Đại Đường Đạo Soái

Trận đại thắng ở Tái Âm sơn và Đạt Hà cơ hồ đã đánh dấu chiến thắng cho lần Đường quân bắc phạt.

Chiến dịch này một lần tiêu diệt tám vạn tinh nhuệ Tiết Duyên Đà, hơn nữa còn phá hủy hậu doanh Tiết Duyên Đà, thu được mười lăm vạn đầu mập mạp cừu
non.

Bất quá Đường quân cũng đã mất đi năng lực tiếp tục tiến công.

Dù sao đây là chiến trường thời kỳ vũ khí lạnh. Trong một ngày đêm kịch
chiến tuy nói Đường quân chỉ bỏ ra tám ngàn ba trăm sáu mươi hai tính
mạng nhưng hơn bảy vạn quân tốt ra trận không mấy ai không bị thương,
người trọng thương càng nhiều đến vạn người. Trong những người này có
một số không thể cứu chữa, có một số mất sức chiến đấu phải xuất ngũ.
Với kỹ thuật y học ở thời đại này thì rất hiếm khi khôi phục được.

Nếu không vì binh khí Đường quân sắc bén hơn Tiết Duyên Đà, áo giáp Đường
quân chắc chắn hơn áo giáp Tiết Duyên Đà thì thương vong còn vượt xa con số này. Từ binh khí thu được cũng có thể thấy được chiến đao của quân
tốt Tiết Duyên Đà bị quằn đi. Đao của Đường triều dù sao vẫn tốt hơn,
tuy cũng xuất hiện hiện tượng lưỡi đao bị quằn nhưng vẫn còn công hiệu
để đâm nên vẫn có thể tiếp tục giết địch.

Để chăm sóc thương binh, Đường quân trong thời gian ngắn vô lực tiến công.

Lý Tích tìm một địa phương an toàn hạ doanh, an tâm nghỉ ngơi và hồi phục.

Trên thảo nguyên, mùa đông đặc biệt rét lạnh.

Tuy đã gần tới tháng ba nhưng tuyết như lông ngỗng bay đầy trời tới sáu bảy ngày, toàn bộ thảo nguyên trắng toát, đứng trên đồng cỏ nhìn ra xa
không phân biệt được đâu là trời đâu là đất.

Đỗ Hà giục ngựa gần
quân doanh dạo chơi, mặc cho chiến mã đi tự do, nghe tiếng vó ngựa dẫm
tuyết kêu lạo xạo, hít thở không khí lạnh, trong đầu suy nghĩ về tình
hình hiện tại. Hắn chỉ quan tâm hai chuyện, chuyện thứ nhất là Hãn Đình
Tiết Duyên Đà thứ hai là hướng đi của Hầu Quân Tập, Ba Vũ Hưng. Qua
chiến địch Tái Âm Sơn Đạt Hà thì nguyên khí Tiết Duyên Đà đại thương.
Hành động tiếp theo của Di Nam liên quan đến toàn bộ đại cục. Về phần
Hầu Quân Tập, Ba Vũ Hưng thì Đỗ Hà hiện tại không có chút tin tức nào.

Ba Vũ Hưng tiềm phục tại trong quân Tiết Duyên Đà, là mật thám quan trọng
nhất của Đỗ Hà, hắn tiềm phục để bắt mối họa tâm phúc của Đường triều -

Hầu Quân Tập về Trường An xử lý.

Ba Vũ Hưng đã được Tu Bặc Phá
Tuyền Đái coi trọng, phong chức Thiên phu trưởng nhưng vì Hầu Quân Tập,
trước khi chiến đấu giả bộ bệnh, cũng lưu tại phía sau dưỡng thương.

Binh mã Lý Tích điều động tập kích cũng không tìm thấy Hầu Quân Tập trong
quân doanh Tiết Duyên Đà, Ba Vũ Hưng cũng bất ngờ không thấy tung tích
khiến người quan tâm.

- Đỗ tướng quân, có tin tức quân ta truyền đến.

Nghe giọng của, La Thông, Đỗ Hà quay đầu lại nhìn, thấy hắn vừa cao giọng kêu vừa cầm trong tay một quyển lụa bố đuổi theo.

Dù hiện giờ đã lưu hành giấy nhưng trong quân vẫn phần lớn dùng lụa bố ghi lại tin tức vì tính chất bền chắc.

- Khánh Châu đạo Hành quân tổng quản Trương Sĩ Quý, Linh Châu đạo Hành
quân tổng quản Lý Đại Lượng vào tháng trước tao ngộ binh mã Tiết Duyên
Đà đều giành được thắng lợi.

Đỗ Hà nghe vậy vội vàng quay ngựa
tiếp lấy quyển lụa bố đọc kỹ một lượt.Phần thứ nhất là Trương Sĩ Quý:
Vào một tháng trước, Trương Sĩ Quý giằng co với Tiết Duyên Đà trên thảo
nguyên một tháng mười tám ngày, Trương Sĩ Quý thấy quân doanh Tiết Duyên Đà thủ vệ không nghiêm, thừa dịp ban đêm tiến công, chém đầu bốn ngàn,
bắt tù binh một Vạn phu trưởng, ba Thiên phu trưởng.

Trương Sĩ
Quý biết tên Vạn phu trưởng là em trai chủ tướng Hồ Vĩ Ngũ của Tiết
Duyên Đà nên sau khi bắt được thì lột hết y phục của Vạn phu trưởng,
Thiên phu trưởng trước hai quân áp dụng mọi hình thức nhục nhã nhất như
quất, nhỏ nến, cạo lông, thiến.

Hồ Vĩ Ngũ trong cơn giận dữ, không để ý khuyên can, xuất binh rửa nhục, đại chiến với Đường quân.

Trương Sĩ Quý vốn là hãn tướng, không thiện dùng mưu nhưng đối trận không hề
thua Tiết Duyên Đà, song phương đánh nhau từ sáng sớm đến nửa đêm.

Hồ Vĩ Ngũ chết tại trong loạn quân, toàn quân Tiết Duyên Đà.

Trương Sĩ Quý một hơi truy kích hơn năm mươi dặm, giết địch hai vạn, đánh cho

thống soái kế nhiệm của Tiết Duyên Đà co đầu rút cổ không ra.

Một cái khác là chiến báo của Linh Châu đạo Hành quân tổng quản Lý Đại
Lượng càng thêm rực rỡ. Sau khi xâm nhập Tiết Duyên Đà, do thám biết
được hướng đi của quân Tiết Duyên Đà lại ra vẻ không biết, giả bộ như
lạc đường, đi loạn trên thảo nguyên.

Chủ tướng Tiết Duyên Đà đảm
trách hướng này tên là Bác Lợi thấy Lý Đại Lượng lạc đường, ý định phân
binh quấn lấy phía sau Lý Đại Lượng tập kích bất ngờ. Nào ngờ lại bị Lý
Đại Lượng phản lại cắn cho một miếng.

Lợi dụng trời đổ mưa to, Lý Đại Lượng đợi đến đêm chia quân tập kích quân doanh Tiết Duyên Đà khiến quân địch phải tác chiến trong mưa.

Lý Đại Lượng chỉ phái ra năm ngàn người nhưng tiến hành hò hét như mấy vạn binh mã khiến Tiết Duyên
Đà xuất động quân số gấp mấy lần.

Liên tục sáu ngày, Lý Đại Lượng phái ra năm ngàn binh mã. Tuy đều bị tổn thương vì giá lạnh nhưng Tiết
Duyên Đà lại bỏ ra cái giá gấp sáu lần, ba vạn người bị cảm phong hàn,
mềm yếu vô lực. Sau khi mưa tạnh thì Lý Đại Lượng thừa cơ cường công,
binh mã Tiết Duyên Đà không thể ngăn nổi.

Đỗ Hà nhìn chiến báo cũng không khỏi không gào to một câu:

- Đánh quá đặc sắc.

Đỗ Hà thấy Đường quân thắng lợi, tâm tình sung sướng, cười nói:

- Còn hai đạo kia có tin tức chưa?

La Thông lắc đầu, nói:

- Tạm thời còn chưa có tin tức của Lý tướng quân, Trương Tướng quân nhưng ta tin với bản sự của hai vị Tướng quân thì Tiết Duyên Đà sẽ không thể
làm gì.

Đỗ Hà gật đầu.

Quả nhiên, vào lúc Lý Tích, Đỗ Hà

nghỉ ngơi và hồi phục thì hai vị lão tướng Lý Tập Dự, Trương Kiệm cũng
báo về tin tức thắng lợi. Tuy bọn họ cũng gặp phải chút phiền toái nhỏ
nhưng dựa vào sự dũng mãnh của Đường quân, mưu lược bản thân nên đều
đánh bại binh Tiết Duyên Đà. Hiện giờ bốn đạo Đường quân đều đang dần áp sát Hãn Đình Tiết Duyên Đà.

Thật ứng với một câu của Đỗ Hà “Sơ
Đường không có tướng kém”, đừng nói là những danh tướng thiên hạ như Lý
Tĩnh, Lý Tích, Tô Định Phương mà cả Trương Sĩ Quý, Lý Đại Lượng, Lý Tập
Dự, Trương Kiệm cũng ít có đối thủ ở Tiết Duyên Đà.

Lúc này Đỗ Hà ngoài ý muốn phát hiện cách đó không xa có một bóng đen đang dần tới
gần. Căng mắt nhìn ra thì chỉ có thể lờ mờ nhận thấy một đội ngũ khoảng
mười người.

Qua hồi lâu, Đỗ Hà mới nhìn rõ, mấy người này đều mặc áo da cừu trắng kiểu thảo nguyên.

Người cầm đầu chừng bốn mươi tuổi, thân hình khá thấp, râu rậm, hai mắt bắn
ra tinh quang, nhìn qua tựa hồ không phải người bình thường. Sau lưng
hắn là một đám người không đồng nhất, chỉ có một điểm giống nhau là dũng mãnh, nhìn là biết dũng sĩ không sợ sinh tử trên thảo nguyên.

- Các ngươi là người nào?

Đỗ Hà hô to một câu.

Người cầm đầu dừng bước, thân mật phất tay chào hỏi:

- Trước mặt chắc là thượng tướng thiên triều, kẻ hèn này là thủ lĩnh Thổ
Mê Độ của bộ lạc Hồi Hột tới đây bái kiến thượng tướng Lý Tích, mong
được dẫn tiến.

Đỗ Hà nghe được bốn chữ bộ lạc Hồi Hột không khỏi
phát lạnh. Bộ lạc Hồi Hột kế nhiệm Tiết Duyên Đà một lần nữa quật khởi
thảo nguyên. Vào thời Trinh Quán, bọn họ dựa vào Lý Thế Dân nên dần dần
lớn mạnh. Sau đó thì cũng như mấy tên gia hỏa lòng lang dạ sói trong
lịch sử bắt đầu nhe răng với chủ nhân.

Nhìn vẻ mặt hòa ái thân mật của thủ lĩnh Thổ Mê Độ, Đỗ Hà biết Hồi Hột đã triển khai hai tay, ý định ôm chân Lý Thế Dân.

Ngầm cười lạnh trong lòng, Đỗ Hà nói:

- Đi theo ta.

Hắn cũng ra vẻ tươi cười dẫn theo hơn mười người đi vào quân doanh. Dù ít
nhiều đoán được ý đồ của Thổ Mê Độ đến đây nhưng có nhân lực tự mình đưa đến cửa sao không dùng.

Mang theo đoàn người Thổ Mê Độ vào trung quân, Đỗ Hà bảo bọn họ chờ ở đó rồi tiến vào trước báo cho Lý Tích.


Lý Tích quả nhiên biết rõ việc này, bất quá cũng cảm thấy hơi bất ngờ.

Lý Tích nói:

- Lần này Bắc Phạt dĩ nhiên phải trừ Di Nam. Chỉ là không thể dò xét nông sâu của thảo nguyên mênh mông. Vạn nhất Di Nam chui vào sâu trong thảo
nguyên thì chúng ta cũng chỉ biết nhìn theo. Hiện giờ Đường quân đã phân ra bao vây Tiết Duyên Đà, chỉ thiếu người đoạn đường lui của Tiết Duyên Đà. Hồi Hột vốn dưới quyền thống trị của Đột Quyết, sau khi Đại Đường
diệt Đột Quyết thì thần phục Đại Đường, mỗi năm tiến cống, thực lực trên thảo nguyên gần với Tiết Duyên Đà. Trước khi xuất chinh, ta đã ngầm
phái người thông báo cho tù trưởng Thổ Mê Độ bảo hắn vào thời điểm thích hợp cắt đường lui Tiết Duyên Đà. Không thể tưởng được, hắn lại đến
thăm. Đi thôi... Người ta dù sao cũng là một tù trưởng, chúng ta cũng
không nên lãnh đạm.

Lý Tích nói thật dễ nghe, trên mặt cũng lộ ra ý trào phúng.

Đỗ Hà cũng có đồng cảm.

Hai người mời Thổ Mê Độ đến soái trướng.

Đối với việc giao tế, Lý Tích cực kỳ lão luyện, biểu hiện ra mười phần thân thiết cùng nhiệt tình:

- Mời Tộc trưởng ngồi. Không ngờ Tộc trưởng sẽ đích thân tới đây, không tự mình ra đón, có chỗ nào không chu đáo xin lượng thứ.

Thổ Mê Độ cười híp mắt, vội nói:

- Không dám nhận. Tộc trưởng hạ quốc sao dám để thượng tướng thiên triều
ra đón. Đã nghe qua danh tiếng của thượng tướng Lý Tích. Trên đường cũng nghe chuyện thượng tướng đại phá Tiết Duyên Đà, thật đáng mừng.

Song phương chào hỏi nói một hồi khách sáo.

Đỗ Hà đứng bên cạnh nghe đến buồn ngủ.

Đột nhiên Lý Tích chuyển qua Đỗ Hà:

- Vị này là Phó tướng của ta, Đỗ Hà Tướng quân.

Hai mắt Thổ Mê Độ ngưng tụ, đồng tử co rút, đứng dậy thở dài:

- Nguyên lai là tướng quân anh khí hào hùng, con rể Thiên Khả Hãn, uy chấn Tây Đột Quyết, thất kính.

Đỗ Hà thầm lườm Lý Tích, cũng phải khách khí cúi đầu đáp lễ.

Đến chính sự, Thổ Mê Độ dõng dạc nói:

- Di Nam rắp tâm bất lương, dám đối địch với Thiên Khả Hãn vĩ đại, thật
sự là cừu non khiêu khích mãnh hổ, không biết sống chết. Binh mã Hồi Hột ta tuy không nhiều lắm, nhưng tất cả dũng sĩ đều nguyện ý chết vì Thiên Khả Hãn Bệ Hạ, nguyện ý chiến đấu vì Thiên Khả Hãn Bệ Hạ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận