Đại Đường Đạo Soái

Rượu theo cổ họng rót thẳng xuống, hương thơm nhu thuận mà thuần chính ngọt ngào chỉ Đỗ Khang mới có khiến Đỗ Hà cực kỳ sảng khoái. Lão
giả tóc bạc thấy vậy càng tán thưởng không thôi:

- Sảng khoái, tiểu huynh đệ, ta lại mời ngươi!

Hắn lại rót cho Đỗ Hà một chén tràn đầy, Đỗ Hà lại một hơi cạn sạch, uống liền ba chén, mới chịu bỏ qua!

- Rượu ngon như thế lại gặp loại người thô lỗ, đáng tiếc!

Vào lúc Đỗ Hà đang hào hứng, lão giả tóc bạc kêu to sảng khoái thì bàn bên
truyền đến một tiếng cảm khái. Đỗ Hà đưa mắt nhìn lại thấy một phú
thương tai to mặt lớn. Đỗ Hà lơ đễnh cười cười, không để ý đến. Lão giả
tóc bạc tựa hồ cũng khinh thường không thèm bắt chuyện! Người trung niên ngồi cùng bàn nhìn bộ dạng thản nhiên của Đỗ Hà không khỏi cảm thấy
hứng thú, ngay cả rượu trong tay cũng quên uống.

Phú thương tiến lên phía trước nói:

- Vị lão nhân gia này, Đỗ Khang của ngươi chính là cực phẩm trong rượu, không biết có thể bỏ thứ yêu thích, bán cho......

Hắn lời còn chưa dứt đã lập tức ngã vật ra đất. Không biết từ lúc nào,
thanh cửu hoàn đại đao bên cạnh lão giả tóc bạc đã xuất hiện tại trước
mặt của hắn, xuất hiện vô thanh vô tức, phảng phất như nó vốn có ở đó.
Hơn nữa lưỡi đao đụng vào chọp mũi nhưng lại không gây ra bất cứ tổn
thương nào cho phú thương.

Đỗ Hà thầm khen: Động tác xuất đao của lão giả tóc bạc từ đầu đến cuối đều được hắn nhìn trong mắt, tiêu sái
liền lạc, hơn nữa không hề quay đầu lại, chỉ dựa vào âm thanh nhận biết
vị trí, cực kỳ tinh chuẩn. Võ công lão giả này quả nhiên là rất giỏi!

- Cút!

Lão giả tóc bạc lạnh lùng nói một câu! Mặt phú thương lúc xanh lúc trắng nhưng không dám nói nửa câu, lẳng lặng về chỗ ngồi.

- Hảo công phu!

Đỗ Hà tán thưởng một câu!

- Ngươi cũng không kém!

Sắc mặt lão giả tóc bạc hòa hoãn lại, cười nói:

- Ít nhất ở vào tuổi này, ta xa không bằng ngươi!

Đỗ Hà nhìn thoáng qua hồ lô rượu có chút vẫn chưa thỏa mãn.

Lão giả tóc bạc cười nói:

- Ba chén cũng là cực hạn, người khác dù ta xem thuận mắt cũng chỉ một
chén, chỉ có người chân chính hiểu được cách uống rượu mới có tư cách
uống ba chén. Nếu có duyên, lần sau

gặp nhau ta lại mời ngươi!

Rượu này chỉ có uống một hơi cạn sạch mới có thể nhận thức tư vị trong đó, nếu như Đỗ Hà đau lòng rượu ngon nhấm nháp từng chút một thì lão giả
tóc bạc cũng sẽ không mời hắn uống liền ba chén. Đỗ Hà cũng biết không
thể quá tham nên cũng vui vẻ, chỉ cùng lão hàn huyên thiên nam địa bắc.
Lão giả tóc bạc lộ ra là một nhân vật phóng khoáng, kiến thức lịch duyệt phong phú, qua câu chuyện thật khiến người khác được mở mắt. Người
trung niên lại có vẻ kín đáo, không quá thích nói chuyện nhưng thỉnh
thoảng xen vào vài câu đều nói trúng chỗ mấu chốt.

Chỉ một lúc
sau, trong quán trà đi vào một thiếu niên quần áo lam lũ, dáng người
thon gầy, trong tay cầm một miếng ngọc bội, chất ngọc thượng thừa,
nghiễm nhiên là một khối mỹ ngọc. Phú thương chú ý tới miếng ngọc trong
tay hắn, ánh mắt nhất thời lóe lên.

Thiếu niên vào tới bên trong, liếc nhìn chung quanh rồi vội vàng nói:

- Xuất môn ra ngoài dùng hết lộ phí, nguyện bán cổ ngọc gia truyền này để cứu mạng, nếu như vừa ý trả giá cao là được!

Giọng thiếu niên như chim hoàng oanh, dễ nghe êm tai, đúng là một người con
gái. Tuổi nàng áng chừng mười bốn mười lăm, mặt và tay bôi than đen
nhẻm, nhìn không ra dung mạo vốn có, trong lúc nói chuyện để lộ hàm răng đều trắng muốt, không hề tương xứng với da dẻ, con mắt đen nhanh linh
động. Đỗ Hà cười nhẹ, nha đầu kia khó lường, một câu người trả giá cao
là được tựa như đấu giá đời sau.

Phú thương có chút tham lam nhìn miếng cổ ngọc, hắn lăn lộn buôn bán nhiều năm, sao không thể biết đây
là một miếng bảo ngọc thượng thừa?

- Ta sao biết ngọc bội là thật là giả, đưa đây cho ta xem một chút, nếu là thật thì mua cũng không sao!

Phú thương lúc này biểu hiện ra phong phạm gian thương. Đỗ Hà dùng nhìn ra
này phú thương không có hảo ý, chỉ cần ngọc bội kia vừa vào tay hắn thì
là thật là giả, giá trị bao nhiêu chỉ dựa vào một câu của hắn, muốn hắn
trả lại là không có khả năng. Hắn ghét nhất loại người vì làm giàu bất
luận nhân đức này, muốn trợ giúp thiếu nữ kia một tay, thuận tiện trừng
trị tên gian thương.

Thiếu nữ kia dù có vẻ gấp gáp, nhưng lại không mắc mưu, ngược lại nói:

- Ngọc bội là thật là giả, chỉ nhìn nhan sắc tính chất là phân ra cao
thấp. Nếu như ông chủ này ngay cả điểm ấy cũng không nhìn ra thì há có
thể biết được giá trị chân chính của miếng ngọc?

Nàng nhìn ra phú thương có lòng muốn mua nên nói:

- Trả hai mươi ngân lượng thì ông chủ có thể cầm đi.

Hai mươi ngân lượng mua một miếng ngọc trị giá ba mươi ngân lượng, lợi nhuận không nhỏ!

Phú thương bản tính tham lam, kiếm càng nhiều càng ít nên chỉ trả giá mười
ngân lượng. Hắn nhìn ra thiếu nữ cần tiền gấp nên không nhanh không chậm cò kè mặc cả.

Đỗ Hà cười nói:

- Vị cô nương này, nhà của ta mở hiệu cầm đồ, ta nhận ngọc bội kia hai mươi ngân lượng, nếu muốn chuộc đồ, có thể tới tìm ta!

Hắn nhìn ra nàng tuy tuổi còn nhỏ nhưng có ngạo cốt, không tới để ăn xin nên nói dối để thầm tương trợ.

Phú thương thần sắc khẽ biến, cả giận nói:

- Tiểu tử, ngươi muốn đối địch với ta?

Đỗ Hà căn bản không để ý tới hắn, chỉ cười lấy ra hai mươi ngân lượng, hỏi:

- Thành hay không thành?

Thiếu nữ cũng biết Đỗ Hà cố tình giúp đỡ, cộng thêm thật sự cần tiền gấp nên gật đầu đồng ý.

Phú thương thấy Đỗ Hà hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới hắn thì càng thêm tức giận, quát:

- Tiểu tử, thù này, chúng ta kết rồi!

Hắn nổi giận đùng đùng ngồi xuống, trong mắt lóe hàn quang. Phú thương mới
đầu còn có chút kiêng kỵ thân phận Đỗ Hà nhưng nghe hắn nói là nhà mở
hiệu cầm đồ lại dám coi thường hắn nên coi đối phương chỉ là con cháu
thương nhân nhãi nhép, nghĩ đến như thế nào trả thù.

Đỗ Hà căn
bản không nhìn hắn vào trong mắt, bảo chủ quán lấy giấy bút rồi viết một tờ biên lai, nhận ngọc bội, đem ngân lượng cho thiếu nữ. Thiếu nữ thấy
chỗ trả lại ghi là Trường An Thái Quốc Công phủ, tên người là Đỗ Hà,
nhất thời mở to mắt nhìn hắn. Đỗ Hà làm một thủ thế đưa lên miệng tỏ vẻ
bảo nàng đừng tiết lộ thân phận của mình. Thiếu nữ hiểu ý nhẹ gật đầu.

Liền tại lúc này, lại có một thiếu nữ vọt vào quán trà, kêu lên:

- Tỷ tỷ, tỷ tỷ, mẹ...... Mẹ chắc không được rồi!

Nói xong nàng khóc lóc thảm thiết.

Thiếu nữ này khác với người trước, nàng chỉ chừng mười tuổi, ăn mặc tuy đơn
giản nhưng lại rất xinh đẹp, hai bím tóc đong đưa, đôi mắt trong veo như bảo thạch, khuôn mặt trắng như ngà voi điêu khắc, cái miệng nhỏ nhắn
như búp bê.

- Làm sao vậy!

Đỗ Hà quan tâm hỏi, nhìn trái lại nhìn phải, nghĩ thầm không biết tướng mạo vốn có của thiếu nữ đầu tiên thế nào.

Thiếu nữ cũng có chút hoang mang:

- Mẫu thân chúng ta vì ngắt quả dại cho chúng ta ăn đỡ đói, vô ý lại để
cho độc xà cắn tổn thương. Tại đây không có đại phu, biết làm sao đây!

- Ta đi xem!

Đỗ Hà cùng lão giả tóc bạc đồng thời mở miệng nói, người trung niên nhân cũng đứng lên.

Hai người phì cười, xem ra đều là người thích giúp đỡ người khác. Thiếu nữ
chỉ có thể đem hy vọng ký thác vào trên người của bọn hắn, dẫn cả đám
tới đại thụ đối diện quán trà. Vách đám người vây xem ra thì thấy một
thiếu phục chừng bốn mươi đang nằm trên cỏ, sắc mặt nàng tái nhợt, môi
tím ngắt, để lộ bắp chân. Đỗ Hà dùng trường kiếm cắt phần y phục chỗ bị
thương, thấy bắp chân sưng vù, có hai lỗ nhỏ thật sâu.

Thiếu nữ thấy vậy, nước mắt tuôn trào, quỳ sụp xuống:

- Nếu có thể cứu được mẫu thân, Vũ Chiếu nguyện ý làm trâu làm ngựa để trả ân đức của hai vị!

Nước mắt tẩy đi dơ bẩn trên mặt nàng, để lộ làn da như bạch ngọc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui