy quát:

- Lão gia hỏa, ngươi thật sự muốn đánh chết hắn?

Mặc dù Đỗ Hà chán ghét Trưởng Tôn Trùng, nhưng giữa hai người cũng không có đại thù sinh tử.

Trường Nhạc công chúa cũng đứng dậy kêu:

- Trình thúc thúc, không được làm càn!

Trình Giảo Kim bị lửa giận làm cho đầu óc choáng váng, mới xuống tay không có chừng mực như vậy, sau khi nghe thấy hai người gọi mới bừng tỉnh.

- Một chưởng đánh chết hắn thì dễ dàng cho hắn quá!

Trình Giảo Kim vỗ bàn quát:

- Đám ranh con tiến lên cho lão tử!

Hắn kêu ngũ huynh đệ đứng ngoài cửa tiến vào trong học đường, chỉ vào Trưởng Tôn Trùng quát:

- Tên vương bát này chiếm tiện nghi của tiểu muội các ngươi, bây giờ lại không chịu nhận.

Các ngươi làm thế nào thì làm, chỉ cần đừng đánh chết hắn là được.

Trình Giảo Kim vừa nói xong, nguyên một đám tiểu Trình Giảo Kim lập tức như sấm nổ, kêu gào đòi đánh.

Trường Nhạc công chúa vội vàng lên tiếng:

- Trình thúc thúc, chi bằng để phụ hoàng ta đến quyết định việc này!

- Quyết định cái rắm, đây là gia sự của lão Trình. Hoàng thượng không có quyền hỏi đến!

Lúc này Trình Giảo Kim hoàn toàn không còn nể mặt ai nữa. Trình Xử Mặc là
lão đại, là người đầu tiên xông lên phía trước, đá bay Trưởng Tôn Trùng.

Tên gia hỏa này không khác gì Trình Giảo Kim, cũng không biết cân nhắc nặng nhẹ.

Một cước của hắn trực tiếp đá bay Trưởng Tôn Trùng ra ngoài ba trượng, đập vào vách tường, phun ra một ngụm máu tươi.

Trưởng Tôn Trùng vô cùng sợ hãi, tên gia hỏa man rợ này của Trình gia căn bản không nói chuyện đạo lý, vội vàng kêu rên:

- Đừng đánh nữa, ta lấy, ta lấy là được chứ gì!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui