Đại Đường Đạo Soái

Một câu đơn giản của Vũ Mị Nương lại khiến Đỗ Hà bừng tỉnh đại ngộ.

Sự nhạy cảm về mặt chính trị của hắn so ra kém Vũ Mị Nương, nhưng thực sự
không phải là ngu ngốc trên mặt trận này, nghe Vũ Mị Nương nói như vậy,
cũng hiểu được mình quả thật có chút ngu xuẩn, chuyện vốn đơn giản sao
lại nghĩ sang cách phức tạp?

Trưởng Tôn Vô Kỵ dựa vào [Luật lễ],
trọng chấn hùng phong. Tuy hắn đứng đầu chư thần nhưng chức quan lại là
nhàn quan, không có quyền lực thực tế, cũng có nghĩa là bình thường
không có việc gì để làm, không có cơ hội biểu hiện hay lập công.

[Luật lễ] là động tác lớn nhất của Trưởng Tôn Vô Kỵ sau [Trinh Quán luật].
Chỉ cần có gió thổi cỏ lay, Trưởng Tôn Vô Kỵ quyết không có khả năng
ngồi yên. Cho dù Đỗ Hà không sửa chữa [Luật lễ], chỉ cần liên quan
cậpnhập [Luật lễ] sẽ chạm đến Trưởng Tôn Vô Kỵ.

Chính mình hoàn
toàn không cần phải đem đầu mâu chỉ hướng Trưởng Tôn Vô Kỵ, chỉ cần lướt qua [Luật lễ], đem tư tưởng của mình tổng kết quy nạp thành một quyển
sách khác, đánh lôi đài với Trưởng Tôn Vô Kỵ vậy cũng có thể đạt được
hiệu quả đối chiến, còn tận lực miễn đi hiềm nghi tranh đấu.


Thế Dân là quân vương thưởng phạt phân minh, sở dĩ [Luật lễ] được cả
triều đình coi trọng vì [Luật lễ] tồn tại lợi cho Đại Đường vương triều
phát triển. Nhưng Đỗ Hà biên lại thành sách mới, tập hợp tinh túy xã hội phong kiến hơn một ngàn năm, luận cao minh ảo diệu càng vượt lên trên.
Cho dù lúc này va chạm không nhỏ với Trưởng Tôn Vô Kỵ thì Lý Thế Dân sao lại trách tội?

Một bên cố ý dùng [Luật lễ] đi tìm phiền toái với Trưởng Tôn Vô Kỵ, một bên dâng sách vượt qua [Luật lễ] chờ Trưởng Tôn
Vô Kỵ đến tìm phiền toái.

Cả hai đều chỉ có một khả năng, dẫn phát một hồi chiến tranh không khói thuốc súng nhằm vào chế độ tương lai của Đại Đường.

Kết quả giống nhau, nhưng cách làm trước sẽ làm bản thân lâm vào bất lợi
còn cách làm sau lại hóa bị động thành chủ động, đảo khách thành chủ.

Đỗ Hà cười vỗ tay một cái nói:

- Chính là như vậy, Mị Nương thật sự cao minh, Trưởng Tôn lão hồ ly, lần này buồn bực chết rồi.

Vũ Mị Nương nói:

- Muốn để cho lão hồ ly kia càng thêm phiền muộn, tướng công không bằng
lấy lui làm tiến, trước hết đem quyển sách mới biên soạn để cho Hoàng
Thượng xem qua, nói rõ vấn đề rồi chờ Trưởng Tôn Vô Kỵ ra chiêu.

Đỗ Hà ngầm hiểu, càng đắc ý, thầm nghĩ:


- Có một nữ hoàng tương lai làm quân sư, cảm giác thật khác.

Nghĩ đến đây, hắn nhìn vào đỉnh núi cao ngất, dâm ý lan tràn, cười hắc hắc:

- Phu nhân lại giúp vi phu đại ân rồi, để vi phu hảo hảo khao thưởng, cúc cung tận tụy.

Vũ Mị Nương tự nhiên nghe ra hàm ý, đối với chuyện này nàng cởi mở hơn
Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn, mị nhãn bồng bềnh, dĩ nhiên như nước như
bùn.

Đêm cứ thế qua đi.

Đỗ Hà cũng y theo đề nghị của Vũ Mị Nương, một lần nữa sửa chữa, đem [Luật lễ] triệt để bỏ đi, đổi thành một quyển sách khác.

Bởi vì có điều tâm đắc, quyển sách mới này chỉ trong nửa tháng đã hoàn
thành. Trong sách hắn căn cứ vào kinh nghiệm xã hội phong kiến ngàn năm
làm chủ, những bổ khuyết trong [Luật lễ] làm phụ, viết thành một quyển
sách hoàn toàn mới.

Đỗ Hà cũng chưa đặt tên cho sách, cứ vậy cầm vào cung.

***

Trường An.

Phòng Di Ái đã đi ra quân doanh, định phản hồi phủ công chúa.

Cũng như Đỗ Hà, hiện tại Phòng Di Ái đã thành gia lập nghiệp, không ở cùng với Phòng Huyền Linh.

Hắn là con thứ trong nhà, chuyện kế thừa gia nghiệp đã có đại ca của hắn là Phòng Di Trực, những gì hắn hiện có phần lớn đều là dựa vào bản thân.

So với Phòng Di Ái trong lịch sử, không hề nghi ngờ hắn hiện giờ hạnh phúc hơn rất nhiều.

Bất quá không phải công chúa nào cũng thông tình đạt lý như Trường Nhạc,
tuy hiện tại vợ của Phòng Di Ái là Thành Dương công chúa cũng là một nữ
tử hiền thục nhưng không thể so với Trường Nhạc. Lúc trước Trường Nhạc
gả cho Đỗ Hà thì từ chối phủ công chúa mà Lý Thế Dân ban thưởng, trực
tiếp gả vào nhà Đỗ Hà. Con rể bình thường như Phòng Di Ái coi như thực
sự ở rể tại phủ công chúa.

Vừa đi đến nửa đường, Phòng Di Ái không ngờ lại gặp một nhân vật không ngờ đến.

- Tuấn ca nhân.

Người vừa gọi chừng hai mươi, vóc dáng cao lớn khí phách, mặc y phục bằng gấm xanh đắt tiền, phong thái phiêu dật.


Phòng Di Ái nhìn lại, vui vẻ:

- Vi Đức huynh.

Người tới chính là con thứ ba của Lý Thế Dân, Ngô Vương Lý Khác.

Phòng Di Ái bởi vì danh khí không tốt nên trước khi Đỗ Hà chưa cải biến thì rất ít bằng hữu, Lý Khác vừa lúc là một trong số đó.

Nguyên nhân cũng vì võ nghệ.

Lý Khác là ái tử của Lý Thế Dân, nói như vậy, hoàng tử nếu trưởng thành
cũng sẽ được phái đến đất phong, không được trường trú kinh đô và vùng
lân cận. Nhưng Lý Thế Dân có một thói quen, phàm là ái tử hắn thưởng
thức đều để ở bên cạnh để bồi dưỡng, nói ví dụ như Lý Thái hiện giờ.

Lý Khác cũng có đãi ngộ này, dù hắn sớm trưởng thành nhưng Lý Thế Dân vẫn
giữ bên cạnh đến năm Trinh Quán mười một mới chính thức lại để cho Lý
Khác làm quan. Trước đó, ngoại trừ vào năm Trinh Quán thứ bảy làm quan
tại Tề Châu một năm còn lại Lý Khác vẫn ở Trường An.

Ngô Vương
phủ cùng phủ đệ Phòng Huyền Linh cùng một phố. Lý Khác văn võ song toàn, văn thao vũ lược, bắn cung cưỡi ngựa đều học qua, thường xuyên triệu
tập một nhóm người ra ngoài săn bắn luận võ.

Phòng Di Ái thích võ ghét văn, bởi vì xuất thân Thư Hương thế gia nên bị ép theo nghiệp văn
thành ra ấm ức rồi từ đó càng kém. Nhưng dù sao hắn cũng là con của công thần, hồ bằng cẩu hữu không ít nên quen biết với Lý Khác, thường xuyên
được Lý Khác mời đi săn bắn.

Nếu như nói trước kia, Đỗ Hà là lão sư trong kỹ viện của Phòng Di Ái thì Lý Khác là võ sư của Phòng Di Ái trong võ đạo.

Lần thứ nhất chơi gái của Phòng Di Ái là do Đỗ Hà dụ dỗ còn lần luyện võ đầu tiên của Phòng Di Ái là do Lý Khác dạy.

Lý Khác thân là hoàng tử, thụ danh sư chỉ điểm, võ nghệ không tầm thường,
xuất sắc nhất trong đám bằng hữu, cũng thường xuyên được yêu cầu chỉ
điểm. Tuy nhiên không mấy tên chuyên tâm học, chỉ có Phòng Di Ái rất
nghiêm túc.

Lý Khác cũng vì điểm này mà có vài phần kính trọng với Phòng Di Ái.

Thường xuyên qua lại, hai người dần quen rồ quan hệ mật thiết.

Phòng Di Ái vốn tên Phòng Tuấn, Tuấn ca nhân là danh hào trước kia, về phần Vi Đức là tên chữ của Lý Khác.


Chỉ có điều Lý Khác thực sự không phải là một lão sư hợp cách. Một người sư phụ, chú trọng nhất chính là kinh nghiệm. Lý Khác là một con chim non,
sao có thể dạy tốt Phòng Di Ái?

Hắn chẳng những không có thể dạy tốt Phòng Di Ái, ngược lại đem Phòng Di Ái dẫn vào chỗ nhầm lẫn.

Sở trường lớn nhất của Phòng Di Ái là thần lực ngàn cân, võ nghệ đi theo
con đường cương mãnh nhưng những gì mà Lý Khác chỉ điểm Phòng Di Ái là
sở học võ kỹ linh hoạt của bản thân khiến Phòng Di Ái khổ luyện nhiều
năm nhưng không có thành tựu, đến khi gặp sư phụ chính thức là Tần
Quỳnh, lúc này mới thoát thai hoán cốt.

Lý Khác dạy bừa cũng
không ảnh hưởng tình bạn của bọn họ. Trong suy nghĩ của Phòng Di Ái, Lý
Khác từng là bằng hữu quan trọng nhất của hắn, khi đó Đỗ Hà chỉ là hồ
bằng cẩu hữu thân mật nhất mà thôi. Đến khi Đỗ Trường Thiên phục sinh,
cổ vũ Phòng Di Ái vứt bỏ văn tập võ, lúc này mới chính thức trên ý nghĩa để cho Phòng Di Ái tâm phục khẩu phục, thay thế vị trí đệ nhất của Lý
Khác.

Tuy Lý Khác quanh năm ở bên ngoài nhưng quan hệ của bọn họ
không vì thế mà nhạt đi, khi gặp mặt vẫn thường xuyên tụ cùng một chỗ.

Bất quá Lý Khác dù sao tại phía xa Giang Nam, muốn gặp mặt cũng không phải chuyện dễ dàng, ai ngờ hôm nay gặp được trên đường.

- Sao ngươi lại tới đây?

Phòng Di Ái hồi lâu không thấy bạn cũ, cười tiến đến.

Lý Khác cười nói:

- Bệnh tình mẫu thân nguy kịch, phụ hoàng bảo cho ta tới Trường An phụng dưỡng.

Phòng Di Ái lộ ra thần sắc lo lắng.

Lý Khác không để ý, phẩy tay:

- Không cần để ý, không có đại sự gì, lúc ấy tình huống thật nghiêm trọng nhưng khi ta tới Trường An đã bình phục, bằng không ta cũng cười không
nổi. Mấy ngày nữa phải đi rồi, dù thế nào cũng phải uống với Tuấn ca
nhân mấy chén.

Từ chỗ đất phong của Lý Khác muốn về tới Trường An nhanh nhất cũng phải hơn nửa tháng lộ trình, thời gian này đủ để cho
một người bệnh nặng bình phục.

Phòng Di Ái vỗ ngực nói:

- Dĩ nhiên, đến Trường An không tìm Phòng Di Ái, vậy coi là bằng hữu gì nữa, đi Nghênh Tân lầu, ta mời khách......

Trên phòng cao của Nghênh Tân lâu.

Phòng Di Ái, Lý Khác mặt đối mặt an vị, các loại mỹ thực chỉnh tề bay ra tại trên bàn.

Lý Khác rót đầy ly cho Phòng Di Ái:

- Mượn hoa hiến Phật, chúc mừng Tuấn ca nhân thăng Hữu Uy Vệ Tướng quân.
Từ biệt hơn năm, không thể ngờ Tuấn ca nhân làm quan ngày càng lớn.


Phòng Di Ái cũng vui vẻ, một khi công thành danh toại, ai lại không hy vọng
có thể có được hảo hữu chúc mừng, cười đem rượu trong chén uống một hơi
cạn sạch, nói:

- Toàn nhờ phúc của lão đại, nếu không phải hắn có bản lĩnh thì Phòng Di Ái ta cũng không có hôm nay.

Lý Khác thán phục nói:

- Ta cũng nghe nói tình huống cụ thể, Đỗ đại tướng quân xác thực là bất
thế kỳ tài, từ xưa đến nay người có thể so được đếm trên đầu ngón tay.
Nếu có thể......

Hắn nói tới đây thì dừng lại.

Hắn tự nhiên muốn nói:

- Nếu có thể cho ta sở dụng, Thái tử vị như lấy đồ trong túi.

Nhưng nghĩ đến Phòng Di Ái nên không nói ra, biết nói cũng vô dụng.

Lý Thế Dân hiện tại đang lúc tráng niên, đối với Đỗ Hà lại vô cùng tin
cậy, ít nhất còn có hơn mười hai mươi năm. Với thế của Đỗ Hà thì tới lúc đó không biết sẽ thành nhân vật gì, đại thần ủy thác cũng có thể. Hắn
căn bản không cần nịnh bợ Thái tử tương lai thượng vị, lôi kéo hắn là
tuyệt đối không có khả năng thành công.

Lý Khác lòng dạ rộng rãi, cũng không nghĩ nhiều, lại rót rượu cho Phòng Di Ái, thở dài:

- Chén rượu này xem như bồi tội. Chuyện đầy tháng của cháu ngoại trai ta
cũng đã nghe nói. Nếu không phải quan hệ thì em ta sẽ không tự dưng tìm
ngươi gây phiền toái.

Phòng Di Ái cũng không uống, lắc đầu nói:

- Ngụy Vương tìm ta phiền toái, đây là chuyện của Phòng Di Ái ta, không
quan hệ với ngươi. Rượu này ta không uống , hắn đã sớm nhìn ta không vừa mắt, hừ, dù sao ta cũng chướng mắt hắn.

Lý Khác biết tính Phòng
Di Ái. Kỳ thật với thân phận của Đỗ Hà, Phòng Di Ái không sợ Thái tử
vương tử gì chơi cứng náo đến Lý Thế Dân. Lý Thế Dân dĩ nhiên sẽ niệm
đến công tích của Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối nên không đem Đỗ Hà,
Phòng Di Ái làm gì. Coi như là Đỗ Hà, Phòng Di Ái không đúng trước thì
Lý Thái muốn xử trí bọn họ cũng phải qua ải Lý Thế Dân.

Chỉ bằng vào một vương tử còn chưa làm được Đỗ Hà, Phòng Di Ái.

Có thể tưởng tượng, Phòng Di Ái trốn tránh Lý Thái nhưng nếu Lý Thái bức
đến cùng thì hắn cũng không cần để ý Lý Thái là thân phận gì.

Lý Khác gật đầu:

- Tuấn ca nhân, nghe vi huynh khuyên một câu, cần sửa tính ngươi lại. Tuy hắn không thể làm gì ngươi nhưng với khả năng lên làm thái tử còn trên
ta thì nếu tương lai xưng đế, ngươi không có quả ngon để ăn đấy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận